Nữ tử yêu kiều khẽ hừ một tiếng, thân hình hướng về phía sau bay đi, chiếc eo nhỏ nhắn giữa không trung uốn éo, hóa giải xung lực, cứ như vậy, lúc rơi xuống mặt đất vẫn là nhịn không được lảo đảo vài bước lui về phía sau, “oa” một tiếng phun ra ngụm máu tươi, cung trang trên người hơn phân nửa đã bị máu tươi nhiễm đỏ lại tăng thêm một mạt diễm sắc.
“Khụ khụ……Không nghĩ tới……đây là nhân quả báo ứng sao?”
Cầm trong tay trường kiếm, nhóm thanh niên hiệp khách bất vi sở động (không di chuyển) đem ả vây ở trung tâm, mặc dù bộ dạng hiện tại của ả cực kì thê thảm, thế nhưng cũng không thể bỏ qua cơ hội thuận lợi có thể đem nữ ma đầu phiên thiên đảo hải phạm phải bao nhiêu tội ác khắp giang hồ này bắt lại, vui mừng ác ma này rốt cuộc cũng phải đền tội.
“Xà hạt phu nhân, ngươi giết hại nhiều nam tử, tội ác đã có thể so cao với trời, kết quả ngày hôm nay, cũng chẳng thể trách ai được.”
Kiếm khách trường thân ngọc lập đứng đầu, tuy quần áo có chút chật vật, nhưng tư thái cầm trường kiếm trong tay lại rất hiên ngang, mang theo loại sắc thái nghiêm nghị đầy mỹ cảm.
Lại càng không nói đến khuôn mặt tuấn mỹ bẩm sinh khiến cho kẻ khác si mê của y, cho dù biểu cảm lạnh băng vô tình, cũng là hình thành một loại mị lực độc đáo riêng, làm cho người khác khó mà quên lãng.
Cung trang mỹ nữ được xưng là “Xà hạt phu nhân” si ngốc ngắm nhìn kiếm khách, trong ánh mắt mê luyến, không cam lòng, si oán cùng dâm dục lần lượt xoay chuyển thành một bức màn phức tạp, thầm nghĩ đem kiếm khách kia vây lại trong lưới, sau đó đến ăn tươi nuốt sống y.
Dường như cảm nhận được dục vọng quá mức mãnh liệt của ả, mặc cho bên mình đang chiếm thế thượng phong, kiếm khách đứng đầu vẫn không nhịn được một cơn rùng mình từ phía sau lưng chạy dọc lên, nghĩ rằng Xà hạt phu nhân này tích uy đã lâu, chỉ một ánh mắt cũng có thể làm cho người khác khó chịu gần chết.
Bất quá kiếm khách so với người bình thường, tính cách khiết phích càng thêm nghiêm trọng, giờ phút này gặp phải loại ánh mắt dâm tục như vậy, tự nhiên sức chống cự yếu đi không ít.
“Giang Vô Bạn, tiếc nuối lớn nhất của ta chính là không chiếm được ngươi……..Rõ ràng chỉ còn kém một bước….”
Xà hạt phu nhân cười khanh khách, đầu lưỡi khẽ liếm lên môi trên, ánh mắt nhìn kiếm khách đứng đầu càng phóng đãng không kiềm chế được.
Kiếm khách đứng đầu chính là “Kiếm vũ” tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Giang Vô Bạn, sắc mặt nghiêm nghị, kiếm khí lạnh lẽo từ trên thân tỏa ra tứ phía, lợi kiếm (lợi: sắc bén) như mũi tên nhọn, gấp rút muốn đem Xà hạt phu nhân bầm thây vạn đoạn.
“Yêu phụ! Nạp mệnh đi!”
Trường kiếm quét ngang, lụa mỏng trên tay Xà hạt phu nhân vũ động, nhu sa được truyền vào nội lực nghênh đón kiếm phong, cư nhiên có thể cường ngạnh chặn lại trường kiếm.
Chỉ tiếc không ngăn được kiếm khí, một kiếm này quét qua mang theo kiếm khí, trực tiếp quét ngang hông xà hạt phu nhân một đường, “phốc” một tiếng, máu tươi phun ra tung tóe, mà Xà hạt phu nhân lúc nãy cũng đã bị bức đến góc chết.
Xà hạt phu nhân há to miệng thở dốc, bản thân ả bị trọng thương, cho dù thế nào cũng không thể tìm thấy đường sống.
Tiếng tăm dâm ma hiển hách rốt cục đáng buồn thay hôm nay phải trả một cái đại giá cho tội ác của mình bằng chính sinh mệnh bản thân.
Nhưng vào lúc này, Xà hạt phu nhân lại nhìn Giang Vô Bạn chằm chằm, dư quang trong khóe mắt lướt qua trong đám người có một thân ảnh quen thuộc đang lo sợ rụt rè, lập tức bị kích động mãnh liệt, nhất thời lần thứ hai khôi phục trạng thái sinh long hoạt hổ ngày xưa, hét lớn một tiếng, “Đỗ Lân!”
“A?” Thân ảnh kia theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi, mãi đến khi ánh mắt mọi người nhất thời soàn soạt nhìn về phía hắn bên này, thanh niên thư sinh diện mạo bình thường mới hậu tri hậu giác bịt miệng, xuyên qua kẽ tay phát ra âm thanh biện minh, “A a, ngươi nhận sai người, tiểu sinh không phải họ “Đỗ”…….”
Giầu đầu lòi đuôi, kẻ ngốc này lại còn tự khai ra.
Nhóm hiệp khách không khỏi oán thầm.
Giang Vô Bạn di chuyển cước bộ, đứng chắn trước thân ảnh Đỗ Lân.
Xà hạt phu nhân ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười tràn đầy không cam lòng cùng oán hận, “Đỗ Lân a Đỗ Lân, uổng phí ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi lại đối với ta như vậy! Ngươi biết rõ ta đối với Giang Vô Bạn là loại tâm tư gì,lại còn muốn hoành đao đoạt ái (vung đao cướp tình)! Giỏi lắm a, ngươi thật sự giỏi lắm…….”
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng hiểu lầm! Ta cùng Giang đại kiếm khách trong lúc đó chính là tiểu thông phan đậu hủ, nhất thanh nhị bạch (đều là ý trong sạch), ngươi cũng đừng nói oan người vô tội nha!” Thanh niên thư sinh hai tay xua loạn, những người xung quanh liền nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Không biết là vì cái câu “coi ngươi là bằng hữu” của Xà hạt phu nhân, hay là vì cái câu đáng sợ “hoành đao đoạt ái” kia nữa.
“Xà hạt phu nhân, chết đến nơi còn không chịu thành thật!”
Giang Vô Bạn đi về phía trước từng bước, đang định giải quyết dâm phụ này, không ngờ Xà hạ phu nhân bỗng nhiên lấy tay vén vén tóc, sửa sang lại quần áo loạn thất bát tao (lộn xộn) trên người, hướng Giang Vô Bạn cười quyến rũ, “Giang lang, ta biết tên này thủ đoạn dụ dỗ cao minh, ngươi nhất thời không lường trước được mới bị hắn thâu tâm. Đỗ Lân thằng nhãi này thủ đoạn đê tiện, ta thay ngươi trừ bỏ hắn, ngươi liền tỉnh táo lại ngay.”
Này lời nói vừa kiều lại vừa mị, chỉ thấy trong lòng rung rung động động, có một loại nhiệt lượng từ tiểu phúc dâng lên, cả đại não đều mờ mịt.
“Không ổn! Đây là “tiêu hồn âm”!” Giang Vô Bạn tâm trí kiên định, trước hết phải tỉnh ngộ, đáng tiếc muốn thì đã muộn!
Tiêu hồn âm đột nhiên vang lên một tiếng cao vút, mọi người chỉ cảm thấy trong tai “ông” một tiếng tương tự, nhất thời mất đi thính giác! Trong đầu cũng vang lên âm thanh này, trống rỗng!
Đúng lúc này, Xà hạt phu nhân vung tay lên, một mảnh bột phấn màu trắng biến thành sương mù, đem nhóm thiếu hiệp vây bên trong! Cùng lúc đó, ả đưa tay hướng vách tường bên cạnh vỗ một cái, cư nhiên đánh thành một cánh cửa lật!
Ai cũng không nghĩ tới ả đang trọng thương, lại vẫn còn thủ đoạn như vậy, đợi cho có phản ứng, nữ nhân kia đã muốn âm thầm thoải mái tẩu thoát.
Chỉ còn nghe thấy tiếng cười tràn đầy hận ý quanh quẩn trên mặt đất của ả.
“Giang lang, ngươi chờ ta sẽ lại đến tìm ngươi.”
“Đỗ Lân, ngươi chờ ta đem ngươi rút gân dịch cốt, lóc da tước thịt, bất quá trước đó ta sẽ tìm ba mươi đại hán đến luân phiên thượng ngươi, cho ngươi tận hưởng cực lạc mà chết.”
“Ha ha ha…….khách khách khách………”
Vẫn an toàn đừng ở phía sau, thư sinh nghe đến những lời này lập tức hoảng sợ kêu lên: “Xà hạt phu nhân, oan có đầu nợ có chủ, ta là bị oan uổng a. Ngươi cần phải tìm đến cái tên đầu sỏ gây chuyện…”
Nhất thời tầm mắt mọi người đều phóng đến trên người hắn, đặc biệt là ánh mắt lạnh băng sắc bén của Giang Vô Bạn.
“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm nhàn nhạt cơ hồ ngưng kết lại thành băng mang theo sát khí.
“Ách…..” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hảo hán không vì cái lợi trước mắt, Đỗ Lân lập tức nuốt giọng nói xuống bụng, lộ ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, “Chính là nên tìm cái tên đầu sỏ gây chuyện là ta a………Dâm phụ kia tới tìm ta, là rất bình thường a….”
Là ai khiến hắn trước mặt dâm phụ kia làm trò, đối mặt với sắc đẹp của Giang đại kiếm khách nhất thời không kiềm chế được, động tay động chân, nói chuyện tiện thể đớp mỏ nhau luôn, kết quả là bị bắt gian tại trận……. A phi, cái gì mà bắt gian…….. Là vừa vặn bắt gặp, vì vậy khiến dâm phụ mê luyến Giang đại kiếm khách nổi bão ngay tại chỗ, cuối cùng gây thành đại họa.
Nếu không phải nhờ hắn, Giang đại kiếm khách hiện tại đã sớm trở thành một mâm đồ ăn ở trên giường của Xà hạt phu nhân, bị ăn đến cả cặn cũng không chừa rồi.
Nhìn bức đông cung sống động mới vẽ được nửa, thật ra màn diễn hay nhất còn chưa được xem đến, chẳng những âm soa dương thác (vô tình) làm hỏng mĩ sự của Xà hạt phu nhân, mà còn khiến cho Giang đại kiếm khách vốn tính cách bảo thủ ghi hận, lúc ấy hết tám phần là giận dữ đến hồ đồ mà không từ thủ đoạn tha người xuống nước.
Kết quả là tréo nghoe, hắn noi theo tấm gương của Trư Bát Giới, trong ngoài đều không phải là người.
Nói đến cùng thì đều là do sắc đẹp của cái tên đầu sỏ kia gây họa!
Trộm liếc mắt một cái đến dáng người cao ngất của kiếm khách tuấn mĩ đứng cách đó không xa, tâm can bé nhỏ của Đỗ Lân giống như bị người ta đem con dao cùn cứa qua cứa lại mười bảy, mười tám lần.
Chữ sắc trên đầu có một cây đao, cổ nhân quả thực không lừa ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT