Cánh môi mút vào, từ nhẹ nhàng đụng chạm, đến nhiệt liệt đòi lấy, trong miệng, hương lan cùng hương rượu càng kích thích đầu óc hắn.

Hương vị của 'hắn' thật là dễ ngửi.

Hương vị mềm mại, cảm xúc ngọt ngào làm hắn gắt gao ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, muốn đem nàng khảm vào trong thân thể. Dục vọng nổi lên, từ khi bắt đầu nhẹ nhàng đụng chạm, đã không thể vãn hồi, bàn tay không an phận bắt đầu xoa nắn bên hông nàng, tiếp theo xoa cánh tay, rồi tới đầu vai, vuốt ve khắp nơi.

Người say rượu vì áp bách mãnh liệt của hắn, mà lồng ngực bị đè nén, vì miệng hắn tàn sát bừa bãi mà không thể hô hấp, bất giác mặt nhăn nhó.

Người ở trong lòng giãy giụa khiến hắn tỉnh táo lại, nhẹ nhàng rút lui khỏi môi nàng, hít một hơi thật sâu đến khi bình phục lại nội tâm đang kinh hoàng.

Ngắm nhìn khuôn mặt như ngọc của nàng, cái cổ tuyết trắng của nàng, hắn cúi đầu, hôn lên gáy nàng.

Đôi môi vừa mới mở ra định cắn, lại nhớ tới nàng giữa trời tháng sáu lại đeo khăn lông siêu dày, bên môi khẽ cười. Không đành lòng nhìn nàng chịu khổ, hắn nhẹ nhàng đẩy cổ áo nàng ra, ở bên dưới xương quai xanh của nàng lưu lại một dấu hôn thật sâu.

Nhìn đôi môi đỏ mọng đã sưng lên, cùng dấu hôn kiều diễm trên xương quai xanh, hắn không đành lòng khi dễ người say rượu nữa.

Hắn cúi mặt xuống, tới gần mặt nàng, rúc vào bên cổ nàng, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, xúc cảm mềm mại truyền đến, làm hắn không khỏi than nhẹ: 'hắn' thật đẹp, thật đẹp.

Ôm thân hình mềm mại, không đành lòng rời tay, cũng không đứng dậy, liền ngồi như vậy, thẳng đến khi màn đêm buông xuống.

Thẳng đến khi gió đêm nổi lên.

--------------------------------

Nghi thức uy vũ, hộ vệ sừng sững giơ lá cờ Cửu Long ngũ sắc ở hai bên sườn long liễn vàng óng ánh, xa hoa lên cao, lá cờ ngũ sắc thêu kim bàn long bay phấp phới. Bách quan cùng dân chúng đến tiễn đưa đứng đầy hai bên đường.

Khi dáng người tuyệt thế kia xuất hiện, dân chúng hai bên bắt đầu xôn xao, hò hét, "Khả hãn ——"

Ánh mắt nàng đảo qua đám người, một tia cười đạm hiện lên. Ống tay áo màu đen thêu chỉ vàng nâng lên, hướng về phía chúng thần, "Đều trở về đi."

"Khả hãn —— bảo trọng."

"Khả hãn —— để chúng thần tiễn ngài đi một đoạn đường."

"Khả hãn —— cho chúng thần tiễn ngài thêm một đoạn đường nữa đi."

Vệ Tử Quân khoát tay áo, nàng chán ghét cảm xúc khi ly biệt.

Đại quân phía trước đã bắt đầu di chuyển, Vệ Tử Quân giục ngựa đến gần Hạ Lỗ, "Đưa đến Cao Xương, ngươi liền mang một vạn tinh kỵ này trở về đi, hiện tại trong nước thái bình, nếu như có chuyện gì, ngươi tự mình làm chủ, nhưng nhất định phải cùng Hiệt Lợi Phát, Diêm Hồng Đạt thương lượng, đừng làm việc lỗ mãng. Hai năm này phát triển nông nghiệp, cai quản tốt con đường tơ lụa, nuôi dưỡng giống ngựa tốt nhất, đó là cách tốt nhất để chúng ta tích tụ tài phú."

"Nói với ta những chuyện này làm gì? Ta không muốn chấp chính." Hạ Lỗ cúi đầu, sửa sang lại dây cương trên tay.

"Chấp chính, người nào cũng muốn." Ánh mắt nhìn về phía phương xa, "Nhưng ta không muốn, bởi vì ta muốn cùng ngươi đi Đại Dục."

Vệ Tử Quân chấn động, "Hạ Lỗ, đừng hồ nháo!"

"Ngươi đi không phải là hồ nháo, ta đi lại là hồ nháo, đây là cái đạo lý gì?" Hạ Lỗ bất mãn.

"Hạ Lỗ, nơi này là nhà của ngươi, có bộ tộc của ngươi, ngươi sao có thể bỏ lại bọn họ, sao có thể vô trách nhiệm như thế." Vệ Tử Quân nhỏ giọng quát.

Hạ Lỗ quay đầu, không lên tiếng.

Đại quân chậm rãi di chuyển, các đại thần không một người rời đi, dân chúng vẫn như trước la lên.

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ, đi về phía một chiếc xe ngựa xa hoa phía sau long liễn, muốn đi vào để né tránh những người này, cũng thuận tiện cùng phụ thân ôn chuyện. Nàng còn rất nhiều nghi vấn không thể cởi bỏ.

Vén màn xe, tao nhã bước một chân lên, cả người liền không có hình tượng ngã về phía sau, thẳng đến khi ngã vào một lồng ngực kiên cố. "Ngồi ở phía trước đi." Nắm vạt áo phía sau của nàng, Lý Thiên Kỳ cường thế nói.

Trong lòng Vệ Tử Quân một cỗ tức giận dâng lên, chưa gì đã bắt đầu ra lệnh cho nàng. "Bệ hạ, tục ngữ nói quân tử động khẩu không động thủ, hành vi này của ngài không thích hợp với thân phận một quốc chủ, xin bệ hạ buông tay."

"Sao?" Mặt Lý Thiên Kỳ không chút thay đổi, "Chẳng lẽ ngươi muốn ta để ngươi ngã đập mặt xuống sao?"

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ, "Bệ hạ, ta muốn cùng gia phụ ôn chuyện."

Lý Thiên Kỳ hướng vào trong xe nói: "Vệ ái khanh, trẫm có chuyện muốn nói cùng lệnh công tử, ngươi xem..."

Màn xe vén lên, Vệ Thúc Lan đi xuống, "Bệ hạ, thần dạy con vô năng." Tiếp theo liền chuyển hướng Vệ Tử Quân quát lớn: "Nghiệt tử, ngươi hàng ngày đọc sách thế nào? Cái gì gọi là đạo nghĩa quân thần, sao ngươi có thể vô lễ với bệ hạ. Lần này trở về nhất định phải nhốt ngươi mấy ngày để ngươi học lại quân thần chi đạo."

Lý Thiên Kỳ ở bên cạnh đã có chút chịu không nổi, hắn cũng không muốn nàng bị mắng như vậy.

"Cha ——" Vệ Tử Quân khẽ nói, "Cha đừng nóng giận, Tử Quân nghe lời là được."

"Vậy còn không mau đi cùng bệ hạ."

"Dạ."

Long liễn của thiên tử, tất nhiên là khác với xe ngựa bình thường, giống như một tẩm cung xa hoa thu nhỏ. Trên nhuyễn tháp rộng lớn ở cuối toa xe là chăn lụa tơ vàng, bên cạnh là mấy cái gối. Trước giường là một cái thư án, bên trên đầy đủ văn phòng tứ bảo. Trước nữa là một giá sách, bên trên là các loại kỳ thư, ít nhất có gần ngàn bản. Hai sườn bên cạnh toa xe là cửa sổ có rèm mỏng, theo gió, hơi phảng phất đung đưa.

Vệ Tử Quân âm thầm tán thưởng, so với xe ngựa hoàng kim của nàng ấm áp hơn rất nhiều. Tây Đột Quyết rất trọng hoàng kim, vây nên xe ngựa của khả hãn cũng là từ vàng ròng tạo ra, mỗi lần ngồi trên đó, màu vàng kim chói mắt đều khiến nàng choáng váng một hồi. Cho nên, nàng cơ hồ cũng không ngồi xe ngựa kia, nàng thích thúc ngựa rong ruổi hơn.

Một tiếng "Khởi giá ——" vang lên, toa xe bắt đầu chuyển động, các đại thần hai mắt ẩm ướt, chạy đuổi theo long liễn, dân chúng Tây Đột Quyết quỳ đầy hai bên đường, luôn miệng hô khả hãn.

Một mảnh ẩm ướt lướt qua khóe mắt, Vệ Tử Quân vén rèm cửa số lên, muốn cho gió lùa thổi tan ẩm ướt trong mắt, nhưng từ cửa sổ lại thấy dân chúng quỳ trên đất, trong mắt lại trào ra một cỗ ẩm ướt.

Lý Thiên Kỳ ngồi dựa trên giường, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, nhìn ánh mắt nàng nhìn dân chúng ngoài cửa sổ, nhìn nàng cố nén lại những giọt nước mắt. Tất cả hành động của nàng hết thảy đều thu vào đáy mắt.

Thẳng đến khi hai bên đường không còn người, thẳng đến khi những người đó khuất tận đằng xa, Vệ Tử Quân khịt khịt mũi, cúi mi mắt, mới nhận thấy ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Vốn muốn làm như không thấy, nhưng ánh mắt này nóng rực, có thể cảm giác được độ ấm, lại giống như mũi nhọn đâm vào lòng người, làm người ta đứng ngồi không yên. Thật sự chịu không nổi loại không khí xấu hổ này, Vệ Tử Quân bèn mở miệng hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

"Không có việc gì thì không thể tìm sao?" Lý Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích đem toàn thân nàng quét qua một lần.

Vệ Tử Quân không nói, cũng không nhìn hắn, ánh mắt nhìn hướng giá sách, "Sách này có thể đọc không?"

"Hiện tại không thể!" Lý Thiên Kỳ từ dưới án lấy ra một cái đĩa, bên trên đầy các loại mứt hoa quả cùng điểm tâm tinh xảo, đưa tới trước mặt Vệ Tử Quân, ý bảo nàng ăn.

Vệ Tử Quân nhìn một đĩa đầy mỹ vị kia, thật sự rất muốn lấy một khối ăn, nhưng nhìn ánh mắt hắn, hơi mang theo ý cười, giống như muốn nói: ăn đi, ta biết ngươi thích.

Lòng tự trọng bị vùi dập, nàng nhịn xuống nước miếng tràn ra, cự tuyệt nói: "Đó là đồ ăn của nữ nhân."

Lý Thiên Kỳ buồn cười, "Được rồi, đừng giả bộ nữa, ở Dư Hàng ta đã biết tật xấu của ngươi, thích ăn điểm tâm của nữ nhân." Hắn cầm lấy một viên mứt hoa quả đưa tới bên môi nàng, "Há miệng."

Vệ Tử Quân trên mặt một trận khô nóng, xoay mặt, nàng sống chết không thể ăn thứ này, ăn rồi, thể diện của nàng còn đâu. "Tật xấu đó, đã sửa rồi."

"Ha ha ha ha ——" Lý Thiên Kỳ cười to một trận, "Bị ta nói trúng? Ngượng rồi? Sao lại sĩ diện như vậy chứ? Đến đây ăn đi."

Nhìn bộ dáng đùa cợt của hắn, Vệ Tử Quân hận nghiến răng. Nhắm mắt tựa vào vách toa xe, "Không đói bụng, ta mệt rồi." Không hề để ý tới người nọ.

Tay Lý Thiên Kỳ vẫn ở giữa không trung, lẳng lặng nhìn nàng một hồi, phát giác nàng vậy mà ngủ mất.

'Hắn' ngủ thật đúng là mau, vẫn giống trước kia ngủ thật dễ dàng.

Nàng quả thực rất mệt mỏi. Mấy ngày nay để chuẩn bị rời đi, nàng tận lực đem những chuyện chưa xong an bài thỏa đáng, mỗi ngày đều làm việc đến tận khuya, ban ngày lại tiếp kiến chúng thần, nàng thật sự đã lâu không ngủ một giấc an ổn.

Mà nay, mặc kệ tốt xấu, sự tình cũng đã giải quyết, trong lòng rốt cục cũng trầm tĩnh lại, lại thêm toa xe hơi xóc nảy, cơn buồn ngủ thực mau dâng lên, dựa vào liền ngủ.

Nhìn gương mặt nàng lúc ngủ, Lý Thiên Kỳ tức cười. Rõ ràng là thích ăn, lại quật cường không chịu ăn, dù có ngủ cũng muốn cho ngươi ăn. Mứt hoa quả trong tay, nhẹ nhàng đưa tới bên môi nàng, sau đó, hắn giật mình nhìn một hình ảnh hương diễm.

Đường đường là Tây Đột Quyết khả hãn, lại mở miệng mút mứt hoa quả trên tay hắn, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng mấp máy làm cho tim Lý Thiên Kỳ nhất thời đập nhanh, thân thể nháy mắt liền nổi lên phản ứng.

Không, không, hắn làm sao có thể có phản ứng với một nam nhân, cấp tốc rút tay về, cả người ngồi thẳng tắp, tránh nhìn gương mặt người đang ngủ kia. Hít một hơi thật sâu, đang muốn bình phục lại trái tim đang đập bối rối, đột nhiên toa xe xóc nảy kịch liệt, Vệ Tử Quân đang dựa vào vách xe bị đổ về phía trước, ghé vào đùi Lý Thiên Kỳ, khuôn mặt vừa vặn chạm vào vật cứng đang nổi lên ở thân dưới của hắn.

Thân hình Lý Thiên Kỳ run lên, hít một hơi thật sâu.

Gương mặt đang ngủ say kia, vì toa xe xóc nảy, không một chút ý tứ đè lên cái địa phương của hắn, Lý Thiên Kỳ cảm giác mình muốn điên rồi.

Thẳng đến khi đại quân dừng lại chuẩn bị cơm chiều.

Toa xe đột nhiên ngừng, khiến Vệ Tử Quân tỉnh táo lại, cảm giác mình đang ghé vào một vật thể không rõ, lại cảm thấy trên mặt bất an, không khỏi đưa tay sờ thử, đợi khi sờ đến cái vật thể kia, lại nhìn gương mặt Lý Thiên Kỳ hồng rực, có chút trì độn cúi đầu, vừa thấy, nàng cả kinh, rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo, người cũng lấy tốc độ nhanh nhất lùi về phía sau. Xấu hổ tới mức muốn nhảy ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ cùng nhau xuống long liễn, Lý Thiên Kỳ đi ở phía trước, nàng phát giác tư thế đi đường của hắn rất kỳ quái. Chẳng lẽ chân bị nàng đè lên tê rần?

Đi đến phía sau toa xe, Lý Thiên Kỳ nói: "Lâm ái khanh, lấy cho trẫm một ít thuốc, trẫm có chút đau bụng."

Lúc Lâm Hoa Kính đi xuống, Vệ Tử Quân chui lên xe ngựa, "Cha ——" rốt cục lại có phụ thân rồi, tránh không được kêu nhiều vài tiếng.

"Nhìn con kìa!" Vệ Thúc Lan sẳng giọng: "Đường đường là một khả hãn tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, kêu như vậy thật đúng là khiến người ta thấy ngấy mà."

"Cha ~~~~" Vệ Tử Quân lại kêu thêm một tiếng.

Mắt Vệ Thúc Lan nhất thời ẩm ướt, "Con của ta, mấy năm nay khổ cực cho con."

"Cha, cha đừng khóc, Tử Quân không khổ." Vệ Tử Quân nắm lấy bàn tay của Vệ Thúc Lan.

"Ai, sao lại không khổ." Vệ Thúc Lan xoa đầu Vệ Tử Quân, "Mất đi thật nhiều lạc thú của nữ nhi."

"Cha, cha nhỏ giọng một chút." Vệ Tử Quân nhắc nhở.

"A, đúng rồi, cha quên mất, quên mất, vẫn là Tử Quân nhà chúng ta cẩn thận."

"Cha." Vệ Tử Quân hạ giọng, "Con ở nhà cũng mặc nam trang sao?"

"Tử Quân, thật quên rồi sao? Chẳng phải con có thể nhớ rõ chuyện trước đây mà?" Vệ Thúc Lan khó hiểu.

Vệ Tử Quân suy nghĩ thật lâu, chẳng lẽ đem hết thảy chân tướng nói ra? Có hù chết cha hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định làm cho lão nhân gia an tâm, "Mấy ngày nay mới nhớ ra một ít."

"Ừ. Chờ trở về hỏi mẹ con đi, nói ở nơi này không tốt lắm." Vệ Thúc Lan nhìn ra ngoài toa xe.

"Mẹ con làm sao vậy? Lý Thiên Kỳ làm gì mẹ sao?" Vệ Tử Quân lo lắng hỏi.

"Mẹ con vẫn ở nhà rất tốt, hắn vẫn chưa đem mẹ con đi đâu." Vệ Thúc Lan cười nói: "Hắn hôm nay trước khi đi mới nói cho ta biết, thật ra chúng ta đều bị lừa, ta biết mà, hắn không phải người như thế. Hắn còn từng cứu mạng phụ thân."

"Thật sao?" Vệ Tử Quân có chút kinh ngạc.

"Ừ, bảy năm trước thảo phạt Phun Cốc Hồn, ta vì giết Phục Duẫn khả hãn, bị con trai hắn, Đạt Duyên Mang Kết Ba đuổi giết, lưng trúng tên bị hôn mê, Đạt Duyên Mang Kết Ba lao tới vung đao muốn chém, may mắn khi đó bệ hạ vẫn là Tấn vương phi tới, cứu ta từ dưới lưỡi đao." Vệ Thúc Lan thở dài, "Ta nợ hắn một mạng, cho nên vẫn luôn cúc cung tận tụy."

Là vậy sao? Hắn còn từng cứu phụ thân nàng?

"Tử Quân, cha nhìn ra được hắn rất sủng nịch con, con khi dễ hắn như vậy, hắn cũng chưa từng tức giận, con nha, dù sao đã làm thần tử của người ta, đừng chống đối hắn như vậy nữa. Dù sao hắn cũng từng cứu cha con một mạng."

"Cha, cha không hiểu, sự tình không thể tính như vậy, hắn cứu cha, con có thể tìm cơ hội trả lại cho hắn, nhưng hắn xâm lược quốc gia của con, thù giết ái tướng không thể bỏ qua, đây là nguyên tắc, không phải hắn chỉ cần cho con mấy miếng mứt hoa quả là có thể quên mất." Vệ Tử Quân nắm tay phụ thân, "Cha, làm người không thể không có nguyên tắc."

"Được rồi, con nha, vẫn là cái tính tình đó." Vệ Thúc Lan vừa sủng ái lại vừa bất đắc dĩ buông tiếng thở dài. Ban đêm lúc hạ trại, Lý Thiên Kỳ chuẩn bị một trướng ngủ riêng cho Vệ Tử Quân, vốn là muốn nàng cùng hắn ngủ chung, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, nếu cùng 'hắn' ngủ, thân dưới của hắn bảo đảm sẽ lại đau một đêm.

Liên tục mấy đêm, Lý Thiên Kỳ đều tận lực tránh né Vệ Tử Quân, hắn không rõ chính mình, sao lại sinh ra dục vọng với một nam nhân, hắn ái mộ tài hoa của 'hắn', ái mộ phong độ của 'hắn', ái mộ tính cách của 'hắn', ái mộ trái tim của 'hắn', nhưng không nên sinh ra dục vọng đối với 'hắn', hắn vẫn luôn phỉ nhổ cái loại tình cảm này, mà nay, hắn lại muốn như vậy là sao?

Sẽ không, nhất định sẽ không, chắc hẳn, là vì 'hắn' rất giống nữ nhân, 'hắn' quả thực rất giống nữ nhân, nếu không phải 'hắn' không có lỗ tai, nếu không phải tư thế của 'hắn' hiên ngang, oai hùng như thế, nếu không phải 'hắn' quả cảm như vậy, làm việc lớn như vậy, nếu không phải 'hắn' lúc phi thân bay lên có khí thế như vậy, nếu không phải Vệ Thúc Lan cho tới bây giờ vốn không có tiểu nữ nhi. Hắn thật sự sẽ nghĩ 'hắn' là một nữ nhân.

Đúng rồi, bởi vì 'hắn' quả thực rất giống nữ nhân.

Liên tục chạy đi, lúc đại quân tới Cao Xương, nghỉ ngơi một ngày.

Xuống xe ngựa, Vệ Tử Quân tản bộ xung quanh, người ở trong xe ngựa khiến thân thể đều khó chịu.

Đi đến phía sau không xa, nhìn Hạ Lỗ đang ngồi trên yên ngựa, liền tiến lên, "Hạ Lỗ, nghỉ qua đêm nay, liền trở về đi."

Hạ Lỗ ngẩng đầu liếc nàng một cái, không lên tiếng.

Vệ Tử Quân biết hắn còn đang tức giận, lại giải thích: "Ta không muốn ngươi chịu ủy khuất, đến nơi đó lạ đất lạ người, ta sợ ngươi bị người khi dễ."

"Không nhọc ngươi lo lắng, ta tự mình đi tìm hắn, ta đi đầu hàng hắn, không đi theo ngươi là được." Hạ Lỗ ném yên ngựa, đi về hướng long liễn của Lý Thiên Kỳ.

"Hạ Lỗ ——" Vệ Tử Quân ở phía sau kêu lên: "Ta không cho phép ngươi hạ mình, một mình ta chịu khuất nhục còn chưa đủ sao?"

Hạ Lỗ hơi dừng một chút, nhưng không dừng lại, vẫn đi về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play