Ngươi có của ngươi Trương Lương kế ta có của ta quá lương thê (*), nàng cầm quạt nhẹ nhàng phân tán mùi hương ngọt ngào của mật ong ra tứ phía, Long Thất ngồi chờ thành quả .
Hai ong độc kia đầu tiên là thờ ơ, tuy rằng bị cái mùi hương khả nghi kia
hấp dẫn nhưng vẫn rất biết thân biết phận mà đứng tại chỗ canh gác, đến
khi xung quanh chẳng còn động tĩnh gì mới chậm rãi bước vào cái bẫy kia, bay tới chỗ mật ong ấy.
Long Thất ngồi ở trên giường xem náo nhiệt, giám sát? Nô lệ trung thành cỡ
nào đi nữa thì cũng phải có lúc ăn, ngươi dám ăn ta liền dám độc chết
các ngươi!
Nàng đem toàn bộ uất hận vì Naraku trút hết lên hai con vật nhỏ đáng thương
chỉ vì nghe lệnh cấp trên giám sát người khác mà mất mạng…
Hai ong đọc như thiêu thân lao vào lửa, cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn,
Long Thất lập tức vỗ tay tỏ ý vui mừng,“ Không thể độc chết hắn, vậy thì ta sẽ độc chết các ngươi vì đã làm việc cho hắn!” Vui sướng khi người
gặp họa nhìn hai sinh vật thân thể cứng đờ vinh quang ngã vào bát mật,
trong lòng Long Thất hiện lên một chút khoái ý, khi tỷ tỷ đây mất hứng
gặp người nào sẽ giết người đó, gặp trùng diệt trùng, bây giờ hãy đi
xuống báo danh với Diêm vương đi!
Ở trong bát mật kia có độc dược do nàng bỏ vào, nàng không tin đám sinh
vật kia sẽ giống như Naraku không bị độc chết, xem đi, ngoại trừ Naraku
thì những sinh mệnh khác phân giải ra từ người hắn vẫn sẽ có giới hạn,
cho dù toàn thân là độc cũng có thể bị độc chết.
Vừa mới tiêu diệt hai con thì lại nhìn thấy có mấy con khác bay lại đây,
nhìn chúng cứ lũ lượt như vậy mà lao đầu vào chỗ chết làm Long Thất đã
sầu càng thêm sầu , làm sao tự dưng lại thành ra thế này ?
Qua một lúc, trong bát đã có khá nhiều thi thể của ong độc, hơn nữa phi
thường có quy luật bay về hướng nàng rồi mới chết, điều này làm cho Long Thất không khỏi cảm thấy, rất ăn ý đi?
Bọn chúng giống như đã hẹn trước với nhau lần lượt bay vào chỗ chết, hơn nữa không hề do dự gì mà nhảy vào cái bẫy của nàng.
Ong độc chết cũng không khiến nàng cảm thấy đau lòng, dù sao cũng toàn là
những thứ hại người, chết càng nhiều càng tốt, mấy thứ gì đó của Naraku
thì chẳng cần đau lòng làm gì, chỉ là……Tình huống này làm nàng có chút
không dễ chịu ……
“Naraku cho dù có ác cỡ nào đi nữa nhưng cũng không đến mức mặc kệ cấp dưới của mình luân phiên tìm chết như thế chứ ? Đều đã chết một số lớn lâu như
thế, hắn sao không phát hiện dị thường?” Long Thất nhìn đống thi thể mà
cảm thấy vô cùng rối rắm.
Mà ở trong tổ ong cách đó không xa, có một đám ong độc rất có tuần tự xếp
thành mấy nhóm, nhóm trước bay đi một lúc thì sẽ có nhóm khác bay theo,
Naraku tà tà tựa bên cửa sổ, xem xong hành tung của nhóm Inu Yasha kia
một chút rồi lại nhìn sang hành động của nữ nhân kia. Nhìn nàng mặt nhăn mày nhó mà ý cười trên môi ngày một đậm ……
“ Cứ tiếp tục như vậy cũng không sao à ?” Kagura nhắc nhở nói, Naraku vậy mà mặc kệ đám ong độc từng đám từng đám chết trong đống mật của nữ nhân kia, nói sao đi nữa thì đám ong đó cũng là do một tay hắn nuôi dưỡng ,
không dùng để đi đối phó kẻ địch mà lại để cho chúng chết một cách vô
ích dưới tay của nữ nhân kia thì thực sự là quá uổng phí, đáng tiếc
Naraku căn bản không quan tâm đến sinh tử của chúng, giống như thứ kia
cùng với hắn hoàn toàn chẳng có nửa điểm liên quan.
“Ngươi không phải nói nữ nhân lúc tức giận thì cứ để cho phát tiết ra hết là
tốt nhất sao?” Naraku thản nhiên liếc Kagura một cái.
“Nhưng vấn đề là lòng của công chúa điện hạ dường như chẳng có chuyển biến
tốt, mà ngược lại càng ngày càng rối rắm ……” Kagura thật cẩn thận
nói,“Naraku, sẽ không phải là lợn lành chữa thành lợn què đấy chứ?”
Đôi mắt đỏ sậm lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi sau đó lại không yên lòng
nhìn gương mặt đầy hoài nghi của nữ nhân kia. Từ sau khi hắn giả làm
Kagewaki thì đã hiểu được, nữ nhân này ăn mềm không ăn cứng, luôn tươi
cười thân thiện đối với người của nàng , cho dù biết đối phương là ai
cũng không nhẫn tâm làm hại, mà cái chuyện kia, hận ý của nữ nhân này
nếu không phát tiết ra ngoài mà cứ giấu ở trong lòng thì nhất định sẽ
xảy ra vấn đề.
Không phải là mấy con ong độc thôi sao, nàng muốn diệt muốn giết bao nhiêu
cũng có, có lẽ tốc độ chúng nó sinh sôi nảy nở còn nhanh hơn cả khi
chúng bị nàng độc chết cũng không chừng.
Naraku một chút cũng không thèm để ý, mà mỗi lần Long Thất ôm ngực cùng với
đôi mắt u sầu đầy suy tư lại khiến hắn thập phần để ý.
Giống như mỗi lần nàng chạm vào miệng vết thương thì nỗi hận trong lòng lại
càng sâu hơn, điểm này, Naraku luôn biết cách đùa bỡn tâm cơ người khác dĩ nhiên sẽ hiểu được hàm ý của hành động đó. Nữ nhân này đang tìm lý
do để hận hắn ……
Hận đi, hận hắn, vậy sẽ không cách hắn quá xa ……
Long Thất ngồi xổm dưới đất nhìn tình huống trước mắt, tâm tình tệ đi rất
nhiều, nàng không phải ngu ngốc, nàng có hiểu được động cơ của việc này. Nàng cắn răng, quá mức kích động làm cho miệng vết thương lại âm ỉ đau, dùng loại phương pháp này đùa bỡn nàng sao?
Dùng phương pháp đối phó Miroku để đối phó với nàng sao?
Naraku, ngươi có lẽ đã quên rồi, ta Long Thất không giống với Miroku, loại trêu đùa này thật sự chơi không vui chút nào ……
Nàng nâng mắt lên, nhìn về phía ong độc bay tới, trên đống bát đĩa đã có
hàng đống thi thể của chúng, nàng dọc theo hướng chúng nó bay tới mà
quan sát, chậm rãi từng bước một hướng thẳng đến sào huyệt kẻ địch.
Là một nơi cách chỗ nàng hai mươi thước, nàng nhìn tổ ong đang tụ tập rất nhiều ong độc, khẽ nhếch miệng cười, chính là đây sao?
Ai sẽ cùng ngươi chơi cái trò này chứ, ta diệt tổ ong của chúng, ta xem ngươi lấy cái gì đối phó với nhóm người Inu Yasha.
Chịu đựng đau, hai tay mở ra làm thế kéo cung, trong tay lập tức hiện ra cây cung của nàng, nhắm thẳng, không chút do dự bắn về phía nọ —
Naraku, ngươi xem cho rõ, hôm nay ta có thể bắn tên vào thứ gì đó của ngươi, sẽ có một ngày, ta cũng có thể cầm tên hướng ngươi mà bắn, này cũng chẳng
phải chuyện gì khó —
Ong độc là thứ sinh vật được Naraku tỉ mỉ chăm sóc nhằm để đói phó với Hang gió của Miroku, hủy nó cũng giống như hủy đi một quân cờ trong tay
Naraku, quân cờ tuy nhỏ nhưng chắc chắn sẽ gây tổn thất rất lớn với hắn, mà Long Thất muốn chính là kết quả này ……
….
(*) Ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương thức đối phó. tất cả mọi người
đều hữu kế sách, kiên quyết không ai nhún nhượng ai. Binh đến ngăn cản,
nước đến đắp đê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT