Từ ngày đó sau khi trở về, Cố Hàn Yên bắt đầu ngã bệnh, sốt nhẹ liên tục không lùi nên cô xin phép ở nhà nghỉ ngơi, chuyện đưa đón An An đành
nhờ cha mình. Vì sợ lây cho con gái nên cô muốn đưa cô bé đến nhà ngoại
ở, kết quả An An nhất mực không chịu, khóc lóc ầm ĩ đòi ở cùng với mẹ.
Con gái không đồng ý nên Cố Hàn Yên cũng không thể làm gì khác hơn ngoài
giữ An An ở lại bên mình, uống thuốc xong liền lăn ra ngủ. Chẳng biết có phải vì tâm trạng ảnh hưởng hay không mà bệnh mãi vẫn không khá hơn.
An An rất ngoan ngoãn, từ nhà trẻ trở về sẽ tự mình chơi trong phòng
khách, biết Cố Hàn Yên không khỏe cũng không quấy rầy hoặc làm phiền mẹ. Cố Hàn Yên vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy chua xót, cô nên tìm cho
An An nhiều bạn bè hơn, thế giới trẻ thơ rất cần tình bạn ấm áp.
Buổi sáng hôm nay, cô ráng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, phát hiện An An vẫn còn ở nhà mới nhớ ra là ngày cuối tuần, con gái không cần đi nhà trẻ. An An đã thức dậy từ lâu, vẫn còn mặc áo ngủ ngồi chơi trêи ghế sofa, đang
quay lưng về phía Cố Hàn Yên gọi điện thoại bàn trong nhà. Cố Hàn Yên
nghĩ cô bé đang nói chuyện với Cố Hữu Quyền nên cũng không hỏi nhiều, sợ An An đói nên đến phòng bếp đun nước sôi luộc trứng cho con gái.
Đổ đầy nước vào nồi nhỏ để qua một bên, Cố Hàn Yên xoay người mở tủ lạnh
ra. Ngay lúc khom lưng xuống, từ bụng dưới đột nhiên truyền đến cơn đau
đột ngột làm cô choáng váng đến mức gập đôi người lại, bàn tay đè xuống
bụng, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt cả một mảng lưng.
Mẹ!!
Mắt cô như bị che kín bởi một lớp sương mù, đầu nặng trịch theo cơn đau ở
bụng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của An An nhưng không phản ứng lại được, đôi chân mềm nhũn không còn đỡ được cơ thể ngã oặt xuống sàn.
Trong lúc hôn mê Cố Hàn Yên nghe được rất nhiều âm thanh, có tiếng đàn ông
nóng nảy la lên, có tiếng phụ nữ lo lắng khóc lóc, còn có cả tiếng trẻ
con non nớt kêu gọi. Cô mơ hồ cảm giác mình được ôm chặt bởi một cái ôm
ấm áp dịu dàng, mùi hương trêи cơ thể người đó làm cô cảm thấy an tâm.
Hàn Yên, Hàn Yên….
Bóng người mờ nhạt kia cứ liên tục gọi tên cô, khuôn mặt không nhìn thấy rõ ở trong mơ càng lúc càng trở nên rõ ràng, cuối cùng cứ thế biến thành
hình dung của Tô Vũ Khởi. Nước mắt cô rơi xuống thật nhiều, Cố Hàn Yên
vô thức nắm thật chặt người bên cạnh mình, phải chăng vì cô nhớ nhung cô ấy quá nhiều nên mới ảo tưởng người khác trở thành Tô Vũ Khởi hay
không. Ngay cả trong mơ, cô vẫn nhớ được ánh mắt lo lắng của cô ấy.
Ý thức như chìm vào trong nước làm Cố Hàn Yên chập chờn lơ lửng không
cách nào tỉnh lại. Cơ thể không còn một chút sức lực nào, mềm nhũn không thể động đậy. Mí mắt cô nặng trĩu, muốn vùng vẫy mở mắt ra nhưng lại
không thể làm chủ chính mình.
Trêи mặt chợt có xúc cảm lạnh lẽo
truyền đến, Cố Hàn Yên từ trong giấc mộng hỗn loạn bừng tỉnh dậy. Cơn
đau từ bụng dưới vẫn còn âm ỉ làm cô không nhịn được hít sâu vào một
hơi.
"Hàn Yên! Con tỉnh rồi à, có đói bụng hay không? Có khát không? Có cảm giác khó chịu chỗ nào không?"
Cố Hàn Yên ngồi dậy ôm bụng mình, nhìn chếch qua thấy ba mẹ mặt mày mừng
rỡ đứng ở bên giường, dõi theo từng nhất cử nhất động của cô.
Bốn phía là bức tường trắng bạch, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
"Ở đây là bệnh viện sao?"
"Ừ, con bị đau ruột thừa cấp tính, may là đưa đi đúng lúc, nếu cứ để vậy
thì chưa chắc giữ được tính mạng! Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi, đã lớn
như vậy còn không biết tự chăm sóc mình, mấy ngày nay bệnh sao không ăn
uống thật tốt? Con…."
Cố Hữu Quyền vỗ vỗ vai Hàn Tuệ: "Thôi được
rồi mà, con gái vừa mới tỉnh, đừng có nói con nữa, để cho con nghỉ ngơi
một chút. Hàn Yên, con cứ nằm yên đi, đừng có động đến vết thương, phải
mấy ngày nữa mới có thể khá hơn."
Cố Hàn Yên gật đầu, bỗng nhiên
nhớ đến lúc bản thân té xỉu An An vẫn còn ở nhà, vội vàng hỏi: "An An
đâu? Ba mẹ đều đang ở đây vậy An An đâu rồi?"
"Ờ…"
Sắc mặt Hàn Tuệ có vẻ khác thường, hai ông bà liếc mắt nhìn nhau, xoa xoa tay
trù trừ làm Cố Hàn Yên cuống lên: "An An bị làm sao? Con gái con làm sao rồi?"
"Con gái, con đừng nóng nảy, An An không sao hết." Cố Hữu
Quyền nhìn Hàn Tuệ một cái rồi nói tiếp: "Có người chăm sóc cho con bé
rồi, cũng chính là người đưa con đến bệnh viện.."
"Đưa con đến bệnh viện?" Cố Hàn Yên càng thêm thắc mắc: "Không phải An An gọi ba mẹ đến sao?"
Cố Hữu Quyền lắc đầu: "Không phải, là…."
Lời còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh phía sau hai người chợt mở ra. An An
từ ngoài cửa chạy vào, nhìn thấy Cố Hàn Yên đã có thể ngồi dậy, cô bé
cao hứng vồ tới: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi!"
Tiếng con gái hò hét rõ ràng
bên tai, Cố Hàn Yên máy móc giang hai tay ôm lấy An An vào lòng nhưng
ánh mắt vẫn dừng lại ở người bên cạnh cửa. Khoảnh khắc đó thời gian như
bất động.
Tô Vũ Khởi yên lặng đứng đó nhưng nhịp tim tăng nhanh
đã tiết lộ cô căng thẳng thế nào. Sáng nay trời vừa sớm cô đã nhận được
điện thoại của An An, nghĩ rằng không có việc gì gấp nên mới nói chuyện
phiếm với con bé vài câu. Nói chưa được bao lâu thì đột nhiên nghe thấy
âm thanh loảng xoảng ở đầu dây bên kia, kèm theo đó là tiếng An An kêu
khóc làm cô sốt ruột đến mức toàn thân vã mồ hôi. Khó khăn lắm mới nghe
được An An nói rõ là mẹ cô bé bất tỉnh, cô vội vàng chạy tới nơi lần
trước đưa An An về nhà. Chỉ là tuyệt đối không ngờ được rằng, người nằm
trêи mặt đất kia lại là người cô quen thuộc đến thế.
Cảnh tượng
đó làm lòng cô đau đớn giống như bị xé rách không cách nào ức chế được,
nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Hàn Yên nằm trêи sàn nhà, Tô Vũ Khởi sợ
hãi vô cùng. Cô có thể chịu được đau đớn chia lìa, có thể chịu được nhớ
nhung dằn vặt, có thể chịu được việc bước ra khỏi cuộc đời của người cô
yêu, nhưng không thể nào chịu được mất đi vĩnh viễn.
Tình huống
gặp lại như thế này, Cố Hàn Yên chưa từng mường tượng ra. Thì ra chiếc
ôm trong mộng kia là thật, cô thật sự được Tô Vũ Khởi ôm chặt vào lòng.
Nước mắt vô tri vô giác chảy xuống, nhiễu giọt lên cả tấm chăn màu trắng mà
cô đang đắp. Cố Hàn Yên nghiêng mặt sang một bên lau, nhưng càng lau
nước mắt lại chảy càng nhiều, vì không muốn bị Tô Vũ Khởi nhìn thấy, cô
cứ thế trượt người xuống kéo chăn lại che lên đỉnh đầu.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
An An không hiểu vì sao mẹ mình lại hành động như vậy, Cố Hữu Quyền chỉ
biết thở dài, bước tới ôm lấy An An: "An An ngoan, bây giờ chúng ta đi
ra ngoài trước, để cô với mẹ nói chuyện một lúc được không?"
"Nhưng con cũng muốn nói chuyện với mẹ…"
"Bây giờ con nghe lời ông nhé, ông sẽ dắt con xuống dưới sân chơi. Bây giờ để mẹ nghỉ một lát, có được hay không?"
"Vâng, vậy cũng được ạ."
Cố Hữu Quyền ôm An An ra cửa, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Tuệ vẫn còn đứng
nguyên tại chỗ: "Bà còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi!"
Vẻ mặt
Hàn Tuệ không được tự nhiên nhìn qua Tô Vũ Khởi một chốc rồi lập tức dời tầm mắt đi, bước chân theo Cố Hữu Quyền ra ngoài.
Người trêи giường không hề có ý ló mặt ra, cả người đều che kín trong chăn.
Trong lòng Tô Vũ Khởi có rất nhiều cảm xúc đè nén nặng nề, làm cho cô vô cùng khó chịu. Những chuyện xảy ra với Cố Hàn Yên, nhờ có Kiều Hi cô đều đã
biết rõ ràng. Cô rất phẫn nộ vì tất cả những gì Trần Sâm gây ra, nhưng
lại không biết an ủi bằng cách nào, muốn tìm chút chuyện để nói như An
An chẳng hạn, lại sợ Cố Hàn Yên thêm phần đau buồn. Cô chậm rãi đi tới
ngồi xuống cạnh giường, nhìn Cố Hàn Yên ở trong chăn một hồi, đôi môi
mấp máy nói không ra lời. Thì ra đến ngày được gặp nhau thật sự, ngay cả một từ cô cũng nói không ra.
Nước mắt Cố Hàn Yên từ lúc nhìn
thấy Tô Vũ Khởi cho đến bây giờ đều chưa từng ngừng lại. Cô nhắm chặt
mắt, cắn môi lại để đè nén âm thanh nghẹn ngào. Cô nhớ nhung người con
gái từng gắn bó bên cạnh mình biết bao nhiêu, nhưng bây giờ điều còn lại chỉ là khổ sở khôn cùng, thời gian lâu dần, cô hiểu được điều bản thân
mất đi không chỉ là thời gian.
Hai cô cứ như vậy từng người trầm
lặng, Tô Vũ Khởi lo lắng cô bị ngộp, đưa tay ra thử kéo một góc chăn
xuống: "Chị đi ra đi, như vậy khó chịu lắm."
Cố Hàn Yên không nói lời nào.
Tô Vũ Khởi chua xót hỏi: "Chị cứ vậy không muốn gặp em sao?"
Người trong chăn rốt cuộc cũng có động tĩnh, khàn khàn đáp lời: "Không phải… không có.."
Tô Vũ Khởi kϊƈɦ động kéo chăn xuống, cúi người ôm chầm lấy Cố Hàn Yên.
Toàn thân Cố Hàn Yên cứng ngắc rúc vào lòng cô, trong đôi mắt đỏ rần lại có nước mắt rơi ra.
"Em không muốn chị biến thành như vậy… chị không phải là như vậy…"
Giọng nói Tô Vũ Khởi nghẹn ngào, đây là cô gái cô từng dùng cả một trái tim
để yêu, làm sao cô có thể đang tâm nhìn cô ấy đau khổ? Có phải là cô đã
sai rồi không, phải chăng khi xưa cô nên ích kỷ giữ cô ấy ở lại bên
mình? Nếu ngày đó cô làm theo trái tim thì chắc gì hôm nay cô ấy biến
thành như vậy…
Trong trái tim là mũi dao như cảnh báo bản thân
yếu ớt và tự ti, bốn năm qua, các cô đã không còn là chính mình năm xưa. Cố Hàn Yên muốn nhìn Tô Vũ Khởi thật rõ ràng, nhìn xem những năm qua
rốt cuộc cô ấy đã thay đổi như thế nào, nhưng cô không dám, cô chỉ có
thể rũ mắt vùi mình trong lòng Tô Vũ Khởi, quyến luyến cái ôm có thể bị
thu hồi bất cứ lúc nào.
Nước mắt lăn dài xuống cổ rồi tiến vào
trong áo, mang theo nhiệt độ đủ làm tổn thương người. Cố Hàn Yên đau
lòng đến mức không cách nào nói ra ngôn ngữ, chỉ âm thầm níu lấy ống tay Tô Vũ Khởi.
"Đừng khóc……"
Tô Vũ Khởi ôm thật chặt Cố Hàn
Yên, khoảnh khắc sợ hãi đó vẫn lơ lửng trong đầu không xua đi được. Cô
chưa từng tưởng tượng nếu không có Cố Hàn Yên thế giới của mình sẽ biến
dạng ra thế nào. Cô cứ nghĩ tình cảm sẽ dần phai và không gặp lại lần
nữa, nhưng đến lúc gặp được cô ấy, thì ra đau đớn vẫn khắc sâu đến vậy.
Rốt cuộc cô cũng chịu thừa nhận, trêи thế giới này sẽ không ai có thể thay
thế địa vị Cố Hàn Yên trong lòng cô. Cho dù đôi bên chia lìa, cho dù Cố
Hàn Yên không thuộc về cô nữa, cô ấy vẫn sẽ lấp đầy trong trái tim cô
vĩnh viễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT