Diệp Dương đánh răng rửa mặt xong, bước ra ngoài thấy anh đang ngồi ngẩn ra trên giường, tay còn giữ điện thoại cô, cô cười hỏi: “Sao vậy, anh định nói gì?”
Diệp Vị Quân ngước mắt nhìn cô.
Trong vô số những lần lưỡng lự chần chừ của anh trước đây, nếu gia đình cô khiến anh lo lắng tương lai mình sẽ không gánh nổi trách nhiệm mà đâm do dự, thì Trương Kiền cũng lại là một mối chần chừ khác.
Diệp Vị Quân rất có thiện cảm với người đàn ông cùng tuổi với mình này, phong độ, lịch thiệp, có tài, không có thói xấu hất hàm chỉ huy, xuất sắc tới độ người đồng giới cũng không ghen tỵ nổi. Lại thêm có vẻ bề ngoài, đi tới đâu anh cũng là tiêu điểm.
Diệp Vị Quân không muốn trở thành tình địch với người như anh. Vì thắng thua đã quá rõ ràng, Diệp Vị Quân khó lòng chịu nổi.
Tam thập nhi lập, chỉ mong ổn định, chẳng mong thay đổi.
Cô hai lần thẳng thắn giải thích với anh, khiến anh tin cô và Trương Kiền thật sự không có quan hệ gì. Dù có thì cũng là tình cảm một phía của Trương Kiền.
Nhưng sao có thể như vậy chứ.
Khoan nhắc đến thứ hư vô mơ hồ như tình yêu, chỉ riêng điều kiện của Trương Kiền thôi cũng đã là sức hấp dẫn chí mạng với bất cứ kẻ tha hương tay trắng nào trôi dạt tới Bắc Kinh.
Nếu cô giữ lấy anh chỉ để lưu lại thành phố này, để sống nở mày nở mặt chút đỉnh, thì giữ chắc Trương Kiền, cuộc đời cô sẽ càng rạng rỡ hơn.
Ở bên anh, cô phải nỗ lực cùng anh. Ở bên Trương Kiền, cô chẳng cần nỗ lực nữa.
Đứng trước áp lực sinh tồn khổng lồ, con người ta phải có ý chí vững vàng tới đâu mới có thể khước từ một cuộc sống ưu việt, sung túc?
Chỉ là Trương Kiền càng xuất sắc thì biến số lại càng lớn. Diệp Vị Quân không xuất sắc như Trương Kiền, biến số cũng nhỏ hơn.
Diệp Dương thấy anh im lặng không cất lời, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Vị Quân nhìn thẳng vào mắt cô: “Hôm tiệc mừng công, anh bảo tiệc tan anh đưa em về, nhưng em lại đi trước, đồng nghiệp em bảo em có chuyện gấp phải về xử lý, đó là chuyện gì?”
Lòng Diệp Dương chùng xuống, cô lại nhìn chiếc điện thoại trên tay anh, giọng cô bình tĩnh tới lạ, không hề xao động: “Ai gọi điện thoại vậy?”
Diệp Vị Quân không đáp, anh chỉ hỏi: “Đêm đó em ở với Trương Kiền sao?”
Diệp Dương không đáp thẳng, cô nói: “Trước đó giữa hai ta không có gì, động cái là mười ngày một tháng không liên lạc với nhau, thậm chí còn chẳng được coi là đang mập mờ, trong khoảng thời gian ấy, em có gặp ai, em có làm gì không hề mâu thuẫn với mối quan hệ giữa chúng ta.”
Diệp Vị Quân buông tay, đặt điện thoại của Diệp Dương xuống giường rồi đứng lên bước ra ngoài.
Diệp Dương lại lên tiếng: “Quá khứ có quan trọng không, chẳng phải những chuyện sau khi chúng ta đã xác định quan hệ mới quan trọng sao?”
Diệp Vị Quân dừng bước, anh thoáng ngẩng đầu: “Diệp Dương, nếu em kiên quyết phủ nhận như trước kia, anh sẽ tin em. Dù không hoàn toàn tin tưởng anh cũng sẽ giả vờ mù quáng. Nhưng em thẳng thắn thừa nhận thì anh biết phải làm sao đây?”
Diệp Dương chầm chậm thốt: “Em hiểu tại sao anh lại thấy khó chịu, nhưng anh không thể trách móc em vì chuyện này, em không có lỗi gì với anh cả.”
Diệp Vị Quân khựng lại, nói: “Đúng, giờ thì không.”
Anh đi rồi.
Diệp Dương ôm trán ngồi trên giường một lúc, căn phòng vô cùng yên tĩnh, cô thoáng cảm giác choáng váng.
Lát sau, Diệp Dương cầm điện thoại, nhìn chằm chằm cửa sổ trò chuyện giữa mình và Trương Kiền, trong đó có ghi chép cuộc trò chuyện kéo dài vài chục giây.
Cô gọi điện cho anh.
Chỉ giây lát sau đường dây đã thông, nhưng không ai lên tiếng.
Diệp Dương mím môi, nhẹ giọng: “Trương Kiền, có lời này em đã luôn muốn nói với anh.”
Trương Kiền đáp “ừ”, anh nói: “Rửa tai lắng nghe.”
Diệp Dương thở dài, hai đầu dây cách nhau vạn dặm, cô dùng giọng điệu dịu dàng nhất để thốt lên câu tục tằn bình tĩnh nhất cuộc đời mình: “Fuck you.”
Hôm xem kịch nói gặp được anh, anh đưa cô về nhà, cô muốn nói rõ ràng mọi chuyện với anh, anh bảo cô về đi, khi ấy cô đã muốn ném câu này vào mặt anh. Về sau có rất nhiều lần cô muốn thét những lời ấy với anh, nhưng vì mối quan hệ công việc giữa hai người mà cô đành nuốt vào bụng. Giờ chẳng còn quan hệ công việc nữa, cô cũng không nợ nần gì anh chuyện tình cảm, cuối cùng cô cũng có thể nói thành lời rồi.
Cúp máy xong, Diệp Dương đóng cửa phòng lại rồi đi rửa mặt.
Rửa xong mặt, trở ra, cô nhắn tin cho Chu Gia Ngư, bảo cô ấy mình và Diệp Vị Quân chia tay rồi, dặn bạn đừng đắc ý khoe khoang, cẩn thận lại tự xấu mặt.
Chu Gia Ngư ngẩn ngơ, vội vã gọi điện cho Diệp Dương, nghe cô kể lại sự tình, Chu Gia Ngư ngạc nhiên tới độ không thốt nổi thành lời.
Cúp điện thoại, Chu Gia Ngư bắt đầu phiền muộn, vì cô đã lỡ diễu võ dương oai trước mặt Thường Huyên suốt mấy hôm nay rồi… Giờ chỉ mong Diệp Vị Quân không để lộ tin chia tay với Diệp Dương ra thôi…
Sáng hôm sau, Diệp Dương ra quầy lễ tân hỏi chuyện, lễ tân nói Diệp Vị Quân đã trả phòng rồi, nhưng anh có để lại cho cô một tờ giấy nhắn.
Diệp Dương nhận mẩu ghi chú, Diệp Vị Quân nói anh muốn tới Scotland gặp bạn học, không thể đi cùng cô nữa, anh dặn cô giữ gìn sức khỏe.
Diệp Dương nhắn tin cho anh, bảo anh tính lại chi phí đi đường rồi gửi cô, cô sẽ chuyển tiền cho anh.
Anh đồng ý.
Diệp Dương chúc anh thượng lộ bình an.
Anh đáp, hẹn gặp lại tại Bắc Kinh.
Sau khi chia tay Diệp Vị Quân, Diệp Dương ở lại London một ngày, cảm thấy đến giờ, chặng đường này đã thoáng tẻ nhạt vô vị, cô bèn trả phòng, tới sân bay.
Kỳ nghỉ lễ đã qua, mua vé máy bay về Bắc Kinh cũng chẳng khó.
Sau hơn hai mươi tiếng, Diệp Dương đã trở lại Bắc Kinh, máy bay vừa đáp, cô đã có một thứ cảm giác bình yên lạ lùng.
Về tới khu chung cư rồi, Diệp Dương không lên thẳng nhà, cô tới chỗ chiếc xe bán mỳ cuộn trứng nướng trong khu, mua mấy suất mỳ.
Cô đi nước ngoài hơn mười ngày, chuyện khổ nhất là không được ăn ngon.
Đồ Tây thỉnh thoảng ăn một bữa thì được, nhưng ăn liên tục cả chục ngày lại quá tội.
Cô mua hai suất mỳ cuộn trứng nướng, một chua ngọt, một chua cay, xách lên nhà, ăn sạch cả hai như hổ đói.
Ăn mỳ xong, cô cảm giác như mình đã sống lại, thỏa mãn nằm ngửa trên sofa, cô thấy tất cả những chuyện xảy ra ở Anh như đã cách một đời người.
Ăn uống no nê rồi, Diệp Dương bắt đầu thu dọn vali.
Thứ gì cần giặt máy thì quăng vào máy, món nào cần giặt tay thì giặt tay, phải mang tới tiệm giặt khô là hơi cô cũng xách đi.
Xong xuôi, cô xuống nhà, bước vào một spa trong khu chung cư, mát xa toàn thân.
Đau chết đi sống lại, nhưng cũng thoải mái muốn chết.
Nhân viên mát xa nói càng đau nghĩa là xương cốt càng cứng, người cô cứng quá, về sau phải chăm đi xoa bóp.
Diệp Dương đang muốn tiêu tiền, chẳng cần nhân viên nói nhiều đã làm ngay một tấm thẻ thành viên. Xong, cô còn làm cả móng tay móng chân trong tiệm.
Bước khỏi spa thì trời cũng đã tối, cô lại quẹo vào một salon làm đầu.
Ba tiếng sau, cô đã trở ra cùng mái tóc mỳ tôm.
Khi cô về tới nhà, Lý Tiểu Bạch cũng đã về, thấy mái tóc mới của cô, Lý Tiểu Bạch ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Diệp Dương cười, hỏi: “Đổi kiểu tóc, đổi tâm trạng, sao, có đẹp không?”
Lý Tiểu Bạch ngó tới ngó lui mấy lần, cười bảo: “Đẹp thì đẹp, chỉ là khác trước đây quá, tớ thấy cứ là lạ.”
Diệp Dương cười ha hả: “Đẹp là được rồi, còn lạ thì nhìn thêm mấy ngày, quen mắt là ổn thôi.”
Sau đó cô về phòng, gục đầu ngủ thiếp đi, ngủ tới tận lúc trời sáng.
Hôm sau, lúc tỉnh dậy thì cũng đã gần trưa, người cô đau nhức, nhưng trong cơn đau còn nảy sinh khoái cảm. Nỗi đau và sự thoải mái cùng dâng lên.
Diệp Dương còn chưa dùng hết kỳ nghỉ phép, cô cũng chưa có ý định đi làm lại, bèn chậm chạp xuống siêu thị dưới nhà mua thức ăn về nấu một bàn cơm thịnh soạn.
Ăn uống no say, dọn bếp xong xuôi rồi cũng đã tới chiều, cô không có việc gì làm, bèn chân trần đi quanh nhà, về sau lại nhớ ra mấy tấm ảnh du lịch mình chụp lần này vẫn chưa được sắp xếp lại, cô bèn mở laptop.
Diệp Dương chọn lựa một hồi từ trong hơn tám trăm bức ảnh, sắp xếp thu gọn một hồi mà vẫn còn quá ba trăm tấm.
Cô đăng nhập QQ(*), lập một album mới rồi đăng ảnh lên.
(*) QQ: Một ứng dụng nhắn tin.
Giờ với cô, tác dụng duy nhất của QQ là để lưu giữ ảnh.
Đăng ảnh xong, cô nằm ngơ ngác trên giường, nghĩ chiều nay mình nên làm gì để giết thời gian đây, nhìn poster phim đặt trên giá treo đầu giường, cô lại nhớ mình chưa xem bộ phim mới được công chiếu dịp Quốc khánh năm nay, bèn mở điện thoại ra mua vé.
Cô xem phim, rồi lại tới cửa hàng sách trong trung tâm thương mại đọc sách, cô vừa mới mua một ly cà phê, ngồi xuống ghế thì nhận được tin nhắn của người bạn trung học vừa kết hôn vào dịp Thất Tịch trước đó.
Cô bạn này mở một quán trà sữa ở Liên Vân Cảng, thường hay quảng cáo cho quán trà sữa nhà mình trên mạng xã hội và QQ.
Mạng xã hội của Diệp Dương tràn ngập bài đăng của cô bạn, cô thật sự không chịu được cảnh vừa mở máy đã thấy quảng cáo trà sữa của bạn mình, nhưng thỉnh thoảng lên QQ cô cũng vẫn thấy bài của người bạn này.
Diệp Dương rất hâm mộ sự nhiệt tình với cuộc sống của cô bạn.
Diệp Dương lại trái ngược với bạn mình, cô ít khi đăng status, ví dụ như QQ, đã mấy năm rồi cô không đăng gì, mà hai năm nay cũng không hề đăng bài lên mạng xã hội, vậy nên mỗi lần Diệp Dương đăng status, cô bạn lại có cảm giác như vừa phát hiện ra châu Mỹ, tỏ ý vô cùng kinh ngạc.
Diệp Dương đăng album ảnh rất đồng bộ trật tự, vừa khéo bạn cô lại nhìn thấy.
Người bạn này mở ra xem, rung động trước những bức ảnh đẹp đẽ của cô, bèn nhắn tin xin Diệp Dương tư vấn kinh nghiệm đi Anh, tỏ ý lần sau mình cũng muốn đi.
Cô bạn này lại tiện tay mở mấy album ảnh khác của cô, đã rất lâu rồi cô ấy không vào xem ảnh bạn mình.
Chưa được bao lâu, Diệp Dương lại nhận được một tấm ảnh chụp màn hình, bạn cô hỏi: “Đây là ai thế?”
Diệp Dương mở ảnh ra xem.
Phía trên là một bức ảnh chụp bóng lưng cô.
Là Trương Kiền chụp cho cô.
Đêm mùa hạ, bọn họ cùng đi ăn quán vỉa hè, cô mặc chiếc váy chiffon dài, đầu vừa mới gội, hẵng còn chưa khô, trông bừa bộn xốc xếch. Chắc khi ấy cô lại đang mơ màng, Trương Kiền đứng sau gọi tên cô, cô quay đầu lại theo bản năng, anh bèn chụp khoảnh khắc khi cô quay lại.
Giây phút quay đầu, gương mặt cô đầy vẻ mơ màng.
Đường phố mờ tối, dù có đèn đường như tấm ảnh vẫn thoáng nhạt nhòa, in thứ cảm xúc xù xì thô ráp.
Nhưng Trương Kiền rất thích nó.
Anh nói tấm ảnh này có cảm giác điện ảnh, thứ cảm xúc thô ráp ấy mang sức sống mộc mạc, rất ý vị, anh muốn giữ nó lại.
Bức ảnh mờ tối nhạt nhòa được anh hình dung như vậy khiến Diệp Dương cũng cảm thấy nó có phong cách, bèn đăng lên mạng.
Dưới tấm ảnh chụp là phần bình luận mang phông nền đen bán trong suốt.
Dưới đó chỉ có một bình luận: “Diệp Dương, anh nhớ em, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Diệp Dương nhìn ngày tháng, đó là hôm sinh nhật thứ mười chín của cô.
Cô mở tài khoản của mình, tìm album có chứa tấm ảnh, bên dưới đúng là có một dòng bình luận như vậy.
Người bình luận có biệt danh “Bắc Cực Quang”, cô tiện tay mở QQ của người này ra, nhưng QQ bị giới hạn, không cho người lạ xem.
Diệp Dương nhìn tấm ảnh và dòng bình luận trân trân, nhìn thật lâu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT