Tâm tư của nàng vẫn luôn được giấu rất kĩ, muốn thể hiện ra thì sẽ để lộ, muốn che giấu thì bất cứ kẻ nào cũng không thể nhìn thấy. Nhưng ở trong kết giới của ngọc linh thì không giống như vậy, tựa như đang ở bên trong ngọc tứ hồn, tất cả mọi thứ đối với nó đều trong suốt, có thể nhìn thấy hết thảy mà nàng đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.

“Mẫu hậu, Tiểu Thất không đi có được không ? Tiểu Thất sẽ ngoan ngoãn, Tiểu Thất sẽ nghe lời mà ! ”

“Không được, Tiểu Thất, Tiểu Thất ở bên ngoài thì cũng phải ngoan, phụ hoàng con đã nói rồi, mấy ngày nữa sẽ đón con về mà, đừng tùy hứng nhé.”

Nàng cứ như vậy mà bị ép phải rời khỏi quê hương của mình, những người đó cũng không vì nàng là một tiểu hài tử mà nương tay, thậm chí còn sợ hãi nàng. Rõ ràng nàng chưa từng làm gì cả, chỉ vì mấy câu bói toán vô căn cứ mà tàn nhẫn chà đạp cuộc sống của nàng. Long Thất cũng không biết nói gì, sau này, khóc không được , chỉ biết mỉm cười tạm biệt với những người thân quen của mình …

“Phụ hoàng, khi nào Tiểu Thất có thể về nhà ?”

“Đợi tới khi thời cơ đến rồi, phụ hoàng sẽ cho người đến đón con về .”

“ Thời cơ ấy là khi nào ? Ngày mai? Ngày mốt ? Ngày kia?” Nàng vò đầu, ôm ôm cái đuôi lớn của nhân ngư trước mặt.

Nàng là công chúa duy nhất trong số các vị tỷ muội bị tiễn đi xa khi chưa trưởng thành , tuy rằng mang trên người cái danh công chúa nhưng ngay cả cuộc sống giống người bình thường cũng không có! Từ lúc quẻ bói kia được rút ra liền quyết định cuộc sống của nàng…

“Vận mệnh là cái gì?” Nàng lúc còn chưa thành niên đã hỏi câu này với nam nhân đang đưa nàng ra đại môn của Long cung , chính là nam nhân tính ra mệnh sát tinh của nàng. Lúc đầu, nàng nghĩ mình sẽ phẫn nộ đến mức dùng khối băng đâm vào tim của hắn, nhưng là, lúc thật sự đối mặt với nhau, nàng lại giống như đứa trẻ thiên chân vô tà tươi cười hỏi hắn ,“Thúc thúc, vận mệnh có thể ăn thịt người sao?”

“Vận mệnh chính là một con đường, đi thẳng đi ngang đều sẽ có quỹ đạo của chính nó. Tuy rằng có rất nhiều con đường để hình thành quỹ đạo đó, nhưng xét đến cùng đều ở trong phạm vi của vận mệnh, vô luận con người có giãy dụa như thế nào, vô luận họ thay đổi thế nào thì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh.”

“ Vậy vận mệnh của Tiểu Thất là sẽ chết ư ? Cho dù thế nào cũng sẽ như vậy ?Liệu một ngày nào đó có thể thay đổi hay không ?” Nàng ngẩng đầu hỏi người kia, hai mắt chớp chớp đáng yêu nhìn hắn.

“Thiên cơ không thể tiết lộ,” Người kia hỏi nàng,“Thất công chúa, vì sao trong lòng lại bình tĩnh như thế, không thương tâm, không đau khổ sao? Hẳn là đang hận ta lắm ?”

“ Nào có, thúc thúc nói đây là vận mệnh, tất cả mọi người đều tin, không có gì phải hận cả, chẳng qua chỉ là một cái mệnh sát tinh thôi mà, cùng lắm thì… Ơ, bây giờ thúc muốn đưa tiểu Thất đến nơi nào ?”

“Vận mệnh tuy rằng là mệnh nhưng không phải tuyệt đối –” Người nọ chậm rãi mở miệng, làm cho cả người tiểu Thất cứng đơ, tay đang nắm bàn tay hắn cũng bất giác siết chặt, nàng cười,“Thúc thúc thật là xấu, cái gì cũng mập mờ không rõ ràng làm cho tâm trí tiểu Thất rất bất ổn.”

Nàng cười, nhẹ nhàng nói,“Tiểu Thất thực sự rất muốn giết ngươi đó thúc thúc .”

“ Lúc ngươi cố tình che giấu năng lực to lớn thiên bẩm của mình, luôn tỏ ra bình thường vô dụng thì ta đã đoán được ngươi biết việc này rồi, chỉ là, không nghĩ một cô bé tuổi còn nhỏ như thế mà vẫn chịu đựng được, lâu như vậy cũng không oán trời trách đất. Bất quá bây giờ muốn giết thúc thúc thì không được, ha ha, lần này ngươi cư xử thành thục lắm, khi còn ở trong long cung cũng nhẫn nhịn không để lộ bất kì cảm xúc tiêu cực nào.”

Nàng nhìn nam nhân kia, không hé răng, kỳ thật nàng muốn nói là, cho dù đá người trước mặt này bao nhiêu cái thì cũng không thể giải được hết nỗi hận trong lòng cho nên thay vì phí sức đá hắn chi bằng ra biển hóng gió còn hơn ……

Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi ……

“Vận mệnh tuy rằng là một quỹ đạo không thể thay đổi, nhưng cũng không phải là chuyện gì cũng sẽ có có tính tuyệt đối, một phần vận mệnh là vận, một phần là mệnh của chính mình, sẽ căn cứ vào hành động mà có chút ít thay đổi, vì thế, thất công chúa tuyệt đối đừng nhận thua nhé ……”

Nam nhân tính toán như thần kia nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ nhưng miệng lại nói muốn giết mình cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, hắn có thể sử dụng thuật đọc tâm để dò xét nội tâm của mọi người, nhưng chỉ duy nhất một mình Long Thất là không đọc được, cũng không có cách nào dò xét nội tâm của nàng. Nàng phong bế nội tâm rất nhanh, cấm hết thảy.

Hắn không cảm giác được hận ý từ nàng, có lẽ có hận, nhưng đã bị nàng dùng cách nào đó che giấu.

Chỉ có thể sờ sờ đầu Long Thất, hướng nàng cười cười, nói một vài câu giải thích khúc mắc trong lòng nàng, thất công chúa của Long tộc tuy rằng che giấu năng lực của bản thân rất kĩ nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn nàng chính là thiên tài hàng thật giá thật!

Nhỏ như vậy đã biết bảo vệ chính mình, cho dù biết rõ người thân của mình vì một vài câu nói kia mà sợ hãi cách xa cũng bình tĩnh mỉm cười nói lời cáo biệt. Hắn đã xem qua vận mệnh của thất công chúa, cảm thấy vận mệnh của nàng có chút cổ quái không rõ, nhưng cũng không hoàn toàn rơi vào tử lộ …

Sau đó nàng bị đưa đi khỏi Long cung, bắt đầu tu luyện cùng hắn, cho tới bây giờ cũng không nghi ngờ gì. Nhưng cũng là từ đó, nàng chưa từng nhận được mệnh lệnh hồi cung, mỗi lần đến sinh nhật nàng, cha mẹ sẽ cho người mang đến chút lễ vật chúc mừng, nàng cũng không có dùng đến mà chỉ để nó vào cái rương lớn khóa thật chặt ……

Nàng không biết phải làm sao để chống lại thiên mệnh nhưng …… Nàng không tin, cũng không cam tâm.

Cho nên nàng cười…… Nếu cái gọi là vận mệnh thực sự tồn tại thì nàng từng bước từng bước đá văng đi là được rồi?

Trên núi, nàng nói chuyện được nhiều nhất là với chim trong rừng hoặc là một mình lầm bầm lầu bầu, cũng không có cảm giác cô tịch, bởi vì nàng đang đợi, sự chờ đợi đó của nàng đã khiến cho cảm giác ấy biến mất hết. Long Thất nàng muốn nhìn xem cái gọi là sát tinh chi mệnh lợi hại đến đâu !

Bị người thân vứt bỏ thì thế nào? Nàng thích ứng rất khá, khi sợ hãi thì trùm chăn lên đầu là hết, lúc hoảng hốt thì trấn định xuống là đuợc, khi bất lực thì nhẫn nại một chút cũng là chuyện dễ dàng , cứ như vậy mà trải qua thôi …

Tất cả khung cảnh hiện ra trên mặt gương đã bày tỏ hết những trăn trở trong lòng nàng, tuy rằng nói không thèm để ý nhưng lúc tận mắt nhìn cũng không tránh khỏi một phen đau lòng. Thời điểm không nghĩ tới thì sẽ không có chuyện gì, nhưng tất cả mọi thứ lại hiện ra trước mắt sống động như thế, nàng chợt phát hiện…… quả thật cũng có chút cô đơn……

Nàng đã khóc, nàng khóc vì không hiểu, tại sao ngay cả một đứa trẻ con như nàng cũng không tin lời nói vớ vẩn đó mà những người nọ lại tin?

Nàng cũng đau lòng, khổ sở vì những người lớn kia còn u mê hơn cả nàng ……

Đúng vậy, nàng thương tâm, khi bị vứt bỏ quả thực rất buồn …… Mặc dù nàng vẫn cười cười như không có chuyện gì nhưng là……

Nhưng là nàng vẫn có thể nhịn xuống được cảm giác đau đớn ấy, vẫn tiếp tục nỗ lực để sống, vẫn chưa từng quên đi quá khứ đau lòng đó nhưng lại vờ như không nhớ tới ……

Cúi đầu mang theo một chút ý cười, cho dù nhìn thấy những cảnh này vẫn có chút đau lòng nhưng cũng không còn đau như lúc trước, hơn nữa Long Thất nàng nếu như cứ mãi đắm chìm trong thống khổ thì cũng sẽ không có nàng mạnh mẽ của hôm nay ……

Trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh, nàng cười một tiếng nói, “ Chỉ chút bản lĩnh này thì không thể thắng được ta, hơn ai hết ta là người luôn nhớ rất rõ những chuyện đó. Nếu dùng những chuyện này để dụ dỗ ta trầm luân, vậy ngươi hẳn là thất vọng rồi, ngọc linh……”

Trí nhớ khi còn bé thúc đẩy nàng kiên cường lên thì sao có thể dìm nàng xuống vực sâu ?

Nếu vì vậy mà bị chi phối, Long Thất nàng tình nguyện đập đầu vào đậu hũ tìm chết!

Hình ảnh lại một lần nữa thay đổi, chuyển tới cảnh Naraku thương tổn nàng, Long Thất híp mắt, nghe được thanh âm ‘Naraku’ truyền ra từ trong hơi thở đen ngòm xung quanh ,“ Bây giờ suy nghĩ trong đầu ngươi lại đều là Naraku à ? Nhưng là, Naraku sẽ biết yêu sao ? Chỉ có người ngu ngốc mới tin hắn thích ngươi ……”

“ Một khắc kia hắn không hề có chút do dự nào, giữa ngọc Tứ Hồn và ngươi hắn đã chọn ngọc, cho dù hôm nay ngươi lại đưa ra loại câu hỏi này với hắn thì trong lòng hắn vĩnh viễn vẫn chọn ngọc Tứ Hồn, điểm ấy sẽ không bao giờ thay đổi ! ”

“Ngươi sao mà phiền thế nhỉ !” Long Thất có chút khó chịu ,“Nếu ngươi thật sự lợi hại đến thế thì tại sao đến hôm nay mới mượn thân thể của Naraku giết ta, nếu ngươi thực sự là linh hồn của ngọc trọng sinh thì ngươi đã không im lặng tới bây giờ, ta tin tưởng hắn , khiêu khích của ngươi căn bản là không có chỗ dùng .”

Ngọc linh thấy được chỗ yếu đuối nhất trong nội tâm của nàng, nơi ấy tràn đầy bi thương, vậy mà công kích thế nào nữ nhân này cũng không chút rung động, tựa như quái vật vô cảm xúc, hơn nữa, kết giới của nó bắt đầu bị nữ nhân này quấy nhiễu, tình trạng bên trong cũng có chút không ổn định, linh khí bên người nàng ta ngày càng mở rộng.

Nơi yếu mềm nhất của nàng ngọc linh đã thấy, nhưng một chút cũng không lay động được nàng còn bị linh khí của nàng từng chút quét sạch hơi thở đen tối trong kết giới, cái phương thức khiêu khích này làm cho ngọc linh đang ở một chỗ bí mật nào đó tức đến cắn chặt răng, khí thế tự phụ của nữ nhân này tuyệt đối không thua kém Naraku, dáng vẻ quật cường vượt xa dự tính của ngọc linh.

Ánh sáng từ người nàng phát ra ngày một lớn, hơi thở màu đen trong kết giới cũng dần dần bị đẩy lùi, không phải nói người từng bị tổn thương sâu sắc sẽ rất dễ khống chế sao? Nữ nhân này rốt cuộc là làm sao, càng thương tổn càng khiến nàng cường đại lên ……

Ong độc vốn được cử đến theo dõi ngọc linh chỉ có thể đứng bên ngoài kết giới, còn lại cái gì cũng không thấy, mà Naraku thấy kẻ nào đó không phối hợp làm loạn liền nguy hiểm nheo mắt, ngọc linh đi tìm Long Thất ? Hai người kia ở trong kết giới đang thảo luận cái gì ?

Ngọc linh không đi tìm Kikyo đang nắm giữ mảnh ngọc cuối cùng mà lại tìm đến Long Thất, người gây cản trở ngọc Tứ Hồn hợp nhất không phải là Kikyo sao?

Mọi thứ cứ mờ mịt không động tĩnh như vậy khiến Naraku càng lúc càng thêm nghi hoặc, hắn đứng dậy, sắc mặt có chút âm trầm. Ngọc linh , nếu ngươi dám động thủ với nữ nhân này ……

Ngọc linh biết nữ nhân trước mắt rất đáng sợ, rõ ràng là đang bị vây nhốt trong không gian của nó mà vẫn không mảy may thương tổn, có thể nhìn thấy nội tâm của nàng nhưng dường như nàng còn nhìn rõ hơn ai hết, càng làm cho người ta không thể đoán là thân phận của nữ nhân nọ. Quang cảnh trong ký ức của nàng ngọc linh chưa từng nhìn thấy, so với Chiến quốc chiến loạn liên miên, nơi đó tựa như thiên đường vậy ……

Linh lực trên người Long Thất tuy rằng mạnh nhưng hiệu quả cũng không lớn, có thể là bởi vì đang ở trong không gian của người khác nên có chỗ hạn chế, nàng nhìn xung quanh một vòng, ngọc linh từ lâu đã kiêng kị nàng, chỉ là lần này mới quang minh chính đại muốn làm thịt nàng, phải nghĩ biện pháp thoát ra ngoài mới được……

Bị người khác nhìn trộm thế giới nội tâm của mình như vậy, trong lòng nàng thập phần khó chịu, nhưng loại không gian này thực sự đã tiêu hao quá nhiều năng lượng của nàng.

Trầm mặc trong đó một hồi, lâu đến mức nàng cho rằng ngọc linh đã từ bỏ việc công kích nàng thì lúc này, lại truyền đến thanh âm giống y như đúc Naraku ,“Thích Naraku à ?”

“Ngươi có biết Naraku suy nghĩ cái gì không ?” Ngọc linh cong môi cười xuất hiện trước mắt nàng ,“Từ lúc Naraku sinh ra, ta và hắn dường như đã có một liên hệ nào đó, đến nay mới hết như hình với bóng, tất cả suy nghĩ trong lòng hắn ngươi có biết sao ? Hắn để ý tới ngươi chẳng qua là vì tò mò năng lượng của hạt châu trên người ngươi mà thôi, ngươi thực sự cho rằng hắn thật lòng với ngươi ?”

“Ngươi cứ mặc sức mà khiêu khích ……” Muốn dùng chiến thuật tâm lý vây khốn nàng ở đây ? Long Thất thản nhiên nhìn lướt qua đồ giả Naraku, nhất thời hiểu được nói,“A, ta đã quên, đây là không gian của ngươi, đúng không?”

Ngọc linh không biết nữ nhân này lại có chủ ý gì, chỉ thấy nàng đem hạt châu trên người ném tới, nhất thời, một đạo ánh sáng màu lam rợp trời kín đất xuất hiện, làm bừng sáng cả không gian vốn bị hơi thở màu đen che lấp, nếu nói thế giới của ngọc linh là hắc ám, như vậy thế giới của long châu chính là quang minh.

Đến khi ngọc linh phản ứng lại thì thấy mình đã bị nhốt trong không gian của long châu, Long Thất ngẩng cao đầu,“Thế giới này vô kì bất hữu, cũng không phải chỉ có ngọc Tứ Hồn mới có khả năng làm tất cả, tuy rằng nhất thời không có biện pháp chạy ra ngoài, nhưng mà không gian của ta có thể sinh tồn trong không gian của ngươi, chỗ này cũng phải là nơi dễ dàng trốn thoát, ngoại trừ ta…… Sẽ không có ai mở được cánh cửa ra ngoài .”

Vào trong không gian của mình rồi nàng mới biết vừa rồi hóa ra thể lực bị tiêu hao nhiều đến thế, muốn đối kháng với thần lực lớn mạnh của ngọc linh cũng không phải tùy tiện là được, giống như nhân loại vậy, đạo lý thì mọi người đều biết, nhưng thực hiện được nó hay không vẫn là một chuyện khó khăn. Tuy rằng vết thương của nàng ngọc linh không nhìn thấy nhưng đau vẫn sẽ đau, cho nên…… Những thương tổn trong không gian của ngọc linh không phải không có ……

Một khi vào tới địa bàn của mình, kết giới của long châu sẽ ngăn cản kết giới của ngọc tứ hồn quấy nhiễu nên nàng có thể yên tâm giải quyết kẻ ngọc linh. Bình thường nàng chưa từng động tay động chân với Naraku, thế mà tên hỗn đản này dám cho ngọc linh một cơ thể đến làm phiền nàng, món nợ này nàng nhất định phải trả lại hắn ……

Thời điểm Naraku đuổi tới, hắn khinh thường vung tay một cái liền đập tan ảo giác trước mắt , hiện ra ở trước mặt hắn là kết giới tràn ngập hơi thở màu đen, tay hắn vừa chạm nhẹ vào liền có một dòng điện đánh bật trở lại, đây rõ ràng là tâm thuật [1] mà ngọc linh am hiểu nhất, dùng loại kết giới này để tìm kiếm điểm yếu ớt nhất trong nội tâm rồi công kích đối phương –

[1] tâm thuật : pháp thuật có thể đọc được nội tâm của người khác

Ngọc linh tên kia dùng kết giới lợi hại nhất để đối phó nữ nhân nọ, ánh mắt Naraku lại bắt đầu trầm xuống, chậm rãi đi xuyên vào trong kết giới …

Rảo bước tiến vào trong kết giới, trong này vậy mà lại không có gì cả, tung tích của Long Thất và cả ngọc linh đều biến mất, thứ duy nhất còn sót lại chính là viên ngọc nhỏ phát ra ánh sáng màu lam nằm trên đất, Naraku nhớ rõ, đó là hạt châu mà Long Thất vẫn hay đem bên người ……

Xem ra nữ nhân kia cũng không có ngồi chờ chết, Naraku vì thế cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, là hắn đa tâm rồi.

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng ký ức còn sót lại trong kết giới vẫn khiến sắc mặt Naraku trở nên thâm thúy, hắn nhặt những miếng gương ký ức nát vụn dưới đất lên, trên đó vẫn lưu lại những giọt nước mắt của nàng ……

Naraku giật mình, biểu tình có chút kỳ quái, những khung cảnh hiện ra trên mặt gương đều là những chuyện mà hắn chưa từng biết ……

Naraku cũng không dự đoán được là vừa rồi nữ nhân nào đó mượn cơ hội trả thù, chỉnh ngọc linh thảm đến mức nào ….

P/S : Đến hôm nay anh Na mới thả ngọc linh ra cho ẻm đi diệt Kikyo, ai ngờ ẻm lại lội đi tìm chị Thất :))) Thực sự là nghiệp quật mạnh quá :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play