Qua
Lâm đảo mắt tới lui, suy nghĩ biện pháp khả thi, tặng một món lễ vật mà ở thời cổ đại không có gì quý hiếm, nhưng ở thời hiện đại lại là vật phẩm xa xỉ. Huống hồ cô nghĩ tới nghĩ lui, công chúa cho đến ngày hôm nay,
cũng chỉ đề cập đến một món đồ vật kia!
Vì kết thúc chiến tranh lạnh với công chúa, Qua Lâm cũng đành phải thử một lần, nhưng thứ này thật sự rất đắt a, chỉ nghĩ tới thôi mà cô đã muốn
tụt máu rồi. "Haiz..." Qua Lâm thở dài, trong lòng tự nhủ, công chúa mới là quan trọng nhất, tiền tài là vật ngoài thân, mất đi có thể kiếm lại
được! Quyết định chủ ý, Qua Lâm không hề chần chờ, cô liền chạy tới dặn
dò nhân viên, lập tức lái xe ra ngoài.
Qua Lâm ra ngoài vào buổi trưa. Buổi chiều Tô Chỉ bận rộn, không có phát
hiện trong y quán thiếu đi một người, nhưng trời càng về chiều, khách
càng giảm đi, đợi lúc nàng nhàn hạ, Tô Chỉ cảm thấy không đúng, nhìn
xung quanh mới phát giác không thấy bóng dáng Qua Lâm. Ngày thường lúc
nào cũng có Qua Lâm làm trò tạo không khí, hôm nay cô không ở đây, y
quán dường như trầm đi không ít.
"Lão bản đi đâu rồi?" Tô Chỉ đưa vị khách cuối cùng ra cửa, lúc này mới rảnh rỗi hỏi nhân viên.
Nhân viên y quán là một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, đeo một cái kính
cận khoa trương, nàng chớp mắt mấy cái, nói "Không biết, lão bản không
nói."
"Đi khi nào?"
"Lúc hai giờ trưa."
Tô Chỉ gật đầu, không có tiếp tục hỏi. Nàng quay người trở lại bàn, ngồi
xuống, đầu óc không tránh được nghĩ đến Qua Lâm đi nơi nào. Có phải đi
tìm Khương Ngọc không? Nhưng gần đây không thấy hai người liên lạc. Hai
người này có việc mới chạm mặt, bình thường không có chuyện gì tỷ lện
chạm mặt quả thực rất thấp, như vậy, lại có việc rồi hả?
Nghĩ đến đây, nội tâm Tô Chỉ là có chút lo lắng, vừa nhắc tới có việc, còn
có thể là việc gì? Đơn giản chính là đi thâm sơn cùng cốc tìm bảo vật.
Nói cho cùng, Tô Chỉ chính là không thích Qua Lâm làm công việc này, mặc dù đúng như Qua Lâm nói, sống không mang đến chết không mang đi, nhưng
dù sao cũng là trộm của người ta, tóm lại là không tốt. Lúc đầu nghĩ kêu cô đến y quán giúp nàng, có thể làm cô thay đổi tâm tính, không đi trộm mộ nữa, nhưng...
Thật đúng là ngựa quen đường cũ.
Ngồi một lát, Tô Chỉ thấy không có người đến y quán nữa, liền nói với hai cô nhân viên tan ca sớm. Hai tiểu cô nương nghe xong liền hoan hô, dùng
tốc độ ánh sáng thay quần áo ra về. Ngược lại, Tô Chỉ rất là bình
thường, không nhanh không chậm thay quần áo, khóa cửa cẩn thận.
Sau khi khóa cửa lớn, Tô Chỉ quay người, muốn bước đi, nhưng lại không biết nên đi đâu. Hướng bên phải là về nhà, nhưng trong nhà vắng vẻ, thật sự
không muốn về. Hướng bên trái là trung tâm chợ, phố xá phồn hoa chờ đón
nàng, nhưng hiện tại nàng không có tâm tư đi dạo.
Đi nơi nào? Lập tức thành vấn đề nan giải.
Không bằng đến chỗ Quốc sư, lần trước quá mức kinh ngạc, còn nhiều sự tình chưa hỏi hắn, hôm nay lại đến hảo hảo tâm sự với hắn.
Nghĩ đến, Tô Chỉ cất bước đi bên trái, ra giao lộ bắt một chiếc taxi. Nàng vừa ngồi vào xe, lái xe liền hỏi "Tiểu thư, đi đâu?"
Làm khó nàng rồi, nàng thật sự không biết chỗ kia tên gì.
Tô Chỉ hơi cúi đầu, "Ngươi đi đi, ta chỉ đường sau."
Lái xe liền dậm chân ga tiến về phía trước, Tô Chỉ ngồi phía sau, nhìn ra
ngoài cửa sổ, chốc lát lại nói đi thẳng... quẹo trái... quẹo phải...
Nhưng mà, đường mới đi một lần, có thể nhớ rõ vậy sao?
Không dám nhận đã nhìn thấy là không quên được, nhưng từ nhỏ đã thông minh,
trí nhớ cũng không tệ. Nếu nàng nguyện ý ghi chép, nhìn một lần có thể
nhớ rõ. Trùng hợp, lần trước khi đến biệt thự, nàng ghi nhớ rõ ràng, cho nên đại khái là có thể tìm tới nơi.
Đường đến biệt thự quả thật là xa, lần trước không cảm thấy, lần này cảm nhận rất rõ ràng, mới bắt đầu nàng còn tưởng mình lầm đường, nhưng quang
cảnh hai bên đường đúng là giống lần trước, cảm giác không sai. Ôm tâm
tình nghi hoặc ngồi trên taxi hơn bốn mươi phút đồng hồ mới đến nơi. Tô
Chỉ vừa nói nói ngừng xe, lái xe liền nói "Tiểu thư, ở đây vô cùng hoang vắng, ngươi xác định có người quen ở đây? Nếu không đúng, sẽ không có
xe trở về."
Đúng vậy, ở đây rất vắng, không có nhà trọ, làm gì có taxi nguyện ý lái đến đây.
Tô Chỉ cười "Không sao, ngươi cứ lái xe về đi." Nói xong, nàng đưa tờ tiền giá trị lớn cho lái xe, liền xuống xe. Xem chừng lái xe còn lo lắng,
trước khi dậm ga, hắn còn ló đầu ra hỏi "Thật không cần ta chờ?"
Tô Chỉ gật đầu cười, liền xoay người đi về phía biệt thự.
Đến trước hàng rào lớn, Tô Chỉ lại có chút do dự, tay đã nâng lên, nhưng
lại không thể nhấn chuông. Chuyện xảy ra hiện nay nói dễ dàng chấp nhận
là nói dối, đến bây giờ Tô Chỉ vẫn còn hoài nghi mọi chuyện chỉ là một
giấc mộng, nói không chừng, khi nhấn chuông, mở cửa ra sẽ là một khuôn
mặt hoàn toàn xa lạ.
Tô Chỉ đắn đo bất định, nhưng không nghĩ tới, cửa hàng rào vậy mà đã mở ra!
Tô Chỉ kinh ngạc, không phải Quốc sư biết nàng sẽ đến đó chứ? Tuy nàng
biết Quốc sư biết xem bói, nhìn được tương lai, nhưng... đột nhiên,
trong nội tâm nàng nổi lên một chút sợ hãi, đúng vậy, tuy nàng thông
minh, nhưng thật sự không đoán được suy nghĩ của Quốc sư, Quốc sư cao
thâm khôn lường, mọi cử động đều làm cho người ta có cảm giác bất an. Tô Chỉ cũng như Qua Lâm, đều không rõ, Quốc sư hết lần này đến lần khác
giúp nàng, cuối cùng là vì cái gì? Đơn thuần muốn tốt cho nàng? Hay còn
mục đích gì khác?
Nhưng cửa đã mở, Quốc sư biết rõ người đến là nàng. Hiện tại không thể lui
được nữa, Tô Chỉ chỉ có thể bước về phía trước, nàng không hiểu quá
nhiều sự tình, nhưng nàng minh bạch duy nhất một việc, chính là nàng
không sợ, đối với một người đã chết qua một lần, còn có gì phải sợ?
Tô Chỉ còn chưa đến cửa, cửa lớn đã mở ra, nam nhân trộm mộ đứng sau khung cửa cung kính khom người chào "Điện hạ."
Tô Chỉ liếc nhìn hắn "Ngươi cũng đến từ Đại Doanh? Chưa thấy qua ngươi."
Ngữ khí Tô Chỉ khá tệ, có mười phần tính khí công chúa bên trong. Tô Chỉ không thích nam nhân trước mặt, bởi vì trên ngươi hắn dày đặc tà khí,
lại còn vì thiếu chút nữa hắn đã giết Qua Lâm.
Ngược lại, nam nhân trộm mộ không có phản ứng gì, bình thường cái dạng gì,
lúc này cái dạng đó, "Hồi Điện hạ, nô tài không phải."
A, nô tài?
Không phải người Đại Doanh, nhưng can tâm tình nguyện tự xưng nô tài đi theo
Quốc sư, Quốc sư thật sự rất có tài. Nhưng mà người trước mắt cũng rất
hiểu lễ nghi, nếu thả xuống Đại Doanh, cũng xứng chức nô tài, "Đứng lên
đi."
Lúc này nam nhân trộm mộ mới đứng thẳng lưng, "Quốc sư ở thư phòng, mời
Điện hạ theo nô tài." Nói xong, hắn liền đi trước dẫn đường Tô Chỉ.
Rẽ trái hai lần liền đến thư phòng, nam nhân trộm mộ đứng lại, gõ cửa nhẹ
hai tiếng, mới xoay nắm cửa mở ra. Cửa vừa mở ra, gương mặt tuấn tú của
Quốc sư liền xuất hiện trước mắt, hắn ôn nhu cười với Tô Chỉ "Điện hạ."
Tô Chỉ không lộ cảm xúc, bước vào trong phòng, cửa cũng nhẹ nhàng đóng lại, nàng ngồi xuống, "Quốc sư biết ta sẽ tới?"
Quốc sư cười "Sao Điện hạ không xưng Bổn cung? Thần thật sự không quen."
Tô Chỉ cũng mỉm cười "Nơi đây không phải Đại Doanh, ta cũng không còn là công chúa."
"Công chúa ở đâu cũng là Công chúa, vô luận ai nói gì, với thần vĩnh viễn là như vậy."
"Cảm ơn." Tô Chỉ nói.
Quốc sư nghe, cười khổ lắc đầu, sợ là thật sự rất không quen, "Điện hạ thật sự thay đổi rất nhiều."
Tô Chỉ không muốn cùng hắn day dưa vấn đề này, vì vậy chuyển chủ đề, "Quốc sư vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
"Điện hạ sẽ lại đến, nếu Điện hạ là thần, cũng sẽ nghĩ như vậy, không phải sao?" Quốc sư nói qua, nhấp một ngụm trà.
Đương nhiên, nàng sẽ nghĩ tới, nhưng... "Dù ta có biết, cũng sẽ không biết là thời điểm này, hôm nay."
Quốc sư đột nhiên cười ha ha "Điện hạ nghĩ ta lợi hại như vậy sao, nhanh
chóng xóa bỏ cái ý nghĩ đó đi, thần không phải thần tiên đâu."
"Vậy rốt cuộc người là gì? Làm sao biết nhiều chuyện như vậy? Dù có là người thông minh, cũng sẽ không biết chính xác ý nghĩ trong lòng người khác
như thế."
"Điện hạ suy nghĩ quá nhiều rồi." Quốc sư nói "Nơi đây thanh tĩnh vô cùng,
bình thường tiếng chim hót đều có thể nghe rành mạch, huống chi là tiếng động cơ ô tô? Ta biết người đến chính là Điện hạ, đương nhiên phải mở
cửa nghênh đón, nào có kỹ xảo gì?"
Tô Chỉ rùng mình, cũng biết lời Quốc sư nói không ngoa, xem ra ngược lại
là nàng ngu ngốc, loạn tưởng. Thở dài, trong khoảng thời gian ngắn, Tô
Chỉ không biết nói cái gì cho phải.
Quốc sư nhìn nàng, "Điện hạ không cần lọa tưởng, thần muốn hại ngài đã hại
từ sớm, không cần đợi đến bây giờ? Khi còn bé, thần cùng Điện hạ xem như thân thiết, vì sao hiện tại lại phòng bị khắp nơi rồi?"
Trưởng thành, nào còn có được tâm tính như bé con, lúc này dù mở rộng cửa
lòng, cũng nhất định không tìm được một hồn nhiêm như ngày xưa.
Thì ra đúng là thời gian tàn nhẫn.
Những lời này của Quốc sư, lại khiến cho người ta có cảm giác thương cảm, Tô
Chỉ im lặng, nhớ lại khi còn bé. Tính tính toán toán, nàng cùng Quốc sư
thân cận cũng được hai năm, khi đó nàng mười sáu tuổi, Quốc sư còn nhỏ
hơn nàng hai tuổi.
Khi đó hắn đã chuẩn bị thay cha kế vị Quốc sư, nên dù tuổi còn nhỏ đã được
tự do ra vào Hoàn cung, cũng bởi vì như vậy, hai người mới có thể chơi
chung. Hắn giúp đỡ Tô Chỉ, chăm sóc Tô Chỉ, những thứ này Tô Chỉ không
quên.
Nhưng lúc gặp lại, quan hệ đã thay đổi. Lúc trước, hắn so với nàng, hắn chỉ
là một tiểu tử. Hôm nay, hắn so với nàng cao hơn một cái đầu. Lúc trước, hắn so với nàng nhỏ hơn hai tuổi, hôm nay, nàng vẫn mang khuôn mặt ngây thơ, mà hắn đã lún phún râu ria.
Đây là cái gì? Năm tháng không buông tha người? Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác tha cho nàng?
Thời gian trôi, hắn ngày càng ưu tú, mà nàng vẫn trì trệ không tiếng, vẫn là tư tưởng trẻ con.
Bảo người ta làm sao tiếp thụ được đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT