"Ngươi..." Qua Lâm thoáng cái liền luống cuống "Sao ngươi khóc? Ngươi đừng khóc
mà, ta biết đều là tại ta không đúng, ta xin lỗi ngươi, ta để ngươi đánh ta mắng ta, ngươi đừng khóc nha."
Tô Chỉ trừng mắt nhìn cô "Ta không có khóc, là cát bay vào mắt."
Thiệt là ba chấm nha, trong lòng Qua Lâm sớm đổ mồ hôi, nghĩ thầm, cửa cái
của sổ đều đóng hết, ở đâu ra cát bay vào mắt ngươi a, ngươi nghĩ cát là thần tiên chắc. Lắc đầu, Qua Lâm không dám chọc Tô Chỉ, cô bước đến bàn trà rút hai tờ khăn giấy, quay người đi đến lau nước mắt cho Tô Chỉ
"Ngoan ngoan ngoan, cũng tại hạt cát mất nết, lần sau ta sẽ đánh gãy
cánh nó không để nó không bay vào mắt ngươi nữa."
Tuy là dỗ dành, nhưng kỷ xảo thật sự không được tốt lắm, Tô Chỉ nghe xong,
đương nhiên hiểu được lời nói dối vừa rồi giống như một cộng một không
phải bằng ba, không thể làm người ta tin phục, nhưng không có biện pháp, lời nói đã nói ra, không thể thu lại được.
Lời nói dỗ dành vừa xong, một lát sau bầu không khí đã giảm nhiệt. Tô Chỉ
vốn là nhất thời không khống chế được nên mới khóc, phát tiết xong cũng
bình tĩnh lại.
Qua Lâm thấy Tô Chỉ dần ổn định, liền cả gan nhỏ giọng giải thích "Sự tình
xác thực như Quốc sư kia nói, ta lấy hạt châu, thực sự là ta chưa từng
nhìn thấy bảo bối tốt như vậy, cho nên lúc ấy ma xui quỷ khiến mới bán
đi. Ai cũng không ngờ gặp ngươi tỉnh lại, còn phát sinh những chuyện sau này."
Lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ.
"Bán chính là bán, ngươi hà tất phải giải thích?" Tô Chỉ nhìn cô "Không cảm thấy càng giải thích càng tệ sao?"
Đúng rồi, giải thích nhưng lại là che giấu khuyết điểm?
Qua Lâm chột dạ, cũng tức giận bản thân từ lúc nào đã thành loại người này? Cô từ trước đến nay là người mạnh mẽ, dám làm dám nhận, bán đi chính là bán đi, muốn đánh muốn giết tùy ý, tính mạng ta ở đây, ngươi thích có
thể lấy! Thế nhưng trong lúc đó, cô giống như phát hiện ra điều gì,
dường như với tất cả mọi người cô đều như vậy, nhưng ở trước mặt Tô Chỉ, cô lại muốn giải thích với nàng.
Tại sao phải giải thích? Cô không muốn Tô Chỉ chán ghét cô, tuy rằng cô làm sai, nhưng ai dám nói mình chưa từng sai? Chẳng ai hoàn mỹ, một lần làm sai không thể đại biểu cho cả đời.
Từ lúc nào lại có những suy nghĩ này a?
"Ta không thèm để ý ngươi có bán đi hạt châu hay không." Trong lúc đó, Tô Chỉ nói.
Qua Lâm nghe xong còn không kịp phản ứng "Cái gì?"
"Ta không thèm để ý ngươi có bán Ly Hồn Châu hay không, trên thực tế ta
chưa thấy qua nó, vì vậy vô luận Quốc sư nói nó thần kỳ thế nào ta đều
không tưởng tượng nổi."
Tô Chỉ nói "Chẳng qua là cảm thấy khó chịu, trong nội tâm giống như bị một mũi tên bắn trúng. Ta tới thời đại này, bên người chỉ có ngươi, có thể
dựa vào cũng chỉ có ngươi, mọi chuyện ta đều nói với ngươi, trước khi
làm việc gì cũng sẽ đứng ở góc độ của ngươi suy nghĩ. Nhưng ngươi lại
gạt ta chuyện trọng yếu như vậy, ta có thể nào không khóc?"
Thì ra là thế.
Công chúa không phải là giận cô bán đi hạt châu, mà là giận cô lừa gạt nàng.
Lần này thì trong lòng Qua Lâm càng tràn đầy tội lỗi rồi. Cô mắng chính
mình thần kinh không ổn định, đúng là thần kinh không ổn định? Đầu óc
toàn tiền là tiền, mà còn nghĩ ai cũng thích tiền giống mình, nhưng công chúa là ai? Công chúa vì cái gì gọi là công chúa? Cũng bởi vì nàng
không lo ăn không lo mặc, cũng bởi vì nàng nhiều tiền, tiền với nàng chỉ như giấy chùi đít.
Vậy nên người ta làm sao có thể để ý tiền, để ý trang sức châu báu? Quả
nhiên vẫn có thứ tiền không mua được, tỷ như bây giờ mà nói chính mà sự
chân thành.
Loài sự tình này đúng là không nên nghĩ tới, nghĩ tới là Qua Lâm cảm thấy cô nhanh bị tội lỗi đè chết. Cô nhớ tới công chúa, nàng nói cũng đúng
thật. Chuyện nàng cố tình gây sự chỉ là chuyện khi nàng mới đến. Nhưng
chuyện đó cũng bình thường, Qua Lâm nghĩ chính mình mà bị xuyên không về cổ đại cũng sẽ như vậy, có khi còn hơn!
Công chúa mới bao nhiêu tuổi? Theo như bây giờ tính, tiểu cô nương mười tám
mười chín sẽ có suy nghĩ tinh tế như vậy? Nếu là như vậy, Qua Lâm cô
thật đúng là không tinh tế bằng Tô Chỉ.
Tóm lại, dù nói thế nào đi nữa thì cũng là Qua Lâm cô không đúng, Qua Lâm cô sai.
Sáng sớm ngày hôm sau, Qua Lâm thức dậy từ rất sớm. Đang là đầu đông nên
trời sáng muộn, cho nên khi Qua Lâm dậy có thể nói là bầu trời còn tối
thui. Dậy sớm như thế đương nhiên là có ý đồ, điểm tốt của cô chính là
biết sai sẽ sửa, cho nên cô đặc biệt dậy sớm nấu cơm, chuẩn bị lát nữa
ngoan ngoãn nhận lỗi.
Những thứ cô nói hôm qua thật không ra gì, sắc mặt Tô Chỉ cũng nhanh khó coi, mặc dù Qua Lâm có một bụng những lời muốn nói ra, nhưng trông thấy bộ
mặt đóng băng vạn năm của Tô Chỉ thì một câu cũng không nói ra được.
Nghĩ đến đêm qua, công chúa nổi giận cũng nên dỗ dành một chút?
Trong lòng Qua Lâm vô vàng bất ổn, đợi chừng nửa giờ đồng hồ sau, Tô Chỉ từ
trong phòng đi ra. Thời điểm Tô Chỉ đánh răng rửa mặt xong ngồi vào ghế, Qua Lâm mới nhìn rõ đôi mắt nàng thâm quầng rất nhiều.
A, nàng cũng không ngủ được? Đêm qua Qua Lâm lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được, như có tảng đá bự đè lên lồng ngực, có thể nào mà ngủ được?
Nhưng mà cô thật sự không nghĩ đến Tô Chỉ cũng mất ngủ, chẳng lẽ nàng vì chuyện cô gạt nàng?
Nội tâm Qua Lâm là trùng trùng điệp điệp cảm các tội lỗi.
Qua Lâm cầm đũa, gắp một ít điểm tâm vào chén Tô Chỉ, cười hì hì "Nếm thử đi, đây đều là ta cố ý dậy sớm làm đó."
Tô Chỉ không mặn không nhạt, nhẹ nhàng cầm đũa lên ăn một miếng nhỏ xong
lại không còn động tĩnh, Qua Lâm nhìn thấy, nội tâm vô cùng không chắc
chắn, thật sự không đoán được công chúa là còn giận hay đã hết giận. Chỉ sợ là còn chưa hết giận? Cũng không phải là chuyện nhỏ, làm sao xem như không có chuyện gì được. Nghĩ tới đây, Qua Lâm không khỏi thở dài, bao
nhiêu lời muốn nói lại biến mất không tăm hơi.
Bình tĩnh đi làm, tan tầm, một ngày, hai ngày...
Ba ngày trôi qua, Tô Chỉ ngoại trừ vài câu nói chuyện với người trong y
quán, còn lại không nói với Qua Lâm nửa lời, lòng cô ngứa ngáy như bị
kiến cắn, cô làm sao không biết nàng ghim thù rồi, nhưng gê gớm hơn
chính là tình trạng như thế đã kéo dài ba bốn ngày rồi a! Thai phụ mà đẻ cũng đẻ xong rồi mà nàng giận còn chưa hết là sao đây?!
Bực bội không chịu nổi, nhưng cô cũng không có dũng khí chất vấn công chúa. Khó a khó a, phiền a hiền a, trọn vẹn ba ngày, Qua Lâm gãi đầu suy nghĩ đến muốn tróc da đầu.
Đến ngày thứ tư, Qua Lâm thật sự không thể chịu nổi, cô không phải người cổ đại, không có kiên nhẫn như Tô Chỉ, nhưng lại không dám chất vấn Tô
Chỉ, không có biện pháp, cuối cùng cô phải gọi điện cầu cứu Tề Vi. Đừng
nói cô ngốc, tuy rằng cả ba đều là nữ nhân, nhưng điều không thể phủ
nhận chính là Qua Lâm không hiểu nữ nhân, mà Tề Vi thì hiểu rất rõ, nhất là nữ nhân Tô Chỉ này.
Điện thoại reo không lâu liền có người bắt, Tề Vi lười biếng rên một tiếng
trong điện thoại có thể khiến người nghe hoàn toàn tê dại, Qua Lâm nghe
xong không tự giác run run nói "Người đẹp, còn cách một khoảng thời gian mới tới mùa xuân nha."
"Thế giới của ta mỗi ngày đều là mùa xuân, ngươi không biết hả?"
"Biết rõ biết rõ." Qua Lâm liên tục gật đầu "Cuộc sống phong phú."
Tề Vi lên tiếng "Xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện lớn!" Qua Lâm nói "Ta gặp phải chuyện lớn."
"Kể nghe một chút."
Vì vậy, Qua Lâm kể chuyện xảy ra mấy ngày trước cho Tề Vi nghe, sợ nàng
không tin, Qua Lâm kể cả chuyện Quốc sư nói cho nàng nghe. Tề Vi nghe
xong, cũng ý thức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng nàng không biết có
thể tin được bao nhiêu phần trăm, "Ngươi nói Tô Chỉ sau khi biết chuyện
đã không làm thịt ngươi? Còn khóc?"
"Đúng vậy a." Qua Lâm kêu rên "Nàng khóc làm ta tay chân ta luống cuống hết
cả lên, còn chưa tính đã bốn ngày không nói chuyện với ta, ta bây giờ
như con kiến bò trên chảo nóng."
Tề Vi lấy làm lạ "Xem ra quan hệ của hai người cải thiện không ít, ngày tốt của ngươi sắp tới a, có tiến triển!"
"Cái gì?" Qua Lâm bị nói chịu không nổi, trong lòng thầm nghĩ, cái gì vậy
trời, ta với ngươi đâu chênh lệch bao nhiêu tuổi, sao ngươi nói gì ta
không hiểu gì hết? "Đại tỷ a, ta tìm ngươi để giúp ta giải quyết vấn đề, cái gì mà ngày tốt cái gì mà có tiến triển a, sao ngươi có thể vui vẻ
như vậy a, ngươi có giúp ta hay không, không giúp đừng lãng phí thời
gian quý báu của ta."
"What?" Tề Vi hú lên quái dị "Người đang nhờ vã ta giúp ngươi mà dám ăn nói kiểu đó hả, có chiêu cũng không chỉ cho ngươi!"
...
Dây leo lên tường là gì? Dây leo lên tường chính là Qua Lâm, vừa nghe có
lợi cho mình lập tức lật ngược thái độ ngay, "Hắc hắc hắc hắc." Qua Lâm
cười nịnh nọt "Tề Vi uy vũ! Nhanh nói cho ta biện pháp? Qua tiểu muội ta rửa tai lắng nghe."
"Nghe cho kỹ đi." Tề Vi miệng cứng lòng mềm, mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn giúp Qua Lâm nghĩ chiêu "Đối xử với nàng tốt một chút, nghĩ xem Tô
Chỉ thích gì thì mua cho nàng, dỗ dành nàng, làm nàng vui vẻ, tiểu cô
nương đều thích thế, nịnh nọt một chút là được rồi."
Có thật sự đơn giản như vậy không? "Ngươi cho rằng nàng là thục nữ thời
đại à? Người ta là người cổ đại, người ta từng có vàng bạc châu báu
chồng chất, mất cũng không màng tới."
Tề Vi không chịu yếu thế "Kia là lúc trước, khi chưa gặp ngươi."
"Gặp ta thì có gì khác?" Qua Lâm vẫn không chịu hiểu "Nếu ta lợi hại như vậy đã đi cứu thế giới, còn ở đây cầu cứu ngươi làm gì?"
"Đừng có hạ thấp bản thân." Tề Vi tiếp tục phản bác "Ngươi đừng có mà không
thừa nhận, trước mặt Tô Chỉ, ngươi vô cùng khác. Ngươi không nhận ra? So với ngươi, chúng ta là người ngoài cuộc nên nhìn thấy rất rõ, thiên
thời địa lợi nhân hòa đều có, chỉ không biết ngươi ngu ngốc khi nào mới
chịu hiểu."
Qua Lâm vò đầu "Nhảm nhí, đừng nói nữa, bô bô nảy giờ không biết ngươi nói
cái gì, tóm lại chính là nịnh nọt chứ gì, được rồi, ta biết rồi."
Tề Vi bên kia thở dài một tiếng, nhìn như cũng không muốn dài dòng nữa.
Hai ngươi lại hàn huyên chuyện riêng một chút, xong cũng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Qua Lâm liền không có tâm tư. Nịnh nọt nịnh nọt,
nói thì dễ, làm nới khó, nếu Tô Chỉ chỉ là một tiểu cô nương bình thường ở nông thôn thì tốt hơn nhiều. Nhưng vấn đề là người ta không phải,
người ta là công chúa, cái gì cũng từng có, còn toàn làm đồ quý a.
Thích cái gì đây? Tô Chỉ thích cái gì đây?
Qua Lâm phiền muộn nhớ lại, từ lúc mới quen Tô Chỉ cho đến bây giờ... trong lúc đó, linh quang chợt lóe!
Đúng vậy a, cô đã có chủ ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT