EDITOR & BETA : Đường Ngọc Hoa

Nàng nhìn con nhện đang chống mấy cái chân xuống, vững vàng đứng dậy, dường như còn có chút run rẩy. Hai chân khác còn dụi dụi mắt, sau khi dụi xong còn nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, Long Thất cũng xoay người nhìn chăm chú vào động tĩnh trong chai. Thấy nó vẫn còn đang cố gắng dùng hai chân bé tí lau mắt, chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung : Onigumo thật là đáng thương! Sợ là y còn nghĩ mình đang nằm mơ ……

Long Thất rất muốn lên tiếng, nhưng lại sợ nói xong sẽ đả kích cho y gượng dậy không nổi, chỉ đành lẳng lặng nhìn nó, như này phải làm sao mới tốt ……

“Tiểu Thất ngươi sao lại vừa lớn vừa béo ra vậy, mặt cũng lớn hơn trước kia rất nhìều, thắt lưng thoạt nhìn cũng thô , sao lúc trước ta cảm thấy ngươi rất gầy ?”Trong khi Long Thất cho rằng Onigumo đang rất hoang mang không biết làm sao thì con nhện trong chai lại bày ra vẻ mặt cảm thán, tuy rằng bên ngoài không có biểu tình gì, nhưng từ trong lời nói kia có thể tưởng tượng ra sự bất đắc dĩ của Onigumo.

Nghe vậy, gương mặt Long Thất lập tức cứng đờ, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên hung thần ác sát, thật đúng là một tên không biết trời cao đất dày! Nàng lo lắng cho hắn đến chết đi sống lại, hắn lại còn ra vẻ ghét bỏ nàng! Nàng nóng giận nhấc cái chai lên, sau đó hung hăng buông tay để nó rơi từ trên cao xuống bàn, khiến cho con nhện ở bên trong bị lăn đi lăn lại mấy vòng.

“Oa, động đất !” Con nhện sợ hãi co hết chân lại, đợi đến khi xung quanh an tĩnh lại như cũ, cả người đầy mồ hôi đề phòng nhìn thoáng qua bốn phía, lại nhìn ‘quái vật’ Long Thất sắc mặt vô cùng kém trước mặt.

Onigumo cảm khái,“Nếu tiểu Thất mà biết được ta đi tìm Naraku nộp mạng, có lẽ cũng sẽ bày ra cái vẻ mặt này –”

Nữ nhân đang tức giận ngút trời kia nghe một câu này sau liền cảm thấy khổ sở vô cùng, đến bây giờ còn nghĩ nàng chỉ là ảo giác? Onigumo rõ ràng biết hành động của hắn sẽ gây ra kết cục gì, cũng đoán được nàng sẽ tức giận mà vẫn làm sao?

“Hai người các ngươi định dây dưa như vậy tới khi nào ? Nhìn cũng nhìn đủ rồi chứ ?” Hakudoshi nhận lệnh Naraku ở một bên giám sát một người một nhện, đứng một hồi lại cảm thấy có chút nhàm chán liền lên tiếng,“ Không phải chỉ là một con nhện thôi sao ? Ánh mắt ngươi nhìn y như đang nhìn tình nhân vậy –”

Long Thất nắm chặt tay, ai vậy? Lẽ nào là đứa bé mà Kagura sáng nay có việc nên đã giao cho nàng chăm sóc ư? Rõ ràng hắn có tay có chân, cao hơn eo nàng một chút, vậy mà Naraku còn thực sự để hắn tới cho nàng chăm sóc! Đứa bé này cũng không phải là trẻ sơ sinh, cần nàng lo lắng cái gì ? Nhưng Naraku nói cứ xem đứa trẻ này là vật tạ lễ cho con nhện nên nàng bất đắc dĩ mới mang theo hắn. Tuy nhiên đứa trẻ này miệng lưỡi sắc bén, tính tình kiêu ngạo không thua kém Naraku, hắn chỉ vừa nói một câu, con nhện đen trong chai toàn thân lập tức cứng đờ, gượng gạo quay đầu nhìn nữ nhân bên ngoài lớp ngọc lưu ly —

“ Ồ, đã lâu không thấy ……” Long Thất hướng y vẫy vẫy tay, bình dị gần gũi, ánh mắt tự nhiên như chưa từng có gì xảy ra, nhưng Onigumo đã phát hiện ra có điểm bất bình thường ở đây.

“Tiểu Thất?” Nhìn nữ nhân lớn hơn mình gấp n lần kia, thanh âm Onigumo có chút hoảng,“Ngươi trưởng thành rồi sao ?” Lúc trước nàng nhỏ nhắn bằng y, lẽ nào là do nàng còn chưa lớn hẳn?

“……” Miệng Long Thất cứng đờ, không biết nên trả lời y thế nào.

“Thật đúng là lừa mình dối người, có như vậy mà cũng nhìn không ra!” Hakudoshi hừ một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái.

“ Trời ơi, tiểu Thất, ngươi và Naraku ngay cả con cũng có rồi ư ?” Onigumo áp chặt vào thành chai nói như sắp khóc, mếu máo nhìn Hakudoshi giống Naraku như hai giọt nước, trong lòng chịu đủ mọi đả kích nói ,“ Tên Naraku chết tiệt, đồ lừa đảo, ngươi thế mà lại lừa ta!”

“ Này! Ngươi nhìn hắn có chỗ nào giống ta chứ ?” Long Thất vừa thẹn vừa giận, Onigumo vậy mà lại hiểu lầm đứa trẻ này là con của nàng và Naraku ? Nàng dở khóc dở cười, nàng làm sao có thể sinh ra một đứa con không bình thường thế này? Lại còn là con của Naraku ? Long Thất thẹn quá hóa giận nói,“Ta nếu thực sự trở thành người yêu của hắn, chuyện sinh con còn cần đến ta sao? Naraku tên kia làm chuyện này còn thuần thục hơn ta, ngươi dùng đầu óc nghĩ đi có được không!”

Nghe vậy, con nhện trong chai chậm rãi nâng đầu lên nhìn nàng, giống như đang nhìn một người khổng lồ, lại liếc nhìn Hakudoshi vẻ mặt không có gì là hòa nhã kia, có chút không tin lời nói của nàng ,“Thật sự không phải con của ngươi và Naraku ?”

“Ngươi có gặp người nào sinh được đứa con mới ngày không gặp đã lớn như vậy chưa?” Chỉ số thông minh của y sao lại thế này? “ Lại nói, ngươi sao lại biến thành thế này ?”

Thân thể Onigumo cứng đờ, nhìn chằm chằm mấy cái chân đen và móng vuốt của mình, Onigumo lần đầu tiên bày ra dáng vẻ căng thẳng vô cùng, nửa ngày cũng không nói được nên lời. Long Thất còn tưởng rằng hắn choáng váng, vốn thân thể kia đã rất nhỏ bé, y lại bày ra vẻ mặt nhụt chí như thế làm nàng thật không đành lòng.

“ À ừm, ngươi dù sao cũng là yêu quái, chỉ cần tìm được thân thể thích hợp, đến lúc đó tuyệt đối có thể to lớn như cũ.” Long Thất ở một bên an ủi nói,“Đừng lo lắng.”

“Tiểu Thất…… Ta…… Ta khi nào thì biến thành con nhện thế này ?” Y ghé vào thành chai bi thương cầu cứu nhìn nàng, quan trọng hơn là, y bây giờ chỉ là một con vật nhỏ bé, khoảng cách giữa y và tiểu Thất đã xa lại càng xa, Naraku chính là đợi một ngày thế này! Bây giờ y mới biết mình đã bị người nọ lừa, chẳng trách khi ấy Naraku lại dễ dàng đồng ý, hắn yêu Long Thất như thế làm sao có thể chấp nhận có một người khác ở trong thân thể mình mơ tưởng đến nữ nhân mà hắn yêu đây? Chỉ là Onigumo nhất thời không thể tiếp nhận nổi …

“Con nhện cũng không sao mà, ngươi xem ngươi có nhiều chân thế, đi đường sẽ không sợ vấp té chết !” Long Thất mặt dày tiếp tục an ủi .

“ Đúng vậy, Naraku cũng sẽ không cần tiếp tục lo lắng tình địch nhảy ra cướp người –” Một bên Hakudoshi hợp thời chen vào một câu , hung hăng dùng lời nói đả kích Onigumo.

Quả nhiên, Onigumo đã khổ sở nay lại tiếp tục bị đẩy vào hố sâu của sự tuyệt vọng, giương ánh mắt khổ sở nhìn Long Thất như y và nàng âm dương cách biệt vĩnh viễn không thể ở bên nhau.

Long Thất túm áo tiểu tử nọ kéo lên, uy hiếp nói,“ Ai nợ tiền ngươi à ?”

Cái miệng của thằng nhóc này thật cay độc, mới nói hai câu đã khiến cho Onigumo gượng dậy không nổi, ngay cả gương mặt cũng đầy tâm cơ như thế, đúng là đúc ra từ một khuôn với Naraku, luôn luôn đối địch với Onigumo như vậy!

“Nếu nói ra sự thật lại là chuyện đả thương người, như vậy các ngươi liền tiếp tục tự mình an ủi nhau trong cái thế giới hư ảo giả tạo ấy đi, để ta nhìn xem có thể an ủi được bao lâu……” Hakudoshi vung vẩy hai tay, giống như mấy lời trước đó không liên quan gì đến mình.

Đứa bé này một chút cũng không đáng yêu !!! Hơn nữa ngữ kia giống như là đang giáo huấn nàng vậy, càng làm nàng đau đầu là cái bộ dáng cao ngạo kia rõ ràng là giống với Naraku như hai giọt nước, ngay cả lời nói ra cũng khiến người khác tức giận như này!

Hakudoshi chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, cơ hồ đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm phát ra từ người nữ nhân trước mặt, do dự lùi ra phía sau vài bước. Bởi vì, những người đụng chạm đến nữ nhân này Naraku cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tha ai, điểm ấy, hắn vẫn hiểu rất rõ. Nhưng nữ nhân nọ thực sự là nhìn qua không có gì đặc biệt, chỉ có bộ dáng tức giận lúc nhìn con nhện kia thì hơi khủng bố một chút, dung mạo cũng không có gì là đặc biệt, thậm chí còn có chút thô tục.

Onigumo ngồi xổm xuống, thực bi thương nhìn thân thể của chính mình, trong lòng cũng buồn bực không thôi, buồn bực vì ngay cả tiểu Thất cũng không để ý đến y nữa. Long Thất buông đứa bé kia ra, hung hăng bóp lấy mặt nó, dùng âm thanh cực nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy nói ,“Uy, ngươi bây giờ đang chịu sự quản thúc của ta, tốt xấu gì cũng nên cho tỷ tỷ đây chút mặt mũi đi chứ, y tốt xấu gì cũng là huynh đệ của ngươi, đều là cùng một người sinh ra hết , nói vài câu tình cảm được không hả ?”

“ Y có liên quan gì đến ta? Naraku là từ ngàn vạn yêu quái tổ hợp mà thành, lẽ nào sau này hắn cứ phân giải ra người nào thì ngươi lại đến hầu hạ người đó sao !” Hakudoshi không những không nghe lời, còn giãy nảy đẩy nàng ra.

Long Thất theo thói quen đấm một cái vào mặt nó, nụ cười trên miệng cũng không duy trì nổi nữa, nàng nghĩ đến một câu danh ngôn, miệng chó không mọc ra ngà voi, sợ là không gì hơn cái này .

Cố ôm lấy mặt bánh bao bị đánh cho đỏ bừng, Hakudoshi cực kì khinh bỉ hành động ỷ lớn ăn hiếp nhỏ của nàng, cũng căm tức nàng ỷ mình là tâm can của Naraku liền có thể mạnh tay xuất thủ với mình mà không thể phản kháng! Nể mặt Naraku, Hakudoshi cũng không xuất thủ đánh lại, chỉ hừ một tiếng, ôm đầu, vừa liếc nàng vừa liếc nhìn con nhện trong cái chai ngọc. Naraku cũng không mệnh lệnh cho hắn là không được động vào phế vật trong lọ kia.

Onigumo nhìn một màn quen thuộc trước mặt, ghé vào thành chai quan sát biểu tình của hai người nọ, thực không cam lòng! Không lâu trước kia, rõ ràng người bên cạnh nàng là y ……

Tiểu tử này căn bản là không nghe lọt được chữ nào, Long Thất chán nản quay đầu xem xét Onigumo đáng thương bị nhốt trong chai, Naraku tên kia thế mà lại chỉnh người ác như thế ! Long Thất ngồi xổm bên ngoài, ánh mắt đau lòng nhìn Onigumo ,“Ngu ngốc, ai cho ngươi đi tranh hơn thua với Naraku, như này không phải là muốn chết sao?”

Con nhện ngồi trong chay từ từ xoay người lại, đưa lưng về phía nàng, không để ý tới!

Onigumo biết Naraku rất ác, cũng không nghĩ đến Naraku có thể ác đến thế!

Cơ mà, đó lại là người mà tiểu Thất yêu, Onigumo cảm thấy thực ủy khuất, nếu biết phải sống như này thì y sẽ không đi cầu xin Naraku thu y trở về thân thể làm gì!

Tiểu hài tử xấu xa khoanh tay đứng cười như xem kịch, càng nhìn thấy đối phương khổ sở lại càng cao hứng, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt Long Thất khó xử lúng túng không biết làm sao lại càng vui vẻ.

“ Thằng nhóc này một chút cũng không khiến người ta thấy yêu thích ……” Nhìn Hakudoshi nhàn nhã đứng một chỗ xem kịch, lại nhìn Onigumo đang rơi vào tuyệt vọng, làm cho Long Thất khổ sở không biết làm sao.

“Yên tâm, ta không giống với Naraku, không cần cái thích đó của ngươi.” Hakudoshi tỏ vẻ không chút hứng thú chế giễu nàng.

Run rẩy, bình tĩnh, chuyện bây giờ là phải suy nghĩ xem làm sao để Onigumo không còn cảm thấy ủy khuất nữa!

Nàng nhìn con nhện đang co người trong góc chai mà tâm khe khẽ đau, chợt hoài niệm một Onigumo cả ngày náo nhiệt động tay động chân với nàng, tiếp tục an ủi y,“Ta đã nói với ngươi rồi, cách Naraku xa một chút, Naraku mà tốt bụng đi giúp ngươi thực hiện cái nguyện vọng kia mới là chuyện lạ! Ta nhớ Onigumo ngươi cũng không phải người ngu ngốc gì , sao lại có thể tin lời của Naraku cơ chứ!”

Con nhện đen co chân lại, buồn bực nói,“Ngươi chẳng phải nói ta được phân giải ra từ người hắn sao, mẫu thân nhà người ta làm gì có ai đối xử với người mình sinh ra như vậy ?”

Long Thất hơi run rẩy, trời ạ, hắn đây là đang xem Naraku thành mẫu thân của mình à ?

Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác mình sắp bị bức điên rồi, loại sự tình này vậy mà cũng có người tin ?

Ngay cả Hakudoshi đang đứng cười cười bên cạnh cũng cứng đơ cả người, ánh mắt nhìn Onigumo như đang nhìn một người ngu.

Tự xoa dịu cảm xúc trong lòng xong, Long Thất vội ho một tiếng, dở khóc dở cười nói,“Ngươi…… Ngươi cảm thấy Naraku và mẫu thân của người ta giống nhau sao ?”

“Không cần để ta nghe thấy những lời nói ngây thơ ngu ngốc đó của y nữa, bằng không ta cũng không cam đoan ngày mai nó có thể thấy được ánh mặt trời hay không !” Vừa thấy Onigumo định đáp lời, Hakudoshi lập tức tiến lên ngăn lại.

Nàng ném ánh mắt ngập tràn sát khí nhìn về phía hắn, híp mắt,“ Hửm, Tiểu Bạch, ngươi nói gì đấy, tỷ tỷ chưa có nghe rõ ……”

Đó tuyệt đối là ánh mắt muốn giết người, chỉ cần hắn còn dám nói một câu chọc ngoáy thì Long Thất kia thật sự sẽ hành động, Hakudoshi thức thời câm miệng, dáng vẻ ngoan ngoãn lùi ra xa, xem như cho nàng chút thể diện.

“Thực xin lỗi, kỳ thật ngày ấy…… Ta nên ngăn cản ngươi –” Long Thất cúi đầu, vẻ mặt ăn năn,“Biết rõ tên kia có âm mưu không tốt với ngươi mà vẫn để ngươi đi như thế ……”

Dối trá – Hakudoshi tựa tiếu phi tiếu nhìn nữ nhân nọ, thật đúng là giả tạo, rõ ràng là thích Naraku mà vẫn tỏ vẻ săn sóc lo lắng cho nam nhân khác ?

Thấy nàng ôm hết mọi chuyện vào người, cái người lén lút đi tìm Naraku kia liền có chút hối hận, là y bồng bột chưa suy nghĩ kĩ càng đã vội đi nộp mạng, kỳ thật…… chỉ là một cái nguyện vọng nho nhỏ mà thôi ,“ Thực ra ta đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, tiểu Thất thích Naraku, từ lúc hôn ngươi ta đã xác định được chắc chắn tình cảm ngươi dành cho ta khác với hắn. Ta có thể luôn bên cạnh ngươi, nhưng chỉ có thể đứng xa xa nhìn ngươi, nhưng là, có chút không cam lòng, cũng không muốn tiểu Thất ngươi khó xử cho nên mới nghĩ đến chuyện trở lại thân thể của hắn. Bất quá, xem ra ta sai lầm rồi, tên yêu quái kia làm sao có thể chấp nhận trong cơ thể hắn có người để ý đến nữ nhân mình được đây , nếu là ta…… Cũng không muốn bất kỳ kẻ nào có ý đồ với ngươi, huống chi hắn –”

Nghe được lời nói thẳng thắn trong lúc tinh thần sa sút của con nhện kia, Long Thất cảm thấy chóp mũi cay cay, Onigumo người này sao lại si tình như thế?

“Ngươi cũng không phải vì ta mà sinh ra, ngươi việc gì phải lo lắng suy nghĩ cho ta ? Cứ nghĩ cho mình là được rồi ……”

“Ta…… Chính là vì ngươi mà sinh ra — ” Con nhện quay đầu, nhìn thẳng vào nàng.

Nhớ lại ngày ấy, Onigumo sở dĩ lựa chọn đem linh hồn bán cho yêu quái chính là vì muốn gặp nữ nhân này, nhưng cũng vì vậy mà đem nàng đẩy về phía Naraku …… Trong thời gian đó cũng hiểu được cái gọi là sinh ly tử biệt, thậm chí khi còn ngủ say trong cơ thể của Naraku, chỉ cần có cơ hội y liền cố gắng hết sức tìm cách thoát ra, cho dù có gặp khó khăn như thế nào thì chỉ cần nhìn thấy nàng thì mọi thứ đều là phù du.

Hakudoshi ở một bên xem kịch híp mắt lại, hừ, đã thành ra như này còn không sợ chết mà nói ra mấy lời ấy, bị Naraku ác chỉnh biến thành con nhện vẫn có gan đi dụ dỗ nữ nhân nọ trèo tường. Nếu như để Naraku nhìn thấy y bị biến thành con nhện vẫn không thôi mơ tưởng đến nàng, có khi nào sẽ tức đến mức nuốt luôn y vào bụng không ?

Long Thất không biết như thế nào , trong lòng có chút cảm động……

Nàng rất ít khi bị Naraku làm cho cảm động, nhưng Onigumo thì ngược lại, số lần y khiến nàng xúc động đã không thể đếm trên đầu ngón tay.

“ Bây giờ cho dù ta bị hắn hại thành thế này, tiểu Thất, ngươi cũng không thể nào ở bên cạnh hắn được, ngươi có cảm thấy hắn rất nguy hiểm hay không ?” Onigumo liều mạng dùng móng vuốt đánh vào thành chai, thập phần kích động gào thét. Nếu không khiến Naraku gặp khó khăn trong việc dụ dỗ tiểu Thất, y thề không làm người! Chỉ cần còn một hơi thở, y sẽ không để bọn họ tới được với nhau !

Vừa thấy hắn phấn chấn trở lại, hai mắt Long Thất lóe sáng, rốt cục cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ đầy sức sống này của y ……

Chẳng qua trong lòng Naraku vẫn có chút tàn nhẫn xấu xa khiến người khác không thể chấp nhận được, là người đã từng ở bên cạnh hắn từ lúc trọng sinh cho tới bây giờ, không có ai hiểu rõ điều này hơn nàng ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play