Cùng Phương Khinh Trần nhìn nhau một cái, Phong Kính Tiết chậm rãi nói:
“Cung nữ đưa thuốc cho Tiểu Dung, là một nữ quan có phẩm cấp trong cung. Hoa phòng cũng không hề chỉ thuộc vị nương nương nào quản, dược phòng
càng có địa vị khá cách biệt. Rồi cả thị vệ, xưa nay là Phong Trường
Thanh và Sử Tịnh Viên hợp tác quản lý, người ngoài rất ít có thể nhúng
tay. Trừ hai người họ thì chỉ Yên Lẫm mới có thể sai sử thị vệ lén làm
việc. Mà vị nương nương nào có thể có bổn sự bằng trời như vậy, cùng
thời gian điều động nhiều nhân thủ như vậy, thậm chí cả việc xếp ca sai
phái của đám thị vệ cũng có năng lực an bài.”
Phong Kính Tiết lắc đầu thở dài. Chỉ có tham gia xếp ban an bài thị vệ, mới có thể cam đoan thị vệ được sai đi áp người chịu hợp tác với họ, để Tình Nhi đúng lúc
giãy thoát. Sử Tịnh Viên và Phong Trường Thanh đều là những người cực
trung tâm và có năng lực, nếu thị vệ thủ hạ của mình bị xâm nhập thảm
như vậy, để các nương nương lấy đi, chơi trò cung đấu này, hai vị này
không bằng trực tiếp đâm chết cho xong.
Phương Khinh Trần đưa tay nhẹ nhàng gõ bàn, thoáng suy tư thong thả, từ từ hỏi: “Đám thị vệ… có
không ít là con em huân quý nhỉ?”
Phong Kính Tiết ánh mắt chợt động, gật đầu.
Vô luận là một quốc gia nào, vị trí thị vệ hoàng cung này, đều sẽ có con
của rất nhiều trọng thần huân trọng tranh nhau làm. Có rất nhiều nhà
vương hầu, trưởng tử kế thừa tước vị, những người con khác sẽ nhờ quan
hệ đi cửa sau mà được đưa vào trong cung làm thư đồng làm thị vệ gì đó.
Khổ đúng là sẽ khổ vài năm, nhưng kết được giao tình với Hoàng đế hoàng
tử, tương lai thả ra, luôn có tiền đồ rất tốt.
Những người này cố nhiên đều cực trung với quân chủ, lại hiểu tận gốc rễ, không dễ dàng bị người ngoài xâm nhập lợi dụng. Nhưng mặt khác, phía sau họ đứng cả gia
tộc, rất nhiều huân quý, nếu là ý của người phía sau…
Phong Kính
Tiết khe khẽ thở dài một tiếng: “Nếu là như thế, sự tình thật sự khá
nghiêm trọng, chẳng trách Tiểu Dung phải đuổi Yên Lẫm đi, tự mình thẩm.
Loại sự tình này, thật sự không tiện truy cứu sâu, đành phải để Hoàng đế bệ hạ giả hồ đồ.”
Phương Khinh Trần cười lạnh lùng: “Điều này
cũng chứng minh, vì sao hoàng hậu vừa mới sinh hạ đích tử, lập công lớn
cho nước, lại có tai vạ từ trên trời giáng xuống này, hừm, nếu không
sinh con không lập công, chưa biết chừng ngược lại chẳng việc gì.”
Phong Kính Tiết đưa tay day trán thở dài: “Bất kể là hoàng cung nơi nào, đều
khó tránh khỏi có mấy việc nhàm chán lộn xộn không đâu này. Khinh Trần,
may được ngươi liên tục hai đời đều lăn lộn trong hoàng cung, thật là
kiên nhẫn ghê.”
Phương Khinh Trần không thể nhịn được nữa, một chưởng đập tan bàn: “Ngươi có xong hay chưa.”
Phong Kính Tiết cười lui hai bước: “Ta cũng chỉ tùy tiện nói chút thôi, ngươi hà tất…”
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng chạy rất nhanh và hỗn loạn, Phong Kính Tiết dừng câu chuyện, quay người mở cửa hỏi: “Chuyện gì thế?”
Cung
nhân đang chạy ngoài cửa dừng bước, cúi người đáp: “Phong công tử, Dung
tướng muốn mời khách, sai chúng tôi gửi thiệp đến các phủ gấp.”
“Vâng, đêm nay sẽ mở tiệc. Dung tướng hạ mệnh lệnh, vô luận thế nào, khách
nhất định phải mời đến đúng giờ.” Các cung nhân mồ hôi nhễ nhại. Phải
mời cũng là nhân vật cực tôn quý, không phải người người đều nhàn rỗi
ngồi trong nhà, chờ ngươi vừa mời là lập tức đến cửa.
Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết nhìn nhau.
Tốt lắm. Tiểu Dung rất có nhàn tình dật trí! Sắc trời cũng muộn rồi, y lại
mời khách trong hoàng cung, còn là lập tức mở tiệc, lập tức phải mời
người, thậm chí không thèm nói với Hoàng đế một tiếng, hừm, quả là thú
vị lắm!
Vào lúc nhá nhem này, cửa cung vốn nên gài then, uy nghiêm tĩnh lặng, đột nhiên trở nên rối ren.
Dung Khiêm thình lình muốn mời khách, mà những quý thần yếu nhân bình thường bận đến thần long kiến thủ bất kiến vĩ này lại đều vừa vặn ở nhà, vừa
nhận được thiếp là lập tức đồng thời vào cung dự tiệc.
Tuy rằng
tới chẳng qua là hơn mười vị ngoại thần, nhưng lại là hơn mười vị ngoại
thần cực kỳ có thân phận. Cho dù là không phô trương hơn, cỗ kiệu kiệu
phu thị vệ sát thân cũng là khó tránh khỏi, kết quả là ngoài cửa cung
nhất thời đầu người nhấp nhô, tiếng hàn huyên khách sáo không ngừng,
nháy mắt người vào trong cung, cửa cung lại vắng lặng lần nữa, tựa như
hết thảy đều chưa từng xảy ra vậy.
Dung Khiêm đương nhiên không
đến mức có thể trực tiếp lấy hoàng cung làm như nhà mình mà mở yến hội,
bất quá Yên Lẫm sớm đã bảo Vương tổng quản thông tri Lễ bộ nội phủ,
không được gây khó dễ. Mà Sử Tịnh Viên và Phong Trường Thanh hai người
chưởng quản cung cấm này, cũng trong tốp được mời, được chỉ lệnh của Yên Lẫm, tất nhiên mở rộng cửa thuận tiện.
Vì thế, yến hội lâm thời
hứng khởi này, cuối cùng vẫn ở nơi Dung Khiêm hành động bất tiện dưỡng
thương, Thanh Hoa cung, tẩm cung của Yên Lẫm, trung khu thần kinh của
Yên quốc, chính thức cử hành.
Một trường náo nhiệt ngắn ngủi ở cửa cung kia, thật sự đủ nể mặt Dung Khiêm.
Ngày xưa trong cung cũng có không ít tiệc mời trọng thần, nhưng đều là làm
to tát, náo nhiệt một phen. Lần này lại bất đồng, cung nhân không liên
quan đến việc này cả tin tức cũng chưa nghe nửa câu, ngay cả ngự thiện
phòng cũng rất bận rộn, chỉ dựa theo cách cục của tiểu yến bình thường
làm vài món thức ăn, chuẩn bị ít rượu ngon đưa tới.
Về phần rượu thịt này là cho ai hưởng dụng, ngự trù thậm chí đều không biết.
Không có ca múa, không có nhã nhạc, ngay cả bọn hạ nhân hầu hạ cũng bị đuổi
xa tít, cửa điện vừa đóng thì chỉ còn lại một đám đại nhân vật Yên quốc, mỗi người ăn không biết ngon mà đối mặt với một bàn rượu thịt kia.
Sự thật chứng minh, Phong Kính Tiết mặc dù là S, nhưng tốt xấu cũng là S
rất có tình người. Y lại chuyên môn dặn dò xuống, chuẩn bị cho Phương
Khinh Trần rượu trái cây có thể uống, kiêm tác dụng điều dưỡng thân thể.
Tuy rằng rượu trái cây này nhạt đến mức chẳng khác nước ép là mấy, nhưng tốt xấu cũng tính là rượu không phải sao.
Cách chính điện vài gian phòng, hai người này chậm rãi uống rượu nhạt, tiện
thức nhắm vừa miệng, khoan thai chờ đợi yến hội kết thúc.
Phương
Khinh Trần cười nói: “Ngươi đoán xem, trận trượng yến hội này, Tiểu Dung trong đó hiện tại là đang thẩm vấn hay đàm phán?”
“Ai cần biết
là gì, đều không nên do Tiểu Dung quản.” Phong Kính Tiết hơi ảo não. “Y
là một kẻ bệnh nặng, chuyện thương thân thương thần này, dựa vào cái gì
mà y phải thu dọn. Dù thế nào đều chẳng qua là hậu viện nhà Hoàng đế
bĩnh ra đó, y nhúng tay làm gì?”
Phương Khinh Trần nhún vai:
“Ngươi đó, làm đại phu cũng làm ra bệnh luôn rồi. Tiểu Dung là bệnh nhân nhưng y cũng là Tiểu Dung mà.”
Phương Khinh Trần nói vẻ chẳng
chút để ý: “Yên Lẫm nếu không phải coi y là chí thân chí cận, việc quan
hệ tư ẩn lại cực kỳ khó xử như vậy, há chịu giao nhờ y. Mà thân thể Tiểu Dung tuy rằng không tốt lắm, nhưng có thể giúp Yên Lẫm làm một số việc, có thể giải quyết mâu thuẫn phiền toái trước mắt, có thể chứng minh y
không phải chỉ là trói buộc và gánh nặng của Yên Lẫm, lại có gì không
tốt?” Phương Khinh Trần cười nói: “Đâu còn cách nào, tiểu Hoàng đế kia
là y nuôi lớn, mà chuyện này do y ra mặt quả thật thuận tiện hơn rất
nhiều. Ngươi cứ nghĩ như thế đi, thẩm vấn một đống hạ nhân, lại giằng co đàm phán với một đống lớn trọng thần trong triều, mặc dù không thoải
mái, nhưng tâm tình của y khẳng định tốt. Tâm tình tốt, với thân thể
cũng sẽ tốt, đúng không.”
Phong Kính Tiết cười khổ: “Khinh Trần,
không phải ta lo lắng điều đó. Với Tiểu Dung mà nói, y hiện tại cần
nhất, không phải bị người thời thời nâng niu che chở trong tay, mà là
tín nhiệm giao phó, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không bởi vì sợ y mệt nhọc mà không muốn giao sự tình cho y, những điều này ta đều biết.
Chỉ là ta mặc dù cũng hy vọng Tiểu Dung được tốt, nhưng nhìn y và Yên
Lẫm dần dần tìm được phương thức ở chung thích ứng lẫn nhau nhất, ta lại càng ngày càng lo lắng cho y. Còn tiếp tục như vậy nữa, Tiểu Dung… Sợ
là thật sự rất khó quay về được.”
Phương Khinh Trần nói vẻ khinh
thường: “Dối trá dối trá, sao ngươi không nói thẳng là ngươi hận không
thể để ta nhanh chóng đóng gói Tiểu Dung mang về, sau đó ngươi được
thoát thân học bồ câu kia bay về Triệu quốc. Rồi cả, ngươi lại thật sự
cho rằng, Tiểu Dung và Yên Lẫm đã tìm được phương thức ở chung thích hợp nhất? Muốn ta nói ấy hả, hai vị này còn chưa thông suốt đâu!”
Nhìn Phong Kính Tiết dáng vẻ ù ù cạc cạc, rất muốn không ngại học hỏi kẻ
dưới, Phương Khinh Trần không nhịn được cười ầm lên, lắc đầu lia lịa:
“Tiểu Dung là đồ ngốc tự nhiên đã đành. Kính Tiết à, sao ngươi cũng
chính trực như vậy?”
“Cười cái gì mà cười, sự tình đều là ngươi
gây ra, hiện tại lại trốn ở bên coi náo nhiệt hòng cao hứng.” Ngoài cửa
truyền đến thanh âm sang sảng của Dung Khiêm.
Phong Kính Tiết rảo bước đến mở cửa điện: “Khách của ngươi mời xong rồi à?”
Dung Khiêm nở nụ cười, bước đến cực kỳ chậm.
Phương Khinh Trần buồn bực: “Ê, Tiểu Dung, đừng vu oan người ta như vậy chứ. Sao chuyện gì cũng là ta gây ra thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT