Không biết qua bao lâu, Vệ Tử Quân tỉnh lại. Phát hiện mình đang nằm trên giường, suy nghĩ đủ điều, mới giật mình phát hiện mình vẫn còn đang ở trong phủ tướng quân.

Đã là giờ gì rồi? Nhìn nến đỏ trên án đã đốt hơn phân nửa, ngoài cửa sổ lồng đèn lay động, chiếu sáng một mảnh trong viện.

Dùng sức ngồi dậy, đầu đau kịch liệt, choáng váng nặng nề, rượu còn chưa hoàn toàn tan đi. Nương theo ánh sáng, đem căn phòng nhìn qua một lần.

Bên trong phòng dùng bình phong phân cách ra vài khu vực, ở phía trước cách đó không xa là một cái kỷ trà lớn, trên án có thư phòng tứ bảo, đặc biệt là cái giá bút, treo hơn mười chiếc bút lông từ lớn đến nhỏ. Sau án là ải tháp cao chừng một tấc, bên cạnh là một cái bình sứ thấp nhưng rất rộng, bên trong cắm đầy các loại tranh cuốn. Đằng sau chính là bình phong, mặt sau bình phong là màn che.

Vệ Tử Quân phát hiện nơi này chủ yếu dùng màn che, bình phong làm đồ trang trí đồng thời ngăn cách các khu vực, mà giường nàng đang nằm cũng là đằng sau đại phiến màn che. Giường thời kì này là đặt riêng trước tấm bình phong, ba mặt có vòng bảo hộ cao ước nửa thước vây quanh, cũng không giống như giường thời Minh Thanh là khảm nhập vào trong.

Hai tay đè huyệt thái dương, cúi xuống đi giày lại cả kinh thấy mình chẳng những bị cởi giày, ngay cả tất cũng bị cởi ra.

Ai, không biết người cởi tất cho nàng có nghĩ cái gì không. Phải biết rằng Vệ Tử Quân nàng tuy rằng khá cao nhưng chân nàng lại vừa nhỏ lại vừa trắng. Ngón chân cũng rất nõn nà, tựa như một đứa trẻ sơ sinh, một loạt móng chân cũng trong suốt, mượt mà, sạch sẽ. Trước kia bạn bè của nàng đều nói chân nàng vô cùng đẹp. Một đôi chân như vậy ai mà tin là chân của nam nhân?

May mắn là thời đại này nữ nhân cũng không có tập tục bó chân.

Vệ Tử Quân lòng không yên đi giày vào, lại sờ sờ trước ngực mình, thấy mọi thứ mạnh khỏe, liền đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa liền có hai tỳ nữ chào đón: "Công tử đã tỉnh, thỉnh công tử dùng bữa tối."

"Không cần. Trần tướng quân đâu?" Vệ Tử Quân hỏi.

"Tướng quân cùng trấn an sử và Lý giám quân ở trong thư phòng, để nô tỳ đi thông báo cho tướng quân."

"Lý giám quân? Lý Long Dực sao? Hắn ở đâu? Dẫn ta qua đó." Nghĩ đến Lý giám quân này hẳn là người kia.

"Dạ." Tỳ nữ khom người đáp.

Thị vệ trước cửa vào thông báo, Vệ Tử Quân liền tiến vào.

Ba nam nhân thấy hắn tiến vào đều đứng lên.

"Ai, nghe nói hôm nay có người rất xấu nha, chẳng những say rượu còn làm chuyện điên rồ nữa!" Lý Long Dực cười hì hì nhìn Vệ Tử Quân vừa bước vào cửa.

Làm chuyện điên rồ?

Nàng?

Vệ Tử Quân chảy đầy mồ hôi lạnh, chắc không phải nàng làm ra cái chuyện ám muội gì chứ? Dù sao chính mình nằm trên giường cũng không biết.

Ba nam nhân thấy nàng kinh ngạc há hốc miệng, trợn mắt, đều ôm bụng cười ha hả.

Tứ đệ bọn họ thật hồn nhiên, nói dối chút cũng có thể đem hắn biến thành như vậy.

Thấy bọn họ cười to mới biết là bọn họ trêu chọc nàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng nàng không phải dễ dàng mắc mưu, chỉ là đây là lần đầu tiên nàng say rượu. Nàng chỉ biết trước kia bạn bè của nàng say rượu có khóc, có cười, có nhảy múa khiêu vũ. Cho nên, tuy nàng tin rằng khi mình say rượu vẫn bảo toàn dáng vẻ, nhưng dù sao say quá ai dám đảm bảo nàng không làm ra một số chuyện kinh người.

Day day cái trán còn chút đau, đi về phía mấy người kia, thản nhiên nói: "Đại ca lại bắt đầu giễu cợt đệ."

Sau khi mấy người đều ngồi xuống, Trần Trường liền sai người bưng lên một chén canh giải rượu cho nàng.

Vệ Tử Quân vừa uống canh vừa hỏi: "Tam ca, mấy người thương buôn lương thực có nói ra cái gì không?"

Trần Trường lắc đầu, "Những người này quá mức tinh vi, hôm nay Thượng Chân đi thăm dò bọn họ cũng không thu hoạch được gì."

"Đại ca, nhị ca, tam ca, nghe tiểu đệ nói một lời. Những người này chính là thương nhân, thương nhân chính là đem lợi ích của mình đặt lên trên hết, cho nên, mấu chốt vấn đề không phải là ở thương nhân mà là mượn sức thương nhân."

"Lời Tứ đệ nói rất đúng, chẳng lẽ Tứ đệ có cách?" Trần Trường vội vàng hỏi.

"Cũng không hẳn là biện pháp, nhưng lấy chút lương thảo thì không thành vấn đề." Vệ Tử Quân thản nhiên nói, lại nhớ tới cái gì dường như nhíu mi suy nghĩ sâu xa.

Ba người vừa nghe có biện pháp, nhất thời đồng loạt hỏi "Biện pháp gì?"

"Nghe nhị ca nói người khống chế lương thảo là Bùi Lại Phương?" Vệ Tử Quân hỏi.

"Đúng." Lý Thiên Kỳ đáp.

"Nói vậy nhị ca hẳn biết dã tâm của Bùi chưởng quầy?" Vệ Tử Quân lại hỏi.

"Đợi thời cơ làm phản! Hắn nghĩ thế nhưng thực ra không có gì đáng ngại. Nhưng mà lương thảo quả thật là bị hắn khống chế." Lý Thiên Kỳ khẽ nhíu mày, con ngươi tuấn mỹ đầy lưu quang hiện ra một tia ưu sắc.

"Rõ ràng giết lão nhân kia, mọi chuyện đều giải quyết xong." Trần Trường tức giận khoa tay.

"Tam ca sai rồi, giết hắn thì có tác dụng gì, ngay lập tức sẽ có người khác thế chỗ hắn liên hệ các thương buôn lương thực." Vệ Tử Quân thản nhiên nói "Huống hồ không chừng không chỉ có Lộc thành xảy ra hiện tượng này mà các địa phương khác cũng có thể có."

"Ý của tứ đệ là.." Lý Thiên Kỳ cân nhắc lời nàng.

"Nhị ca nếu đã xác định dụng ý của Bùi Lại Phương, nếu lại tra ra các châu quận khác cũng có hiện tượng tích trữ lương thảo thì Bùi Lại Phương này đang chờ chính là cơ hội không chỉ đơn giản là phong Vương. Tục ngữ nói: Binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Nếu đại bộ phận quận châu đều có hiện tượng này, như vậy mục tiêu của hắn chính là toàn bộ Đại Dục."

Lý Thiên Kỳ tán thưởng nhìn Vệ Tử Quân. "Lời tứ đệ nói rất đúng, ta vốn cũng đã hoài nghi, nhưng nghĩ một chưởng quầy nho nhỏ cũng không có lá gan đó, nhưng nghe tứ đệ nói thực sự là từ trong mộng bừng tỉnh. Nay xác thực xung quanh đều khó kiếm lương thảo, xem ra là đúng như lời tứ đệ nói."

"Nhị ca, một cái chưởng quầy có cái lá gan đó hẳn là tay sai cho người." Vệ Tử Quân thở dài.

"Chắc là loạn thần trong triều, trở về ta nhất định sẽ cẩn thận điều tra, nhưng mà tứ đệ, người có biện pháp gì kiếm lương thảo?"

"Nhị ca, hiện nay, ngoại trừ lương thảo còn có thứ gì khiến cho thương nhân xua như xua vịt thậm chí còn hơn lương thảo? Vệ Tử Quân bắt đầu dẫn vào chủ đề.

" Muối, sắt! "Lý Thiên Kỳ đáp." Vậy là như thế nào? "

" Nếu như dùng muối đến đổi lấy lương thảo, thương nhân kia có đồng ý không? "Lại hỏi.

" Tất nhiên là vạn phần nguyện ý. "Lý Thiên Kỳ đáp.

" Theo ta được biết, kinh sư Đại Hưng thành thừa thãi muối ăn, toàn bộ muối ăn của Đại Dục đều do Kinh Triệu quận cung ứng, mà ngoại trừ Kinh Triệu quận, một nơi sản xuất muối khác là huyện Diêm Thành đang bị chiếm đóng. "Một ý cười hiện lên trên khóe miệng.

" Không sai. "

" Trước mắt muối chế của Đại Dục vì triều đình lũng loạn, thương nhân khắp nơi vì để đổi muối mà phí rất nhiều tâm tư. Biện pháp của ta chính là, phong tỏa việc làm ăn của thương nhân Đại Dục với Diêm Thành sau đó ban chiếu, cho phép thương nhân lấy lương đổi phiếu muối, hơn nữa kêu bọn họ đem lương thực đến các nơi đóng quân, ở các địa phương này đổi lấy phiếu muối. Như vậy, thương nhân khắp nơi nhất định sẽ xua như xua vịt chạy tới các đồn quân trú, không cần người nào áp giải, bọn họ sẽ chủ động đưa đi. "

" Hay, biện pháp thực đơn giản! "Trần Trường đã ở nơi nào đó phấn khích kêu lên.

" Còn có.. "Vệ Tử Quân nói tiếp" Thương nhân đưa lương thảo chỉ là một bộ phận, đại bộ phận phần tử ngoan cố có khả năng bị xúi giục, cũng không lo lắng lương thảo xuất xử, cho nên án binh bất động. Nếu muốn bọn họ cam tâm đem lương thảo đến, trước hết phải thay đổi cục diện. "

" Thay đổi cục diện? "

" Đầu tiên, lấy lợi ích ở Lộc thành, chỉ cần Bùi Lại Phương ở trong này, không cần biết triều đình hạ chiếu thư gì, hắn đều nghĩ ra biện pháp ứng đối, tiếp tục tung ra điều kiện với thương buôn lương thực. Như vậy biện pháp chính là khiến cho Bùi Lại Phương gặp chuyện không may. Chỉ cần lấy một cái cớ Bùi Lại Phương đắc tội danh tướng, giao cho Hình bộ giam giữ thẩm tra, ngăn cách với những lương thương kia, lương thương kia như chia năm xẻ bảy đều tự tìm đường ra. Sau đó lại cho giới thương buôn tung ra lời đồn, Bùi Lại Phương có ý đồ mưu phản, người liên hệ chặt chẽ đều bị tru sát, như vậy, dù lại có người đi liên lạc nhóm lương thương bọn họ cũng không dám làm, hơn nữa có thể đổi lấy vật dụ hoặc như muối phiếu, chỉ sợ lương thực cũng không đáng gì. "

" Ha ha, tứ đệ quả là bảo bối của ta, là Gia Cát trên trời, mau cho ta hôn một cái. -- 'Ba' "Trần Trường còn chưa dứt lời thì đã lao về phía trước ôm lấy Vệ Tử Quân, lời vừa mới nói ra, miệng đã hướng về phía gò má Vệ Tử Quân, tiếng" Ba "qua đi còn vừa lòng tặc lưỡi.

Động tác của Trần Trường quá nhanh, Vệ Tử Quân còn chưa kịp phản ứng đã bị phi lễ, đành phải bất đắc dĩ sờ mặt, định tiếp tục nói mưu kế của nàng. Không nghĩ tới Lý Thiên Kỳ thấy Trần Trường hôn nàng, không cam lòng bèn đi đánh lén một cái, Lý Long Dực kia lại vô lại ở trên người nàng hôn một cái.

Vệ Tử Quân vừa thẹn vừa giận, một bên lấy cánh tay che mặt, một bên giãy dụa đẩy Lý Long Dực ra. Giãy dụa đuổi người ra, ngồi vào chỗ của mình, trên mặt đã ửng hồng.

" Không nói"Vệ Tử Quân tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play