Đã không có tâm tư đi chú ý tình huống chung quanh.
Toàn bộ lực chú ý của Diệp Hiểu Tư đều đặt ở người trong lòng, nói đúng hơn, là đôi môi đang bị cô tàn phá bừa bãi kia.
"Ân..." Trong giấc mộng Nhan Mộ Sương tựa hồ chịu đựng nổi loại gây rối này, nhịn không được 'ưm' ra tiếng.
Diệp Hiểu Tư cảm giác tâm mình đang kêu gào nhắc nhở, vội vã ngẩng đầu làm
bộ như đang ngắm phong cảnh, người phát ra tiếng 'ưm' kia lại bất động.
A?
Thật cẩn thận cúi đầu nhìn nhìn Nhan Mộ Sương, phát hiện nàng không có tỉnh, trái tim luôn treo lên rốt cuộc mới buông xuống, rất sợ động tác thở
hổn hển sẽ sẽ kinh động nàng, hơi hơi thở ra một hơi.
Vừa rồi mình quả thật quá làm càn, thật may không có đánh thức học tỷ xinh đẹp, nếu không...
Phía sau lưng thấm một mảnh mồ hôi lạnh, Diệp Hiểu Tư càng nghĩ càng sợ, cẩn thận nhìn nhìn Nhan Mộ Sương, nhìn thật lâu sau mới bình tĩnh lại.
May mắn không tỉnh.
Cuộn tròn tiếp tục nhìn khuôn mặt Nhan Mộ Sương lúc ngủ, lúc này cũng không dám có bất kỳ hành động nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn.
Không biết qua bao lâu, Diệp Hiểu Tư thủy chung vẫn duy trì bộ dáng ngồi nhìn nàng, cho đến khi, điện thoại bắt đầu rung lên.
Lấy điện thoại ra bắt máy, giọng nói Khang Quả Duy luôn nhiệt tình vui vẻ
truyền đến, "Hiểu Tư, cậu cùng học tỷ Mộ Sương ở đâu a, mau mau trở lại
ăn cơm."
"Được." Cúp điện thoại, Diệp Hiểu Tư lại ngơ ngác nhìn thiên hạ còn đang ngủ thật lâu,
lúc này mới không muốn mà nhẹ nhàng đẩy đẩy vai của nàng, "Thức dậy đi,
cần phải ăn cơm rồi."
Lông mi nhẹ nhàng động đậy vài cái, lúc này mới mở to mắt, có chút mê mang nhìn cô.
"Ha ha..." Diệp Hiểu Tư thấy bộ dáng khả ái của Nhan Mộ Sương lúc này, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, "Thật đáng yêu."
Cau cau mày, lại nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới lại mở, từ trong lòng cô ngồi dậy, "Mấy giờ rồi?"
Diệp Hiểu Tư cầm điện thoại xem thời gian, "7h, Quả Duy nói đã làm xong cơm."
"Ân, vậy quay về ăn cơm đi."
"Hảo."
Trên đường trở về, Diệp Hiểu Tư trộm nhìn lén Nhan Mộ Sương một cái, ánh
mắt dừng trên bàn tay mềm mại cách mình không xa, làm bộ như không có
việc gì đưa tay muốn nắm, lại nắm vào khoảng không.
Nhan Mộ Sương lấy điện thoại ra nhìn nhìn màn hình, sau đó nói, "Pháo hoa
mười giờ mới bắt đầu, cơm nước xong chúng ta không biết nên làm gì đây."
Diệp Hiểu Tư mắt nhìn tay nắm vào khoảng không, lại ngẩng đầu nhìn nàng,
trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Vì sao lại... có loại cảm giác xa cách?
Là ảo giác của cô sao?
Áp chế loại cảm giác này, tự mình an ủi chỉ là ảo giác, Diệp Hiểu Tư có
chút nói, "Có thể nói chuyện phiếm a, vừa vặn ở trong siêu thị em có
mua cờ phi hành....."
Cờ phi hành*?
[*Trò này gần giống trò có ngựa á]
Làm sao nàng không thấy?
Nhan Mộ Sương khóe miệng nhẹ nhàng co quắp, tiếp đó bất đắc dĩ nhìn cô, "Tại sao là cờ phi hành mà không phải bài tú-lơ-khơ?"
Bởi vì câu nói này, tâm Diệp Hiểu Tư treo lên rốt cục cũng để xuống, ngu
ngu cười, "Cờ phi hành có thể chơi bốn người a, không phải vừa lúc sao?"
"Em a..." Lắc đầu một cái, Nhan Mộ Sương không nói gì nữa, vừa đi vừa nhìn phong cảnh chung quanh.
Hô, hẳn là nàng đa tâm đi, học tỷ xinh đẹp đối với cô vẫn như trước kia nha, nào có xa cách gì đâu.
Thầm cười nhạo mình đa nghi, Diệp Hiểu Tư hai tay đút vào trong túi, nhìn
thấy nhiều chỗ khói bếp bay cao nói, "Không biết các cậu ấy nấu cơm như
thế nào nữa?"
"Yên tâm
đi, Úc Úc nấu cơm rất lợi hại." Tựa hồ là nghe ra giọng nói lo lắng kia, Nhan Mộ Sương liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói.
"Hắc hắc..." Ngượng ngùng gãi gãi đầu, Diệp Hiểu Tư có chút ngượng ngùng nói, "Em thật sự không biết làm, chị thì sao??"
"Chị cũng không."
"Ngô..." Nghe được câu trả lời đơn giản, Diệp Hiểu Tư nhịn không được nhíu nhíu mày.
Trước đó cô còn tưởng học tỷ xinh đẹp nói như vậy chỉ là vì để cho Khang Quả
Duy cùng Trần Úc nấu cơm đây, nguyên lai là không biết thật.
Vậy sau này làm sao bây giờ?
Nhất thời, ý tưởng trong đầu thay đổi trong nháy mắt, Diêp Hiểu Tư có lối
suy nghĩ toát ra năng lực rất mạnh, lại nghĩ tới vấn đề sau này cùng một chỗ với Nhan Mộ Sương thì ai nấu cơm.
Quyết định vậy đi, dù sao cuộc sống bây giờ vẫn còn rất rãnh rỗi, liền đi kiếm chỗ dạy nấu cơm là được rồi.
Quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Mộ Sương mấy giây, mang theo ngữ khí dò xét
nói, "Không biết mấy cậu ấy làm món gì đây, chị thích ăn cái gì vậy?"
"Chúng ta không phải mới vừa mua thịt a cá linh tinh sao? Chị đoán Úc Úc hẳn
là làm món sở trường của cậu ấy là thịt kho tàu cùng cá hấp đi." Nói
xong như có điều suy nghĩ, tiện đà quay đầu nhìn Diệp Hiểu Tư, "Chị a,
món chị thích ăn vô cùng nhiều nha, hai món Úc Úc làm chị đều thích a,
còn có gà Kung Pao a, cà tím xào, cá mặn thịt sợi, sườn heo chua ngọt... Rất nhiều, ha ha..." [Tội nghiệp tui quá ;_; đã đói rồi mà còn ngồi tra hình mấy món ăn nữa]
Diệp Hiểu Tư nghe nhiều món ăn như vậy, lấy điện thoại ra làm bộ như đang nhắn tin, trên thực tế là ghi chép lại mấy thứ này.
Ân, trở về phải ghi nhớ lại, trước hết học mấy thứ này thì quá tốt rồi.
Đoạn đường này hai người tùy ý đi, Diệp Hiểu Tư bởi vì trong lòng đang có
suy nghĩ, luôn luôn đem lực chú ý đặt ở mấy món ăn Nhan Mộ Sương nói,
nhưng không có ý chú tới Nhan Mộ Sương thần sắc phức tạp luôn luôn nhìn
về phía mình.
"Hai người
tới chậm quá a." Khang Quả Duy ở xa xa liền thấy hai người chậm rãi đi,
nhịn không được mở miệng hô, lại bị Trần Úc bên cạnh gõ đầu, nghi hoặc
quay đầu, đang muốn mở miệng hỏi, lại bị người kia mỉm cười giơ đũa uy
khối thịt kho tàu.
Ngô, vì sao trên mặt mình cảm thấy có hơi nóng bốc lên đây?
"Ăn ngon không?" Trần Úc vừa hỏi vừa cầm đôi đũa trong tay, lại gắp một
miếng thịt bỏ vào miệng mình, hơi hơi nhíu mày lại, "Có phải quá mặn hay không?"
Cái động tác hơi hơi nhíu mày cùng bĩu môi lên, làm cho tim Khang Quả Duy đập rộn lên, yết hầu khô cạn.
"Em làm sao lại có biểu cảm này đây, có phải cảm thấy không thể ăn được?"
Vốn là hơi hơi nhíu mi lần này biến thành nhíu chặt, Trần Úc một trận
thấp thỏm bất an, sợ người trước mặt nói không thể ăn được.
"Không có!" Khang Quả Duy còn đem thịt ngậm trong miệng vậy vội vàng dùng sức nhai vài cái, sau đó nuốt xuống, "Ăn thật ngon !"
"Ha ha..." Nghe được câu này mới yên lòng, tiếp đó lại kẹp tiếp rau trộn dưa leo đã trộn tốt ở một bên, "Thử cái này xem?"
Lại là tự tay đưa đến bên miệng nàng, Khang Quả Duy cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết rồi.
Diệp Hiểu Tư xa xa đi tới liền thấy hai người kia cực kỳ ngọt ngào, nhịn
không được liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, một trận ghen tị.
Khi nào thì học tỷ xinh đẹp mới có thể uy đồ ăn như vậy cho cô a?
Ôi...
"Hai người các cậu hảo ân ái a." Nhan Mộ Sương vẫn chú ý đến người bên cạnh
len lén nhìn trộm mình, ở trong lòng im lặng thở dài, tiếp đó mở miệng
trêu chọc bằng hữu của mình cùng Khang Quả Duy.
Trần Úc cười để đũa xuống, sau đó cầm khăn giấy bên cạnh đưa cho Khang Quả
Duy, nói, "Chỉ cho phép hai người các cậu chạy đi hẹn hò lãng mạn, cũng
không cho tớ cùng Quả Duy ân ái sao?"
Này xem, không chỉ Khang Quả Duy, ngay cả Diệp Hiểu Tư mặt cũng đỏ bừng .
Nhan Mộ Sương luôn không cam lòng yếu thế lần này không có cãi lại, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Tư, vân đạm phong khinh nói, "Ăn cơm đi."
Sau khi ăn xong, bốn người đem đồ vật thu thập xong, bắt đầu chơi cờ phi hành Diệp Hiểu Tư mua.
Khang Quả Duy cũng vậy Trần Úc cũng vậy, lúc hai người thấy cờ phi hành vẻ
mặt đều quýnh, nhưng chơi chơi cũng càng ngày càng hưng phấn.
Hưng phấn như vậy một mực kéo dài đến khi phóng xong pháo hoa, bốn người lại vui đùa ầm ĩ một trận, liền buồn ngủ .
"Hiểu Tư lần này không phải lẻ loi một mình nữa nha." Trần Úc một bên đem
quân cờ phi hành bỏ vào trong hộp, một bên trêu chọc Diệp Hiểu Tư.
Diệp Hiểu Tư nhịn không được đỏ mặt, đang định cãi lại, lại bị Nhan Mộ Sương giành trước, "Đúng vậy a, có chị cùng Úc Úc, bằng hữu Quả Duy liền trả
lại cho em."
A?
Mặt khác ba người đều cả kinh, nhìn Nhan Mộ Sương một trận khó hiểu.
"Làm gì mà nhìn tớ như vậy a? Chẳng lẽ không đúng sao? Tớ cùng Úc Úc một lều, Hiểu Tư cùng Quả Duy một lều."
Ngữ khí đương nhiên như vậy, lại làm cho Diệp Hiểu Tư một trận tâm lạnh.
Lúc này Khang Quả Duy không vui, nàng thật vất vả mới để Úc Úc đáp ứng ngủ
chung lều với nàng, đến miệng thiên nga làm sao có thể để bay mất như
vậy?
"Học tỷ Mộ Sương, trước đó chị không phải nói cùng Hiểu Tư ngủ chung một lều sao?"
"Có sao?" Nhan Mộ Sương ảm đạm cười, "Nhưng chị có thói quen ngủ chung với Úc Úc."
"Nhưng..." Nhìn thấy bộ dáng nàng vẫn bình tĩnh, Khang Quả Duy còn muốn tiếp tục nói, lại bị Trần Úc cắt đứt.
"Nếu đã như vậy, chị đây cùng Sương Sương ngủ chung đi, Quả Duy cùng Hiểu Tư ngủ chung."
Nữ thần trong lòng đã lên tiếng, cô còn có thể nói gì nữa?
Khang Quả Duy có chút bất đắc dĩ gật đầu, giương mắt lại thấy ánh mắt trấn an của Trần Úc, rốt cục cảm thấy được an ủi một ít.
Vì thế, vốn nên là một đêm bình an tốt đẹp, bởi vì Nhan Mộ Sương mà thay đổi, có một kết cục không đẹp.
Lễ Giáng Sinh đi qua, rất nhanh, tết nguyên đán cũng chính là sinh nhật Nhan Mộ Sương, cũng sắp đến.
Diệp Hiểu Tư mặt mày ủ rũ ngồi trong ký túc xá, một bộ dáng gặp trở ngại.
"Khang Quả Duy, cậu mau giúp tớ suy nghĩ nên mua lễ vật gì tặng cho Sương Sương đây."
Trời ạ, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mua lễ vật khó như vậy.
Nếu nói đồ trang sức, trên cổ học tỷ xinh đẹp mang sợi dây chuyền, trên cổ
tay mang cái vòng tay; nếu nói bài biện ra, căn cứ theo lời của Trần Úc, đó là việc học tỷ xinh đẹp không thích nhất, bởi vì không thực dụng;
nếu nói bày trò chơi, học tỷ xinh đẹp cho rằng quá chiếm vị trí; sủng
vật linh tinh gì đó ký túc xá trường học là không thể nuôi...
Diệp Hiểu Tư buồn rầu, cô hoàn toàn không có nửa điểm ý nghĩ.
"Tớ muốn nói a, có thể là Sương Sương nhà cậu cũng quá soi xét đi, trên căn bản là không có gì có thể mua được. Để cậu mua quần áo giày linh tinh
a, cậu lại sợ cậu lựa trúng đồ chị ấy không thích." Khang Quả Duy đang
ngồi sơn móng tay cũng có chút bất đắc dĩ nói.
Ôi, làm sao bây giờ a?
Từ một tháng trước đã bắt đầu suy nghĩ, nhưng mà bây giờ... ngày mốt chính là ngày một tháng một, còn chưa có nửa điểm ý nghĩ, làm sao đây?
Ôm đầu gục xuống bàn, Diệp Hiểu Tư đến bây giờ mới cảm nhận được theo đuổi nữ thần có bao nhiêu phiền toái.
Cô nhớ rõ, trước kia sinh nhật của Kỷ Ngưng, Kỷ Ngưng trước đó liền lôi
kéo cô đến các cửa hàng mua đồ, khi đó cô đần đần độn độn, cảm thấy như
vậy không cần phí công suy nghĩ.
Chính là, sau này cô mới phát hiện, Kỷ Ngưng là vì không cho cô tốn quá nhiều tiền, mới dùng phương thức như thế thay cô tiết kiệm tiền.
Cho dù Kỷ Ngưng biết rõ cha mẹ cô mỗi tháng đều chuyển vào thẻ của cô rất nhiều tiền, như cũ vẫn vậy.
Diệp Hiểu Tư ở một khắc này chợt phát hiện, tựa hồ cô, đã có một đoạn thời gian không nghĩ đến Kỷ Ngưng.
Trong cuộc sống của cô, tựa hồ Nhan Mộ Sương cùng Sương Nguyệt Dạ đã thành trọng tâm.
Tại sao lại có thể như vậy?
Trong lòng Diệp Hiểu Tư hung hăng nhảy lên một chút, vì sao chính mình nhanh như vậy liền quên đi Kỷ Ngưng.
Chẳng lẽ cô đúng là người bạc tình như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT