Người tham gia phỏng vấn lục đục rời khỏi văn phòng của Hội Học Sinh.
Diệp Hiểu Tư và Khang Quả Duy cũng trong đám người đó, chẳng qua vẻ mặt của hai người này, cùng với những người hoặc vui hoặc buồn bên cạnh,
rất khác nhau.
Nhíu nhíu mi, vẻ mặt hối hận, đó là Diệp Hiểu Tư.
Lúc có lúc không quay đầu lại nhìn bằng hữu của mình, vẻ mặt mang theo
chút buồn bực, lại mang chút chán nản, diễn cảm thật phức tạp kia là
Khang Quả Duy.
Tại sao lại nhất thời xúc động nói ra câu nói như vậy đây?
Diệp Hiểu Tư cảm thấy bản thân sắp phát điên , trong lúc cô nói ra câu
đó, hơn nữa chứng kiến vẻ mặt vốn dĩ đang bảo trì nụ cười ôn nhu của
người kia càng lúc càng thâm trầm thì cô liền biết mình nguy to rồi.
Nhưng lúc đó thực sự trong đầu trống rỗng, hoàn toàn vô thức mà nói ra.
Tại sao phải vào bộ lễ nghi đây?
Kỳ thật đúng vậy a, cô vốn dĩ vì theo đuổi học tỷ xinh đẹp mới muốn xin vào Hội Học Sinh, đương nhiên học tỷ xinh đẹp ở đâu thì cô phải ở đó
chứ sao, mình là ăn ngay nói thật thôi.
Chẳng qua là nói ra quá mức thẳng thắn thôi .
Nhưng mà thẳng thắn có gì sai sao?
Hình như không sai mà.
Thế nhưng... Ai!
Diệp Hiểu Tư tiếp tục một bên tự trách bản thân một bên lại vì chính
mình mà giải vây "kịch mâu thuẫn", trên mặt vẫn mang vẻ hối hận như cũ
không thay đổi. Vô tình quay đầu lại, trông thấy ánh mắt mang theo chút
tìm tòi nghiên cứu của Khang Quả Duy, sau lưng không khỏi cảm thấy ớn
lạnh.
Đầu hơi hơi nghiêng, vẻ mặt vô tội, "À... làm sao vậy?"
Khang Quả Duy dừng bước, thực nghiêm túc nhìn ... từ trên xuống dưới
... Nàng giống như cùng người trước mặt này là lần đầu tiên gặp mặt.
"Này..." Diệp Hiểu Tư bị nhìn đến ngượng ngùng. Khang Quả Duy vẫn không nói chuyện, không biết tại sao liền cảm thấy chột dạ, yếu ớt kêu một
tiếng, sau đó hỏi, "Cậu... cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?"
Tình huống gì đây? Cô không phải Diệp Hiểu Tư thì là ai đây? Đùa kiểu gì vậy? Quá vô nghĩa rồi?
Không trả lời, Khang Quả Duy giơ tay nắm hai má Diệp Hiểu Tư tràn ngập
nghi ngờ dùng sức kéo kéo. Thẳng đến khi Diệp Hiểu Tư nhíu mày kêu đau
mới buông tay ra. Ôm ngực nhìn chằm chằm một lúc rồi lắc đầu, vẫn là một bộ dạng không quen biết Diệp Hiểu Tư.
"Này, họ Khang, cậu tại sao bỗng trở nên kỳ quái như vậy a?" Diệp Hiểu
Tư lui lại vài bước, xoa xoa hai má vừa bị nhéo đến phát đau, trong
giọng nói dĩ nhiên lộ ra một ít bất mãn.
Nhìn ra Diệp Hiểu Tư sắp tức giận , Khang Quả Duy rốt cục cũng không tiếp
tục giả ngốc mở miệng nói, "Cậu hôm nay thực khiến tớ nhìn với cặp mắt
khác xưa. Ôi chao, chị ở đâu em ở đó? Thế mà cậu cũng nói ra được."
"..." Diệp Hiểu Tư trầm mặc, quay đầu sang một bên không muốn nói nữa.
Thế nhưng từ vị trí của Khang Quả Duy lại nhìn rất rõ. Cái tai nhỏ vốn
dĩ đang là màu trắng kia, rõ ràng đã nhiễm lên một tầng màu đỏ.
Mà lúc này trong văn phòng của Hội Học Sinh, Nhan Mộ Sương đang xem tờ đơn ở trên tay, thật sự là dở khóc dở cười.
Tên: Diệp Hiểu Tư
Giới tính: nữ
Tuổi: 19
Xin gia nhập nghành: bộ lễ nghi
Cảm thấy nguyên nhân gì khiến bản thân gia nhập ngành này: mọi việc đều có thể xảy ra.
Đề nghị đưa ra đối với ngành này là: không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.
Sau khi gia nhập ngành này có thể vì ngành này cố gắng điều gì: Không bao giờ dừng bước
Lại quét mắt nhìn một lần, Nhan Mộ Sương lắc đầu buông tờ đơn xuống, cảm thấy bản thân thật sự phục tiểu gia hỏa này rồi.
So với những người tham gia phỏng vấn, nhìn qua tờ đơn của Diệp Hiểu Tư có đặc điểm chính là thập phần trống trải. Nhưng nếu đọc kĩ lời khai sẽ khiến cho người khác cảm thấy sụp đổ rồi.
Ngoại trừ tư liệu cá nhân cơ bản, còn mấy câu hỏi phía sau kia Diệp
Hiểu Tư toàn bộ đều dùng các khẩu hiệu quảng cáo để trả lời.
Thật không biết nên nói cô là có tài hay là lười đây?
Thế nhưng, thật sự rất đáng yêu a.
Nghĩ tới đây, Nhan Mộ Sương trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, cầm bút
để ở một bên lên, ở khung "ấn tượng của người phỏng vấn", dùng chữ thật
đẹp viết xuống mấy chữ to:
Không đi con đường tầm thường. ( chắc bay :))) )
Hội Học Sinh trường kỳ phỏng vấn lần này, tư liệu của các học sinh được thông qua, đều phải nộp cho giáo viên phụ trách hỗ trợ Hội Học Sinh
trường xem qua, sau đó mới thu hồi xử lý.
Đương nhiên, đó chỉ là thủ tục, trên thực tế những giáo viên kia căn bản sẽ không xem những dữ liệu viết trong tờ đơn kia.
Cuối cùng những tờ đơn này đều bị ném vào thùng rác, mà duy nhất may mắn còn sót lại, là tờ đơn của Diệp Hiểu Tư.
Tờ đơn sau khi được cứu vớt, luôn nằm ở trong ngăn bàn của —— Chủ Tịch Hội Học Sinh Nhan Mộ Sương.
"Diệp Hiểu Tư, em có thể không cần lúc nào cũng đáng yêu như vậy được
không?" Đêm hôm đó, Nhan Mộ Sương vừa cúp điện thoại, liền bước đến bên
cạnh Diệp Hiểu Tư mang ngữ khí có chút hưng phấn nói.
Người bị nói như vậy liền sửng sốt, tiếp đó không vui vẻ bĩu môi, "Em mới không đáng yêu đâu."
Trong giọng nói tràn đầy đều là vô tội.
"Phốc..." Nhan Mộ Sương cúi đầu nhìn xuống người đang ngồi trên tạp chí kia. Khi nghe đến câu nói này liền nhịn không được cười ra tiếng, tiếp
theo không để ý chính mình đang mặc váy, ngồi xổm xuống đối diện cùng
Diệp Hiểu Tư, "Sao vậy, nói vậy em không vui à?"
"Người khác đều nói chỉ khi nào không tìm thấy ưu điểm của một người
mới khen người đó đáng yêu, như vậy rất trừu tượng." Diệp Hiểu Tư nhìn
vào đôi mắt đen mang ý cười kia, tim liền đập dữ dội. Nhớ tới chuyện xấu hổ khi phỏng vấn buổi sáng, trên mặt nhịn không được nổi lên ửng đỏ.
Vì sao ở trước mặt nàng mình sẽ luôn cảm thấy khẩn trương?
Sau khi nghe được câu này trên mặt Nhan Mộ Sương chậm rãi nở một nụ
cười, ánh mắt đang nhìn Diệp Hiểu Tư cũng càng lúc càng ôn nhu.
Vì cái gì, người ở trước mặt này sẽ luôn làm nàng cảm thấy vui vẻ?
Giống như người đó.
Bỗng nhiên nhớ tới cái người trong trò chơi kia, Nhan Mộ Sương thu lại ý cười trên mặt. Một lần nữa khôi phục bộ dạng thanh nhã, thế nhưng trong mắt không tự giác hiện lên tia tưởng niệm.
Rất rõ ràng trông thấy tia sáng lóe lên trong mắt người đối diện, Diệp Hiểu Tư trong lòng ngạc nhiên.
Thần sắc như vậy, mình cũng từng có qua.
Tại cái đêm nhớ tới Kỷ Ngưng, nhìn vào trong gương, mặt tái nhợt, hốc
mắt lõm sâu, cùng với đôi mắt cơ hồ sắp tràn ra sự tưởng niệm.
Vậy thì, người trước mặt này, nữ nhân nàng đã bắt đầu theo đuổi này, lại đang tưởng niệm ai
Bạn trai sao?
Diệp Hiểu Tư không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Đã vài ngày không vào trò chơi kia, không biết người đó, ra sao rồi?
Ánh mắt của Nhan Mộ Sương sớm đã dời khỏi mặt Diệp Hiểu Tư, căn bản
không nhận thấy được bối rối bất an của Diệp Hiểu Tư. Mà đang yên lặng
nhìn lan can sân thượng, nhớ tới hành động vì mình mà người nọ đứng
trong đình ngoài nguyệt lão miếu làm ra.
Lần đầu tiên biết, thì ra trong trò chơi cũng có thể lãng mạn như vậy.
Lần đầu tiên rung động, thì ra trong trò chơi cũng sẽ có người khiến nàng quan tâm.
Lần đầu tiên muốn vượt qua, muốn thoát sự trói buộc của mạng ảo và giả
thuyết. Muốn biết rằng người nọ, là một người như thế nào.
Luôn sẽ ở trong mộng, mơ thấy bạch y thư sinh kia cùng mình gặp nhau ở hiện thực.
Đồng dạng vẫn là mặc quần áo trắng, trên mặt là nụ cười ấm áp. Trong
mắt là sự ôn nhu, chân thành cùng giọng nói dịu dàng nói bên tai mình
"Nương tử dạo này vẫn tốt chứ?" Ngữ điệu trước sau như một thực săn sóc.
Nhan Mộ Sương biết, chính mình đối với người vốn không quen biết ở ngoài hiện thực kia, động tâm rồi.
Nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười kia mang theo sự ngọt ngào mà thiếu nữ đang yêu mới có. Làm cho Diệp Hiểu Tư ở bên cạnh cảm thấy không yên lòng.
Cười như vậy, ngọt ngào như vậy, là vì ai?
Mà mình, nên làm gì bây giờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT