Vệ Tử Quân nhìn bàn đầy đồ ăn thừa, không khỏi nhíu mày.
Nàng ở hiện đại đều ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, cũng không lãng phí như vậy, không phải để ý tiền, mà là nhớ tới những người vô gia cư sống dưới gầm cầu, nàng sẽ cảm thấy mình mang tội. Có một lần nàng vừa gắp miếng thịt ăn không vừa miệng liền bỏ vào thùng rác, liền có một đôi tay với vào
thùng rác, nhặt miếng thịt đó lên bỏ vào trong miệng. Từ đó về sau, nàng biết, có những người sẽ ăn những thứ đồ ăn mà mình vứt bỏ.
"Làm sao vậy" Lý Long Dực thấy nàng nhíu mày không khỏi hỏi.
"Thấy các ngươi lãng phí như vậy, không biết ở bên ngoài có bao nhiêu dân
chúng không có cái để ăn sao?" Vệ Tử Quân thở dài đứng dậy.
Ba nam nhân nghe xong lời của nàng đều đứng lại.
Lý Thiên Kỳ nhìn Vệ Tử Quân thật lâu, ngoài cửa sổ ánh tà dương rọi vào
gương mặt nàng, rọi sáng cả người nàng, hắc sam ấm áp, gương mặt trắng
như tuyết tỏa ánh hào quang. Đột nhiên hắn tiến lên giữ chặt tay nàng,
"Vệ hiền đệ, chúng ta kết bái được không?"
Nhìn dung nhan tuấn lãng của hắn bị ánh mặt trời vàng rực rọi vào, đôi mắt khẩn thiết
lóe lên lưu quang, giống như bị ánh mắt cực nóng ấy khống chế, Vệ Tử
Quân không nghĩ ngợi liền nói: "Được."
Lý Thiên Kỳ lập tức bảo chủ quán chuẩn bị rượu cùng hương án đặt phía dưới cây đại thụ ở hậu viện.
"Muốn ta cùng tên tiểu bạch kiểm kết này bái?" Lý Long Dực ảo não nói. "Không muốn! Hắn xấu một chút ta còn miễn cưỡng chấp nhận."
Vệ Tử Quân nghe vậy liếc mắt, "Lý huynh, Trần huynh, chúng ta ba người vừa đủ, ta ghét nhất phải làm lão Tứ."
"Ta cùng với Bá Viễn đều là hai mươi tám, nhưng hắn lớn hơn ta ba tháng, ta chỉ có thể làm lão Nhị. Hiền đệ bao nhiêu tuổi?" Trần Trường hỏi.
"Ta mười tám."
"Mười tám tuổi còn chưa cập quan nha, ăn gian tuổi có phải hay không?" Trần
Trường liếc nhìn trên đầu Vệ Tử Quân, cười kéo nàng cùng Lý Thiên Kỳ quỳ gối dưới hương án.
Đang định nói chút lí do thoái thác kết bái, Lý Long Dực lại ở bên cạnh quỳ xuống theo.
"A, sao ngươi lại quỳ xuống." Vệ Tử Quân nghi hoặc hỏi.
"Chuyện ngươi ghét, đương nhiên là ta phải làm." Nói xong đem mặt kề sát vào mặt Vệ Tử Quân, "Ta khiến cho ngươi làm lão Tứ."
"Ha ha ha.. Vậy Bá Viễn không đượclàm lão đại rồi." Trần Trường cười ha hả.
Lý Long Dực cũng không để ý, lại trịnh trọng nói: "Ta Lý Long Dực."
Nghe vậy, Lý Thiên Kỳ lập tức tiếp lời nói: "Ta Lý Thiên Kỳ."
"Ta Trần Trường."
Vệ Tử Quân lập tức nói tiếp: "Ta Vệ Tử Quân."
"Hôm nay kết nghĩa huynh đệ, về sau chúng ta huynh đệ bốn người có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nguyện
chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, thiên địa làm chứng, nếu vi phạm lời thề sẽ bị trời tru đất diệt."
Vệ Tử Quân lắp bắp nói
theo xong, chỉ thấy Lý Long Dực từ trong giày rút ra một phen chủy thủ
cắt ngón giữa, đem giọt máu nhỏ vào bát rượu. Vệ Tử Quân nhìn thấy run
lên, còn phải như vậy sao? Trong lòng bi ai kêu không muốn làm nha, một
phen chủy thủ đã đưa tới trước mặt.
"Các ngươi.. Giúp ta cắt đi.." Tự mình cắt mình? Nàng làm không được.
Ngón tay ngọc run run đưa lên, "Nhỏ.. cắt nhỏ thôi.. Ha ha.. Ha ha.. Một
giọt liền.. Đủ rồi.. Hơn nữa sẽ lãng phí.. Ý tứ ý tứ.. Ý tứ ý tứ.." Sau
đó xoay mặt đi, nhắm nhanh mắt, còn dùng tay kia che nửa bên mặt.
Ba nam nhân trố mắt nhìn hành động của nàng, một lát, đồng loạt cười rộ lên.
Vệ Tử Quân bất chấp bị cười đến nóng cả mặt, thầm nghĩ nhanh chút kết thúc đi, "Đừng cười.. Nhanh chút.."
Nếu tránh không khỏi, cắt thì cắt đi, chỉ hy vọng đừng cắt quá sâu.
"Tứ đệ thật sự là.. Đáng yêu.. Đáng yêu quá.. Ha ha ha.. Ha ha ha.." Trần Trường đã cười đến ngửa tới ngửa lui.
Vệ Tử Quân cũng không biết là ai bắt tay nàng, đầu ngón tay một trận đau
đớn, xoay lại, Lý Long Dực đang nắm ngón giữa của nàng nhỏ máu vào trong bát rượu, trong mắt mang theo ý cười trong suốt.
Xem lại ngón tay, hoàn hảo, vết thương rất nhỏ, người này coi như có lương tâm.
Lý Long Dực đem trong rượu trong chén uống một hớp lớn, đưa cho Lý Thiên
Kỳ. Lúc Trần Trường uống, Vệ Tử Quân ở một bên bắt đầu nhắc: "Uống nhiều chút.. Uống nhiều chút.. Chừa lại một ít cho ta là được."
Nhìn là biết rượu có máu kia uống chắc chắn là không ngon rồi.
Trần Trường cũng không nghe lời của nàng, mà để lại một lượng lớn cho nàng.
Vệ Tử Quân tuy rằng bất đắc dĩ cũng không thể biểu hiện ra ngoài, cầm
bát lên uống, rượu mang theo mùi máu tươi kích thích vị giác nàng, làm
nàng suýt nữa muốn nôn.
Uống xong một hơi, cau mày, "Thật là khó uống."
Mấy nam nhân nghe xong lại là một trận cuồng tiếu.
"Tứ đệ, chúng ta từ nay chân chính là huynh đệ, về sau có việc gì khó phải
nói với chúng ta." Trần Trường vỗ vỗ bả vai Vệ Tử Quân, Lý Thiên Kỳ cũng mỉm cười nhìn nàng gật đầu.
Vệ Tử Quân cũng gật đầu, có
đôi khi lòng tin giữa người và người đều là dựa vào cảm giác, không nhất định phải hiểu biết, càng không nhất định phải ở chung. Hữu tình giữa
người và người cũng là từ việc hấp dẫn lẫn nhau, thích nhau mà tạo
thành. Làm người nên làm những gì mình thích, phán đoán mọi chuyện cũng
vậy, giống như kết bái lần này, mọi người hoàn toàn do hợp ý mà thành,
không có đúng sai, thích là tốt rồi.
Vì mọi người đều có việc riêng cần phải làm nên đành phải từ biệt, hẹn đến ngày mốt sẽ gặp lại ở chỗ của Trần Trường.
Sau khi từ biệt, Vệ Tử Quân liền tới tửu lâu tìm Lục Lang, muốn hỏi một
chút chuyện của chưởng quầy, thuận tiện muốn mời Lục Lang tới phụ giúp
nàng.
Nhưng Lục Lang vừa mới ra ngoài, không biết khi nào thì quay lại, vì thế nàng thong thả đi dạo nơi phố phường phồn hoa,
muốn tìm một hiệu sách để tìm hiểu tình hình hiện tại ở nơi này.
Đang lúc dạo, bầu trời đang đầy nắng đột nhiên tối sầm lại, một cơn mưa to
như trút nước ập tới, Vệ Tử Quân chạy theo những người trên đường tới
mái hiên của một cửa hàng để trú mưa.
Vệ Tử Quân giương
mắt quan sát mái cong phía trên, thấy cấu trúc ngắn gọn hào phóng, đường cong thanh thoát, không giống kiến trúc thời Minh, bởi vì kiến trúc
thời Minh phía cuối của mỗi đường gân mái nhà đều có một tượng thú nhỏ,
nhưng ở đây lại không có. Phong cách kiến trúc mang hơi hướng phóng
khoáng, không giống với xu hướng hoa lệ của thời Minh. Nhìn quần áo của
mọi người trên đường không giống đời Tống, ngoại sam của đời Tống phần
lớn là cổ áo tròn, mà nơi này vẫn là cổ áo đan chéo nhau tạo thành vạt
áo, như vậy là còn chưa tới đời Tống. Nhìn bề ngoài của quần áo cũng
không phải thời Đường. Nhìn trên đường còn rất nhiều người mặc trang
phục của người Hồ, thời đại nào mà có nhiều dân tộc chung sống như vậy?
Vệ Tử Quân cố gắng lật tung một chút kiến thức lịch sử ít ỏi của mình, bắt đầu hối hận vì sao trước đây nàng lại bỏ bê môn sử như vậy.
Làm người đúng là không thể để tâm lý ỷ y và khinh thường tồn tại, ai lại
nghĩ đến mớ kiến thức tưởng như vô dụng đó cũng có lúc còn cần tới đâu.
Cũng may mình có luyện qua vài năm thư pháp, nếu không thì chữ phồn thể ở nơi này nàng sẽ không nhận biết được hết.
Trong lòng không khỏi lại là một phen cảm thán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT