Dịch và edit: PUPANDA

PN1: Nhật thường phu phu

Chuyện này là sau khi hai người xác định quan hệ mấy năm, Dịch tiên sinh mỗi lần nhàm chán đều sẽ pha trà, anh một mình có thể cả buổi chiều cái gì cũng không làm, chỉ ở đó pha trà, uống trà.

Trình Vân cảm thấy Dịch tiên sinh bước vào cuộc sống già sớm, bị Dịch tiên sinh ôm đến trên giường thực hành giáo dục thân thể một trận, bấy giờ mới thành thật, nhưng cậu sau đó đã dưỡng thành một thói quen, theo Dịch tiên sinh pha trà.

Dịch tiên sinh là bồi dưỡng tâm lý, cậu đơn thuần thuộc diện góp vui. Vì vậy, cậu đặc biệt chuẩn bị một ly trà cho mình, cũng không thể gọi ly trà, nên gọi ly nước, là cậu chuyên dùng, dung lượng rất lớn.

Ấm nấu trà không lớn, mỗi lần rót một ly cho cậu, ấm trà cũng liền thấy đáy.

Trình Vân luôn sợ Dịch tiên sinh sẽ mưu hại ly trà của cậu, bởi vậy chuyên môn tìm nơi cất giữ nó.

Ngày này, Trình Vân như mọi khi, đi lấy ly trà của cậu, Dịch tiên sinh động tác thành thạo nấu trà.

"Dịch tiên sinh." Tiếng nói của Trình Vân có chút thê lương, nghe làm động tác rót trà của Dịch Tranh Hoa dừng chút.

Rất nhanh, Trình Vân liền trưng cái mặt khổ đại thâm cừu đi ra, bưng cái bao vải bọc đồ, hai tay dâng lên, dùng giọng điệu than khóc thảm thiết nói: "Dịch tiên sinh, ly trà của em tự sát rồi!"

Dịch Tranh Hoa rũ mắt liền nhìn thấy trên tay Trình Vân bưng xác ly trà, cầm tách trà lên uống một hớp, bình tĩnh hỏi: "Là chính nó muốn tự sát hay em mưu sát?"

Trình Vân cúi đầu, bóp bao vải trong tay, mang giọng khóc nói: "Trời đất chứng giám a, em thích nó như thế, sao có thể mưu sát nó được?"

"Em vừa nãy lúc đi lấy nó, tự nó nhảy xuống. Nó nhất định là không hài lòng em, đặt biệt làm cho em xem."

"Em đã làm gì?" Dịch Tranh Hoa bình tĩnh hỏi.

"Em hôm nay đã mua ly hồng trà, uống trước mặt nó, nó nhất định là chê em lạnh nhạt nó." Trình Vân nhìn xác ly trà, mang theo giọng khóc từng hồi nói.

"Em không phải chỉ dùng nó để uống trà sao?"

"Không phải, em còn dùng nó uống nước trái cây, uống nước lọc, pha trà hoa cúc"

"Vậy hiện tại tìm chỗ chôn cho nó, an táng tốt đi."

"Không, em muốn làm nó sống lại." Trình Vân nhíu mày nói.

Dịch Tranh Hoa đưa tách trà cho cậu, nói: "Vừa khóc vừa kêu, nào, uống tách trà bổ sung lượng nước trước."

Trình Vân bưng tách trà uống, chỉ nghe Dịch Tranh Hoa tiếp tục nói: "Làm sao sống lại?"

Trình Vân đặt bao vải trên bàn, ngồi đến bên người Dịch Tranh Hoa, đầy mặt tươi cười nói: "Dịch tiên sinh lại mua cho em một cái giống y chang."

"Được. Sau này muốn mua gì cứ nói."

"Không, em thích thể hội lạc thú đòi hỏi này."

Dịch Tranh Hoa nhướng mày nhìn cậu, đè giọng nói: "Vân Vân, anh cũng muốn thể hội lạc thú đòi hỏi, em cho anh đi."

Nói xong liền bế Trình Vân lên, bế đến phòng ngủ để đòi hỏi. ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Nhiều năm vậy rồi, Trình Vân tuy cũng có tiền tích góp, nhưng cậu có gì yêu thích đều muốn kêu Dịch tiên sinh mua, như vậy thì có thể luôn nhận được quà của Dịch tiên sinh rồi.

PN2: Cách đọc tiếng anh chính xác

((Dịch và edit: PUPANDA))

Lớp 12, trường học luôn sẽ thường tổ chức thi thố, thi tuần, thi tháng, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, các loại thi cử không ngừng nghỉ.

Bấy giờ sắp thi giữa kỳ, Trình Vân mấy ngày gần đây đều đang chịu khó học tập, nguyên nhân quan trọng nhất là lần này sẽ họp phụ huynh, cậu không muốn để Dịch tiên sinh đi họp bị chủ nhiệm lớp và giáo viên các môn phê bình.

Cậu gần đây đang luyện ngữ cảm tiếng anh của mình, mỗi ngày cầm cuốn sách tiếng anh ở phòng khách đi qua đi lại vừa đi vừa đọc to đoạn văn tiếng anh, đọc đến miệng đều quắp lại.

"In the late summer of that year we lived in a house in a village that looked across the river and the plain to the mountains......"

Dịch Tranh Hoa đang ngồi trên sofa xem sách, nghe thấy Trình Vân đọc tiếng anh, chân đang co duỗi thẳng ra, sau đó ngồi xếp bằng trên sofa, đặt sách trên chân, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bạn nhỏ, đẩy mắt kính một cái, hỏi: "Sao đột nhiên bắt đầu đọc thuộc tiếng anh?"

Trình Vân lấy sách sắp ụp lên mặt xuống, xoay người nhìn Dịch tiên sinh nhà cậu, Dịch tiên sinh hôm nay mặc đồ rất rộng rãi thoải mái, kính mắt đeo trên sống mũi làm dịu khí thế của anh, cả người lộ vẻ càng thêm ôn nhu, Trình Vân thấy Dịch tiên sinh như vậy, nói còn chưa nói, đã cười trước, có điều tươi cười lập tức thu lại, đổi thành vẻ khổ hận sâu sắc, cậu nói: "Em cũng không muốn đọc tiếng anh đâu!"

Dịch Tranh Hoa nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục nói.

Trình Vân trực tiếp đi đến Dịch Tranh Hoa, ghé trên lưng dựa sofa, nói: "Dịch tiên sinh ơi, điểm tiếng anh của em khá thấp."

Dịch Tranh Hoa cúi đầu nhìn cậu, nhướn mày.

"Mấy cái đề anh nói em cũng không biết làm, lụi đại cũng lụi không đúng." Trình Vân nói đến đây đè thấp giọng, như nói thì thầm: "Nghe người khác nói, đọc đoạn văn tiếng anh nhiều có thể tăng thêm ngữ cảm, nâng cao tỉ suất đánh lụi."

Dịch Tranh Hoa bình tĩnh à một tiếng, không muốn bình luận cách này hữu dụng hay không, chỉ là đẩy mắt kính, trước khi cúi đầu nói: "Vậy cố lên."

Trình Vân nhìn có chút không tin Dịch tiên sinh cứ vậy không để ý mình, cậu chồm người tới trước, ôm cổ Dịch tiên sinh, "Dịch tiên sinh." Giọng nói ngọt lịm.

Dịch Tranh Hoa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nhìn mắt long lanh của bạn nhỏ, hỏi: "Hửm?"

Trình Vân cúi đầu nhìn sách Dịch tiên sinh cầm trong tay, phát hiện là một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, cậu cười nhìn Dịch tiên sinh, chớp chớp mắt, nói: "Dịch tiên sinh, chúng ta cùng học nha?" Trình Vân nói xong còn lắc lư.

Dịch Tranh Hoa sợ hai người té xuống, một tay khép sách, chống sau người, tay còn lại vịn trên eo Trình Vân, "Cùng học thế nào?"

Trình Vân bỏ tay xuống, trực tiếp lộn qua lưng sofa ngồi đến trên sofa, để sách giữa hai người, nói: "Cùng đọc a."

Trình Vân đọc một câu tiếng anh, Dịch Tranh Hoa trực tiếp sửa sai: "Đọc theo anh, ball---"

Trình Vân đọc theo một lần, cậu cảm thấy cậu đọc theo Dịch tiên sinh không chênh lệch bao nhiêu cả.

Dịch Tranh Hoa nhìn đôi môi hồng hào của bạn nhỏ đọc từ đơn tiếng anh, ngồi nhích tới trước, môi trực tiếp phủ lên môi cậu.

Trình Vân kinh ngạc nhìn Dịch tiên sinh, không phải đang đọc sách sao? Sao đột nhiên lại hôn?

Dịch Tranh Hoa quét lưỡi qua nướu răng trên, buông bạn nhỏ ra, nói: "Dùng đầu lưỡi để ở đây, nào phát âm."

Trình Vân dựa theo cách nói của Dịch tiên sinh để lưỡi ở nướu răng trên, đọc lại một lần, Dịch tiên sinh cười cười, gật đầu.

Dịch Tranh Hoa phát hiện cách này nhanh chóng hữu hiệu, gặp phải từ đơn Trình Vân đọc không đúng liền trực tiếp làm một cái hôn nóng bỏng, nói với cậu phát âm thế nào.

Hai người cứ vậy không biết mắc cỡ đọc tiếng anh hai tiếng, cuối cùng môi Trình Vân đều sưng lên.....

May mà phát âm từ đơn tiếng anh đã chính xác....

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play