Lạc Xương thi lễ với Phương Khinh Trần, mà cảm tạ gì, vì sao cảm tạ, đều đã không cần nói rõ. Nàng là hoàng hậu một nước, trịnh trọng hành lễ với
người ta như thế, đã biểu đạt đủ thành ý và cảm kích của nàng.
Phương Khinh Trần cũng không khách sáo, không tránh ra, thoải mái bình yên nhận một lễ này của nàng.
Dung Khiêm vẫn trầm mặc đến bây giờ mới nhàn nhạt mở miệng: “Bệ hạ đưa hoàng hậu về Cam Tuyền cung nghỉ ngơi đi.”
“Ta không sao…”
“Ta phải thẩm vấn…”
Dung Khiêm vẻ mặt bình tĩnh ngắt lời Yên Lẫm và Lạc Xương đồng thời nói ra: “Chuyện này, giao cho ta hỏi đi!”
Y đưa mắt, ánh mắt thâm sâu, nhìn vào trong mắt Yên Lẫm.
Yên Lẫm im lặng. Không sai, lúc này, Lạc Xương cần sự an ủi và bảo hộ của y hơn, mà quan trọng hơn là, âm mưu vụng về trước mắt này, bất kể độc thủ sau màn là ai, chỉ sợ những người liên quan đó, đều không tiện xử trí.
Mình là Hoàng đế, là… thật sự ở bên cạnh, chính miệng hỏi ra, ngược lại càng thêm khó xử.
Chỉ là, chỉ là…
Y cắn răng, nhìn Dung Khiêm có phần không cam lòng.
Dung tướng, chẳng lẽ việc khó xử thế này, ta chỉ có thể lùi bước trốn tránh, lại để ngươi gánh vác cho ta sao?
Dung Khiêm chỉ cười, ánh mắt nhìn y càng ôn hòa. Đồ ngốc, trong nhân sinh
đâu có chuyện hết thảy đều phải nhảy ra sính mạnh. Với một số người bên
cạnh, dung nhượng một chút, lùi lại một chút, vị tất là không tốt. Ta là sư phụ của ngươi, trưởng bối của ngươi, gây ra loại sự tình này, ta
không ra mặt, chẳng lẽ còn cần ngươi tự mình làm?
Hai người yên
lặng nhìn nhau một hồi, Yên Lẫm khe khẽ thở dài một tiếng, dịu dàng kéo
tay Lạc Xương: “Trẫm đưa nàng về. Nơi này có Dung tướng, không có việc
gì là không giải quyết được.”
Dung Khiêm áp hết tất cả những
người liên quan đi thẩm vấn từng kẻ, bởi vì vụ này liên can đến những
việc xấu xa trong cung đình, phải giữ thể diện cho Yên Lẫm, Phong Kính
Tiết và Phương Khinh Trần đương nhiên cũng không thể ở bên cạnh nghe
thẩm, tự nhiên cần tránh đi.
Phong Kính Tiết trái lại chẳng sao.
Loại tranh đấu trong cung này trong mắt y vốn cực kỳ vô vị và đáng
khinh, có thể không liên lụy chính hợp tâm ý. Trong bụng Phương Khinh
Trần lại có phần không thoải mái, y tốt xấu gì cũng coi như là người bị
hại mà, cư nhiên cứ như vậy, chẳng thèm giao một câu đã gạt người ta ra
đây.
“Thẩm thẩm thẩm, chậm rãi thẩm, thẩm ra, coi tiểu Hoàng đế
kia phải làm sao? Mỗi người đều là người đầu ấp tay gối, ngày ngày nói
ân nghĩa bên tai, hô đánh hô giết là vô tình, thủ hạ dung tình vẫn là vô tình. Ta thật muốn coi thử, y làm sao xử lý.”
Phương Khinh Trần rõ ràng có ý xấu ngóng trông sự tình càng to lên cho y coi náo nhiệt.
“Ngươi xác định là hãm hại tranh đấu nội cung?” Phong Kính Tiết như có nghi vấn.
“Còn có thể là gì nữa?” Phương Khinh Trần cười khẩy: “Cung nữ kia phát hiện
vấn đề của dược phòng, lại chỉ lo lắng thuốc của Tiểu Dung xảy ra
chuyện, tại sao không nghĩ tới thuốc của hoàng hậu cũng có thể có vấn
đề? Nếu trong lòng cô ta không có quỷ, trước hết hoài nghi, vốn nên là
thuốc của hoàng hậu. Cô ta nói mình là người nghe nhiều những chuyện xưa trong cung. Thế cô ta đương nhiên nên biết, trong cung tranh đấu làm
hại, phần nhiều là nữ tử trong cung.”
Phương Khinh Trần hừ một
tiếng: “Hạ độc trong dược phòng cố nhiên không dễ dàng lắm, nhưng mấy
dược sư trong ca trực, cùng thời gian, toàn bộ đau bụng, phải chăng quá
dễ thấy, quá không hợp tình lý. Về phần nha đầu của hoa phòng kia… Sức
lực lại mạnh đến mức có thể thoát khỏi thị vệ, quả thực phải làm người
ta cười đến rụng răng…”
Phong Kính Tiết thở dài ngắt lời y: “Được rồi được rồi, biết ngươi kinh nghiệm cung đấu phong phú, âm mưu quỷ kế
gì, ngươi nhắm mắt cũng có thể nhìn thấu.”
Phương Khinh Trần cũng chẳng biết nên giận hay nên cười. Y từng làm vương phu hai đời, rảnh
rỗi vô sự, phá mấy chiêu của đám người trong cung kia, coi như là điều
hòa cuộc sống, loại sự tình này thật là thấy quá nhiều rồi, cảm giác tự
nhiên phải nhạy bén hơn hai tên chính trực Phong Kính Tiết và Dung Khiêm này.
Chỉ là hiện tại, bị Phong Kính Tiết dùng khẩu khí kiểu này
lấy ra cười nhạo, trong lòng cũng hơi không vui. Nhưng vừa đổi ý nghĩ,
bản thân lại chỉ hơi xấu hổ, mà không phải thẹn quá hóa giận? Việc này
lại khiến bản thân y cũng hơi giật mình.
Xem ra thời gian như
nước chảy, thật là không có gì không thể mài bằng, không thể phai nhạt.
Vừa nghĩ điều này, trong lòng lại thoáng buồn bã.
“Kỳ thật thủ
pháp này tuy rằng không thể nói là cao minh lắm, thời cơ lựa chọn lại
khéo léo. Hoàng hậu và ta cũng coi như có thù oán, nói nàng ghi hận
trong lòng, âm thầm mưu hại ta, tương đối hợp lý. Nếu Yên Lẫm không phải quân chủ đủ khôn khéo, thấy vở kịch hay này, sợ thật sự phải sinh lòng
hoài nghi hoàng hậu. Quan trọng hơn là, mưu kế này chừng mực nắm giữ rất khá, vạch việc hạ độc trước một bước, không hề sợ thật sự thương đến
người, vậy cho dù sau đó bại lộ, bởi vì chưa tạo thành hậu quả nghiêm
trọng, Yên Lẫm ngại tình cảm, sợ vị tất hạ thủ tra nghiêm xử mạnh được.”
Phong Kính Tiết lại hơi lắc đầu: “Nhưng ngươi dù sao cũng là người ngoài, tuy nói chuyện hạ độc ngươi vạch trần, làm Yên quốc mất mặt to, nhưng trên
đời này đâu từng có đạo lý vì một người ngoài mà phế hoàng hậu. Hơn nữa, muốn hại Lạc Xương, sớm cũng được, muộn cũng được, vì sao phải chọn
thời điểm nàng vừa sinh hạ trưởng tử cho Hoàng đế, ân sủng đang lớn?”
Phương Khinh Trần liếc xéo lên trời: “Còn chê cười Tiểu Dung người ta không có thường thức? Kính Tiết, ngươi tốt xấu cũng làm Ngự y một lần rồi nhá?
Sự tình trong cung này, lại chẳng hiểu một chút? Ai nói hãm hại hoàng
hậu, nhất định phải một lần là hại nàng bị phế ngay. Một hoàng hậu trừ
sự bảo hộ của trượng phu thì không còn chỗ dựa nào nữa, chỉ cần thất
sủng là chỉ có thể héo hon cô khổ mà chết trong thâm cung. Hừ hừ, huống
chi nàng sau khi sinh khó, thân thể vốn đã không tốt. Qua vài lần sợ hãi và thương tổn nghiêm trọng, không chết cũng phải mất nửa mạng. Nửa còn
lại, chờ khi không ai để ý nàng, im ắng bỏ giúp, sợ rằng cũng chỉ bị
chẩn đoán là cái chết tự nhiên thôi. Về phần trưởng tử?”
Phương Khinh Trần cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ chính bởi công lớn như vậy, ân sủng như vậy, mới phải ra tay vào lúc này.”
Phong Kính Tiết vẫn có vẻ không tin: “Khinh Trần, những việc lộn xộn trong
hậu cung này, ta biết tự nhiên không nhiều bằng ngươi, nhưng cũng không
phải không hiểu chút nào. Hơn nữa thời gian ta nán lại trong Yên cung
khá là dài, có chuyện, hẳn phải nắm rõ hơn ngươi. Muốn tranh sủng, ít
nhất phải có sủng để tranh chứ? Nhưng Yên Lẫm người này… Y có từng sủng
ái ai đâu? Y đối đãi những nữ tử hậu cung này, đều rất tốt cũng rất ôn
nhu, ai có yêu cầu gì, có thể thỏa mãn thì y đều tận lực thỏa mãn, nhưng cũng chỉ thế thôi, ngay cả với Lạc Xương, y vẫn giữ lại rất nhiều. Tần
phi trong cung tổng cộng chỉ bằng ấy, ngoại trừ án chế khá hậu đãi Lạc
Xương, với chư phi khác hoàn toàn là bát nước thăng bằng. Tranh sủng
tranh sủng, không có sủng đáng nói, có gì đáng tranh? Cho dù lật đổ Lạc
Xương thật, chư phi khác địa vị tương đương, Yên Lẫm trước nay cũng chưa hề hơi nghiêng về ai, ai lại dám cam đoan có thể thượng vị, nhất định
là mình?”
Phương Khinh Trần cũng không thể không gật đầu: “Điều này cũng đúng.”
Mấy ngày nay mấy phi tử trong cung đều từng ra vào Thanh Hoa cung, cũng
từng chạm mặt Yên Lẫm, Phương Khinh Trần lãnh nhãn bàng quan, tất nhiên
*** tường biết, trong từng cuộc hôn nhân chính trị này, thật sự chẳng
tìm ra được bao nhiêu tình ý. Loại “minh quân” cực kỳ không có “tình
thú” như Yên Lẫm này, sẽ không sủng ái tột cùng người nào, nữ tử trong
cung cũng khó mà sinh ra tâm tranh cường đấu thắng.
Yên Lẫm nạp
phi là vì củng cố sự thống trị, quý nữ gả vào cung, là vì thân phận tôn
quý cùng quyền thế vinh quang của gia tộc, chỉ cần hai điều này có thể
được cam đoan, cuộc sống lại an nhàn thoải mái, có ai thật sự sẽ vì vài
phần ân sủng ái ý nhỏ xíu của một nam nhân mà lấy thân gia tính mạng ra
đùa giỡn.
Một đám nữ nhân vì yêu một nam nhân mà đấu sống đấu
chết, hoặc là một đám nam nhân vì yêu một nữ nhân mà đấu sống đấu chết…
Những câu chuyện rất không tồi, chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện thôi.
Về phần mấy quý nhân còn chẳng có tư cách lộ mặt khác thì căn bản khỏi cần phí tâm tư suy xét. Nữ tử xuất thân quá thấp, ở thời đại này, vĩnh viễn không có cơ hội trèo lên địa vị cao.
“Nếu không phải vì hậu cung tranh sủng, vậy ngươi nói, là ai, vì sao, muốn hãm hại hoàng hậu thoạt
nhìn như thỏ con, vô tội mà còn không uy hiếp bất cứ ai kia?” Phương
Khinh Trần cười hỏi.
Đối với sự trêu chọc không có lòng đồng tình lắm trong giọng điệu của Phương Khinh Trần, Phong Kính Tiết rất không
chấp nhận. Suy tư nói: “Bất kể thế nào, chuyện này đã phát sinh trong
cung, lại liên quan đến cung nữ, thị vệ, các phi tử gần đây cùng giải
quyết sự vụ trong cung, tự nhiên khó tránh hiềm nghi. Vấn đề kỳ thật chỉ ở chỗ, tham dự trong đây là một người, hay mấy người liên thủ. Quản lý
của Yên cung cực nghiêm ngặt, ngay cả nương nương thân phận tôn quý,
thậm chí hoàng hậu, cũng sẽ chẳng có bao nhiêu cơ hội ngầm làm việc gì
xấu, mà người âm mưu lần này liên can.. Lại thật sự không ít.”
Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết nhìn nhau, đồng thời ngửi được một thứ mùi âm mưu không thuộc trong cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT