Trong Long Cung, phụ
hoàng vẻ mặt tiều tụy, còn có mẫu hậu ôm bức chân dung của nàng mà khóc
ròng, tựa như đã trải qua rất nhiều thế kỷ vậy, lâu đến nỗi nàng không
biết là đã bao nhiêu lâu rồi mình không về nhà? Miệng hơi hơi run run ,
tuy rằng không thể nghe thấy giọng nói của họ, nhưng nàng vẫn cảm thấy
phụ mẫu nàng hiện tại đang rất bi thương…
Lẽ nào họ nghĩ nàng đã chết?
Cho rằng cô tinh sát tinh Long Thất đã chết sao? Như vậy sẽ không cần phải lo lắng vận mệnh sẽ bị liên lụy nữa?
Nhưng vì sao khi biết được chức năng của gương này, người đầu tiên nàng muốn thấy lại là bọn họ chứ…..
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nàng vì muốn tìm đường về nhà mà tốn không ít tâm tư nhưng trong lòng căn bản cũng biết là bản thân bị bỏ rơi, tìm
đường về sao ? Căn bản không có! Bọn họ thậm chí còn nhẫn tâm đem nàng
ném đến cái thế giới này!
Cảnh vật trong gương lại chuyển, xuất hiện hình ảnh của nam nhân mà Long
Thất không muốn gặp nhất, là người mà nàng vừa tôn kính lại vừa hận,
người nọ bỗng nhiên xoay người, hướng về phía nàng cười cười, giống như
là thật sự cảm nhận được nàng đang xem lén hắn vậy.
Long Thất cuống quít đặt gương sang một bên ……
Không nên xem , nước mắt lại không tự chủ trào ra như thác, Long Thất cuống quít lau.
Nàng như thế nào lại quên ở đây vẫn có người? Thế nhưng trên bức tường phía
sau lưng nàng vẫn luôn có một đôi mắt đang nhìn những gì xuất hiện trong gương, thấy nàng ném gương đi cũng theo đó biến mất.
Cảm xúc bi thương như thế hẳn là ai cũng nhìn thấy hết rồi, huống chi là
người như Naraku, Long Thất lau khô lệ sau đó cười cười,“Xem ra là thật, ta còn tưởng đồ giả, bất quá sao lại chỉ thấy được những người không
nên thấy cơ chứ?”
Đem gương trả lại cho Kanna, trong ánh mắt lại bình tĩnh trở lại, không còn chút xíu gì lưu luyến hay yêu thích nữa mà thay vào đó là tia chán ghét xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp.
“ Vậy sao ?” Kanna chỉ hỏi một câu như vậy rồi không nói nữa, im lặng tiếp nhận gương của mình.
Long Thất hung hăng dậm chân, yếu ớt nói,“Thật đúng là nam nhân không lương
tâm! Ta mới rời đi lập tức di tình biệt luyến , nam nhân không có một ai tốt! Sẽ không bao giờ vì hắn mà rơi lệ nữa!”
(1)di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Kagura một phen khinh bỉ nàng, thì ra là bởi vì nam nhân di tình biệt luyến mà khóc, làm nàng còn hoảng sợ không biết công chúa điện hạ bị cái gì mà
tự dưng khóc thành như vậy.
Naraku cười cười, đột nhiên vươn tay kéo nữ nhân đang ngồi bên cạnh mình, trực tiếp kéo vào lòng, Long Thất vì chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên không kịp
phản kháng.
Hắn liếc mắt một cái , Kagura cùng Kanna hiểu ý, đồng loạt lui xuống.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Kagura trước khi ra ngoài còn nhìn
nàng với vẻ mặt như “ hãy tự cầu phúc”, nhưng đồng thời cũng ngạc nhiên
không kém. Một kẻ lạnh lùng đáng sợ như Naraku mà lại dịu dàng ôm một nữ nhân vào lòng như vậy , thật đúng là kỳ tích!
Thân thể Long Thất cứng ngắc, không dám lộn xộn. Nhưng cảm giác ấm áp quen
thuộc này lại khiến nàng mềm lòng, nhưng nàng như thế nào có thể…… Như
thế nào có thể ở trong lòng tên bại hoại đáng ghét này khóc lóc?
Nhưng mà, thật ấm áp !
“ Cuối cùng cũng trở lại rồi sao ?” Thanh âm nhẹ nhàng của Naraku chậm rãi vang lên .
Long Thất thân mình cứng đờ, tâm tình uể oải lập tức biến mất, nhưng không
hiểu vì sao thân thể lại chẳng thể động đậy, ngay cả đầu cũng không
ngẩng lên được.
“Hận ta sao? Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách Kikiyo và Inu Yasha …“
Giọng hắn không chút run rẩy, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, nhưng một chút xin lỗi cũng không có.
Nếu…… Nếu đây là một tiếng ‘Thực xin lỗi’, nàng nghĩ , có lẽ nàng sẽ không
hận hắn, sẽ tha thứ cho hắn, nhưng nàng sai rồi, người như Naraku làm
sao có thể hạ mình nói xin lỗi trước người khác?
“ Ngươi nhận ra ta từ lúc nào?” Nàng khàn giọng hỏi.
“ Có thể nhận sai mọi người, nhưng nhất định sẽ không nhận sai nàng, Long Thất.”
Long Thất không biết đây là vinh hạnh hay vận mệnh đùa cợt, tóm lại kế hoạch của nàng coi như đã hoàn toàn rơi vào trong dầu sôi lửa bỏng, còn chưa
kịp tiến hành đã bị Naraku giết chết từ trong trứng nước ……
Tâm tình Long Thất chuyển từ bi thương sang khiếp sợ, từ khiếp sợ chuyển
thành rối loạn , nàng thì thào tự nói,“Xem ra tu luyện còn chưa đủ……”
“Mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì nữa ta đều nhận ra được.”
“Phải không?”
“Năm mươi năm không thấy, có khỏe không?” Naraku siết chặt lấy nàng không
buông, Long Thất muốn trốn tránh lại bị hắn túm lấy hai tay không cho
động đậy, nhẹ nhàng thanh âm mang theo phiền muộn khó giấu, làm cho
người ta nghe cũng thấy lo lắng theo.
Long Thất âm thầm giải phóng long châu, yêu khí bắt đầu tràn ngập thân thể,
lực lượng áp chế trong long châu cũng tự động trở về thân thể nàng “
Đúng vậy, đã năm mươi năm rồi.”
Khi nói ra những lời này bỗng cảm thấy bi thương, Long Thất rầu rĩ
nói,“Ngươi cho rằng ta sẽ lại tin tưởng một kẻ đã từng thấy mình sắp
chết mà không cứu sao? Giống như ngươi vẫn luôn không tin Inuyasha…”
“Vậy còn ngươi? Vẫn tin tưởng chuyện của hắn?” Ánh mắt vốn bình tĩnh của Naraku bỗng trầm xuống.
“Đúng vậy, nhưng ta không tin ngươi — Naraku.”
Sau khi lực lượng trở về thân thể, thân hình nhoáng lên một cái liền thoát
khỏi vòng tay của hắn, phúc lợi lớn nhất của yêu quái, không cần liều
chết giãy dụa vẫn có thể tự do thoát khỏi nơi vây khốn mình.
Vẫn là trang phục công chúa và phục sức quý giá như trước, cả người vẫn là
khí chất vương giả ấy, duy nhất thay đổi chính là đôi mắt kia. Đôi mắt
ấy đã không còn ý cười, cũng không còn giả bộ ngu xuẩn nữa, thay vào đó
là hừng hực lửa hận , Naraku nở nụ cười,“Chán ghét ta?”
“Ta càng chán ghét chính mình –” Dù sao bài cũng đã ngửa, không còn gì phải giấu giếm nữa, miệng nàng bất giác giật giật,“Cho nên…… Tới tìm ngươi
báo thù .”
“Nếu là báo thù thì nên xuất kỳ bất ý, tới nay nào có chuyện dễ dàng như vậy.”
Công kì vô bị, xuất kỳ bất ý : giống như đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị.
Mỗ nữ nghe xong liền trừng mắt,“Chờ ta tu luyện xong lại đến tìm ngươi tính toán nợ nần!”
Thân hình nhảy đến bên ngoài, trong nháy mắt, từng đợt từng đợt yêu quái
xuất hiện chặn đường đi của nàng, một mảnh đông nghìn nghịt, mà Naraku
không vội đi từ trong nhà ra ,“Còn muốn chạy? Sợ là không dễ dàng như
vậy ……”
“Bị coi thường rồi ……” Nàng cười cười,“Tốt xấu gì ta cũng từng được người ta xem là thiên tài nha”
Nàng vươn tay phải, năm ngón tay uyển chuyển vẽ lên không trung cái gì đó,
mềm mại ngón tay khi thì duỗi thẳng khi thì gấp khúc, ngay sau đó,
Naraku đứng ở phía sau nhìn thấy xuất hiện một cột nước khổng lồ xa xa,
nghe theo sự điều khiển của nàng mà dần dần tiến đến, tự động vây ở xung quanh nàng bảo hộ, sau đó Long Thất lại tựa như nữ thần thao túng nước
đập hết một đám yêu quái đang chặn đường ……
Đứng ở bên ngoài chỉ thấy bóng dáng mờ ảo của nàng, mỗ nữ nhân đưa lưng về
phía hắn, nói,“Naraku, chờ đến lúc ngươi nói “xin lỗi”, ta sẽ tha thứ
ngươi……” đối với những chuyện mà ngươi làm với ta……
Xung quanh chỗ nào cũng ướt sũng một mảnh, quái vật cũng bị đánh cho nằm la liệt nhưng lại thiếu đi bóng dáng của nàng ……
Naraku thật lâu mới thì thào tự nói,“Xem ra…… Coi khinh nàng rồi ……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT