Thùng thùng tiếng
trống trận sấm vang, chiến mã hai quân bắt đầu réo lên, mấy vạn thiết kỵ hô vang trời, trọng kỵ binh của Đại Dục tay cầm trường thương, như một
đám quái vật sắt, xông đến.
Lá cờ đầu sói màu vàng phần phật tung bay, lăng liệt mà trầm liễm, tràn
ngập sát khí, áo khoác đỏ tươi không lấn át được ánh mắt mãnh liệt mà
sắc bén, trầm ổn, đoan chính, Vệ Tử Quân thanh nhã nâng tay, lãnh đạm
nói: "Nỏ tiễn!"
Nhất thời, bên trái một loạt cung tiễn thủ, tay cầm cung, mũi tên đã được lắp vào.
Nỏ, loại vũ khí này tầm bắn xa hơn cung tiễn, cũng có uy lực hơn, có thể
tạo thành thương tổn nhất định cho trọng kỵ binh của quân địch.
Khi trọng kỵ binh của Đại Dục cách trận doanh của Tây Đột Quyết một trăm năm mươi bước, Vệ Tử Quân ra lệnh: "Bắn tên."
Vô số mũi tên bay như mưa nhằm về phía Đại Dục trọng kỵ binh. Chiến mã
trúng tên, mũi tên sắc bén đâm qua giáp sắt, vô số trọng kỵ binh từ trên ngựa ngã xuống.
Những trọng kỵ binh không bị ngã quỵ tiếp tục cầm trường thương trong tay vọt về phía trước, khi bọn họ xông đến trước đại quân Tây Đột Quyết sáu
mươi bước, Vệ Tử Quân nâng tay, soái kỳ vung lên, đội kỵ binh phía bên
phải chạy đi, vòng tới bên cạnh trọng kỵ binh, vô số chùy sắt, búa nặng
đánh về phía đầu, ngực của trọng kỵ binh. Trọng kỵ binh hành động chậm
chạp, không thể phản kháng, chùy sắt vừa động, đầu và ngực đã bị đánh
mạnh vào, khiến bọn họ lập tức té xỉu, hít thở không thông. Đồng thời
một đội kỵ binh Tây Đột Quyết khác tay cầm mạch đao đánh về phía đội hỗ
trợ của trọng kỵ binh ở phía sau.
Trong một thời gian ngắn, thế tới hung mãnh của Đại Dục trọng kỵ binh liền bị đánh tan. Trọng kỵ binh cồng kềnh ngã xuống đất nhưng không cách nào
đứng dậy, chiến mã bị thương kêu réo lên.
Lý Thiên Kỳ ở đối diện, thấy một màn này, mày càng nhíu càng sâu, nhưng
ánh mắt lại lóe sáng. Lần đầu thấy người kia bày binh bố trận, quả nhiên danh bất hư truyền. Khả năng dụng binh như vậy chỉ có thể lấy hai từ
kinh diễm để hình dung.
Cứ như vậy không phải là biện pháp, cách tốt nhất để phá vỡ trận pháp
của ‘hắn’ chính là hỗn loạn, hắn muốn trong lúc hỗn loạn bắt được ‘hắn’.
"Truyền lệnh, toàn quân tiến lên, bắt lấy Tây Đột Quyết khả hãn, nhưng không
được gây tổn thương đến hắn, ai bắt được, thưởng ngàn lượng." Ngữ khí
trầm thấp không át được sự sắc bén trong đó, dứt lời đã có một người lao ra.
Đại Dục toàn quân theo sát phía sau, cùng hướng về phía quân Tây Đột Quyết, giống như một cỗ lốc xoáy màu đen, che thiên tế nhật, vạn trượng phong
trần cuồn cuộn nổi lên.
Thấy toàn bộ Dục quân xuất động, lao tới, Vệ Tử Quân thầm than một tiếng
không tốt, hắn lại dùng loại đấu pháp liều mạng này, hoàn toàn không để ý đến lực lượng phía sau, hắn đây là muốn đập nồi dìm thuyền. "Lui lại."
Nàng hô lớn một tiếng.
Soái kỳ giương lên, kỵ binh Tây Đột Quyết nhất tề lui về phía sau, sau đó từ hai bên sườn rút đi, Lý Thiên Kỳ thấy thế, trầm giọng nói: "Vây hai bên sườn lại, nhất định phải vây khốn bọn họ." Đại quân phần phật vây lại.
Thấy hai quân nhanh chóng chiến tiếp, Vệ Tử Quân trong lòng thở dài: Lý
Thiên Kỳ, ngươi đây là bắt ta bất nhân bất nghĩa. Nàng không muốn dính
máu của người Đại Dục, nhưng vì sao hắn cứ phải bức nàng như thế.
Rơi vào đường cùng, mạch đao vung lên, gào thét thổi quét về phía quân Đại
Dục. Dưới ánh mặt trời, vạt áo choàng đỏ tươi bay lên, như phượng hoàng
dục hỏa trọng sinh. Ngân đao rực rỡ xoay một vòng, mưa máu bay ra, mũi
nhọn lạnh thấu xương đâm vào vô số lồng ngực, Vệ Tử Quân cởi áo
choàng, cả người nhảy lên, mạch đao hạ xuống một mảnh máu tươi tóe ra,
giống như vô số cánh hoa rực rỡ rụng xuống.
Gắt gao nhìn chằm chằm thân hình kia tung hoành thổi quét, Lý Thiên Kỳ vẫn
không nhúc nhích, có một lát si ngốc. Phong tư ‘hắn’ ảo ảnh, ma mị, mỗi
chiêu đều hoa mỹ kinh thế, một thân tuyết trắng giống như muốn biến mất
vào bầu trời xanh. Dáng người kia thật đẹp, khiến lòng hắn mênh mông,
máu hắn sôi trào.
Phóng ngựa phi lên, chạy về phía thân ảnh tuyết trắng kia, hắn muốn đến gần ‘hắn’, bắt được cái thân ảnh xinh đẹp kia.
Cánh đồng bát ngát ngày xuân đã hóa thành thành Tu La chết chóc, trên đất
chảy đầy máu tươi, ánh mặt trời chói mắt, đao kiếm vô tình, càng ngày
càng nhiều binh lính Tây Đột Quyết ngã xuống khiến cho Vệ Tử Quân trong
lòng đau xót, không thể nhìn càng nhiều binh lính ngã xuống, bèn ra
lệnh, "Lui binh."
Đánh bừa như vậy, không phải phong cách của nàng, nàng muốn dùng trí mà thắng, không phải dùng sinh mệnh để xây thắng lợi.
Mạch đao tung bay, như vũ điệu của ma quỷ, đi trước dẫn dắt chúng tướng phá
vòng vây. Quân Tây Đột Quyết vừa đánh về phía biên vừa rút lui, phía sau Dục quân gắt gao bám theo.
"Các ngươi đều lui ra, ta cản ở phía sau." Vệ Tử Quân nhìn Dục quân ở phía sau gao đuổi theo.
"Khả hãn ——" Ca Thư Khuyết Sĩ Cân đi theo.
"Ca Thư Khuyết Sĩ Cân, qua bên kia giúp Sa Bát La Diệp Hộ." Vệ Tử Quân thấy Hạ Lỗ đang bị một toán Dục quân vây lấy.
Ca Thư Khuyết Sĩ Cân không động, vẫn theo sát nàng.
Quân Đại Dục ùa lên, nhưng vì mệnh lệnh của Lý Thiên Kỳ, ai cũng không dám
hạ độc thủ, sợ khiến khả hãn này bị thương, vì thế chỉ đành bao vây,
đánh ra hư chiêu.
Ngay lúc vô cùng hỗn loạn, có một người từ trong Dục quân lao ra, vung mạch
đao hung hăng chém về phía cánh tay phải của Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân nghiêng người tránh được, một đao quét ngang qua, nhưng lúc
này, đột nhiên một cơn chóng mặt đánh úp lại, cả người lung lay, sắp ngã quỵ xuống, mơ hồ chỉ thấy một gương mặt tràn ngập ghen ghét cùng một
tay áo phiêu đãng.
Hắn là Thái Liêm Cao? Đây là ý tưởng Vệ Tử Quân chợt lóe rồi biến mất trước khi hôn mê.
Người nọ thấy nàng đột nhiên vô lực, cánh tay cầm mạch đao lại lần nữa chém
hướng cánh tay phải của nàng. ‘Hắn’, không nên hoàn mỹ như vậy. "Khả hãn ——" một tiếng gầm rú thê lương vang lên, một mũi tên bạc nháy mắt bay
ra, đâm vào bàn tay đang cầm mạch đao. Mạch đao rơi xuống đất.
Ca Thư Khuyết Sĩ Cân phi thân lên, tiếp được Vệ Tử Quân ngã xuống.
Binh lính Dục quân thấy Vệ Tử Quân ngất đi, đúng là thời cơ tốt để bắt nàng, bèn liều lĩnh xông lên, đại đao chém về phía người đang gắt gao che chở nàng. Người nọ chỉ muốn che chở cho người ở trong lòng, không hề đánh
trả, thầm nghĩ chỉ muốn ôm khả hãn của hắn liều mạng chạy. Hai tay gắt
gao che chở người trong lòng, sợ trận đao phong này chạm phải thân hình
ấy.
Thân thể hắn lúc này trở thành tấm lá chắn duy nhất, vô số lưỡi đao chém xuống, máu từ sau lưng tuôn ra.
Trong nháy mắt, người bị ngất kia liền thanh tỉnh trở lại, vừa lúc miệng vết
thương của Ca Thư Khuyết Sĩ Cân phun máu lên ngực nàng.
"Ca Thư Khuyết Sĩ Cân ——" Vệ Tử Quân hô to một tiếng, nâng hắn từ trên mặt
đất dậy, đoạt một thanh mạch đao tung bay quét ngang, vô số máu tươi
văng tung tóe, người người ngã xuống, cho đến khi xung quanh không còn
một sinh mệnh. Ném mạch đao đi, thả người bay vọt, hạ xuống bên trên
bạch mã của nàng.
Một đường chạy vội, gió lạnh, thổi nước mắt trên mặt, hơi thở của
người kia đã vô cùng mong manh, chân khí cuồn cuộn của nàng không ngừng
đưa vào thân thể hắn.
"Khả hãn —— buông thần ra đi, ngựa này thật là xóc nảy." Ca Thư Khuyết Sĩ Cân khẽ cười.
"Được, chúng ta không cưỡi ngựa nữa." Vệ Tử Quân ôm hắn, thả người bay lên
trên cây. Động tác nhẹ nhàng phảng phất giống như thiên tiên.
"Ca Thư Khuyết Sĩ Cân, chịu đựng một chút, lập tức đến doanh địa rồi." Vệ Tử Quân la lên, sợ người kia cứ như vậy ngủ mất.
"Khả hãn... Thần... Không muốn chết..."
Vệ Tử Quân có chút nức nở, "Ca Thư Khuyết Sĩ Cân sẽ không chết, sẽ không chết."
"Khả hãn đừng khóc... Thần không phải sợ chết... Là sợ... Sẽ không còn được gặp lại... Khả hãn..."
Vệ Tử Quân khóc lớn lên, "Sẽ không, sẽ không đâu."
"Khả hãn... Thần làm thơ cho ngài... Còn chưa có ngâm cho ngài nghe đâu... Ngày đó ngài say... không nghe..."
"Đừng ngâm, ta không nghe. Chờ ngươi đã khỏe lại ngâm cho ta nghe." Vệ Tử Quân khóc thành tiếng.
"Khả hãn —— hiện tại không ngâm... Sợ ngài sẽ không nghe được ... Thần bây giờ... Liền... Ngâm... Ngâm cho ngài..."
"Thần biết... Khả hãn không thích nghe... Thơ của thần... Làm không hay... Khả hãn sẽ chê cười..."
Vệ Tử Quân khóc không thành tiếng, "Sẽ không... Không cười... Ta sẽ nhớ cả đời... Cả đời..."
"Ca Thư Khuyết Sĩ Cân —— đừng chết, đừng chết. Thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi, đừng chết, đừng chết."
Vệ Tử Quân ôm chặt thân thể kia thất thanh khóc rống.
Máu của hắn, sớm đã nhiễm đỏ tà áo trắng của nàng. Nơi đỏ trắng giao triền, liếc nhìn một cái, đã thấy ghê người. Thơ của hắn cuối cùng không ngâm
được cho khả hãn nghe, lại dùng sinh mệnh của hắn để nói lên sự kính yêu của hắn dành cho khả hãn.
Hán tử thô kệch, hồn nhiên như một đứa trẻ đó.
Đêm, mỏi mệt mà thê lương, sao trên trời cũng biến mất, trốn dưới những đám mây đen dày đặc. Chỉ sợ, trời sắp mưa.
Một đêm bi thương như vậy, cũng khó giấu đi sự bi thương của người nọ.
"Trương tiên sinh, ta thấy rất khổ tâm, ta đã cố gắng cũng không thể làm cho
chiến tranh dừng lại, tiên sinh có biện pháp nào có thể làm cho chiến
tranh dừng lại không." Cho tới bây giờ nàng luôn cố gắng chống đỡ quốc
gia này, mà nay yếu ớt giống như một khối thủy tinh.
Trương Thạch trầm mặc, "Có một biện pháp, ngài đi Đại Dục."
Vệ Tử Quân liếc hắn một cái, "Đó không phải là một biện pháp tốt."
"Mục đích của hắn chỉ có ngài, chẳng lẽ ngài không rõ sao?" Trong đêm tối,
mắt Trương Thạch lóe lên hào quang, "Hắn không phải nói chỉ cần khả hãn
Đột Quyết một mình đến Đại Dục, liền tức khắc lui binh sao."
"A! Như vậy không phải giống nhau sao, bắt được ta, không phải liền mất nước
sao? Hắn là muốn không đánh mà thắng, đoạt lấy Tây Đột Quyết, nhưng dũng sĩ Tây Đột Quyết ta dũng cảm, sao lại đồng ý." Ngẩng đầu nhìn trời, "Ta lại càng không đồng ý."
Nhìn rất nhiều xác chết chất thành từng đống kia, lòng nàng đau như xé ra:
"Lý Thiên Kỳ, vì để bắt được ta, ngươi không tiếc thương tổn vô số sinh
mệnh, hành động theo cảm tình như vậy sao có thể xứng làm vua một
nước! Chẳng qua là muốn bắt lấy nhược điểm nhân nghĩa mềm lòng của ta,
biết ta sẽ không đành lòng, muốn dùng máu tươi để bức ta đi vào khuôn
khổ? Ta há có thể để cho ngươi thực hiện được."
Đêm, từng hạt mưa tí tách rơi. Mưa xuân, triền miên, mềm mềm ngấy ngấy, làm ẩm ướt cả lòng người.
Trong trướng dưới ánh nến lay động, thân ảnh hỗn loạn.
Chúng thuộc cấp đều thật cẩn thận nhìn khả hãn của bọn họ.
Khả hãn của bọn họ, khả hãn vẫn ấm áp như gió xuân, thiển cười khanh khách, đã vài ngày không cười.
Áo choàng phiêu nhẹ, phu oánh như ngọc, Vệ Tử Quân nhẹ nhàng nghiêng đầu,
tay phải xoa vành tai trái, giống như đang tự hỏi, thật lâu sau mới mở
miệng, "Không cần tiêu hao dần như vậy, lập tức tiêu diệt bọn họ."
"Khả hãn, thần có một biện pháp, chúng ta mặc quân phục của Đại Dục lẫn vào
địch doanh, sau đó nội ứng ngoại hợp cùng tiến công." Hồ Lộc Cư Khuyết
Xuyết đề nghị.
"Biện pháp mặc dù tốt, nhưng thương vong quá nặng, ta không muốn lại có người chết nữa." Vệ Tử Quân khẽ thở dài.
"Khả hãn, đánh giặc sẽ có người chết, nào có chiến tranh mà không chết
người, thần biết khả hãn tấm lòng nhân hậu, nhưng người chết là tránh
không được."
"Ai nói vậy, khả hãn đại phá Thổ Phiên, chúng ta chẳng phải là không một
người bị thương sao, khả hãn đã nói vậy, khả hãn nhất định có biện
pháp." Nhiếp Xá Đề Thôn Xuyết phản bác.
Chúng thuộc cấp nghe vậy đều hưng phấn cả lên, đúng, khả hãn nói như vậy,
nhất định sẽ có biện pháp. Tiếng tranh luận vang động thành một mảnh,
"Khả hãn, có biện pháp gì sao? Mau nói cho chúng thần nghe với."
Vệ Tử Quân rốt cục gợn lên một nụ cười yếu ớt, "Phương pháp này, không tốt lắm, tất nhiên là hạ phương pháp, đó là dụng độc.”
"Dụng độc? Dùng như thế nào?"
"Nguồn nước, cho mê dược vào nguồn nước của Dục quân, đợi khi toàn bộ Dục quân hôn mê, chúng ta bắt hết bọn chúng, hy vọng Lý Thiên Kỳ cũng ở trong
đó, ha ha —" nghĩ tới nếu có thể bắt được Lý Thiên Kỳ, Vệ Tử Quân rốt
cục có chút vui vẻ cười rộ lên.
"Là kế dễ làm, ha ha, khả hãn, chúng ta phái vài người võ công cao cường
lẻn vào địch doanh, bỏ thuốc vào nước uống của bọn họ." Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết có chút hưng phấn.
"Không thể, nguồn nước của quân đội đều có trọng binh canh gác, quân doanh lớn như vậy rất khó để không bị phát hiện, doanh trại của Dục quân ở trên
cánh đồng bát ngát, tứ phía trống trải, ngay cả con thỏ xuất hiện cũng
bị phát hiện, hơn nữa Dục quân canh gác nghiêm ngặt, một con chim trên
trời cũng không tránh được con mắt của bọn họ, cho dù lấy thân thủ của
khả hãn có thể đi vào, nhưng muốn bỏ thuốc, giết người, hay là điểm
huyệt vài binh lính, rất dễ bị phát hiện." Đã có người phát giác biện
pháp này rất khinh suất.
"Chúng ta mặc quân phục của Đại Dục đi vào, thoải mái tiến vào nơi đóng quân hạ độc." Lại có người đề nghị.
"Dục quân biên chế rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều phải điểm số, nhìn thấy
người không quen, bọn họ sẽ hoài nghi." Có người cảm thấy không ổn.
"Chúng ta bắt một tên Dục quân, sau đó dịch dung theo bộ dáng của hắn?"
"Nhưng ai sẽ dịch dung? Trương tiên sinh sao?"
Chúng tướng nhất tề hướng ánh mắt về phía Trương Thạch.
Trương Thạch lắc đầu cười, nhìn một đám tướng quân ong ong nghị luận thực buồn cười. Lại nhìn về phía thân ảnh nhạt như u lan kia, hắn biết, người kia tất đã tính trước kỹ càng.
Lẳng lặng nghe mọi người nghị luận xong, tiếng ong ong đã tĩnh lại, Vệ Tử
Quân mới mở miệng, "Khát ô, lợi dụng khát ô, Dục quân vì mang nước suối ở trong rừng về nên làm rất nhiều khát ô, những ống trúc này, cách mỗi
sáu mươi bước, đều đã có một binh sĩ canh gác, người của chúng ta mặc
quân trang của Dục quân vào, làm bộ như đến đổi ca, dẫn bọn họ đi, sau
đó thay người của chúng ta vào, mở ống trúc ra, cho mê dược vào, rồi
khép lại." Vệ Tử Quân tao nhã cười, nhưng chúng tướng đều cảm thấy đó là cười gian, nhưng nụ cười gian đó lại thực tao nhã.
Khát ô: là một thứ dùng để lấy nước thời cổ đại
"Khả hãn, mưu kế hay." Trương Thạch tán thưởng.
"Ha ha ha, lần này Dục quân xong rồi, chúng ta bắt luôn tiểu hoàng đế của bọn họ để chơi đùa." Chúng tướng vui vẻ cười.
"Khả hãn, xin cho thần đi làm chuyện này." Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết thỉnh cầu.
"Được." Vệ Tử Quân cười, "Bỏ nhiều một chút!"
"Ha ha ha, khả hãn, ngài thật là xấu!" Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết hưng phấn nói.
Chúng tướng nghe xong trên người đều toát mồ hôi lạnh, đại nam nhân làm nũng, thật đúng là làm người khác yếu tim mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT