Tên chết tiệt Naraku này rốt cuộc đang diễn kịch gì vậy ?

Tùy tiện xuất hiện ở trong phòng nàng cũng thôi đi, còn diễn kịch trêu chọc ai? Cảm giác được sức chịu đựng của Onigumo sắp bùng nổ, nàng mới hiểu ra sự tình ẩn sau màn gặp mặt này, tình cảnh hiện tại rõ là hai hổ đánh nhau, mà Long Thất dĩ nhiên biết nếu thực sự so chiêu thì Onigumo sẽ rơi vào thế hạ phong, Naraku có cách phân giải ra hắn thì cũng sẽ có cách hấp thu trở về. Nghĩ đến trường hợp xấu nhất kia, thân thể nàng dịch chuyển một cái, đứng ngăn cách giữa hai người, ngữ khí có chút lạnh lùng nhìn Naraku nói,“Tìm ta có việc sao?”

Đôi mắt đỏ sậm yêu dị thản nhiên liếc nàng một cái, đôi lông mày nhíu lại , tựa hồ có chút không hiểu được vì sao lâu như vậy rồi mà nữ nhân này vẫn chưa nguôi giận, lại mang theo tên Onigumo như hổ rình mồi này cùng về. Naraku cười nhạt, tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Onigumo và Long Thất đang bày ra dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con, ánh mắt đề phòng nhìn hắn. Nữ nhân này luôn đối tốt với mọi người xung quanh, ngay cả tên dơ bẩn quỷ nhện kia cũng được nàng cẩn thận bảo hộ, chỉ duy nhất đối với hắn là lãnh đạm thờ ơ .

“Hắn chính là Naraku sao?” Onigumo nhìn cái người kiêu ngạo trước mặt, thoạt nhìn có vẻ là một tên tràn đầy âm khí, trong lòng có chút đề phòng khí thế lạnh thấu xương của Naraku, y đẩy Long Thất ra sau lưng vẻ mặt bất mãn nói,“Ngươi đứng gần tên kia quá đó.”

Hừ! Long Thất đột nhiên bội phục lòng dũng cảm của con nhện này, chỉ cần đang ở Phong Lâm quốc thì đến nàng cũng không dám khiêu khích đến giới hạn cuối cùng của Naraku, vạn nhất không cẩn thận làm tên tâm tình bất định nọ tức giận thì hậu quả thật khó lường! Tiểu quốc này vốn không lớn, tên Naraku kiêu ngạo kia thậm chí chỉ cần nhón một cái ngón tay cũng có thể một phát diệt sạch, hơn nữa loại sự tình này Naraku tuyệt đối làm ra được!

Long Thất chú ý biểu tình trên mặt Naraku, chỉ nhìn thấy tên kia ngược lại không giận mà còn mỉm cười nói với nàng ,“ Nhìn hắn ngây thơ làm bậy như thế, xem ra ngươi chưa đem chuyện của ta nói cho hắn sao? Tiểu Thất, ngươi mềm lòng như vậy là vì không muốn hắn khôi phục bộ dáng giết người không ghê tay như trước ?”

Nàng híp mắt trừng hắn,“Ngươi cũng biết, hắn đã không còn là quỷ nhện lúc trước cho nên không cần thiết phải thu hồi!”

“ Ừ ?” Naraku ý cười càng sâu, đôi mắt phượng thật dài híp lại.

Onigumo phòng bị nhìn Naraku, cảm giác được lệ khí người này nặng hơn nhiều so với Sesshoumaru , do đó cũng ý thức được độ nguy hiểm của hắn là cực cao. Onigumo thật bài xích cái người này, bởi vì hắn là vị hôn phu của Long Thất, trong đôi mắt kia có tia dục vọng và cả thái độ tự tin khiến Onigumo chán ghét, đặc biệt Long Thất còn đối với người kia dường như có chút thân thiết.

“Hắn là một bộ phận trong cơ thể ta, một ngày nào đó hắn hiểu chuyện rồi sẽ cam tâm tình nguyện trở lại trong này, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn!” Biểu tình Naraku không thay đổi, cái loại tự tin này khiến Long Thất bàng hoàng, có chút bất an lùi lại.

“Ngươi không nên tự tin, hừ, mộng tưởng hão huyền !” Hơi hơi có chút ảo não, cho dù Onigumo có chút phiền phức nhưng nàng cũng không hi vọng y sẽ bị Naraku thu về.

Naraku chỉ cười không nói, nhìn nữ nhân đang sốt ruột đến mức toát mồ hôi lạnh kia,“Bởi vì ngươi là nữ nhân của ta!”

“A?” Vì thế, Long Thất cảm giác như mình vừa sống trở lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ đưa ra một cái lý do bất đắc dĩ gì, ai mà chẳng ham muốn tự do, làm sao có chuyện cam tâm tình nguyện giao mạng sống mình vào tay người khác để bị chi phối chứ, ít nhất thì Onigumo đang đứng sau lưng nàng sẽ không thể nào có chuyện đó.

“Thật đúng là một tên còn tự đại hơn cả ta!” Onigumo hừ một tiếng, ở sau lưng Long Thất lén lút cười xấu xa một tiếng, dùng ánh mắt như đang ‘ngắm’ con mồi nhìn Naraku, kẻ muốn tranh Long Thất với hắn – giết !

“Hửm?” Trong mắt Naraku ngập tràn hứng thú, con nhện này vậy mà lại nổi lên sát khí với hắn. Lệ khí quanh người càng thêm dày đặc, cái người tên Onigumo này hắn tùy thời đều có thể thu về, nhưng hắn cũng biết lần trước đã chọc cho Long Thất tức giận đến giờ chưa nguôi , lần này hắn sẽ không đi vào vết xe đổ nữa, thay vì dùng vũ lực ép kẻ kia trở về còn không bằng tìm cách dụ dỗ người nọ tự nguyện giao nộp.

Đồng thời cũng là hi vọng sẽ khiến nữ nhân kia đừng tiếp tục kéo dài khoảng cách giữa hai người nữa…

Long Thất cảm giác được bầu không khí có chút quái dị, một bên thì khinh thường, một bên thì xao động như muốn trực tiếp xông lên, hai tay Long Thất dang ra ngăn lại hai người nọ ,“Ta nói các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Naraku có bao nhiêu căm hận ấn ký hình nhện trên lưng, muốn tách nó ra đến mức nào nàng có thể nhìn ra được, thấy hắn có vẻ bình tĩnh một cách bất thường như thế khiến nàng không khỏi bất an, nóng vội quay đầu nhìn Naraku.

“Thôi, xem ra ngươi cũng cần nghỉ ngơi ……”

Thật lâu sau, Naraku nhìn Long Thất vẫn đang thất thần nói một câu.

Rồi sau đó liền quay đầu bước đi ,“Lần tới gặp……”

“ Này –” Long Thất thấy hắn xoay người bước đi, trong lòng đột nhiên quýnh lên, chân không tự chủ mà tiến lên một bước, mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng dừng lại…

Người này rốt cuộc đến phòng nàng làm gì? Chỉ vì nhìn thấy nàng thôi sao?

Long Thất, ngươi đã cảm giác được có người theo dõi ngươi sao? Có người xem ngươi như quân cờ, mà ngươi…… vẫn cứ như vậy mà bỏ qua sao ?

Long Thất biết với chỉ số thông minh của Naraku thì tuyệt đối có thể nhận ra sự tình không đơn giản như vậy, mà với tính cách của hắn, nhất định sẽ bày kế đùa giỡn người khác, có lẽ ngay cả nàng cũng làm một quân cờ ở trong đó……

“Này, Onigumo, Naraku người này có vẻ nguy hiểm, ngươi cách –” Quay đầu muốn dặn dò con nhện kia một chút, vậy mà khi nàng quay đầu lại liền trợn tròn mắt, Onigumo sớm đã chạy theo Naraku rồi!

Nàng bất lực tiếc rèn sắt không thành thép, con nhện này lúc nào cũng hành động theo cảm tính như thế, vậy mà lại dám đuổi theo Naraku!

Onigumo từ lúc đó đến giờ vẫn luôn quấn quít bên nàng không rời, vậy mà bây giờ chạy đi cũng không thèm nói nàng một tiếng, nàng khóc không ra nước mắt thở dài, bỗng nhiên lại hiểu được Naraku người này đột nhiên khiêu khích là có gì, lẽ nào hắn muốn khích cho Onigumo chủ động tìm đến nạp mạng sao?

Naraku chuyên gia đi trêu đùa lấy mạng mà người khác, mà Onigumo vốn dĩ chỉ có thể là miếng thịt béo bở mặc cho hắn dày vò, Long Thất tới tới lui lui một hồi, lập tức dựa theo cảm tính đuổi theo hai người kia. Không chỉ Naraku tựa như đoán được nàng sẽ nhúng tay vào nên lúc rời đi đã chú ý giấu đi hơi thở của hắn, mà ngay cả Onigumo cũng làm như vậy!

Hừ , hai người các ngươi hành động ăn ý đến mức không nói lời nào đã cùng nhau vứt bỏ nàng một mình ở nơi này à !

Thân hình Long Thất nhoáng lên một cái liền rời khỏi phòng, bắt đầu suy nghĩ xem hai người kia có thể chạy đến chỗ nào. Phải nhanh lên một chút, nếu không đợi đến khi bọn họ giăng kết giới ngăn cách với bên ngoài thì chỉ sợ cho dù là nàng có hỏa nhãn kim tinh cũng không cách nào tìm ra được .

Naraku mới đi khỏi không lâu liền nhận ra được có người đuổi theo, miệng hắn bất giác cười, từ biệt nhiều ngày Onigumo đã gấp gáp muốn trở về trong cơ thể hắn như thế rồi sao? Naraku cố ý đi chậm lại rồi tung ra một cái kết giới, ngồi trong đó thong thả chờ .

Onigumo nhanh chóng nghe được mùi của Naraku, theo dõi đến nơi nào đó thì đột nhiên mất dấu. Y nheo mắt, không tin được kết quả trước mắt, chắc chắn là tên kia đã ẩn nấp đâu đó rồi.

Onigumo không phải loại người ngu ngốc, đã sớm từ trong ánh mắt Long Thất nhìn ra rất nhiều sự tình. Trong đầu đột nhiên nhớ ra được, y vì sinh ra ý muốn ở bên cạnh nàng nên đã bán đứng linh hồn cho yêu quái, nhưng cuối cùng điều đó lại chỉ khiến y thiếu chút nữa là mất đi nàng.

Long Thất lo lắng nhìn xung quanh , rốt cục nhìn thấy một nơi có giăng kết giới, không chút suy nghĩ liền chui vào bên trong. Nhưng vừa mới đi vào, lại chỉ nhìn thấy một mình Naraku đang ngồi trên cành cây cao thong thả cúi xuống nhìn nàng. Nàng nhìn thoáng qua xung quanh cũng không thấy được thân ảnh của Onigumo bèn chậm rãi đi tới đứng dưới gốc cây ,“Uy, Naraku, Onigumo đâu?”

“ Một mình chạy đến nơi này tìm ta chỉ là vì truy con nhện kia sao?” Naraku híp mắt, tựa hồ có chút mất hứng .

“ Lẽ nào ngươi cho rằng ta tới tìm ngươi à?” Long Thất cười gượng một tiếng, “ Nếu như không phải nghĩ tới hắn ở đây với ngươi, ta đây còn lâu mới đến chỗ này !”

Nói xong, không có nửa điểm lưu luyến lập tức xoay người rời đi, Naraku từ trên cao nhảy xuống, vừa vặn đứng chắn trước mặt nàng.

Nàng chấn kinh lui lại từng bước, nhíu mày nhìn người trước mặt không chút biểu cảm kia,“ Ngươi như vậy là muốn làm cái gì?”

Hắn không chuyên tâm đi giải quyết con nhện kia mà còn ở đây chặn đường nàng làm cái gì ?

Naraku lẳng lặng nhìn nàng chăm chú hồi lâu mới bất ngờ buông ra một câu ,“Ta ở đây chờ ngươi –”

Hai tròng mắt tím thận trọng suy xét thật giả trong lời nói của Naraku, phòng bị lui ra phía sau vài bước, nàng sống n năm ít nhiều gì cũng đã nghe qua rất nhiều lời ngon ngọt, xung quanh đây lại chỉ có nàng và hắn, dưới ánh mắt chăm chú kia Long Thất thoáng cảm giác có chút không được tự nhiên ……

“Chờ ta làm cái gì?”

“Ta đang nghĩ…… Ta Naraku có phải là vì con nhện kia nên mới thích ngươi hay không –”

Người Long Thất cứng lại, hắn nói gì đó? Thích? Thích!

Naraku…… Cũng sẽ biết thích một người sao ?

Nàng thấp giọng nở nụ cười,“Naraku, ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Ngươi vốn dĩ là thích Kikyo, vậy thì làm sao thích ta!”

Lời nói thì bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng vì sao lại không ngừng khẩn trương xen lẫn rối loạn, nàng không biết……

“ Ta đang nghĩ, nếu quả thật là vì Onigumo mà ta mới sinh ra cảm giác thích ngươi, tiểu Thất, vậy thì hắn lại đắc tội ta nữa rồi! Ngươi là nữ nhân mà Naraku ta thích, vĩnh viễn sẽ không vì người khác ảnh hưởng mà sinh ra cảm giác này ……”

Hắn nói,“Ta khi nào thì nói là …… Thích nữ nhân tên Kikyo kia ?”

Đột nhiên, Long Thất tìm không ra lý do để phản bác lại hắn, nhìn dáng vẻ ôn nhu kì lạ của Naraku, trong mắt nàng liền lóe lên một tia bất an, không phải Kikiyo? Naraku người này cho tới bây giờ đúng là chưa bao giờ nói thích Kikiyo……

Gió nổi lên khiến làn tóc mềm mại của nàng nhẹ nhàng bay, áp lực trong nàng dần dần giảm xuống, làm cho cả tâm hồn bừng sáng. Nhìn thấy nàng buông bỏ sự đề phòng xa cách, Naraku vươn tay ra kéo nàng vào lòng, hai tay ôm chặt lấy ……

Lần này, Long Thất đã quên không phản kháng —

“Lần trước, nếu là ngươi chính miệng nói với ta là muốn viên ngọc đó, không phải là mượn để đưa cho Inu Yasha thì chỉ cần là ngươi, ta vẫn sẽ tình nguyện để ngươi mượn. Nhưng , tiểu thất, ta Naraku không thích cái loại trêu đùa này …… Trong tình huống kia, ta thậm chí còn không thể đem vuốt sắc của mình đâm vào tim ngươi. Kể từ lúc đó ta liền biết, ngươi nữ nhân này…… Tuyệt không thể để bất kì kẻ nào đoạt mất –”

Hả, hắn muốn nói cái gì?

Long Thất ngẩng đầu lên, nhất thời ngây ngẩn không biết nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vào đôi mắt màu đỏ yêu dị nhưng đầy mị lực kia. Ngực của nàng từ lúc đó luôn luôn đau, cho dù miệng vết thương đã được nàng chữa lành hẳn nhưng không hiểu sao lại luôn âm ỉ đau đớn, không có lúc nào là không nhắc nhở nàng về chuyện kia, một mực khiến nàng cách xa hắn, đều là vì hắn không chút thương tiếc dùng vuốt sắc đâm vào ngực nàng ……

Hắn nói,“ Nữ nhân của ta, cho dù là xuống địa ngục thì cũng phải cùng xuống với ta, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không –”

Nhân lúc nữ nhân nào đó còn đang kinh ngạc đến mức há miệng thật to không khép lại được, người nào đó lại càng nhân cơ hội mà lấn tới, không chút suy nghĩ hôn lên cánh môi mềm mại ngọt ngào của nàng. Từ trước tới nay, Naraku lần đầu tiên phát hiện hóa ra hắn lại hoài niệm cảm giác này như vậy…

Onigumo nhìn quanh một lúc lại vô tình nhìn thấy một màn thân mật kia, kết giới của Naraku không biết từ lúc nào lại trở nên trong suốt như mặt kính khiến y có thể nhìn rất rõ, bàn tay bất giác siết chặt thành quyền, ánh mắt ẩn chứa sát khí nhìn chằm chằm hai người trong kết giới ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play