Dưới ánh hoàng hôn, bóng lưng nhỏ bé bị kéo thành một chiếc bóng màu cam thật dài, cô bé đeo ba lô đứng cạnh các bạn cao cao ngang ngang mình,
bồn chồn ngó nghiêng xung quanh một lúc mới nhìn thấy người mình chờ đợi đã lâu.
"Mẹ!"
Cố Hàn Yên từ bên đường đối diện bước nhanh tới rồi thụp người xuống ôm chặt lấy con gái đang chạy tới, giống như
sợ hãi sẽ có ai đó cướp mất điều quý giá nhất của mình.
"Mẹ?" Cố Hàn Yên dán mặt vào cổ cô bé nên An An không nhìn thấy được vẻ mặt của cô, chỉ nghe được âm thanh ức chế nghẹn ngào.
"Mẹ, mẹ không vui ạ?"
Cố Hàn Yên hít một hơi thật sâu, lau khô nước mắt, miễn cưỡng cười vui: "Hôm nay An An ở trường có vui không?"
Cô bé gật gật đầu, đưa tay ra xoa xoa đôi mắt đỏ hồng của Cố Hàn Yên: "Mẹ khóc sao? Có ai bắt nạt mẹ ạ?"
Cố Hàn Yên lắc đầu: "Không có ai bắt nạt mẹ cả, mẹ chỉ tự trách mình thôi."
Một tay cô gỡ ba lô trêи vai An An xuống, một tay khác nắm lấy tay cô bé:
"Chúng ta về nhà thôi, hôm nay con được ăn gì ở trường?"
"Ngày
hôm nay con được ăn cá đó, cô Lâm nấu cho tụi con, nhưng không có ngon
bằng mẹ làm." An An nhảy chân sáo theo cô: "Mẹ của con nấu cơm ngon
nhất, còn đẹp nhất, hát hay nhất, mẹ là mẹ tốt nhất nên mẹ tự tin lên.
Cô Lâm nói trẻ em tự tin là xinh đẹp nhất, sẽ có rất nhiều người yêu
thương."
Cố Hàn Yên cười: "Mẹ không cần rất nhiều người yêu thương, chỉ cần hai người là đủ rồi."
An An tò mò ngẩng đầu lên, "Mẹ, hai người nào?"
"Một là An An, hai là……"
Cố Hàn Yên dừng lại một chút, nghĩ đến Tô Vũ Khởi. Rồi cô cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Là ông ngoại."
"À. Con yêu mẹ nhất, ông ngoại cũng yêu mẹ nhất." An An cười híp mắt: "Mẹ không được buồn nữa, mẹ không vui con cũng không vui."
"Ừ."
Bàn tay nhỏ trong tay cô vừa nóng ấm vừa mềm mại, những ngón tay nắm lấy cô thật chặt. Lúc xưa cũng từng có một người tính tình trẻ con hay nắm tay cô như vậy, rất ấm áp còn hay thích làm nũng.
Mũi cay cay, nước
mắt lại muốn chực chờ rơi xuống. Những gì được nhìn và nghe thấy hôm nay thật sự mang đến quá nhiều kϊƈɦ động cho cô, dường như cô đang mơ, một
giấc mơ vô cùng buồn bã. Cho đến hôm nay, cô mới hoàn toàn hiểu rõ
khoảng cách giữa cô và Tô Vũ Khởi đã xa xôi đến mức độ nào. Cô không
cách nào dùng bản thân như hiện tại để đối mặt với người cô đã từng yêu
và tổn thương sâu sắc.
——————
"Đúng đúng đúng, em sắp xếp
hết hành trình hôm nay một lần nữa rồi in ra cho chị xem, ừ, khách hàng
kia giao cho em theo, em tìm hiểu rõ ràng rồi cho chị biết, ừ, đúng
đúng…."
Tô Vũ Khởi ngồi trêи ghế sofa nhìn Lý Hinh gọi điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, mãi một lúc mới xong.
"Trời ạ, gần đây bận chết mất thôi."
Lý Hinh vò đầu, rời khỏi bàn làm việc đến ngồi bên cạnh Tô Vũ Khởi: "Sao
vậy, hôm nay có chuyện gì gấp tìm tớ à, nhất quyết phải thấy mặt mới nói được chuyện."
"Ừ, có chuyện rất gấp.."
"Vậy cậu nói đi, tớ vểnh tai lên nghe đây."
Lý Hinh đấm đấm vai, xoay qua nhìn thấy vẻ mặt chần chờ của Tô Vũ Khởi, kinh ngạc hỏi: "Ơ, giờ lại không gấp nữa à?"
"Không phải, tớ không biết phải nói như thế nào…." Tô Vũ Khởi siết chặt tay
một hồi mới buông ra: "Tớ chỉ muốn hỏi cậu… Hàn Yên mấy năm nay cuộc
sống thế nào?"
Lý Hinh ngừng động tác lại: "Sao tự nhiên đi hỏi tớ mấy chuyện này?"
"Những gì cậu nói với tớ đều là thật sao? Chị ấy sống tốt thật à?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Lý Hinh buông cánh tay xuống, vẻ mặt biến thành
nghiêm nghị: "Uhm, ai nói cho cậu biết gì à? Hay cậu gặp chị ấy rồi?"
"Những chuyện này đều không quan trọng, tới chỉ muốn biết, rốt cuộc chị ấy và Trần Sâm ra sao?"
"Cậu hy vọng tớ sẽ cho cậu đáp án như thế nào?"
Tô Vũ Khởi sửng sốt: "Tớ… muốn cậu cho tớ một câu trả lời chân thật."
"Vũ Khởi, cậu phải biết, chị ấy hiện tại đã là mẹ của một đứa trẻ, chị ấy
có trách nhiệm với gia đình mình. Nên cho dù nội bộ gia đình chị ấy có
mâu thuẫn gì thì cũng do tự họ bàn bạc xử lý, không cần cậu phải tới
hỏi. Biết chuyện của chị ấy đối với cậu chẳng có ích lợi gì cả, cậu chỉ
cần lo thân mình cho tốt là được."
"Tớ biết, những chuyện cậu nói tớ đều biết, cũng không phải tớ muốn quấy rầy cuộc sống của chị ấy." Tô Vũ Khởi buồn buồn nói: "Tớ chỉ là muốn biết…. Trần Sâm đối với chị ấy
có tốt hay không… Tớ chỉ là lo lắng… ngày hôm nay tớ…"
"Ngày hôm nay? Hôm nay cậu thấy cái gì? Hàn Yên hay Trần Sâm?"
Tô Vũ Khởi do dự vài giây rồi quyết định nói hết mọi chuyện hôm nay cho Lý Hinh biết. Lý Hinh nghe xong vừa tức giận vừa buồn bực: "Anh ta thật sự không biết xấu hổ còn làm ra chuyện như vậy sao? Tớ cứ tưởng rằng anh
ta nhiều nhất chỉ là mánh khóe khôn lõi thôi, quân khốn khϊế͙p͙!"
"Tớ biết chuyện của chị ấy tớ không có tư cách xen vào, nhưng tớ không thể
không quan tâm. Tớ không xác định được Hàn Yên đã biết chuyện này hay
chưa, nên tớ mới muốn hỏi cậu…"
"Tớ không có nghe chị ấy đề cập
đến chuyện này, dù sao cũng là chuyện riêng trong nhà, có giấu diếm
không nói cũng bình thường mà. Chúng tớ tuy làm bạn với nhau, nhưng chỉ
xem như có thể quan tâm nhiều hơn bạn bè bình thường, còn quyết định thế nào vẫn phải nằm ở bản thân chị ấy."
"Điều tớ lo lắng là đến bây giờ chị ấy vẫn bị Trần Sâm gạt, Trần Sâm còn biết chuyện của tớ và chị
ấy, tớ sợ anh ta cho rằng tớ quay về đây để tìm Hàn Yên, lại đi…"
"Cái kiểu mánh khóe của anh ta tớ từng biết qua rồi, nhưng rõ ràng anh ta là người có lỗi trước, làm gì có tư cách trách cứ Hàn Yên?" Lý Hinh giữ
vai Tô Vũ Khởi lại: "Cậu đừng nóng ruột quá, chuyện của chị ấy tớ sẽ
giúp cậu hỏi rõ, với lại chị ấy lớn rồi, phải làm thế nào chị ấy biết
mà, cậu hiểu chưa?"
Tô Vũ Khởi cũng cảm giác được bản thân mình căng thẳng hơi quá, dần dần thả lỏng xuống: "Ừ, có lẽ tớ suy nghĩ nghiêm trọng quá…"
"Không phải cậu suy nghĩ quá nghiêm trọng đâu, vốn là rất tồi tệ mà." Lý Hinh
nhìn Tô Vũ Khởi, thở dài một hơi, ngần ngừ một lúc mới nói: "Tớ nhìn cậu thế này, thật chẳng có vẻ gì giống như đã xem nhẹ mọi chuyện chút nào.
Cậu ở bên cạnh Tiểu Ngữ lâu vậy rồi, chẳng lẽ vẫn không cách nào xua đi
địa vị của chị ấy trong lòng cậu sao?"
"Cậu nói gì vậy, tớ không
có." Tô Vũ Khởi mất tự nhiên cười cười, cúi đầu vân vê vạt áo của mình:
"Cho dù chia tay thì vẫn là bạn mà, tớ lo lắng cho chị ấy là chuyện
đương nhiên…"
"Thật sự tâm trạng tớ bây giờ cũng rất mâu thuẫn,
hai người các cậu đều là bạn bè tớ rất quan tâm. Nhìn cuộc sống hai
người khổ sở, trong lòng tớ rất khó chịu. Nói thật, lúc ấy tớ thật sự hy vọng các cậu có thể cả đời bên nhau, cứ xem như cả đời này tớ phải làm
bóng đèn bên cạnh hai người đi, nhưng chỉ cần nhìn cả hai vui vẻ hạnh
phúc là tốt rồi.. Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của tớ, đây chính
là sự tàn khốc của thực tế… Tình cảm là một chuyện mình không bao giờ
kiểm soát được, tớ biết, từ ngày chia tay đến bây giờ cậu vẫn ở một
mình, tớ thật sự rất đau lòng thay cậu." Lý Hinh nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vũ
Khởi: "Con bé Tiểu Ngữ kia tính tình rất tốt, có em ấy bên cạnh cậu, tớ
rất yên tâm. Có điều giày có hợp chân hay không, vẫn phải do mình thử
qua mới biết. Tớ không khuyên cậu nên có quyết định gì hay nên làm gì
sau này, tớ chỉ hy vọng trong tương lai cậu biết tự thương yêu mình
nhiều hơn một chút, yêu người khác ít hơn một chút, được không?"
"Tớ quan tâm chị ấy lộ rõ đến thế sao?" Tô Vũ Khởi ngây ngẩn nhìn Lý Hinh:
"Tớ chưa từng nghĩ sẽ làm phiền cuộc sống của chị ấy…"
"Tớ không
hề chỉ trích cậu làm vậy là quấy nhiễu cuộc sống của chị ấy, tớ chỉ sợ
cậu vì chuyện này lại khơi gợi tâm trạng của chính mình. Tớ biết quên
một người là điều không dễ dàng, tớ hiểu được cảm giác đó." Lý Hinh vỗ
vỗ sau lưng cô: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu muốn biết chỉ cần hỏi là được mà. Kiều Hi chắc chắn sẽ biết
nhiều hơn tớ."
"Kiều Hi?" Tô Vũ Khởi vẫn chưa nắm bắt được: "Chị ấy biết cái gì?"
"Đồ ngốc ạ, cậu quên mất chị ấy là bạn thân của Trương Mạn à? Lần trước ở
tiệc rượu tớ thấy Trương Mạn không những chơi với Hàn Yên mà còn quen
biết Trần Sâm nữa, vừa là bạn vừa là đồng nghiệp. Chắc chắn có chuyện gì cũng sẽ nói với Kiều Hi. Mà nhắc mới nhớ, mấy hôm trước gặp tớ thấy
Kiều Hi nhìn cậu có vẻ rất lạ, chắc định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT