Edit: xuanruan

Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK

Thật nhàm chán...

Diệp Hiểu Tư thật không hình tượng ngồi phịch xuống ghế, nhìn bạch y thư sinh đang đánh quái trong màn hình.

Trên đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, bạch y thư sinh cầm trong tay chiết phiến. Động tác tuy không hoa lệ nhưng lại có vẻ thập phần phiêu dật, dây cột tóc bay bay trong gió, bạch sam lất phất.

Vì sao gần đây cảm thấy trò chơi này nhàm chán như vậy a?

Ngoại trừ làm nhiệm vụ vẫn là làm nhiệm vụ, ngoại trừ đánh quái vẫn là đánh quái.

Đến cả loại tâm tình nhẹ lay động chiết phiến ngắm phong cảnh trước kia cũng không còn .

Ai, quên đi vẫn là lấy chai nước uống rồi tìm bộ phim nào đó xem là được rồi.

Trực tiếp kích vào "Thiên nhân hợp nhất"(ở đây có lẽ là Auto), để chính là tiểu bạch kiểm tự mình giết quái. Diệp Hiểu Tư đứng lên đi đến đầu giường Khang Quả Duy, từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra lon coca. Đi trở về cạnh bàn của mình, nhíu mày rút ra khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ miệng lon.

Động tác này tựa hồ đã trở thành thói quen của cô, giống như xung quanh đều có bóng dáng của Kỷ Ngưng

Tay trái theo thói quen đút vào túi quần, nâng tay phải lên uống một hớp coca, tầm mắt dừng ở bên ngoài ban công.

Toàn nhà đối diện cũng là ký túc xá nữ sinh.Tầm mắt Diệp Hiểu Tư nhìn đến chỗ đang có 1 nữ sinh chỉ mặc nội y ở ban công giặt quần áo.

"Phụt..." Vốn đang có chút thần thái cô đơn lập tức toàn bộ tan biến. Coca vừa rót vào miệng đột nhiên phun ra, chất lỏng theo khóe miệng chảy xuống rơi trên áo phông trắng lưu lại một vài vết màu nâu.

Diệp Hiểu Tư cực kỳ chật vật mà đem tay trái từ trong túi quần rút ra. Nhanh chóng lấy một tờ khăn giấy lau khóe miệng, tiếp theo tức giận bất bình trừng mắt nhìn nữ sinh chỉ mặt nội y đang giặt quần áo trên ban công ở tòa đối diện.

Ban ngày ban mặt, cư nhiên dám như vậy...

Ai, thật sự là vật đổi sao dời, thời thế đổi thay a!

Đem lon nước để lên trên bàn, Diệp Hiểu Tư chạy đến trước gương cẩn thận xem xét. Trông thấy trên áo phông có mấy vết màu nâu thì mặt lập tức tái đi.

Cái...cái màu này, thật là quỷ dị, giống như khi đại di mụ đến không cẩn thận bị nhuộm đỏ, giặt nhiều lần mà không sạch mà cuối cùng còn lại màu giống như vậy sao?

-_- xui quá.

Nhìn vào trong tủ đựng toàn bộ là áo phông trắng, Diệp Hiểu Tư tùy ý lấy một cái áo để thay. Cảm xúc vốn dĩ đang "Non sông phóng mắt cõi mênh mông*" hoàn toàn biến mất rồi.

[*Đoạn thơ trên nguyên văn là "满目山河空念远" trích trong bài thơ "Hoán khê sa" của Án Thù bản dịch mình lấy trên thivien]

Quyết định coi thường cảnh sắc "Độc đáo" bên ngoài ban công. Diệp Hiểu Tư ngồi trở lại trên ghế, sau khi phát hiện một bích y nữ tử phóng ra một chiêu thức thật hoa lệ liền kinh hỉ. Sau một loạt tiếng kêu thê lương thảm thiết, quái xung quanh bạch y thư sinh thoáng chốc toàn bộ ngã xuống đất mà chết, nhiệm vụ hoàn thành.

Diệp Hiểu Tư vội vàng dừng trạng thái Auto, gửi qua tin nhắn: sao ngươi lại tới đây

Tra đao vào vỏ, bích y nữ tử vẫn chưa trả lời, mà bỗng nhiên đem bạch y thư sinh ôm ngang lên, bay nhanh khỏi khu vực này.

Lệ tuôn rơi T_T, tại sao lại lần nữa...

Mang theo tâm tình bi phẫn cực độ, Diệp Hiểu Tư rất nhanh gõ ra: ngươi lại trêu chọc ta! ! !

Sương Nguyệt Dạ đem chỉ là tiểu bạch kiểm nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó một bộ dáng vân đạm phong khinh đáp: khu vực kia quái đều là chủ động công kích. ( tức là bọn quái vật này mình không làm gì nó nó cũng đánh mình ^^)

Chính là tiểu bạch kiểm: ...

Mà trước máy vi tính Diệp Hiểu Tư vẫn đang hung hăng trừng mắt, chẳng lẽ chính mình sẽ không biết đường chạy đi sao?

T_T thật là mất mặt a, luôn bị lão bà của mình ôm chạy tới chạy lui.

Sương Nguyệt Dạ: ngươi còn nhiệm vụ nào không?

Nhìn thấy những lời này, Diệp Hiểu Tư miệng vẫn đang mấp máy không biết đang nói điều gì.

Cuối cùng cũng dừng hành vi cằn nhằn của mình lại, đáp lại : o∩_∩o cái kia mặc kệ, vẫn là cùng nương tử tiếp tục làm nhiệm vụ phu thê lần trước là được rồi.

Sương Nguyệt Dạ: không được!

Hả?

Giật giật vài sợi tóc trên đầu, Diệp Hiểu Tư vẻ mặt không thể lý giải: vì sao a?

Sương Nguyệt Dạ: trước tiên làm xong nhiệm vụ của ngươi đã.

Chính là tiểu bạch kiểm: vì sao a?

Sương Nguyệt Dạ không tiếp tục để ý đến phản ứng của chính là tiểu bạch kiểm nữa. Triệu hồi thú cưỡi xoay người ngồi lên, chính là tiểu bạch kiểm vẫn đứng nguyên tại chỗ không cùng đi lên.

Trong một lúc, một người ở trên, một người ở dưới, cả hai đều không có hành động hoặc nói lời nào.

Diệp Hiểu Tư cố chấp không thèm chạm vào chuột, hai tay ôm ngực tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt quật cường nhìn chằm chằm màn hình. Thần sắc đó, giống như muốn xuyên qua mạng ảo này đối diện với nữ nhân đang ngồi trước một máy tính khác.

Nguyệt Dạ không dễ gì mới online một lần, cô không muốn để Nguyệt Dạ bồi cô đánh quái làm cái nhiệm vụ thăng cấp nhàm chán kia.

Thế nhưng, Diệp Hiểu Tư hiển nhiên đánh giá thấp trình độ kiên nhẫn của Sương Nguyệt Dạ.

Thời gian cứ tiếp tục trôi qua từng phút từng giây. Khi con số góc dưới bên phải màn hình từ 15: 10 nhảy đến 15: 25 thì Diệp Hiểu Tư rốt cục cũng không nhịn được. Thở dài điều khiển bạch y thư sinh nhảy lên thú cưỡi, ôm lấy eo nhỏ nhắn của bích y nữ tử: vẫn là nghe lời nương tử đi.

Không phát ra biểu cảm nào, trong khung đối thoại liền hiện ra hai chữ đơn giản: đi đâu?

Thế nhưng Diệp Hiểu Tư rõ ràng cảm giác được nữ hiệp ngồi ở đối diện một màn hình khác, trên mặt mơ hồ lộ ra ý cười, là kiểu tiểu nữ nhân đắc ý.

Hừ! Nữ nhân chết tiệt...

Nhíu nhíu mày, trên mặt đầy vẻ căm phẫn, gõ ra một câu tràn ngập bất đắc dĩ: nương tử tính thực nhẫn nại, tiểu sinh ta phục rồi... Thúy trúc sơn.

Không tiếp tục trả lời, điều khiển thân vật để cưỡi thú cưỡi chạy như bay về phía trước, bích sắc y của Sương Nguyệt Dạ gió thôi bay phấp phới.

Kỳ thật, Nguyệt Dạ muốn tốt cho cô thôi không phải sao?

Sau khi tới thúy trúc sơn, hai người động tác hết sức ăn ý từ trên người thú cưỡi nhảy xuống, sau đó bắt đầu hợp lực...

Chặt cây trúc = =

Thở dài, tinh thần tích tụ, Diệp Hiểu Tư thề sau này bản thân sẽ không bao giờ ... nhận loại nhiệm vụ nhàm chán như thế này nữa .

Cô vốn cho rằng Sương Nguyệt Dạ không thể nào online vào lúc này. Cho nên tùy tiện nhận mấy nhiệm vụ đánh quái sau đó sẽ thiết lập auto "Thiên nhân hợp nhất", tiếp theo tính toán đi lấy đồ uống rồi mở phim lên xem, không nghĩ tới...

Đầu tiên sự kiện kinh hồn ngoài ban công làm ra vết ô long "Đại di mụ", tiếp theo là Sương Nguyệt Dạ đột nhiên xuất hiện khiến cô kinh hỉ, tâm trạng bùng phát...

55555, nguyên lai nương tử nhà cô là "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi*" ảo ảnh hiệp a.

[*là một câu thành ngữ, tùy ngữ cảnh mà ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định]

Lấy trình độ của Sương Nguyệt Dạ giang hồ đệ nhất Trường số 1, chặt mấy cây trúc tự nhiên là không phải bàn tới, bởi vì nguyên nhân như vậy, nhiệm vụ này rất nhanh liền hoàn thành xong.

Sương Nguyệt Dạ: còn gì nữa không?

Chính là tiểu bạch kiểm: nương tử, ngươi thực khiến ta đả kích a...

Sương Nguyệt Dạ: ?

Chính là tiểu bạch kiểm: ta vốn là muốn xem phim, còn chọn riêng một phim dài nửa giờ. Cảm thấy sau khi xem xong thì những nhiệm vụ này hẳn là không sai biệt lắm đều sẽ làm xong. Ngươi vừa đến, vẫn chưa tới nửa giờ! Thật đả kích ta...

Sương Nguyệt Dạ: ... Ngươi vốn nên ở nhà nấu cơm. ( ý ở đây muốn trêu Diệp Hiểu Tư không có tác dụng gì :))))

Diệp Hiểu Tư lúc này không nói gì nữa "nín thinh" rồi...

Bắt đầu từ khi nào nương tử nhà cô không chỉ trêu chọc cô, mà còn khi dễ cô như vậy?

Đây là nương tử nhà cô sao?

Chính là tiểu bạch kiểm: nương tử, kỳ thật, có một câu ta luôn muốn nói với ngươi.

Sương Nguyệt Dạ qua một phút đồng hồ sau mới gửi cái icon biểu cảm nghi hoặc.

Diệp Hiểu Tư lộ ra một nụ cười xấu xa: nhưng mà ta không dám nói.

Lúc này đây, nữ hiệp luôn luôn tiêu sái trầm mặc càng lâu.

Hừ hừ, ai bảo ngươi khinh dễ ta.

Thực khoái chí cầm lấy lon coca đặt trên bàn uống một hớp lớn, phồng má lên từ từ nuốt coca xuống, nụ cười trên mặt Diệp Hiểu Tư có vẻ thập phần giảo hoạt.

Nữ hiệp luôn luôn trầm mặc rốt cục nhịn không được viết ra: ?

Chính là tiểu bạch kiểm: Vậy... Ta đây nói thẳng không sao chứ?

Sương Nguyệt Dạ: ừ.

Chỉ là tiểu bạch kiểm: Vậy... Ta nói đây.

Diệp Hiểu Tư lại đang luyện "Bần công*".

[*nguyên văn: 贫功:pín gōng... mình không rõ nghĩa của từ này lắm nên để nguyên]

Sương Nguyệt Dạ: !

Đừng nghĩ chỉ là một dấu chấm than, khi Diệp Hiểu Tư xem thì đó còn hơn thiên ngôn vạn ngữ a, nếu không muốn nói là nữ hiệp sắp tức giận rồi !

Chỉ là tiểu bạch kiểm: nương tử, ngươi bị hack phải không?

Sau khi gõ xong những lời này, Diệp Hiểu Tư bắt đầu nhịn không được cười ha hả, không biết cái nữ nhân bình tĩnh kia sẽ cảm thấy thế nào, đáng tiếc không trông thấy a.

Không nghĩ tới Sương Nguyệt Dạ phản ứng vẫn như trước không một tia sợ hãi thậm chí còn lãnh đạm: không có bị hack. Cười đủ rồi? Có thể đi làm nhiệm vụ phu thê chưa?

Ách...

Vẻ tươi cười trên mặt cứng lại, Diệp Hiểu Tư có chút ngượng ngùng nhìn mấy chữ này, thở dài.

Phát ra icon lau mồ hôi, chính là tiểu bạch kiểm: có thể có thể rồi, nương tử nói như thế nào liền làm như thế đó.

Ta đương nhiên biết ngươi không có bị hack rồi.

Thiệt là, Nguyệt Dạ vẫn là rất lạnh nha, thật không có khiếu hài hước.

Diệp Hiểu Tư nghĩ tới đây, một giây sau liền hối hận.

Vốn dĩ đang yên lặng chờ Sương Nguyệt Dạ triệu hồi thú cưỡi ra để cưỡi, không nghĩ tới. Bích y nữ hiệp kia lại có thể trực tiếp ôm lấy bạch y thư sinh một đường chạy đi.

Chính là tiểu bạch kiểm: nương tử, ngươi...

Sương Nguyệt Dạ: hôm nay không muốn cưỡi thú cưỡi, sợ tướng công bị mắc kẹt ở tảng đá. (ở đây muốn nói nếu có cưỡi thì cũng là Nguyệt Dạ cưỡi 1 mình để Diệp Hiểu Tư chạy bộ theo sau :))) )

Như cũ vẫn là vân đạm phong khinh.

Thế nhưng lần này Diệp Hiểu Tư đã muốn khóc không ra nước mắt rồi ...

Nương tử, ngươi đây tuyệt đối là hồng quả quả trả thù!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play