Cuộc sống về sau, tựa hồ là ứng với câu ''Tiềm di mặc hóa''.
Bất tri bất giác, Nhan Mộ Sương cũng vậy Trần Úc cũng vậy, đều đã thành
thói quen Diệp Hiểu Tư cùng Khang Quả Duy sáng sớm xuất hiện ở trước cửa ký túc xá các nàng, sau đó bốn người cùng đi ăn điểm tâm, tiếp theo nên học thì học, nên họp thì họp, nên trở về ngủ thì sẽ trở về ngủ.
Đến nỗi trong trò chơi, tần suất online của Sương Nguyệt Dạ so với trước
cao rất nhiều, mà Diệp Hiểu Tư, bởi vì Nhan Mộ Sương bị trật chân, xử lý công vụ đều ở trong túc xá xử lý, tiết mục biểu diễn thời trang cũng
không tham gia, vì thế cũng nhàn rỗi theo, cả ngày trừ bỏ bồi Nhan Mộ
Sương ăn điểm tâm, đi học, chính là đợi ở trong túc xá chơi game.
Nhiệm vụ phu thuê còn thừa một cái cuối cùng, nhưng nhiệm vụ có hạn chế cấp
bậc, yêu cầu con trai phải trên cấp một trăm hai mươi, vì thế Diệp Hiểu
Tư chỉ mới cấp một trăm mười bị thúc giục.
Sương Nguyệt Dạ cũng không nói gì thêm, chẳng qua là mỗi ngày mang Diệp Hiểu
Tư đi làm đủ loại nhiệm vụ kinh nghiệm cao, thậm chí có lúc trực tiếp
giải tán đội ngũ, để cho bạch y thư sinh tiếp nhận nhiệm vụ, giúp bạch y thư sinh giết quái, để cho bạch y thư sinh lấy kinh nghiệm cùng bảo bối kia.
Mỗi lần như vậy, Diệp Hiểu Tư cũng chỉ bất đắc dĩ cảm khái, ở trước mặt Nguyệt Dạ, mình quả nhiên chính là tiểu bạch kiểm.
Sau đó, học kỳ cuối chậm rãi đến gần, mà trước khi đến học kỳ cuối có hai ngày trọng yếu, cũng từ từ đến.
Một cái, là lễ Giáng Sinh, một cái, là tết nguyên đán, đồng thời cũng là sinh nhật Nhan Mộ Sương.
Kỳ thật Diệp Hiểu Tư vốn lười để ý mấy ngày lễ này, coi như cô là một
trạch nữ, bảo cô ở cái loại ngày này mà ra khỏi cửa quả là một việc bất
khả tư nghị.
Nhưng dù cho cô có mặc kệ, thì không có nghĩa những người khác cũng vậy, chí ích, Khang Quả Duy là như vậy.
"Hiểu Tư Hiểu Tư, cậu nói đi đêm bình an* chúng ta hẹn hai chị ấy ra ngoài
chơi đi, tớ nghe nói có một địa phương không tệ, hàng năm đều có thể
thấy pháo hoa rất đẹp." Vào một ngày trời tối nào đó, Sương Nguyệt Dạ đi vắng, Diệp Hiểu Tư đang để cho bạch y thư sinh đánh boss lớn, Khang Quả Duy bỗng nhiên mở miệng nói.
[*Giáng sinh (ngày 25 tháng 12) (đêm 24 là đêm bình an)]
Chiết phiến trong tay đang vung lên, lại là mấy chiêu thức hoa lệ, boss rốt
cuộc cũng tan thành mây khói, Diệp Hiểu Tủ lúc này mới dừng lại động tác quay đầu nói, "Tớ thì không sao rồi, Sương Sương chị ấy thì tớ không
biết, nhưng mà cậu cảm thấy Trần Úc sẽ đi sao? Đêm bình an này, từ trước đến nay đều là các đôi tình nhân cùng nhau trôi qua, Trần Úc không đi
cùng bạn trai à?
"Ai nha, cậu không biết rồi, cái tên bạn trai kia của Úc Úc, suốt ngày chỉ biết
chơi game, không có quan tâm chị ấy. Hai ngày trước chị ấy còn oán hận
với tớ là bạn trai của chị ấy đêm bình an phải tham gia một hoạt động
trong game, nói là không thể bồi chị ấy."
Diệp Hiểu Tư nhất thời có chút bối rối, "Cậu nói bạn trai chị ấy vì chơi game, đêm bình an không thể trôi qua cùng nhau?
"Đúng vậy." Khang Quả Duy thở dài nói, "Thật không rõ vì sao chị ấy còn muốn cùng một chỗ với cái loại người này."
"Yên tâm đi Quả Duy, tớ nhất định sẽ giúp cậu."
Cái loại nam nhân khốn nạn này, cả đời này không nên có vợ!
Quyết định phải giúp Khang Quả Duy, hơn nữa thật ra bản thân mình cũng muốn
cùng một chỗ với Nhan Mộ Sương qua đêm bình an, vì thế Diệp Hiểu Tư có
thời gian liền chạy đi xem vết thương ở chân đã gần tốt của Nhan Mộ
Sương.
"Ngô, em cũng chưa từng trải qua đêm bình an, đi cùng nhau đi mà..." Lúc này, Diệp Hiểu Tư nằm trước bàn làm việc của Nhan Mộ Sương, bỉu môi làm nũng nói.
Chọt chọt cái mũi cách mình không xa kia, sau đó vỗ vỗ đầu cô, "Ngoan, ngồi bên cạnh chơi đi ha."
Diệp Hiểu Tư buồn bực , bắt lấy tay nàng, "Có được không vậy, học tỷ Trần Úc cũng đã đáp ứng rồi "
Chép miệng, nói tiếp, "Nếu chị không đi, em rất đáng thương a."
"Úc Úc cùng Quả Duy em cũng không phải là không biết, có cái gì đáng
thương?" Buồn cười nhìn cô trợn mắt rồi bỉu môi, nhịn không được nhéo
nhéo cái mũi của cô.
"Hai người đó cũng thương lượng là sẽ ngủ chung một cái lều trại, còn em thì ngủ một mình trong cái lều khác rất đáng thương a, một mình ngồi giữ
lều."
"Phốc..." Nghe được năm chữ "một mình ngồi giữ lều" nhịn không được cười ra tiếng, tay Nhan Mộ Sương hơi hơi dùng sức, làm cho người bị nhéo mũi kêu oa oa vài
tiếng, "Tốt, một mình ngồi giữ lều, em dám chiếm tiện nghi của tỷ tỷ!"
"Ô ô ô..." Không thuận theo ô ô kêu vài tiếng, "Chỉ là một mình ngồi giữ lều thôi."
"Được rồi được rồi, chị đáp ứng em, em lằng nhằng chị ba ngày rồi, thật là
phục em. Sao mấy chuyện khác không thấy em có tính nhẫn nại như vậy a."
Sủng nịch trêu chọc đứa trẻ còn đang gục xuống bàn nhìn mình, mân lên
miệng nở nụ cười, tiếp đó ôn nhu mở miệng, "Vậy em đi viết trù hoạch*
cho chị xem đi, nếu chị không hài lòng thì chị sẽ không đi."
[*Kế hoạch dự trù, nghĩa là sắp xếp kế hoạch trước khi đi chơi]
A?
Sững sờ chớp mấy mấy cái, nhìn thấy nữ nhân kia cười càng ngày càng quyến
rũ, Diệp Hiểu Tư qua một lúc lâu mới kịp phản ứng, "Tại sao lại như vậy, đi ra ngoài chơi còn phải viết trù hoạch nữa..."
"Chị mặc kệ, nếu em không viết, chị sẽ không đi."
"Nhưng mà..."
Nhan Mộ Sương che dấu ý cười, "Cho em thời gian là hai giờ, nếu em không đưa trù hoạch cho chị, vậy..."
"Em đi viết trù hoạch liền." Người đang nằm lập tức đứng thẳng lên, Diệp
Hiểu Tư tùy tiện cầm cây bút nằm trên bàn, lại cầm giấy vụn ở một bên,
chạy nhanh ra ngoài.
"Ha
ha..." Cười ra tiếng giống như hiện tượng băng tan, Nhan Mộ Sương nhìn
bóng lưng của cô, cười vài tiếng, tiếp tục xem kế hoạch trong tay, bất
quá trong lòng cũng đã xác định đêm bình an sẽ đi cùng Diệp Hiểu Tư.
Bên này thì không biết Nhan Mộ Sương là đang trêu chọc mình, Diệp Hiểu Tư
một đường cầm giấy bút, ở thư viện trong phòng tự học tìm được Trần Úc
và Khang Quả Duy đang tự học cùng nhau.
Hướng về phía Diệp Hiểu Tư làm động tác chớ lên tiếng, Trần Úc chỉa chỉa
ngoài cửa, sau đó ánh mắt ý bảo đi ra ngoài nói, hai người cũng gật gật
đầu đi ra .
Mới ra phòng
tự học, Khang Quả Duy liền tức giận đối với gia hỏa phá hư không gian
hai người, "Bạn học Diệp Hiểu Tư, cậu làm gì mà vẻ mặt nhìn như sắp chết vậy."
Vẻ mặt đưa đám,
Diệp Hiểu Tư run lẩy bẩy cầm giấy bút trong tay, "Chủ tịch đại nhân nói
nếu sau hai giờ tớ không viết ra được trù hoạch làm chị ấy hài lòng, thì đêm bình an sẽ không đi, đúng là khi dễ người khác mà."
"Ách..." Khang Quả Duy ngẩn ngơ, tiếp tục nói, "Vậy cậu còn nói nhảm gì nữa, còn không đi viết."
"Nhưng tớ không biết viết..."
Cho tới bây giờ cô còn chưa viết mấy cái trù hoạch này a, ấm ức.
Trần Úc yếu ớt cười lắc đầu một cái, "Em a, chiếu theo suy nghĩ của em mà viết, viết xong thì đưa cho Sương Sương nhìn là được."
Sương Sương thiệt là, làm sao mà càng ngày càng thích trêu chọc đứa trẻ này.
"Thật sự?" Ánh mắt lóe sáng nhìn nàng, vẻ mặt Diệp Hiểu Tư đầy hy vọng, làm cho Khang Quả Duy nhịn không được muốn đập đầu cô.
Trần Úc không chần chờ chút nào mỉm cười gật đầu.
Vì thế, Diệp Hiểu Tư cầm giấy bút lại chạy về văn phòng Nhan Mộ Sương,
trong ánh mắt nghi hoặc của nàng, mở giấy ra ở phía trên viết.
Trù hoạch cho đêm bình an hạnh phúc.
(1) Xuất phát
(2) Đến nơi
(3) Ăn cơm
(4) Chơi
(5) Xem pháo hoa
(6) Ngủ
Sau khi viết xong, thực hưng phấn đem tờ trù hoạch đưa cho Nhan Mộ Sương.
Tiếp nhận tờ trù hoạch, sau khi nhìn thấy mấy chữ to đó, lông mày đẹp nhịn
không được nhảy lên vài cái, Nhan Mộ Sương một tay chống cằm, "Em cảm
thấy trù hoạch này, có khả năng, có thể?"
"Ngô... Không được sao?" Sờ sờ đầu, mắt nhìn trù hoạch của mình, cõi lòng đầy
chờ mong nhìn Nhan Mộ Sương, "Nhưng học tỷ Úc Úc nói chiếu theo suy nghĩ của em mà viết, sau đó đưa cho chị nhìn là được."
Úc Úc... Xem ra Úc Úc lại biết nàng đang trêu chọc tiểu hài tử này mà.
Bất quá tiểu hài tử ngốc này biết chạy tới hỏi nàng, cũng thông minh đi.
"Được rồi, tha em, đi qua một bên chơi, không được quấy rầy chị."
"Ân ân, được." Nhận được câu đồng ý, Diệp Hiểu Tư thực hạnh phúc buông bút ngồi qua một chơi game.
Vì vậy, kế hoạch cho đêm bình an, đã đến.
Bốn người xách theo bao lớn bao nhỏ đồ vật bước xuống xe, sau đó hướng mục tiêu đi tới.
"Sương Sương, cậu đúng là muốn làm theo trù hoạch của tiểu bằng hữu a." Trần Úc xách đồ vật này nọ vừa đi vừa thở gấp nói.
Khang Quả Duy thấy bộ dáng nàng như vậy, có chút đau lòng muốn lấy mấy gói to trong tay nàng, lại bị cự tuyệt .
Nhan Mộ Sương đưa mắt nhìn hai người, vân đạm phong khinh nói, "Trù hoạch của Hiểu Tư hai người cũng đồng ý."
Thân là phó chủ tịch Hội học sinh Trần Úc cùng viện Học Sinh Hội phó chủ tịch Trần Úc cùng cán sự văn phòng Khang Quả Duy rất 囧.
Vậy... Vậy có thể gọi là trù hoạch sao?
Trước không nói mục đích của hoạt động a giới thiệu bối cảnh vân vân a từ từ
văn bản gì đó không viết, ngay cả thức ăn cần cũng không viết, đồ vật
này nọ cũng là tạm thời mua mới, xe cũng tạm thời kêu, tới nơi này ngoại trừ ăn cơm cùng xem pháo hoa còn muốn làm gì thêm cũng không biết...
Trù hoạch này, quá vô dụng đi.
"Ngô..." Diệp Hiểu Tư liếc nhìn sắc mặt hai người lúc trắng lúc xanh, cũng hiểu
được trù hoạch của mình có bao nhiêu tệ hại, một bộ dáng ngượng ngùng.
"Các bạn khỏe, xin hỏi các bạn có đặt trước vị trí không?" Đi đến địa phương tốt Khang Quả Duy nói xem pháo hoa, lại phát hiện bên trong có chừng
mấy cái lều trại, đang muốn đi vào trong lại bị một người tương tự tiểu
thư phục vụ ngăn lại.
"Đặt... đặt trước?" Diệp Hiểu Tư ngây người.
"Đúng vậy, nơi này là công ty XX chúng tôi mở riêng cho mọi người xem pháo
hoa, đồng thời cung cấp thức ăn cùng công cụ dã ngoại lều trại vân vân,
bất quá hiện tại vị trí đã đầy, trừ phi các bạn có đặt trước, nếu
không..."
Ách...
Diệp Hiểu Tư không biết phải làm sao quay đầu lại nhìn ba người, sau đó bất đắc dĩ nói, "Tựa hồ chúng ta..."
Còn chưa nói xong, lại bị Nhan Mộ Sương cắt đứt, "Tôi đã đặt trước hai cái lều trại, tôi họ Nhan."
"Là Nhan tiểu thư a, hai cái lều trại cho nơi hẻo lánh nhất phải không, còn có công cụ nấu cơm dã ngoại."
"Đúng vậy."
"Hoan nghênh đến đây, hy vọng các bạn có thể chơi vui vẻ, nếu có việc các bạn có thể kêu phục vụ."Người phục vụ mang theo bốn người đi đến chỗ có hai cái lều được dựng tốt, tiếp theo cúi người chào rồi lui ra.
Diệp Hiểu Tư, Khang Quả Duy, Trần Úc, ba người câu đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Nhan Mộ Sương.
"Các cậu cho rằng tớ sẽ thật sự dựa theo trù hoạch của tiểu hài tử ngốc kia
sao? Ngốc muốn chết." Đem đồ để trên mặt đất, Nhan Mộ Sương nhìn xung
quanh, "Trước vài ngày tớ đã đặt vị trí tốt nhất rồi."
"Hắc hắc, cũng là chị lợi hại nhất." Diệp Hiểu Tư hì hì ngây ngô cười lên,
cũng đem đồ vật để trên mặt đất, sau đó đi vòng quanh Nhan Mộ Sương,
"Vậy chúng ta làm sao ăn cơm nha?"
"Vô nghĩa, đương nhiên là nấu cơm dã ngoại." Khang Quả Duy lúc này cũng
khôi phục lại, tán thưởng Nhan Mộ Sương rất chu đáo, thuận tiện liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Tư.
"Nhưng mà..." Diệp Hiểu Tư nhìn người bên cạnh, lại nhìn hai người đứng đối diện hai, "Em không biết làm."
"Chị cũng không." Lúc này Nhan Mộ Sương cũng nói theo, sau đó cười híp mắt
kéo tay cô qua, nói với Khang Quả Duy cùng Trần Úc, "Sao, tớ đặt trước
chỗ này, Hiểu Tư nhà chúng ta viết trù hoạch, mua sắm đồ vật này nọ cũng là tớ đi cùng với em ấy, cho nên, nhiệm vụ nấu cơm liền giao cho hai
người rồi." [Tui lo cho tương lai của hai người quá....]
Nói xong câu này, cũng không đợi phản ứng của hai người kia, liền lôi kéo Diệp Hiểu Tư đi nơi khác.
Khang Quả Duy nhìn bóng lưng của các cô, một trận dại ra.
"Không cần nhìn, đi theo chị nấu cơm đi. Em nói xem Sương Sương làm gì mà bỗng nhiên hảo tâm lôi kéo Hiểu Tư đi mua sắm, nguyên lai là đánh trúng cái
chủ ý này." Trần Úc đối với bằng hữu phúc hắc đã sớm miễn dịch.
Đầu bên này, Diệp Hiểu Tư bị lôi kéo tới một bờ sông, sau đó ngồi trên cỏ, nhìn thấy nước chảy không ngừng mà ngẩn người.
"Tiểu hài tử ngốc, cho tỷ tỷ dựa vào một chút, chờ bọn họ làm cơm xong thì
gọi chị." Nhan Mộ Sương chọt chọt mũi Diệp Hiểu Tư nói.
"A? Hảo." Ngoan ngoãn ngồi xuống để Nhan Mộ Sương dựa trong lòng ngực của mình, sau đó tiếp tục nhìn mặt hồ ngẩn người.
Tình trạng như vậy, rất nhanh liền bị đánh vỡ.
Nghe Nhan Mộ Sương đều đều thở, tầm mắt Diệp Hiểu Tư từ nơi nào đó dời lên
mặt người trong lòng, nhìn nhìn, không khỏi ngây ngốc.
Nhịn không được đưa cái tay có thể tự do hoạt động kia, nhẹ nhàng vuốt vuốt
khuôn mặt ôn nhu kia, tim bắt đầu đập nhanh hơn, đầu cũng càng ngày càng thấp.
Có thể không, có thể không, chỉ một chút, chỉ hôn một chút thì cũng tốt rồi?
Nghĩ tới như vậy, rốt cuộc cũng chạm đến đôi môi mềm mại kia của Nhan Mộ Sương.
Oanh một tiếng, lý trí tựa hồ không còn, vì thế, ban đầu vốn định lướt qua
liền dừng, Diệp Hiểu Tư càng hôn càng sâu, lại không chú ý tới mỹ nhân
vốn nên ngủ say lông mi khẽ run lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT