Trình Vân vốn muốn hỏi Dịch tiên sinh cậu hôm nay đẹp trai không, bởi vì
chuyện nhật ký tuần, cậu không hỏi ra được, cúi đầu nhàn nhạt dạ một
tiếng, ngồi đến bên bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
Dì Chu mỗi sáng đều sẽ chuẩn bị một ly sữa bò cho Trình Vân, cậu không
thích uống sữa, mới đầu không muốn uống lắm, sau lần đầu tiên uống xong
cậu nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Dịch tiên sinh, để thấy nụ cười của
Dịch tiên sinh, cậu hiện tại đều sẽ uống hết.
Hai người ăn sáng xong, cùng ra cửa, Lương Uyên đã chờ dưới lầu, hai người
như cũ một trước một sau đi ra, chờ sau khi hai người lên xe, Lương
Uyên mới lên xe, khởi động xe, hướng đến trường học.
Hai người như mọi khi, Dịch Tranh Hoa mở laptop bắt đầu xử lý văn kiện,
Trình Vân nhìn ngoài cửa sổ, có điều, Trình Vân nhìn bên ngoài một lúc,
liền nhịn không được nhìn Dịch Tranh Hoa, lúc Dịch tiên sinh xử lý công
việc, rất nghiêm túc, thường sẽ nhíu mày một cái, cả người trông lạnh
lùng nghiêm nghị, Dịch tiên sinh thế này lại bỗng dưng hấp dẫn cậu, nhất là lại nghĩ đến Dịch tiên sinh rất ôn nhu với cậu, cậu càng thích Dịch
tiên sinh hơn.
Ánh mắt
của Trình Vân luôn đậu trên người Dịch Tranh Hoa, Dịch Tranh Hoa xử lý
xong một phần văn kiện ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ cười: "Nhìn anh làm gì?"
Trình Vân rất tự nhiên tiếp lời: "Anh đẹp."
Dịch Tranh Hoa cúi đầu cười, bị lời của bạn nhỏ chọc cười: "Vậy em thích không?"
Trình Vân sững ra, không ngờ Dịch tiên sinh sẽ hỏi như vậy, trong mắt cậu
mang hưng phấn, vẻ mặt lại rất nghiêm túc, nói: "Thích ạ, rất thích rất
thích."
Dịch Tranh Hoa
ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ, phát hiện vẻ mặt bạn nhỏ rất nghiêm túc, có chút kinh ngạc, có điều lại không để ý, anh cười cười, xoa tóc bạn nhỏ: "Anh cũng rất thích bạn nhỏ."
Nói xong liền cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, Trình Vân kinh ngạc nhìn
Dịch Tranh Hoa, Dịch tiên sinh cho rằng thích mà cậu nói là loại thích
nào?
Dịch Tranh Hoa cúi
đầu xem văn kiện lại xem không vào, bạn nhỏ nói thích anh, anh có nên
nghĩ nhiều không? Bạn nhỏ mới 18 tuổi.....
Lúc Dịch Tranh Hoa nhìn bạn nhỏ phát hiện bạn nhỏ lạnh mặt nhìn mình không nói chuyện, anh cười nói: "Sao vậy?"
Trình Vân nhìn chằm chằm mắt Dịch tiên sinh: "Lời em nói là thật."
Dịch Tranh Hoa cười cười, nụ cười nơi khóe miệng như cũ ôn nhu như ngày thường, "Ừ."
Trong lòng Trình Vân đột nhiên thấy tức, sao cậu cảm thấy Dịch tiên sinh cho
là cậu đang nói đùa vậy? Nếu không phải tài xế ở đây, cậu muốn hét một
câu: Em thích anh, là kiểu thích muốn lên giường với anh.
Dịch Tranh Hoa chỉ xem như bạn nhỏ đang nói đùa, bạn nhỏ mới 18 tuổi, anh
không hi vọng mình làm chậm trễ bạn nhỏ, 1 năm sau, hai người ly hôn, là lựa chọn tốt nhất.
Lúc Trình Vân vào trường, lạnh cả mặt, không hề cười, như người khác nợ cậu 180 vạn.
Chuyện Dịch Tranh Hoa cùng Trình Vân kết hôn đã rầm rộ một khoảng thời gian,
đề tài tám chuyện giữa các bạn học sớm đã đổi, cho dù muốn đi tìm Trình
Vân hỏi chuyện này, nhìn thấy Trình Vân lạnh mặt, cũng không dám đi tới
rước khó chịu vào người.
Dáng vẻ này của Trịnh Vân, dám đi chọc khuấy, thì chỉ có Khương Hòa quan hệ
với Trình Vân rất tốt, Khương Hòa vào trường muộn hơn Trình Vân 2 phút,
cậu ta gọi Trình Vân một tiếng, phát hiện Trình Vân không quay đầu, liền chạy tới mấy bước, bá vai Trình Vân, "Ê này, chơi sướng không?"
Lời này hỏi xong, cậu ta phát hiện Trình Vân tựa hồ không vui, bấy giờ mới
thu lại vẻ mặt cười đùa: "Nè, đây là sao vậy? Ai bắt nạt cậu hả?"
Trình Vân cứ vậy nhìn chằm chằm Khương Hòa, sau khi nhìn tới Khương Hòa toàn
thân sởn gai óc, mới nói: "Cậu biết làm sao theo đuổi đàn ông không?"
Khương Hòa nghệt mặt, dùng tay sờ cằm, nhướn mày: "Theo đuổi người còn không đơn giản?"
Trình Vân im lặng nhìn Khương Hòa, chờ Khương Hòa nói tiếp.
Khương Hòa nghĩ thấy không đúng, Trình Vân theo đuổi người nào? Cậu ấy không
phải đã kết hôn sao? Cậu ta nhìn xung quanh, kéo Trình Vân đến trong
góc, đè thấp giọng hỏi: "Cậu muốn theo đuổi người khác? Theo đuổi ai?
Cậu không phải đã kết hồn à?"
Trình Vân tưởng cậu ta muốn nói gì, chờ nửa ngày chỉ nói câu nhảm nhí, cậu cứ vậy nhìn chằm chằm Khương Hòa, mặt không cảm xúc nói: "Tớ muốn theo
đuổi Dịch tiên sinh."
"Tớ nói với cậu a..." Khương Hòa đang định làm công tác tư tưởng một tí, để Trình Vân nghĩ lại nhà mình, lại nghĩ lại Dịch gia, cậu chọc không nổi, lời này còn chưa nói ra, một câu của Trình Vân, liền làm cậu ta thành
công ngậm miệng.
Khương
Hòa gãi đầu, hai người họ lúc này đứng dưới gốc cây, cậu ta nhìn ngọn
cây, lẩm bẩm: "Hai người không phải đã kết hôn à? Còn cần theo đuổi? Hơn nữa....kiểu đàn ông hơn 30 này, khó theo đuổi nhất, anh ta thân kinh
bách chiến...."
Trình Vân không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Khương Hòa, Khương Hòa bị nhìn xém chút khóc ra: "Tiểu Vân Vân à, tớ nói không đúng sao?"
Trình Vân tát một cái trên trán Khương Hòa, lực không nhỏ, Khương Hòa ngửa cổ ra sau: "Không được nói Dịch tiên sinh đàn ông hơn 30 tuổi."
Trình Vân mới đầu không cảm thấy giữa cậu với Dịch tiên sinh chênh lệch gì,
hiện tại nghĩ tí đối với hai người họ mà nói, tuổi tác chính là vấn đề
lớn nhất, Dịch tiên sinh luôn xem cậu như con nít, mình tỏ tình với anh
ấy, anh ấy đều xem như trò đùa. ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))
Khương Hòa chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Trình Vân, cậu ta xoa trán, "Cậu nghiêm túc hả?"
Trình Vân rất muốn đánh cậu ta cái nữa, thấy trán đã ửng đỏ, nên thôi không
động thủ, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Khương Hòa: "Cậu thấy dáng vẻ tớ giống
nói đùa sao?"
Khương Hòa
kéo Trình Vân ngồi xổm xuống, hai người vây quanh thân cây, Khương Hòa
từ trên đất nhặt một nhánh cây lên, nói: "Vân Vân cậu xem, cậu chính là
nhánh cây này, Dịch tiên sinh của cậu chính là thân cây này..." Nói rồi
vỗ vỗ thân cây hơi thô chắc kia, tiếp tục nói: "Giữa hai người chênh
lệch quá lớn, cho nên đừng giở thủ đoạn gì, ở trước mặt người ta là trò
mèo."
Trình Vân nhìn
Khương Hòa, nghe cậu ta tiếp tục nói, "Cho nên, đơn giản thô bạo một
chút, cậu sắc dụ đi, nếu sắc dụ người ta đều không muốn, vậy thì thật sự hết hi vọng rồi."
Trình Vân vứt nhánh cây, trực tiếp vứt đến trên thân cây, nhìn Khương Hòa, "Đi thôi, vào lớp."
Khương Hòa đối với loại năng lực chuyển đề tài này của Trình Vân thật sự bội
phục, nhìn bóng lưng cách mình ngày càng xa, bước nhanh chạy theo: "Thế
nào? Cách tớ nói không tệ chứ?"
Buổi chiều lúc tan học, là Lương Uyên đón cậu, khi Trình Vân lên xe, không
nhìn thấy Dịch Tranh Hoa, nhịn không được trong lòng sàng qua cách
Khương Hòa nói.
Sắc dụ? Nếu không thành công, hai người đều sẽ rất lúng túng, còn nếu thành công? Vậy mình không phải đã cua được sao?
Lương Uyên nhìn Trình Vân sau khi lên xe thì rơi vào trầm tư, không biết nên nói gì.
"Trợ lý Lương, em có thể hỏi anh một vấn đề không?" Trình Vân chồm tới trước, tay để trên lưng dựa của hàng ghế trên, hỏi.
Lương Uyên ở trong kính phản quang chạm mắt Trình Vân một cái, y không ngờ
Trình Vân sẽ đột nhiên nói chuyện với y, y nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt, "Trình tiên sinh, hỏi đi."
Trình Vân có thể có chút lúng túng, trước tiên mím môi, tay bấu hàng ghế
trước ngày càng chặt, sau khi nghĩ một hồi mới nói: "Có thể có chút mạo
muội, anh...đã theo Dịch tiên sinh mấy năm rồi?"
Lương Uyên sau khi nghe thấy lời của Trình Vân, sững một cái, trong đầu y tức thì nghĩ đến lời bạn gái từng nói với y, bá tổng bình thường hỏi ai
loại vấn đề này đều là cách khai trừ không xa nữa, y nghĩ đến đây không
khỏi muốn cười, tay nắm vô lăng, nói: "Từ khi ông chủ về nước đã đi
theo, tính ra sắp 10 năm."
Trình Vân càng lúng túng hơn, tay bấu ghế của cậu cũng rút về, đổi thành bóp
tay chính mình, cậu cúi đầu hỏi: "Trợ lý Lương, cái kia....em hỏi anh
một vấn đề, có thể đừng nói với Dịch tiên sinh không."
Lương Uyên nghe đến đây trong lòng chợt thót, không thể nói với ông chủ? Trên mặt y lại rất bình tĩnh: "Ừ."
Trình Vân hỏi: "Lúc trước có người từng sắc dụ với Dịch tiên sinh chưa?"
Lương Uyên sau khi nghe xong vấn đề lòng đều không phải thót cái, mà là trực
tiếp xoắn thành bánh quai chèo*, Trình tiên sinh vì sao sẽ hỏi như vậy? Y nên trả lời thế nào đây? Đây là một vấn đề cam go a.
Trình Vân nửa ngày không nghe thấy câu trả lời, ngẩng đầu mang theo nghi hoặc nhìn Lương Uyên.
Lương Uyên ở trong kính phản quang nhìn Trình Vân một cái, thăm dò nói: "Có."
Trình Vân không kinh ngạc lắm, tiếp tục hỏi: "Vậy kết quả thế nào?"
Lương Uyên luôn chú ý vẻ mặt của Trình Vân, không thể để Trình tiên sinh hiểu lầm ông chủ nữa, y tiếp tục nói: "Không thành công, ông chủ trực tiếp
ném người đó ra ngoài."
Trong lòng Trình Vân chợt trùng xuống, nếu cậu cũng bị ném ra ngoài làm sao đây?
Lương Uyên chú ý đến tâm trạng của Trình Vân rõ ràng suy sụp, thấy cậu cúi đầu không nói chuyện.
Lương Uyên không biết Trình Vân là bị sao? Câu trả lời này của y không đúng
sao? Y lẽ nào nên nói đã thành công hả? Ông chủ biết được còn không đánh chết y?
Lương Uyên sau
khi đưa Trình Vân về nhà, nhìn cậu vào cửa, đã nói chuyện này với Dịch
Tranh Hoa, Dịch Tranh Hoa ở trong văn phòng nhìn tin nhắn trên di động,
trầm mặc không nói, trong lòng có chút nghi hoặc: Bạn nhỏ là bị sao vậy?
Trình Vân ở trên xe đã quyết định, đối với Dịch tiên sinh vẫn nên tiến hành
theo tuần tự thôi, sau khi nghĩ thông trong lòng cậu thoải mái không ít, thay dép, để cặp trên sofa, liền vào phòng bếp: "Dì Chu, con về rồi."
Dì Chu ngẩng đầu nhìn Trình Vân một cái, cười nói: "Vân Vân về rồi à, cơm xong ngay đây, đói không?"
Trình Vân nhìn động tác thuần thục của dì Chu, cảm thấy mình cũng phải học
nấu cơm, suy nghĩ lúc trước là sau khi ly hôn với Dịch tiên sinh không
để mình chết đói, suy nghĩ hiện tại lại là, cậu muốn học nấu cơm, muốn
nấu cơm cho Dịch tiên sinh ăn, để người mình thích ăn cơm mình nấu, chỉ
nghĩ thôi cũng cảm thấy vui vẻ.
Trình Vân hỏi: "Dì Chu, con có thể làm gì?"
Dì Chu cười xua tay: "Cơm đã xong rồi, không gì cần làm, con ngồi xem tivi một lúc."
Trình Vân vẻ mặt đờ đẫn, hở? Mình còn muốn học nấu cơm mà!
Dì Chu thấy Trình Vân như không tình nguyện ra ngoài, cười cười: "Lần này không có cơ hội, lần sau để con phụ giúp."
Trình Vân nhìn một vòng, phát hiện thật sự không gì có thể giúp, bèn ra
ngoài, tối nay phải ở cùng Dịch tiên sinh, cậu đi xem thử có bài tập gì
có thể làm.
Dịch Tranh
Hoa rất nhanh đã về, sau khi vào cửa, anh nhìn thấy bạn nhỏ đang lục
cặp, nhìn bạn nhỏ, phát hiện vẻ mặt không gì không đúng, thở phào trong
lòng.
Trình Vân bỏ sách
vở xuống, rất ân cần đón lấy túi trong tay Dịch Tranh Hoa, mặt mày hớn
hở cười nói: "Dịch tiên sinh em giúp anh."
Dịch Tranh Hoa không định để Trình Vân cầm: "Trong này có laptop, nặng."
Trình Vân trực tiếp đón lấy: "Không sao không sao."
Lúc Dịch Tranh Hoa nói chuyện luôn quan sát Trình Vân, phát hiện bạn nhỏ
không có gì khác thường, liền đè nén nghi vấn ở đáy lòng.
((00:30 ngày 28/2/2020))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT