Thường Huyên đưa bút cho Diệp Vị Quân, nhìn anh mấy lần, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng cô vẫn không nói gì thêm, mở cửa bỏ đi.
Về phòng, thấy Diệp Dương đã ngủ rồi, Thường Huyên bèn rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Vị Quân tiễn Thường Huyên rời khách sạn, bắt cho cô ấy một chiếc taxi, khi về, anh bàn chặng hành trình tiếp theo với Diệp Dương, Diệp Dương nói mình hơi mệt, không muốn ra ngoài, bảo anh đi một mình.
Diệp Vị Quân không nài ép cô, anh rời đi một mình.
Bọn họ cần có thời gian giảm xóc sau khi chuyến du lịch ba người trở lại với hình thức hai người, tránh việc cả hai cảm thấy khó xử.
Diệp Dương ngồi trong khách sạn một lát rồi ra công viên gần đó tản bộ.
Đến chiều, Diệp Vị Quân trở lại, anh phát hiện không thấy cô trong khách sạn, bèn nhắn tin hỏi cô đang ở đâu.
Công viên ngày thu rợp một màu vàng.
Diệp Dương ngồi trên chiếc ghế dài dưới tán ngô đồng, thấy Diệp Vị Quân đang men theo con đường nhỏ khúc khuỷu. Anh đưa cốc cà phê trên tay cho cô, nói: “Americano, anh nhớ không lầm chứ?”
Diệp Dương nhận lấy cốc cà phê, cô cười: “Đúng rồi, cảm ơn anh.” Nhìn chiếc ukelele trong tay anh, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh mới mua à?”
Diệp Vị Quân ngồi xuống cạnh cô, anh tiện tay gảy một nốt, âm sắc tươi vui, anh nói: “Anh đi ngang qua một cửa hàng bán nhạc cụ, vào xem thấy ngứa tay nên mới mua.”
Diệp Dương mở nắp ly cà phê, cô nhấp một ngụm, cười: “Anh biết chơi à?”
Diệp Vị Quân nói: “Anh chỉ biết chút chút thôi.”
Diệp Dương cười: “Nơi tình thơ ý họa này chỉ thiếu mỗi nhạc thôi, anh mau đàn đi.”
Giai điệu khúc nhạc trong veo, khiến lòng người rung động, nhớ tới quá khứ mơ hồ xa xăm, tới bức họa hai đứa bé trai gái xinh xắn vừa cười vừa chạy trên con đường nhỏ bên cánh đồng.
Diệp Vị Quân dừng lại rồi, Diệp Dương bèn cười: “Bài này tên gì vậy?”
Diệp Vị Quân nói: “Ấu thơ.”
Diệp Dương tán thưởng: “Hay thật đấy.”
Diệp Vị Quân đưa chiếc ukelele cho cô: “Em thử xem?”
Người ta hay gọi ukelele là ghita bốn dây, có điểm tương đồng với ghita, nhưng không phải hoàn toàn giống nhau, Diệp Dương mò mẫm đàn thử, cứ ngập ngừng ngắt quãng một hồi, nhưng vẫn nghe ra giai điệu, Diệp Vị Quân thoáng ngạc nhiên: “Khá đấy.”
Diệp Dương cười: “Anh có thể tìm cho em bản nhạc của ‘See you again’ không, em xem mình có đàn được không?”
Diệp Vị Quân cười: “Có vẻ em là dân chuyên rồi.”
Diệp Dương cười: “Trước đó em từng học ghita, cũng có biết đôi chút.”
Gốc ngô đồng trên đỉnh đầu rụng lá, đung đưa buông mình rơi xuống bên chân, Diệp Vị Quân cầm điện thoại, nhìn cô cụp mắt chơi đàn, vẻ mặt dịu dàng chăm chú.
Anh chợt nói: “Điều khiến anh hối hận nhất là buổi tối hôm đó lúc em tỉnh giấc trên xe anh, anh đã không hôn em.”
Diệp Dương ngước mắt nhìn anh, chỉ cười chứ không nói gì.
Diệp Vị Quân lại lên tiếng: “Nói thế này thì nghe hơi tự đa tình, nhưng anh thật sự có cảm giác em đang đợi anh, chỉ là trong khoảnh khắc ấy anh đã do dự. Giờ nghĩ lại, nếu không do dự thì có khi mọi chuyện đã bắt đầu từ giây phút đó rồi.”
Lúc này, Diệp Dương không thể không ngừng lại, cô vẫn cười rất dịu dàng: “Thật ra nếu muốn anh không do dự thì chỉ có một cách thôi, đó là em đầu thai lại, trở thành một cô gái thành phố.”
Diệp Vị Quân nhìn cô.
Diệp Dương khẽ than: “Đây là nguồn gốc cho tất cả những khoảnh khắc do dự của anh, em biết anh đã cố gắng hết sức không để bụng, nhưng anh vẫn để bụng.”
Diệp Vị Quân trầm lặng trong phút chốc, anh nói: “Gần đây anh cứ luôn suy nghĩ chuyện này, rốt cuộc chúng ta đã sai lầm ở đâu? Về sau anh mới phát hiện trình tự của chúng ta bị đảo ngược. Trước khi chính thức bắt đầu chúng ta đã phóng đại vấn đề thực tế lên, khiến vấn đề thực tế cản trở khả năng bắt đầu của chúng ta. Nếu có nền tảng tình cảm trước rồi mới tính đến vấn đề thực tế thì có lẽ chuyện này đã chẳng trở nên nghiêm trọng tới vậy.”
Diệp Dương không tỏ ý gì, cô chỉ đáp: “Trước đó em từng chia tay vì nguyên do này. Nếu bắt đầu lại lần nữa thì kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì, em sợ mình sẽ hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu, không thể ôm thêm mộng tưởng nữa. Chắc do bản năng tự bảo vệ nên nếu không nói rõ vấn đề này ra thì em không muốn bắt đầu. Thật ra, lúc ở trạm xe bus, em nói thẳng tất cả với anh, nhưng anh không trả lời em ngay, em đã biết anh để bụng rồi. Nhưng em lại cứ thuyết phục bản thân mình là người trưởng thành, không thể cứ lý tưởng hóa mọi thứ, chẳng ai nghe một tràng những lời em nói mà hoàn toàn không để bụng điều gì, nếu thậm chí còn không cho người ta thời gian suy xét thì chỉ có nước sống một mình cả đời. Vả lại, người nhà luôn nói em kén cá chọn canh, sẽ chẳng tìm được ai tử tế, em ôm giận, nghĩ anh lịch sự nhã nhặn, ở bên anh có thể nở mày nở mặt, anh lại là người thành phố, nếu đưa anh về nhà, em có thể trút được cục tức này. Vậy nên về sau, anh bảo anh không để bụng, dù em không hoàn toàn tin anh nhưng vẫn quyết tâm thử một lần. Tối qua Thường Huyên nói với em cô ấy thích anh, còn bảo em không thích anh, vì em không tỏ ra ghen tỵ. Ban đầu em thấy cô ấy nói đúng, nhưng nghĩ kỹ, em lại thấy không đúng. Phụ nữ sẽ không ôm lòng thù địch với tất cả những cô gái xuất hiện quanh người mình thích, cô ấy sẽ chỉ bài xích những người tạo cho cô ấy cảm giác uy hiếp. Em không tỏ ra ghen tỵ vì em cảm thấy chúng ta không tiến thêm được chẳng phải vì người khác, mà chỉ là do chính bản thân ta thôi. Đó là việc anh cố gắng không để bụng chuyện gia đình em, em cố gắng không lưu tâm chuyện anh để bụng, kết quả là càng nỗ lực kết quả lại càng tương phản. Nhưng em cảm thấy đây không phải là lỗi của ai, cũng chẳng phải là vấn đề ai nên nhân nhượng ai, mà chỉ là không hợp nhau, không thể miễn cưỡng.”
Hồi lâu, Diệp Vị Quân nói: “Anh vẫn cảm thấy nếu ban đầu chúng ta không nhắc tới vấn đề thực tế, mà chỉ xết đến tình cảm, có lẽ chúng ta sẽ thật sự có kết quả tốt. Anh có linh cảm nếu như vậy, có thể chúng ta sẽ kết hôn.” Anh khựng lại, “Nhưng giờ cũng chẳng có gì tệ cả, trước đó chậm một chút, bước qua hố trũng này, về sau chuyện sẽ diễn tiến nhanh, như nhau cả.”
Diệp Dương cúi đầu nhìn dây đàn, nghe lời kiên định của anh, động tác trên tay cô thoáng khựng, cô ngước mắt nhìn anh.
Diệp Vị Quân giữ vai cô, một tay nâng cằm cô, hôn cô cách cây đàn ukelele.
Hôn xong, Diệp Vị Quân vẫn giữ vai cô, anh thoáng ngạc nhiên: “Lần này em không tránh.”
Diệp Dương bất giác ngoảnh đầu nhìn mặt hồ, cô nói: “Em phản ứng chậm, không tránh kịp.”
Diệp Vị Quân gần như ghé sát lại bên mặt cô: “Vậy giờ chúng ta bắt đầu rồi?”
Diệp Dương thoáng ngừng lại, cô nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh cứ luôn nói những lời này vào lúc em muốn bỏ cuộc?”
Diệp Vị Quân nói: “Vì chỉ vào những lúc ấy em mới bỏ qua tất cả để nói lời thật lòng, bình thường em rất kiêu căng.”
Diệp Dương: “…”
Diệp Vị Quân nói: “Em không phát hiện ra sao, trong những khoảnh khắc do dự và từ bỏ, chúng ta đã dần nói ra được vấn đề của mình, đây không phải chuyện xấu, em nghĩ sao?”
Diệp Dương kiên quyết: “Nói ra là chuyện nói ra, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.”
Diệp Vị Quân nói: “Anh không để ý nữa thì vấn đề sẽ được giải quyết thôi.” Anh thoáng dừng lại, “Nếu anh thật sự xem trọng chuyện xuất thân đến thế thì anh hoàn toàn có thể kết hôn với người bố mẹ sắp xếp cho xem mặt. Nhưng anh không làm vậy, cũng có nghĩa thứ anh coi trọng nhất không phải là xuất thân. Riêng anh, anh sẽ chọn hai trong số ba thứ: nhân phẩm, tình cảm và gia cảnh. Nhân phẩm và tình cảm thiếu khuyết anh mới coi trọng gia cảnh. Nếu nhân phẩm và tình cảm đều đầy đủ, gia cảnh cũng chẳng đáng là gì. Anh tin tưởng con người em, chúng ta cũng có tình cảm với nhau, nấn ná suốt bao lâu nay rồi, chẳng lẽ em không muốn thử một lần?”
Diệp Dương không lên tiếng.
Anh lại giục giã: “Nếu trong chuyến du lịch này mà chúng ta vẫn chưa xác định được quan hệ thì khi trở về sẽ lại tiếp tục lần lữa. Lúc ấy chúng ta thật sự không có cơ hội đâu.”
Diệp Dương cụp mắt suy nghĩ hồi lâu, rồi cô nhìn anh, nói: “Vậy có chuyện này em phải hỏi anh.”
Diệp Vị Quân nói: “Em hỏi đi.”
Diệp Dương nói: “Tại sao anh lại yêu? Anh muốn tận hưởng quá trình yêu đương; anh muốn kết hôn, sống qua ngày; hay anh thuận theo tự nhiên, nếu tình cảm tới anh sẽ cân nhắc tới hôn nhân?” Rồi cô lại bổ sung, “Em nói trước vấn đề gia đình mình không phải vì chắc chắc quyết sẽ kết hôn, chỉ là em không muốn giấu giếm, không muốn đến lúc nước chảy thành sông rồi, cả hai lại vì chuyện này mà tranh cãi, tan vỡ. Em có thể chấp nhận việc chia tay vì tính cách không hợp nhau, có thể chấp nhận chia tay vì cảm tình trở nên nhạt nhẽo, thậm chí có thể chia tay vì tình yêu thay đổi. Em chỉ không thể chấp nhận chuyện chia tay vì không môn đăng hộ đối. Xuất thân em không tốt không phải lỗi của em, em cũng không thể thay đổi được chuyện này, điều duy nhất em làm được là nói cho rõ chuyện. Nếu người khác để bụng thì thôi bỏ đi, còn nếu không để bụng, em sẽ trân trọng người ấy.”
Diệp Vị Quân gật đầu, tỏ ý hiểu lời cô: “Dù người nhà anh thúc giục nhưng chuyện này không thể gấp gáp được, anh cũng cảm thấy nước chảy thành sông là tốt nhất.” Anh khựng lại, tò mò nhìn cô: “Nhưng anh rất tò mò, em bảo em sẽ trân trọng, trân trọng ra sao vậy?”
Trên đường trở về từ công viên, Diệp Vị Quân thuận đà nắm lấy tay cô.
Tay anh rất lớn, rất ấm áp, cảm giác ấm áp nơi lòng bàn tay khiến Diệp Dương muốn bật khóc.
Cô đã quên mất, rốt cuộc lần trước ai đã nghiêm túc nắm lấy tay cô như vậy.
Cô ngẩng đầu, nhìn đi nơi khác, không muốn để Diệp Vị Quân nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình.
Trước đó cô từng nghĩ, nếu mình thật sự tìm được người yêu, nhất định cô sẽ khóc một trận to trên bờ vai anh.
Khi chuyện tới thật, cô cũng chực khóc, nhưng phát hiện mình không hề muốn khóc.
Sau khi trở lại từ công viên, hai người dùng bữa tại nhà hàng ngoài trời trên tầng chóp khách sạn.
Về phòng rồi, Diệp Vị Quân dạy cô chơi ukelele.
Diệp Dương học hơn một tiếng, chắp vá ngắc ngứ, cuối cùng cũng đàn được một bản “See you again” hoàn chỉnh.
Diệp Vị Quân quay cho cô một video ngắn, còn đăng lên mạng xã hội, nhưng Diệp Dương không muốn lộ mặt, nên anh cắt mặt cô khỏi video.
Đây là lần đầu Diệp Vị Quân đăng bài về Diệp Dương lên mạng xã hội. Sau khi nhận ra, Chu Gia Ngư còn gọi điện cho Diệp Dương để xác nhận.
Diệp Dương gật đầu rồi, Chu Gia Ngư gào thét: “Cưng ơi là cưng, cuối cùng tớ cũng đợi được tới ngày này rồi! Bao giờ thì hai người về vậy, tớ muốn gặp Diệp Vị Quân chết đi được, phải hỏi chuyện anh ấy với cậu trước mặt con bé õng ẹo kia mới được. Cứ nghĩ tới cái mặt nhăn tít của nó là tớ lại sướng tới mức chỉ muốn đi làm ngay lập tức.”
Diệp Dương: “…”
Mấy hôm sau đó, Diệp Dương và Diệp Vị Quân đi tản bộ tại vài thị trấn quanh London.
Chốn thôn quê điền viên còn khiến lòng người rung động hơn cả London hoa lệ.
Trong khoảng thời gian này, quan hệ của cô và Diệp Vị Quân trở nên ấm áp hơn nhiều, hai người dùng dằng suốt mấy tháng trời, cũng chẳng hiểu nhau bằng mấy hôm nay.
Lúc Diệp Vị Quân nói mình mới chỉ yêu hai người, một người hẹn hò ba năm, một người yêu tận năm năm, Diệp Dương ngạc nhiên tới đờ đẫn.
Trong số những người đàn ông xấp xỉ ba mươi tuổi tương đối đàng hoàng mà cô quen, gần như không ai có ít hơn ba cô bạn gái cũ, ít nhất cũng phải là ba người.
Một nam thanh niên ưu tú như Diệp Vị Quân mà ba mươi tuổi mới yêu hai lần thì quả là động vật quý hiếm.
Nhưng dù chỉ mới yêu hai lần thôi thì cộng lại cũng đã tới tám năm, thời gian không ngắn chút nào.
Anh nói hai mối tình trước không hề chần chừ do dự như hiện giờ. Chỉ là sau khi chia tay cuộc tình thứ hai, anh chợt cảm thấy ghét bỏ. Anh cảm thấy ban đầu tình yêu luôn ngọt ngào, kết thúc thì lại đắng ngắt. Chẳng nhất thiết phải cảm nhận nó thêm lần nữa. Anh ôm thái độ mong ngóng thành công để tiến vào cuộc tình thứ ba, vậy nên anh cũng khá thận trọng, vì nếu lần thứ ba không thành công, anh cảm thấy có thể mình sẽ từ bỏ tình yêu, tiến thẳng tới hôn nhân.
Diệp Dương cũng thoáng có cảm giác như vậy.
Trước đó Diệp Dương không tin đời người chỉ có một lần yêu khắc cốt ghi tâm. Cô cảm thấy nếu chỉ có một lần, thì có nghĩa mình chưa gặp được người tốt hơn. Nhưng giờ Diệp Dương buộc phải thừa nhận, không phải ta không gặp được người tốt hơn, mà vì ta đã dành quá nhiều tình yêu trong một mối tình, hao phí sạch sẽ lòng nhiệt tình của bản thân, về sau, gặp người khác, ít nhiều gì cũng lực bất tòng tâm.
Hai người họ đang trò chuyện tại quán cà phê trong khách sạn.
Buổi tối, cả hai luôn ghé lại đây một lát, khi tới họ mang sách theo. Nhưng giờ họ không đọc sách nữa. Có lẽ vướng mắc đã được giải quyết, hai người cũng đã xác định quan hệ với nhau, hôn hay ôm thì cũng đã làm rồi, họ có thể nhắc tới rất nhiều những đề tài mà trước đây không muốn nói đến.
Trò chuyện một lúc, hai người cùng rời đi, trở về phòng mình.
Lúc Diệp Dương đang đánh răng rửa mặt thì Diệp Vị Quân tới gõ cửa phòng.
Cô vừa đánh răng vừa ra mở cửa, hỏi anh có chuyện gì.
Thấy cô như vậy, anh mỉm cười bảo cô đánh răng tiếp đi, anh đợi cô một lát rồi cùng nói chuyện.
Diệp Dương để anh vào phòng.
Vào phòng rồi, Diệp Vị Quân thấy màn hình điện thoại Diệp Dương để trên bàn sáng lên, anh vươn tay cầm, chuẩn bị đưa cho Diệp Dương trong nhà tắm, lại thấy trên màn hình có hiện tên. Chỉ có hai chữ.
Trương Kiền.
Trong thoáng chốc, đầu anh hiện lên vô vàn suy nghĩ.
Anh biết chắc đây là điện thoại riêng, vì cô và Trương Kiền không có mấy điểm chung cần bàn bạc trong công việc, nhưng anh vẫn lấy cớ sợ lỡ mất công việc của Diệp Dương để nhận máy thay cô, anh nói: “Alô, giám đốc Trương.”
Đầu dây bên kia khựng lại trong thoáng chốc rồi nói: “Diệp Dương, anh biết em đang giận, em giận cũng phải thôi, tối đó đúng là anh đã quá thô bạo. Nhưng không phải anh giận em, mà anh giận chính bản thân mình, giận mình cứ không kiềm chế được muốn được gần gũi em. Em có ổn không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT