Sáu mắt đang giằng co, sấm chớp đá lửa bay lòe lòe tứ phía, một hạ nhân đột nhiên chạy tới.

"Tướng quân, yến hội đã đến giờ, có thể bày tiệc chưa?"

"Ừ." Trần Trường đáp một tiếng. "Các vị, yến hội đã bắt đầu, chúng ta trở về đi." Trần Trường tiếp đón mọi người.

Lúc ngồi xuống, Trần Trường cùng Trương Quận Thủ mỗi bên kéo một cánh tay của Vệ Tử Quân về hướng chỗ ngồi của mình, suýt nữa đem nàng chia làm hai nửa.

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ cười khổ, ngẫm lại không nên để Trương Quận Thủ quá mức xấu hổ, vì thế nói với Trần Trường: "Tam ca buông tay đi, ngươi nên cho ta cơ hội nịnh bợ sứ quân một chút."

Trần Trường thấy nàng không hiểu ý người khác như vậy, hừ một tiếng lỗ mãng buông cánh tay nàng ra. Gương mặt Trương Quận Thủ đã cười đến mức tròn vo như cây hoa cúc.

Vệ Tử Quân hiểu được dụng ý của Trần Trường, nhưng nàng ngồi bên kia thì sẽ vắng vẻ Trương Quận Thủ, người ta dù sao cũng là khách, không tiện làm mất mặt. Hơn nữa tuổi cũng lớn như vậy, nàng nhìn cũng không đành lòng. Về phần khác, mọi người đều nhìn chằm chằm, hắn có thể làm gì.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, nữ tử cũng đến ngồi bên cạnh mỗi người, Hinh Hà an vị bên cạnh Vệ Tử Quân.

Sau khi Trần Trường nâng chén khách sáo, mọi người đều bắt đầu đưa chén mời rượu nhau, ngươi kính ta phạt, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Vệ Tử Quân thấy Hinh Hà ở bên cạnh vô cùng câu nệ, lại nhợt nhạt ăn vài miếng đồ ăn. Không khỏi tâm sinh thương tiếc, liền không ngừng gắp rau đưa vào trong chén Hinh Hà, khuyên nàng nên ăn nhiều một chút.

Trần Trường thấy vậy, cười, nói với Hinh Hà: "Hinh Hà, Tứ đệ của ta vừa rồi còn vì cô nương làm một bài thơ." Dứt lời đem thơ ngâm một lần cho Hinh Hà.

Hinh Hà nghe xong liếc Vệ Tử Quân một cái, thấy hai mắt Vệ Tử Quân tràn ngập ý cười nhìn nàng, bất giác mặt trở nên đỏ bừng, hơi cúi đầu.

"Ha ha ha." Trần Trường cười một tiếng, "Chàng hữu tình, thiếp có ý, Tứ đệ, dù sao bên người ngươi cũng không có nữ nhân, chi bằng đem Hinh Hà về đi."

Vệ Tử Quân thầm thở dài một tiếng, mấy huynh trưởng của nàng có phải nhiệt tình quá rồi không. Bọn họ đâu biết là đang cho nàng thêm chuyện phiền toái đâu. "Tam ca, đừng nói đùa, lấy phong tư của Hinh Hà cô nương, sau này phải gả cho người phú quý. Huống hồ tiểu đệ đã đính hôn, càng không có có phúc này, về sau Tam ca không cần lại giễu cợt tiểu đệ."

Hinh Hà ở bên cạnh nghe xong, thu hồi gương mặt thẹn thùng, trên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đứng lên. "Các vị đại nhân, hôm nay là ngày vui của Trần đại nhân, thiếp thân vì mọi người đàn thủ khúc trợ hứng." Dứt lời, tay cầm nhạc khí đi đến giữa sảnh quỳ xuống.

A? Đây là nhạc khí gì, chỉ thấy nhạc khí kia cao chừng ba thước, hình dạng như nửa cây lược gỗ, trên vòng cong sơn màu đen, chạm trổ hoa văn gắn từng sợi dây đàn, ước chừng hai mươi dây. Hinh Hà đem nhạc khí kia ôm trước ngực, hai tay vai kề vai nhẹ nhàng tạo ra một đạo âm phù.

Quỳ mà tay trước tay sau đàn? Vệ Tử Quân tìm lại kiến thức nhạc lý trước kia đã được học qua, chẳng lẽ đây là đàn Không sớm đã bị thất truyền?

Qua một đoạn âm dạo đầu, hai tay Hinh Hà đột nhiên cao thấp tung bay, nhất thời âm thanh bàng bạc như nước Hoàng Hà, cuồn cuộn mà đến, lại không biết biến đi đâu mất, thanh âm dần trở nên mềm mại, tinh tế thanh thúy, leng keng như tiếng suối chảy, lại như trăm hoa đua nở. Ngón tay thon nhỏ tung bay, âm hoặc cao vút hoặc hùng hồn, làm thiên địa động dung, núi sông hô ứng.

Nhạc khí đó âm vực rộng lớn, âm sắc ôn nhu trong suốt, thậm chí còn có thể tấu ra hợp âm. Nhạc khúc tuyệt diệu, giai điệu phi phàm, không khỏi làm mọi người rung động.

Một khúc qua đi, mọi người cùng trầm trồ khen ngợi. Hinh Hà đứng dậy thi lễ, trở lại vị trí ngồi.

"Hinh Hà cô nương tài nghệ cao siêu, tiếng đàn lượn lờ, rung động lòng người, xin hỏi cô nương nhạc khí đó có phải là đàn Không?" Vệ Tử Quân khen.

"Vệ công tử quá khen, nó đúng là đàn Không." Hinh Hà cúi đầu đáp, cũng không nhìn Vệ Tử Quân. Chẳng lẽ là vừa mới cự tuyệt làm cho nàng trong lòng sinh khúc mắc?

"Tứ đệ, mọi người ở đây chỉ có ngươi không đưa hạ lễ, ngươi cũng nên biểu đạt tâm ý đi." Lý Thiên Kỳ cũng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, chẳng lẽ hắn còn có thể đàn được Đàn Không? Kỳ thật bản thân cũng không rõ vì sao cứ muốn trước mặt mọi người khiến hắn khốn đốn, chẳng lẽ chính là muốn nhìn hắn lại nhanh mồm nhanh miệng đối đáp như thế nào hay sao? Hay là muốn xem hắn còn tài năng nào khiến bản thân mình kinh ngạc nữa?

"Nhị ca, người không biết không có tội, nếu biết nhưng không làm đó là do tiểu đệ, nhưng tiểu đệ không biết cớ sao cứ phải làm khó." Vệ Tử Quân thong dong đáp, tuy rằng trong lòng có chút nổi giận, nhưng mặt ngoài cũng dường như không có việc gì.

Lý Thiên Kỳ cũng không để ý lời của Vệ Tử Quân, nói thẳng: "Tứ đệ, hôm nay không khí sôi nổi như vậy, chi bằng Tứ đệ cũng đàn một khúc trợ hứng được không. Nếu không biết cũng không sao, liền múa kiếm đi, ngươi múa kiếm cũng giống như khiêu vũ, so với những người trong giáo phường cũng không kém bao nhiêu."

Mọi người nghe xong cả kinh, nhìn không ra tiểu công tử gầy yếu còn có thể múa kiếm, nhưng nghe đến múa kiếm giống như khiêu vũ, liền đều che miệng cười nhạo.

Vệ Tử Quân nghe xong kinh ngạc muốn chết, Lý Thiên Kỳ hôm nay làm sao vậy? Bình thường chỉ có tên Lý Long Dực kia thích làm nàng khó xử, hôm nay khó khăn lắm có dịp tên kia không ở đây, hắn lại còn làm người khác phát bực hơn cả tên kia. Lại đem nàng so sánh với nữ nhân trong giáo phường, hắn không phải là muốn làm cho nàng xấu mặt sao? Nàng còn lâu!

"Nhị ca nói đúng, tiểu đệ xác thực không biết cái gì, hôm nay là ngày vui, không nên động đao kiếm, tất nhiên là không thể múa kiếm, cho nên, tiểu đệ chỉ có.. Ăn nhiều một chút.. Ha ha.. Ăn nhiều đồ ăn một chút." Vệ Tử Quân cố ý khờ ngốc cười. Mặc kệ Lý Thiên Kỳ như thế nào, ta sẽ không động.

"Khanh khách.." Không ngời Hinh Hà vẫn đang phụng phịu nghe xong lời của nàng liền nở nụ cười. Khóe mắt hàm chứa mùa xuân hướng nàng liếc một cái.

Mọi người cũng đều nở nụ cười, Lý Thiên Kỳ không khỏi vừa tức vừa cười. Trương Quận Thủ lại sủng nịch nắm tay Vệ Tử Quân vuốt ve. Vệ Tử Quân vội vàng rút tay ra giả ý rót rượu cho hắn. Lúc ma trảo kia lại duỗi hướng đến người nàng, Trần Trường hung hăng trừng mắt hắn một cái, Trương Quận Thủ đành phải ngượng ngùng cười cười rút tay về.

"Tứ đệ, hôm nay vi huynh cao hứng, nếu Tứ đệ biết đàn Đàn Không thì để vi huynh thưởng thức một chút đi." Trần Trường chân thành mời nói.

"Tam ca, tiểu đệ xác thực không biết đánh đàn Không, nếu Tam ca muốn nghe, nhị ca lại chịu mặc vào quần lụa mỏng để trợ hứng, tiểu đệ nguyện đánh một khúc bằng đàn tranh."

Mọi người nghe xong lớn tiếng ồn ào, muốn Lý Thiên Kỳ mặc quần lụa mỏng trợ hứng. Lý Thiên Kỳ vừa tức vừa cười nhìn Vệ Tử Quân, tiểu tử này, cái này đúng là báo thù!

Cuối cùng Lý Thiên Kỳ cũng không mặc quần lụa mỏng, nhưng bị mọi người trêu đùa một phen. Vệ Tử Quân đã đạt được tâm nguyện, liền cười ngồi ở trước đàn tranh.

Suy nghĩ một lát, tính đàn một khúc 'Tri âm tri kỷ'. Nhưng nghĩ lại thủ khúc của Chiết Giang đó quá mềm mại, không thích hợp với không khí hôm nay, liền quyết định đánh một khúc đàn tranh của Sơn Đông.

Đầu ngón tay nhẹ đưa, tranh âm hùng hậu xé toạc không khí vang lên, Vệ Tử Quân trong lòng run động, tất cả lỗ chân lông trên người đều rợn lên, tranh âm này so với tưởng tượng của nàng còn rung động lòng người hơn.

Tranh âm này làm nàng hưng phấn không thôi, hai tay không khỏi luân phiên diễn tấu nhanh hơn, hợp âm trang trọng phồn vang, thoáng chốc tranh âm hùng cắt qua phía chân trời, giống như nhập vào đỉnh núi cao nguy nga hùng vĩ, quanh quẩn mãi không dứt. Ngay sau đó hai tay lại gia tăng, giống như tiếng nước dòng suối nhỏ róc rách, trăm điểu hòa âm, hoang dã phấn khích, ngay sau đó ngón tay liền phách, thác, mạt, chọn, ấn, hoạt, chiến, lúc chậm lúc nhanh, tranh âm lượn lờ, như gió nhẹ thổi qua, mênh mông phiêu đãng, làm người tâm thần sảng khoái, cả người cảm thấy vui vẻ thư sướng. Ngay sau đó tranh âm xoay tròn, nhất thời sóng cuộn phập phồng, dòng nước róc rách chảy xiết tạo thành thác nước cuồn cuộn bay thẳng xuống rơi vào thâm cốc, tiếng nước ầm vang, khí thế bàng bạc, tranh âm giống như muốn chấn động màng tai, đâm vào đáy lòng, xé toạc hồn người, làm cho người ta rợn cả người, tinh thần cũng trở nên rung động.

Vệ Tử Quân đàn đến quên cả trời đất, cả người đã dung nhập vào tranh âm, khi du dương khi trầm bổng. Khúc 'tri âm tri kỷ' này vốn là thanh thúy nhưng lại bị nàng đàn thành hùng hồn, bao la, hùng vĩ, nàng lại đem độ cao âm kéo ra thêm hai thang âm, khiến cho tranh khúc càng thêm thoải mái mãnh liệt, giống như đột nhiên đem người đẩy lên núi cao rồi bất chợt kéo ngã xuống khe nước, cũng có lúc như gió phiêu đãng giữa tầng mây. Tất cả mọi người đều bị tranh âm này chinh phục. Đều lâm vào trạng thái si ngốc, để yên cho đầu ngón tay của Vệ Tử Quân kéo theo bọn họ khóa sơn dược hải, truy vân trục phong. Tranh âm kia phiêu đãng trong trái tim yếu mềm của họ, làm họ từng trận khẽ run, hưng phấn không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play