Đại Dục năm Kiến Đức thứ nhất.

Tây Đột Quyết tháng năm, năm Mão.

Ba mươi vạn đại quân Thổ Phiên, chậm rãi vượt qua núi Điền Nam, binh lính đã ở ngoài Vu Điền thành mười dặm xây dựng quân doanh tạm thời, bắt đầu giằng co với quân giữ thành Vu Điền.

Trong Hãn đình Tây Đột Quyết, chúng đại thần khe khẽ nói nhỏ, nghị luận với nhau.

Rốt cục, có một người mở miệng hỏi: "Khả hãn, Thổ Phiên muốn đánh Vu Điền, vì sao ngài ngồi yên không để ý?"

Thấy có người mở miệng hỏi, Ca Thư Khuyết Sĩ Cân cũng không nhịn được nói: "Đúng vậy khả hãn, nếu như Vu Điền thất thủ, quân Thổ Phiên tiến vào lãnh thổ của ta càng dễ dàng hơn."

Vệ Tử Quân một thân vương bào màu đen thêu chỉ vàng, ngồi trên Hãn vị, một thân hắc bào càng làm cho gương mặt trở nên trắng nõn, ngọc quan màu đen đội trên đầu, vầng trán trơn bóng lộ ra, trên trán có một vết hồng ngân nho nhỏ chưa hoàn toàn khép lại.

Nàng vẫn như cũ, khó có thể thay đổi thói quen trước kia, luôn búi tóc trên đỉnh đầu, không giống thói quen của người Đột Quyết, thường thả tóc tự do. Mà hành động này của nàng, từ khi nàng làm Tả hiền vương, mọi người đều đã quen, cho nên cũng không ai cảm thấy không ổn, ngược lại cảm thấy mỗi ngày thưởng thức một thân nhẹ nhàng, khoan khoái, lưu loát của nàng, là một loại hưởng thụ.

Thấy đám đại thần một người lại một người hỏi, hỏi tới hỏi lui bất quá một vấn đề, Vệ Tử Quân cũng không trả lời, đợi bọn họ hỏi xong hết rồi, mới khẽ động. "Vấn đề các vị ái khanh nói ta đều rõ ràng, về phần vì sao đối với Vu Điền ngồi yên không để ý, mục đích là để sau này có thể cai trị Vu Điền tốt hơn."

Thấy chúng đại thần lại ong ong một mảnh. Vệ Tử Quân lại nói: "Ba mươi vạn đại quân Thổ Phiên, thế tới hung mãnh, chiến mã của quân ta thiệt hại vì giá rét rất nhiều, trước mắt chỉ có hai mươi vạn kỵ binh, lấy bộ binh đối chọi với kỵ binh của kẻ địch không khác gì tự đưa huynh đệ nhà mình đi chịu chết, hơn nữa còn phải lưu lại một bộ phận phòng thủ vương đình, với binh lực như vậy, thực không nên gây chiến chính diện với quân địch. Các vị ái khanh lo lắng cho quốc gia, bản Hãn vương đều biết, chỉ là, tại sao Vu Điền lại không cố gắng chống cự? Vu Điền cũng có tám vạn dân cư, mộ binh thời chiến, quân đội cũng có ba vạn, thành lâu trang bị đầy đủ, muốn công thành, cũng không dễ."

"Nhưng mà, khả hãn, Vu Điền là trọng trấn của ta, nếu như bị Thổ Phiên chiếm..." Lão thần Diêm Hồng Đạt không khỏi lo lắng nói.

Vệ Tử Quân nhàn nhạt liếc một cái, "Sao lại để chúng được như mong muốn chứ! Thổ phong của Thổ Phiên hàn khổ, sản vật ít ỏi, tiến công lãnh thổ của ta, mục đích ngoại trừ muốn đoạt Vu Điền, còn có Sơ Lặc, Quy Tư, Yên Kỳ, bốn phiên trấn để khống chế Tây Vực, khống chế con đường tơ lụa, có thể chiếm được nhiều tài vật. Nhưng con đường của Thổ Phiên không có dễ dàng như vậy, quân nhu phải vận chuyển qua một đoạn đường rất dài, không thể cung cấp quân nhu kịp thời, bọn chúng thường lấy lương thực từ những nơi mà chúng đi qua, mà nay đã xâm nhập quốc thổ của ta, lại khó có thể như vậy, nhu cầu về quân nhu quá lớn, sẽ là nhược điểm chí mạng của bọn họ."

"Khả hãn, vậy chúng ta sẽ không xuất binh sao?" Ca Thư Khuyết Sĩ Cân vẫn không thể lý giải được dụng ý của khả hãn bọn họ.

"Xuất! Sao lại không xuất? Nhưng xuất thế nào? Khi nào xuất? Thì phải có đối sách nghiêm mật, nhưng, cũng không phải hiện tại. Về phần ba mươi vạn đại quân..." Khóe miệng Vệ Tử Quân hơi hiện một tia đạm cười, trong mắt tràn đầy lưu quang, "Ta hy vọng bọn họ toàn quân bị diệt."

...

Chiên trướng kéo dài như mây, trải khắp thảo nguyên, gió ấm áp, ánh mặt trời say lòng người, bầu trời trong veo, trong không khí tràn ngập hương vị cỏ xanh, một đàn cừu non đang ăn cỏ trên đồi, một đàn ngựa non cũng đang chạy ở phía xa.

Cởi vương bào ra, thay một thân kỵ phục tuyết trắng, Vệ Tử Quân nhảy xuống, ngồi trên cỏ. Ngả người về phía sau, nằm trên cỏ. Điệt Vân cùng Lưu Vân Đức cũng một trái một phải nằm xuống theo.

Vệ Tử Quân trong miệng ngậm cỏ, hai tay gối sau đầu, chợp mắt một chút, một cơn gió nhẹ thổi qua hai gò má, khiến cho lông mi rung động...

Nếu có thể như thế này, vĩnh viễn nằm vậy, thật tốt.

"Tử Quân..." Lưu Vân Đức khẽ gọi.

"Hử?" Nàng đáp lại, cũng không mở mắt.

Lưu Vân Đức không lên tiếng, hắn chỉ muốn gọi nàng một tiếng như vậy, vươn tay ra, nhẹ nhàng lấy vài ngọn cỏ trên đầu nàng xuống.

Điệt Vân ở một bên, mắt thấy hành động này, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, nhưng người này là biểu huynh của hắn, hắn không nên tức giận, chỉ là... chỉ là trong lòng không được thoải mái.

Điệt Vân buồn bực ngắt vài ngọn cỏ, thấy kia là thảo tiêm, chợt lóe lên suy nghĩ, đem ngọn cỏ kia nhẹ nhàng đưa vào trong lỗ mũi Vệ Tử Quân, ngoáy.

Vệ Tử Quân thấy trong mũi ngưa ngứa, tay bắt lấy ngọn cỏ kia, dùng sức day day cái mũi, "Được lắm, Điệt Vân, dám đánh lén ta."

Rồi đột nhiên xoay người chế trụ Điệt Vân, uy hiếp Điệt Vân hai ba câu, liền thò tay vào nách hắn.

Điệt Vân né tránh không kịp, cười to cầu xin tha thứ, Vệ Tử Quân vẫn tiếp tục tiến công, thẳng đến khi Điệt Vân mặt đỏ bừng, cười đến không thở nổi, mới dừng tay.

Một lần nữa nằm xuống, cầm mấy ngọn cỏ kia trên tay nhìn ngắm, cha nàng, cũng chính là dùng phương pháp này để gọi nàng rời giường.

Hạ Lỗ đứng ở đằng xa, lạnh mắt nhìn thấy hết thảy, trong lòng vị chua tràn ngập, 'hắn' rốt cuộc còn muốn trêu chọc bao nhiêu người nữa!

Tức giận xoay người đi, vừa vặn thấy một tên lính liên lạc thúc ngựa chạy tới, nhìn thấy Hạ Lỗ, lập tức hỏi: "Diệp Hộ, ngài có nhìn thấy khả hãn đâu không?"

Hạ Lỗ nhìn về hướng người kia, tên lính liền thúc ngựa chạy đi.

"Khả hãn..." Tên lính nhìn thấy thân ảnh kia liền bắt đầu gọi.

Vệ Tử Quân đứng dậy, không đợi tên lính kia chạy tới gần, đã xoay người lên ngựa, nàng biết, Ca Thư Phạt đã trở lại.

"Khả hãn, mọi việc tiến hành rất thuận lợi." Ca Thư Phạt uống hai chén nước lớn, nói tiếp: "Thần đã theo ý ngài bố trí ổn thỏa mọi việc, năm vạn tinh kỵ binh Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết đã vòng qua nơi Thổ Phiên đóng quân, lặng lẽ mai phục tại Nam Sơn, cầm chân Thổ Phiên ở Vu Điền, đồng thời ngăn chặn quân nhu của Thổ Phiên ở phía sau, lương thảo của bọn họ hiện tại chỉ đủ duy trì một tháng."

"Tốt lắm, trên đường có chặn sứ giả đến không?" Vệ Tử Quân nâng chén trà lên.

"Có ạ, từ ngày ngài bảo thần điều tra Phục Đồ Tín, sau khi tra được hắn cùng Thổ Phiên cấu kết muốn chia cắt Tây Đột Quyết, thần vẫn thủ ở đó. Ha ha, khả hãn ngài thật là liệu sự như thần, lần này quả thực là âm mưa của Thổ Phiên và Vu Điền nội ứng ngoại hợp. Thần chặn tên sứ giả này lại, theo ý của ngài, làm giả một bức thư mới, giả trang mật sử đem thư qua lại giữa hai bên." Nói xong, Ca Thư Phạt từ trong áo lấy ra mấy phong mật thư. "Khả hãn, đây là mật thư thần chặn được."

Vệ Tử Quân nhận lấy, cầm phong thư mở ra, "Kỳ thật nghe tin đại quân Thổ Phiên đóng ở ngoài Vu Điền, ta đã biết các ngươi đắc thủ, nếu không, bọn họ sẽ tấn công Sơ Lặc trước. Xem ra bọn họ rốt cục trở mặt thành thù."

"Đúng vậy, khả hãn, phong thư trên tay ngài là Vu Điền gửi cho Thổ Phiên, sau khi thần chặn được, liền theo ý ngài, lấy danh Vu Điền mở miệng đòi rất nhiều yêu cầu không hợp lí khác. Mà chặn được hồi âm của Thổ Phiên, lại đều đáp ứng những yêu cầu đó, Tùng Tán Kiền Bố này quả thực vô cùng giảo hoạt. Mà thần lại theo ý ngài, đem những lá thư này sửa thành chỉ trích tứ phía, thường xuyên qua lại, dĩ nhiên là biến thành một trận chiến mắng chửi lẫn nhau, ha ha ha." Ca Thư Phạt thoải mái cười to.

Vệ Tử Quân cũng cười ha hả, thật là đã lâu không được thoải mái như vậy, "Như vậy, trận này bọn họ nhất định sẽ đánh. Tương đương Vu Điền hấp hối, hết sức, Thổ Phiên cũng hao binh tổn tướng, khi đó chúng ta lại từ phía sau cho Thổ Phiên một kích thật mạnh, bọn họ không có quân nhu tiếp tế, mệt mỏi, đói khát, tất sẽ nhanh chóng vượt qua Nam sơn trốn về Thổ Phiên, kết quả ta lại cho quân mai phục ở Nam sơn tặng bọn họ thêm một kích nữa, chỉ sợ quân Thổ Phiên có đi mà không có về, ha ha ha."

"Khả hãn thật sự liệu sự như thần." Ca Thư Phạt cả đời này người hắn bội phục nhất, chính là vị khả hãn thiếu niên trước mặt này. Cho nên vẫn luôn trung thành và tận tâm. Hắn cảm thấy, có thể vì khả hãn chia sẻ một ít, cố hết sức làm tốt những gì ngài muốn, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. "Khả hãn, phun truân lần trước rút về làm sao bây giờ? Từ trong nhà hắn tìm được rất nhiều tài vật, hơn nữa còn có thượng đẳng mỹ ngọc của

Vu Điền mà chỉ có Vu Điền vương tộc mới có thể có, mà hắn vẫn không chịu mở miệng."

"Sự tình đã sáng tỏ, không cần lưu lại hắn..." Nàng kinh ngạc ấn ngực, nàng thật sự bắt đầu giết người không nhíu mày một cái sao? Không phải, người nọ hẳn là thừa nhận, không giết những người đó, nàng sao có thể bảo vệ con dân của nàng.

"Chỉ là..." Vệ Tử Quân nhấp một ngụm trà nhỏ, "Hy vọng có thể bắt sống Cống Tùng Cống Tán. Mua bán giữa ta và Thổ Phiên còn chưa có đủ."

"Con trai độc nhất của Tùng Tán Kiền Bố, có thể bán được giá tốt gì?"

...

Ở ngoài Vu Điền thành, cánh đồng vẫn bát ngát, xinh đẹp như trước, chỉ là nay, lại nhiều hơn một tia sát khí.

Năm ngày sau, đại quân Thổ Phiên, bắt đầu bao vây Vu Điền thành, phát động công thành.

Xưa nay Phục Đồ Tín nhìn như yếu đuối, nhưng từ khi bắt đầu trận chiến vô cùng nghiêm túc, sau mấy ngày, quân Thổ Phiên đã tổn hại hai vạn kỵ binh.

Vệ Tử Quân thờ ơ lạnh nhạt, nghe được chiến báo mỗi ngày, không có động tĩnh gì. Nàng mặt ngoài tuy rằng thoải mái, nhưng cũng đang không ngừng gia tăng huấn luyện mười vạn tinh kỵ binh.

Tây Đột Quyết nguyên là người Nhu Nhiên, kỹ thuật làm đồ sắt vô cùng cao siêu, lại thêm trong lãnh thổ có quặng sắt, lại có thuật luyện sắt của Thổ Nhĩ Kỳ, chế ra binh khí, vô cùng sắc bén. Vệ Tử Quân sai người chế rất nhiều mạch đao, thân đao nặng năm mươi cân, đao dài gần trượng, dày hai nhận. Vung lên uy vũ sinh phong, tuyệt đối làm cho quân địch khiếp sợ.

Những hộ dân du mục của Tây Đột Quyết trong nhà không có tráng đinh, nghe nói trong quân thiếu chiến mã, đều tự đưa ngựa nhà mình tới.

Nhìn những người dân thuần phác này, Vệ Tử Quân trong lòng vô cùng cảm động, bảo bọn họ đem ngựa về. Một là nàng không đành lòng dành lấy chút tài vật của người dân, hơn nữa chiến mã đều cần huấn luyện. Chiến mã, là công cụ tác chiến chủ yếu của Tây Đột Quyết, vô cùng dũng mãnh, thiện chiến, hơn nữa, binh quý ở tốc độ, mà phong cách tác chiến của nàng lại là tốc chiến tốc thắng, cho nên, tốc độ, giống, thể lực của chiến mã Vệ Tử Quân đều yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.

Mỗi ngày chiến báo không ngừng truyền đến, đợi đến khi quân Thổ Phiên bao vây Vu Điền hai mươi ngày, binh lực Vu Điền tổn hại chỉ còn tám ngàn, Vệ Tử Quân vẫn đang ngồi yên biết, thời điểm đã đến.

Nghe khả hãn muốn tự mình thân chinh ngăn địch, dân chúng Tây Đột Quyết xưa nay kính trọng dũng sĩ vô cùng sùng kính, ngày đại quân xuất phát, đều đứng dọc hai bên đường, chờ khả hãn của bọn họ đi qua nói lời chúc phúc.

Một tiếng kèn trầm thấp thổi lên, đại quân Tây Đột Quyết bắt đầu lên đường. Đội quân trang bị hắc thiết, dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang lạnh lẽo, tiếng bước chân hành quân vang dội, khiến cho nền đất hơi hơi rung động.

Hắc khôi thiết giáp thiết kỵ, chậm rãi tản ra, phân chia đứng trang nghiêm, ở giữa một đội nhân mã chậm rãi đi ra, một người đi trước, đầu đội mặc ngọc quan, một thân kỵ phục màu trắng, ngồi ngay ngắn trên hãn huyết bảo mã lóe kim quang màu trắng, áo khoác đỏ tươi bị gió thổi bay lên, phía sau cờ đầu sói màu vàng đón gió bay phần phật.

Phía sau, một đội binh lính đi theo, thiết khôi thiết giáp, bộ pháp chỉnh tề, mềm dẻo mà hữu lực.

"Vệ Phong ——" phía sau truyền tới một tiếng trẻ con hô lớn, là A Sử Na Đê Lam, "Ngươi chết trận đi, đừng có trở lại."

"To gan ——" một binh lính bắt được A Sử Na Đê Lam, bịt miệng nàng lại.

Vệ Tử Quân quay đầu nhìn, khoát tay, ngăn tên lính kia lại.

A Sử Na Đê Lam được tự do, lại bắt đầu kêu lớn, "Ra trận cũng không mặc khôi giáp, ngươi cứ chờ chết trận đi —— "

Khóe môi Vệ Tử Quân cong lên, lại nghiêng đầu liếc một cái. Sau đó kéo dây cương, đi với tốc độ nhanh hơn. Đội quân đông nghìn nghịt, ở phía sau lưng nàng khép lại, theo sát phía sau thân ảnh kia.

A Sử Na Đê Lam ở phía sau, thấy đội ngũ kia đã đi xa, mọi người ở phía sau chạy lên, như nước thủy triều, đem thân hình nhỏ gầy của 'hắn' nháy mắt che đi.

Khi đại quân Tây Đột Quyết đến phía sau quân Thổ Phiên một trăm lý, Vệ Tử Quân phái ra một chi có hai trăm tinh kỵ, dùng chăn bông bọc vó ngựa, dò đường ở phía trước, mục đích chủ yếu là ám sát quân tham của Thổ Phiên, khiến bọn họ không thể biết hướng đi của quân đội Tây Đột Quyết.

Đến khi ở phía sau quân Thổ Phiên hai mươi lý, Vệ Tử Quân hạ lệnh xây dựng doanh trại.

"Khả hãn, bây giờ ban ngày ban mặt, sao lại dựng doanh trại?" Ca Thư Khuyết Sĩ Cân hỏi.

Vệ Tử Quân mỉm cười, "Bởi vì buổi tối phải đi đường, bảo các thuộc hạ của ngươi ngủ cho tốt, tĩnh dưỡng tinh thần, buổi tối, khả năng sẽ mệt suốt đêm."

Tập kích vào ban đêm, có thể làm chiến sự chấm dứt nhanh hơn so với dự đoán.

Ban đêm, cảm giác mát mẻ tràn ngập, bầu trời đầy sao, mặt trăng bàng bạc giắt ngang chân trời, mang theo một chút lãnh ý lành lạnh.

Ban đêm như vậy, vô cùng thích hợp.

Binh lính Tây Đột Quyết chỉnh tề đứng dậy chuẩn bị, dùng chăn bông bọc vó ngựa của chiến mã.

Doanh trướng, lặng yên vô cùng. Mười vạn đại quân đều cùng làm một công việc, lại không có nửa tiếng động lớn xôn xao, có thể thấy được kỉ luật vô cùng nghiêm cẩn.

Thấy vậy, mấy vị tướng lãnh hữu sương, trong lòng đều âm thầm bội phục. Vệ Phong dẫn binh, quả nhiên danh bất hư truyền.

Trong đêm tối, một chi hắc thủy, chạy như bay trên cánh đồng bát ngát. Hai trăm tinh kỵ vẫn chờ ở tiền phương, cùng đội hắc thủy kia hội hợp, lấy tốc độ cực nhanh tiến thẳng đến quân doanh của Thổ Phiên.

Quân doanh Thổ Phiên đang say trong giấc ngủ, không hề hay biết nguy hiểm đang tới gần, cho đến khi binh lính tuần tra phát hiện hắc triều như mây đen đang chạy tới.

Tiếng kèn không ngừng thổi lên, binh sĩ từ trong trướng lao ra, có lấy sai binh khí, có khiên sai chiến mã, ánh lửa tán loạn, tiếng ngựa hí, tiếng hò hét vang thành một mảnh.

Nhưng rốt cuộc cũng là một dân tộc trải qua mưa gió trên lưng ngựa, rất nhanh liền sẵn sàng trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đại đội nhân mã tập hợp, mang theo trường thương nhất tề xông ra.

Đầu tiên là một trận mưa tên bắn tới, binh lính Thổ Phiên ở đằng trước lần lượt ngã xuống, ngay sau đó đội quân hắc thủy vọt tới, vung mạch đao trong tay, càn quét quân địch.

Khi Cống Tùng Cống Tán đi ra, thấy một thân ảnh tuyết trắng ở giữa hắc triều, thân hình hiên ngang tùy ý bay lên, như bạch long giữa mây đen, thổi quét tung hoành, mạch đao trong tay vung lên, quét đến chỗ nào, chỗ đó tung tóe máu tươi, dưới lưỡi đao đó, là vô số vong hồn.

Thân ảnh kia, trong khoảnh khắc làm cho hắn cảm thấy kinh diễm, ánh mắt bị trói chặt, thưởng thức phong tư giết người của 'hắn'.

Vệ Tử Quân ngẩng đầu, tức thì trông thấy ánh mắt kia xuyên qua bóng đêm mà đến.

Người kia lập tức ngồi ngay ngắn, dưới ánh đuốc hai má hắn có chút mê huyễn, lông mi giãn ra, xốc lại tinh thần, bên môi khẽ hiện lên tia cười. Mắt thấy đại quân Thổ Phiên đã ngã xuống rất nhiều, hắn lại không có một tia kinh hoảng, khẽ nâng tay phải, lập tức lại có hai đội quân Thổ Phiên nhanh chóng trên đường chạy đến, tầng tầng chiến đấu.

Người kia, hẳn là Cống Tùng Cống Tán...

Vệ Tử Quân vung trường đao, phi ngựa về phía đó.

Cẩn thận liếc thân ảnh kia một cái, Cống Tùng Cống Tán quay đầu nói với tả hữu thị vệ: "Đi, giết hắn!" Lập tức, giương cung lên, một mũi tên sắc bén lên dây, cung mở ra như trăng tròn. Nghĩ đến phong tư lỗi lạc như thế, không ai có thể giết, lát nữa sẽ chết dưới tên của hắn, hắn không khỏi cười lớn.

Làm như biết được ý đồ của nàng, rất nhiều dũng tướng Thổ Phiên chặn ở phía trước, chặn đường đi của nàng, lúc nàng mở một đường máu, lại nhảy ra hơn mười tên thị vệ Thổ Phiên võ nghệ cao cường, kìm chân nàng.

Nghe nói Thổ Phiên thượng võ, quả thế. Những người này thân thủ nhanh nhẹn, động tác lưu loát, đủ để đem nàng vây khốn một trận.

Ngay lúc nàng cùng những thị vệ này dây dưa, một mũi tên bằng sắt, xé gió gào thét bay về hướng nàng. Nghe được tiếng mũi tên của chủ tử, nhất thời, trăm ngàn binh sĩ Thổ Phiên nhất tề đáp cung, trăm ngàn mũi tên nhất tề phóng tới...

Những binh lính Tây Đột Quyết ở đó cùng phát ra một tiếng thét kinh hãi, "Khả hãn ——" đều dứt bỏ địch nhân bên người chạy về phía cái thân ảnh màu trắng kia.

Nàng giương đao đánh gãy mũi tên bằng sắt kia, mắt thấy một trận mưa tên phóng tới, Vệ Tử Quân khẽ quát một tiếng, thân ảnh bay lên, ở trên không trung, thân hình mở ra, giương cung cài tên, mũi tên nhọn lóe lên ngân quang, xuyên qua bóng đêm, cuồn cuộn nổi lên từng trận tiếng gió, phá không mà đi.

Ánh mắt Cống Tùng Cống Tán khóa chặt thân ảnh nổi bật trên không trung kia, khi thấy một tên kia bắn ra, tức khắc lắc mình tránh đi, vẫn tránh không kịp, đầu vai trúng tên. Hắn không ngờ tốc độ của tên kia lại nhanh như vậy.

Vệ Tử Quân bỏ trường cung xuống, phi thân tới, cơ hồ trong một khắc Cống Tùng Cống Tán trúng tên, nàng đã phi thân đến trước mặt hắn, ngay khi hắn còn ngốc lăng, đã dùng sức, bắt hắn đi.

Mắt thấy vương tử bị bắt, quân Thổ Phiên như rắn mất đầu.

Vệ Tử Quân đưa Cống Tùng Cống Tán nhảy lên trướng đỉnh nơi đóng quân, bay vọt vài cái, đi về phía sau quân Đột Quyết.

Cống Tùng Cống Tán bị nàng bắt, ngẩng đầu nhìn cái cằm duyên dáng phía trên cổ hắn, cùng với trong gió đêm, người 'hắn' tản ra một mùi hương nhè nhẹ như hoa mai... Người này chính là Tây Đột Quyết khả hãn? Tinh tế giống như một nữ nhân! 'Hắn' lại có thể tránh thoát mũi tên của hắn, chưa từng có người nào có thể tránh thoát mũi tên của hắn.

Dưới tình huống chủ tướng bị bắt, trong lòng quân Thổ Phiên sớm đã đại loạn, không còn lòng muốn chiến, một đội ngũ nhỏ trốn hướng Nam sơn, còn lại ngoại trừ đầu hàng, toàn bộ bị tiêu diệt ở ngoài Vu Điền thành.

Mà đội ngũ trốn hướng Nam sơn kia, lại bị Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết dẫn phục binh tiêu diệt.

Đến đây, cuộc chiến tranh kéo dài một tháng này, đã xong. Ba mươi vạn đại quân Thổ Phiên, Tây Đột Quyết khả hãn đột nhiên ra tay, một đêm bị phá.

Trận này, bắt được mười lăm vạn quân Thổ Phiên, tiêu diệt tám vạn, chặn được hai mươi vạn đam lương thảo của Thổ Phiên. Trọng yếu nhất là, bắt được vương tử duy nhất của Thổ Phiên, Cống Tùng Cống Tán.

Chuyện tích Vệ Tử Quân một đêm đại phá Thổ Phiên, từ đêm nay lại bắt đầu truyền bay lả tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play