Vệ Tử Quân nghe thấy tiếng đánh nhau bèn chạy xuống lầu, thấy Lưu Vân Đức đã cùng hán tử mắt lé đánh nhau, bèn phân phó Lục Lang, "Lục Lang, ngươi lập tức đi huyện nha tìm Huyện lệnh Ngũ Minh Phủ, bảo hắn sai người đến đây." Lục Lang lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài.

Lại chuyển góc một nhóm khách nhân đang trốn, "Chư vị khách quan, thỉnh lên trên lầu tránh né." Sau đó dẫn khách nhân đi lên trên lầu, tự mình canh giữ ở đầu cầu thang, đám ác đồ muốn đi lên lầu đều bị nàng ngăn lại, nhất thời vài tên ác đồ đều bị nàng đánh cho quay cuồng.

Đám ác đồ thấy thế, đều hướng đến vây lấy nàng. Công phu của Vệ Tử Quân lúc này đã không phải như mấy tháng trước, không chịu nổi một kích khoa chân múa tay, vài tên ác đồ này căn bản không phải đối thủ của nàng. Bay lên không, mũi chân nhảy nhẹ một chút, vài tên lưu manh ngã xuống đất, lại nắm lấy một chiếc đũa phi ra, lại có mấy tên nữa ngã xuống đất.

Mấy tên còn lại thấy thế bèn rút vũ khí bên hông ra, nhìn thoáng qua nhau, sau đó một tên liền đột nhiên giương tay, Vệ Tử Quân đang định đón đánh thì đột nhiên xuất hiện một lớp sương trắng bao phủ, đầu trở nên choáng váng, không đứng nổi.

Hóa ra là cái tên kia tung ra mê dược, bọn ác đồ thấy nàng bị mê dược khống chế, đồng loạt cầm vũ khí hướng nàng bổ tới, Lưu Vân Đức bên kia vừa chế trụ được hán tử mắt lé, thấy thế, hét lớn một tiếng bay vọt lại đây, đá văng trường đao đang hướng tới người Vệ Tử Quân ra, lấy thân bảo vệ nàng.

Một bên ôm người đang hôn mê, một bên lại đón đánh mấy kẻ ác đồ, không nghĩ tới đột nhiên có một tên từ đằng sau đem đại đao chém về phía Vệ Tử Quân. Lưu Vân Đức đang ứng đối với mấy người tiến công phía trước, một lòng chỉ lo cho an nguy của người đang nằm trong lòng, không để ý tới điều khác, khi hắn thấy người đánh lén bên hông kia, đã không kịp tránh đại đao kia, hắn dứt khoát xoay người bảo vệ Vệ Tử Quân, đại đao chém vào sau lưng hắn..

Một nhát đao lạnh lùng cứa vào lưng, Lưu Vân Đức phẫn giận ra quyền, một cỗ chưởng phong khiến mấy kẻ ác đồ kia miệng phun máu tươi. Hắn vô cùng phẫn nộ, hắn đã nhân từ không muốn giết ai, cũng ra tay không nặng, chỉ muốn giáo huấn bọn chúng một chút. Vậy mà bọn chúng còn không biết điều, còn dám hạ độc thủ với người mà hắn yêu thương.

Phẫn nộ tựa như cuồng phong thổi qua quét hết lá rụng, chưởng phong đến chỗ vào, chỗ đấy là một cỗ máu tươi. Nháy mắt, đại đường đang chém giết linh tinh trở nên yên tĩnh, duy nhất có thể nghe được đó là tiếng rên rỉ thống khổ.

Vệ Tử Quân mở hai mắt ra, nhìn thấy một phen cảnh tượng như thế này. Bởi vì khi vừa thấy màn sương trắng kia, nàng liền ngừng thở, cho nên chỉ hít vào chút ít khói mê, lượng khói mê ấy chỉ đủ làm nàng mê muội trong nháy mắt, liền tỉnh lại.

Lúc này Ngũ Huyện lệnh cũng dẫn nha sai đến, Ngũ Huyện lệnh sai người vây quanh Tụ Vân lâu, dẫn theo mười tên nha sai đi vào Tụ Vân lâu.

Vệ Tử Quân tiến lên chắp tay nói: "Làm phiền Minh phủ tự mình đến, ở nơi này có mọi người chứng kiến, thỉnh Minh phủ làm chủ cho tiểu nhân."

"Vệ công tử khách khí." Sau khi đáp lễ, Ngũ Huyện lệnh xoay người ra lệnh: "Người đâu! Đem bọn đạo tặc này toàn bộ bắt lại, giam vào đại lao, chờ ngày xét xử."

"Ngũ Minh Phủ!" Hán tử mắt lé thấy Ngũ Huyện lệnh, "Là ta, Ngũ Minh Phủ."

Ngũ Huyện lệnh nhìn hán tử mắt lé, liếc mắt một cái không quan tâm.

"Minh Phủ." Hán tử mắt lé nóng nảy, "Minh Phủ quên tiểu nhân rồi sao? Minh Phủ phải làm chủ cho tiểu nhân!"

"Làm càn!" Ngũ Huyện lệnh kia hét lớn một tiếng, "Hết thảy bắt lại, một người cũng không được buông tha." Sau đó đi về hướng Vệ Tử Quân, "Vệ công tử bị sợ hãi rồi, lão phu đem tên ác đồ này về, ngày mai công tử tới nghe thẩm đi."

"Làm phiền Minh phủ." Vệ Tử Quân chắp tay nói lời cảm tạ.

Tiễn bước Ngũ Huyện lệnh, Vệ Tử Quân sai người thu thập lầu một, sau đó xoay người đi lầu hai trấn an khách nhân, mời họ tiếp tục ăn, không thu một văn tiền cơm khiến mọi người phi thường vừa lòng.

Đang cùng khách nhân hàn huyên, một tên tiểu nhị chạy đi lên, "Chưởng quầy, không hay rồi, Lưu quản sự hắn.. Hắn choáng váng đến."

"Cái gì?" Vệ Tử Quân bước nhanh đi xuống lầu, thấy Lưu Vân Đức đang được mọi người đỡ, phía sau lưng là một vết thương dài hơn thước, chảy ra máu đen.

"Sao lại thế này! Hắn sao lại bị thương?" Vệ Tử Quân xé quần áo hắn ra, nhìn miệng vết thương, đây rõ ràng là dấu vết trúng độc, chỉ là nàng không hiểu y thuật, cũng không biết đây là độc gì.

"Lúc ấy chưởng quầy hôn mê, hắn vì cứu ngài, thay ngài nhận một đao." Một tên tiểu nhị thấy được toàn bộ quá trình.

Vệ Tử Quân hít một hơi, tên ngốc tử này! Nhẹ điểm mấy chỗ huyệt đạo của hắn, để ngừa độc lan tràn. Định dẫn hắn hồi cốc chữa thương, lại sợ hắn biết được bí mật trong cốc, vì thế lệnh Lục Lang đưa hắn lên lầu rửa miệng vết thương, còn mình hồi cốc đi tìm sư phụ.

Vào trong cốc, vốn không định nói người bị thương là ai, nhưng vì tôn trọng ý nguyện của sư phụ, nàng vẫn đem chuyện tình của Lưu Vân Đức nói ra.

"Nếu hắn không muốn thương tổn Điệt Vân, lão phu liền cứu hắn một mạng. Điệt Vân, theo ta đi." Sư phụ mang theo Điệt Vân cùng chạy tới Lộc thành.

Bởi vì trị liệu kịp thời, Lưu Vân Đức cuối cùng qua khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn mê man.

Trị liệu xong hết thảy, thấy Lưu Vân Đức vẫn ngủ, Vệ Tử Quân liền sai người chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, bảo Đoàn Tân, Điệp Nhi cùng Trương lão bá tới cùng ăn, cũng giới thiệu từng người với nhau.

"Điệt Vân, về sau ngươi mỗi ngày đều có thể đến đây." Nhìn gương mặt thanh tú kia, trong lòng ẩn ẩn lướt qua một tia đau đớn, điều chỉnh lại suy nghĩ, chuyển hướng sư phụ, "Sư phụ về sau tới nơi này ăn cơm đi, chờ con qua một thời gian nữa sẽ mua một căn nhà ở đây, mọi người có thể đến đây ở."

"Ta ở chỗ cũ rất thanh tĩnh, Điệt Vân có thể lại đây giúp đỡ, có chỗ ở là được rồi, ngươi có bao nhiêu bạc chứ! Còn mua nhà nữa! Lo cho chính mình đi." Rốt cuộc là lão nhân gia, luôn miệng lải nhải.

"Sư phụ, đợi lát nữa con đem bạc tháng trước kiếm đều cho người mang về, người liền hiểu được con buôn bán có lời bao nhiêu, về sau cái gì người cũng không cần lo lắng." Vệ Tử Quân cười nói, trong giọng nói tràn đầy tự hào.

"Lão bá, đại ca của ta ở đây thanh danh lan xa, người người đều biết, kết giao rộng rãi, năng lực phi phàm, kiếm chút đỉnh tiền tất nhiên là không hề khó, lão bá không cần lo lắng cho đại ca." Đoàn Tân ở một bên xen mồm nói.

"Ngươi, tiểu tử này thật biết giúp ta thổi phồng." Vệ Tử Quân lấy chiếc đũa gõ trán Đoàn Tân một cái, Điệp nhi thấy vậy bật cười.

Nhìn Điệp Nhi, Vệ Tử Quân tâm tư khẽ động, không khỏi thì thầm: "Điệp Nhi, Điệt Vân, sư phụ, người xem có phải trời sinh một đôi hay không?"

Tụ Vân Tẩu cười, từ chối cho ý kiến. Điệt Vân hung hăng liếc Vệ Tử Quân một cái.

Vệ Tử Quân nói, "Điệt Vân, ngươi xem Điệp Nhi của chúng ta, tú ngoại tuệ trung, không chỉ xinh đẹp, còn có một giọng hát hay, đàn tì bà rất tuyệt, ai, Điệt Vân cũng đến tuổi nên thành gia rồi!"

Điệp Nhi từ lúc đến đây, tâm tình vui vẻ, cơm no áo ấm, lại không cần ở đi bên ngoài chạy đi chạy lại, vì thế khuôn mặt cũng đẫy đà trắng nõn lên, so với trước kia xinh đẹp tuyệt trần hơn không biết bao nhiêu. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Vệ Tử Quân đương nhiên là phải nghĩ tới người trong nhà trước.

"Được rồi, ăn cơm của ngươi đi." Khuôn mặt Điệt Vân hơi hồng, vùi đầu ăn cơm, cũng không ngẩng đầu.

"Ha ha.. Trương lão bá, Điệt Vân nhà ta chính là tính tình như vậy, hay thẹn thùng đáng yêu." Vệ Tử Quân cười nhìn về phía Trương lão bá. Thuận tiện liếc nhìn Điệp Nhi một cái, Điệp Nhi kia mặt đã đỏ ửng, ăn cơm cực không được tự nhiên.

"Tốt lắm, ăn cơm, ăn cơm." Vệ Tử Quân lúng túng nói.

Xem cái không khí này, cái gì cũng cũng không thể nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play