"Tử Quân." Lục Lang đẩy tiểu nhị đang xem náo
nhiệt ra, "Chưởng quầy nghe nói xảy ra chuyện, trở về gấp, ngươi.. còn
không chạy mau đi. Ai! Ngày đầu tiên liền gây ra việc này." Cúi đầu nhìn nhìn đống hỗn độn đầy đất, thở dài.
"Chạy cái gì, dù sao cũng không thể tiếp tục làm nữa." Vệ Tử Quân vỗ vai Lục Lang, "Lục
Lang, hảo huynh đệ, chờ Vệ mỗ phát tài nhất định sẽ mang ngươi theo."
Đang nói, chỉ thấy đám tiểu nhị vây quanh đều tránh ra, "Chào chưởng quầy!"
Một nam nhân trung niên bước tới. Người này vóc người thấp, hơi mập, tướng
mạo đoan chính, vành tai to dày. Thân mặc trường sam màu tím, trên thêu
hoa văn bát bảo cát tường, nhìn qua là người phúc hậu có dáng phú quý.
"Ngươi là tiểu nhị mới tới hôm nay?" Chưởng quầy hỏi Vệ Tử Quân.
"Đúng là tiểu nhân." Vệ Tử Quân chắp tay bẩm báo, dù sao đập nát quán của người ta, khiêm tốn một chút cũng tốt.
"Quán này là ngươi đập?" Chưởng quầy tiếp tục hỏi.
"Hồi chưởng quầy, không có ai phá quán, nơi này vừa mới đánh một trận. Ngài
kiểm kê một chút đồ vật bị hỏng phải đền bao nhiêu bạc." Nói xong từ
trong người lấy ra tất cả ngân lượng đặt lên bàn, "Đây là toàn bộ tiền
bạc tiểu nhân có được, số còn lại sẽ do bọn họ trả." Vệ Tử Quân lấy tay
chỉ chỉ mấy tên hán tử đang rên rỉ trên mặt đất.
Chưởng
quầy nhìn mấy tên nằm trên mặt đất, sửng sốt, khóe miệng run rẩy một
chút, lập tức khôi phục thái độ bình thường, "Xem ra mọi vật không phải
một mình công tử làm hư, công tử lại thực sự chịu trách nhiệm, nhân phẩm của công tử đây thật khiến người khác kính nể, xem công tử cũng là
người có quý tướng, cũng không thể làm mãi công việc này, nay trong điếm còn thiếu một quản sự, công tử có hứng thú hay không."
"Được chưởng quầy nâng đỡ, Vệ mỗ thập phần cảm kích, chỉ là Vệ mỗ phải hồi hương, không thể lại vì chưởng quầy cống hiến."
"A? Như vậy, thật không khéo. Tiểu nhị mau dọn dẹp nơi này." Chưởng quầy
quay đầu phân phó một tiếng, lại chuyển hướng Vệ Tử Quân, "Bùi mỗ sẽ
không tiễn công tử." Ý tứ là hạ lệnh đuổi khách. Không hữu dụng với ta,
còn giữ làm gì.
"Chưởng quầy khách khí, Vệ mỗ cáo từ." Vệ Tử Quân đỡ lấy lão bá gầy yếu, đoàn người đi ra ngoài.
"Hiện tại ngươi một xu cũng không có!" Nam tử áo đen vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân lãnh đạm nhìn lướt qua nam tử áo đen, không quan tâm hắn. Đi
vài bước liền đứng lại, hướng về mấy người bọn họ nói: "Lão bá liền giao cho các ngươi, giúp hắn chữa trị nội thương, sẵn tiện cũng giúp bọn họ
một chút."
"Vì sao giao cho chúng ta. A? Ngươi ra lệnh
cho chúng ta?" Nam tử áo đen cân nhắc khẩu khí của nàng, nàng thật ra
lệnh cho bọn hắn.
"Ngươi biết tại sao mà!" Vệ Tử Quân khinh miệt liếc hắn một cái, xoay người đi về phía trước.
Còn hỏi tại sao, nàng kiềm chế sự tức giận, nếu không phải tại một câu nói
của hắn, sự tình sao có thể thành ra như vậy, nàng thật muốn xé xác hắn
ra để nhìn xem hắn có trái tim như thế nào.
"Công tử dừng bước!" Nam tử áo trắng chợt lóe thân ngăn ở trước mặt Vệ Tử Quân.
"Này, ngươi cầm đi!" Bàn tay từ ống tay áo lấy ra hai thỏi bạc to.
"Xin hỏi khách quan, ngài đây là đang thưởng tiền sao?" Vệ Tử Quân châm chọc.
"Công tử hiểu lầm, ta không phải là ý này, vừa rồi.. chậm trễ là lỗi của ta.. Thật xin lỗi." Thật xin lỗi? Hắn cư nhiên lại nói thật xin lỗi! Không
chỉ có bản thân hắn giật mình, hai nam nhân bên cạnh cũng giật mình, mở
to mắt ra nhìn.
"Quý khách có lỗi gì? Sự tình không phải
ngài gây ra, thấy chết mà không cứu cũng không phạm pháp, không phải
sao?" Ý tứ châm chọc hàm xúc càng đậm.
"Ngươi vẫn đang oán trách ta chậm trễ?" Nam tử áo trắng mỉm cười.
"Vì sao phải trách các ngươi, cũng không can hệ tới các ngươi!" Dứt lời giương tay lên đẩy hắn, bước đi.
"Đợi chút!" Nam tử áo trắng lại đi tới trước mặt Vệ Tử Quân.
"Ngươi còn có chuyện gì?" Vệ Tử Quân không kiên nhẫn nhíu mi.
"Ngươi cầm đi." Hắn đem kia hai thỏi bạc kia nhét vào trong tay nàng.
Vệ Tử Quân chán ghét hành động của hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi là đang tội nghiệp ta nghèo sao?"
Hành động này xác thực đã làm tổn thương nàng, như vậy khác gì bố thí?
"Không.. Không có.. Công tử đừng hiểu lầm, tại hạ cũng không có ý mạo phạm hay
nhục nhã." Hắn thật sự hận chính mình, sao lại tự nhiên trở nên lắp bắp. Hắn chỉ là.. Chỉ là cái gì đây.. tóm lại hắn không muốn nhìn thấy tên
đó có gì khó xử, hắn chỉ là muốn giúp tên đó mà thôi.
Vệ
Tử Quân vẫn như trước đạm mạc nhìn hắn, trong chốc lát, dường như nhớ
tới cái gì, con ngươi trong trẻo híp lại, sau đó lại khóe miệng nhếch
lên cười khẽ. Vẻ mặt nghịch ngợm mang theo một tia tà khí, nam tử áo
trắng nhìn đến ngây dại, thầm nghĩ, nam nhân này thật là có đủ vốn liếng để làm hồng nhan họa thủy.
Vệ Tử Quân cười nhìn đống bạc trong tay, "Đây là bao nhiêu?"
"Hai mươi lượng!"
Vệ Tử Quân cười. "Ít như vậy?"
"Ai có! Có! Còn nữa!" Nam tử áo trắng như trút được gánh nặng vội vã tìm
trong người. Lại lấy ra ba nén bạc to để vào trong tay Vệ Tử Quân.
"Còn có không?" Tiếp tục hỏi.
"Thượng Chân, Chấn Chi, đem bạc lấy ra đây!" Lúc này nam tử áo trắng giống như
một tên cường đạo vào nhà người ta cướp của, hướng hai người kia vẫy
tay. Mà hai người kia giống như trúng tà đem hết bạc trong người đều lấy ra.
Vệ Tử Quân nhìn mười hai thỏi bạc lấy của ba người, trên mặt lộ ra tươi cười vừa lòng.
Lão bá bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này, cả kinh đến râu cũng nhếch lên, năng lực đòi tiền của tiểu công tử cũng quá kinh người!
"Không có ngân phiếu sao?" Vệ Tử Quân tiếp tục hỏi ra một câu kinh người.
Ba người đồng thời bị dọa đến choáng váng.
"Hôm nay không mang, ngươi.. Muốn nhiều bạc như vậy làm cái gì? Từng này
cũng đủ cho ngươi xài một thời gian." Nam tử áo trắng khó hiểu nói.
"Mở một tửu lâu giống vậy cần bao nhiêu tiền?" Vệ Tử Quân vung hai tay chỉ tới Đan Hạc Lâu bĩu môi.
"Cần một ngàn lượng bạc trắng."
"Một ngàn lượng! Không đủ!" Cúi đầu nhìn bạc trong tay, lẩm bẩm nói.
Mấy người lúc này mới hiểu được dụng ý của tên đó.
"Ngươi cho ta một ngàn lượng, yên tâm, tất cả đều là mượn, khi ta buôn bán có
lời sẽ trả lại cho các ngươi." Vệ Tử Quân tràn đầy tự tin nói.
Mở miệng đòi tiền một người xa lạ! Lại tới một ngàn lượng! Nhưng cũng
không nghĩ tới người ta có đáp ứng không, cứ như là nàng đang dùng tiền
của mình vậy.
"Được, nếu ngươi cần, cứ đi tới chỗ của thủ thành Trần Tướng Quân, ta sẽ sắp xếp."
Ai, trận đánh hôm nay không uổng công. Vệ Tử Quân âm thầm lẩm bẩm một câu, cầm lấy hai thỏi bạc. "Lão bá, cái này cho ngươi."
Lão bá đó chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy, chết sống không nhận. Vệ Tử
Quân nhìn lão nhân chất phác, trong lòng không khỏi chua xót. "Lão bá,
hãy nghe ta nói, bạc này ngươi cầm, sau đó đi chữa bệnh, Điệp Nhi còn
nhỏ như vậy, ngài còn phải thấy nàng lập gia đình chứ, nhớ kỹ, ta còn
phải tìm cho Điệp Nhi một người có gia thế tốt, tất cả ngài đều phải
thấy được, cho nên, không cần xót tiền, nhất định phải đi chữa bệnh,
biết không?"
Lão nhân rưng rưng gật đầu, run run đưa tay nhận lấy bạc.
"Chờ tửu lâu của ta mở, các ngươi liền đi tới đó tìm ta." Dứt lời, đem bạc
nhét vào túi tiền. Nhưng túi tiền quá nhỏ hiển nhiên không đủ dùng.
Nam tử áo trắng thấy vậy, liền lấy túi tiền của mình đưa ra. Dù sao cũng bị vơ vét đến trống không giữ lại cũng vô dụng.
Đó là một túi tiền màu hồng cánh sen nhạt, ở trên thêu một bức long
phượng, hai đầu của dây buộc túi tiền có gắn một khối đá hoa cương, phía trên tua rua là ngọc bội hình trứng có khắc hoa. Sự tinh tế tỉ mỉ của
người làm ra nó có thể biểu lộ được giá trị của túi tiền. Vệ Tử Quân vô
cùng thích, không khỏi lấy tay vuốt ve bề mặt. Khen: "Thật đẹp!"
Cất bạc xong, liền hướng mọi người chắp tay nói lời từ biệt: "Vệ Tử Quân đa tạ các vị, tiền ta sẽ hoàn lại."
Đi được vài bước, lại quay đầu nói: "Đúng rồi, Tửu lâu của ta sẽ có tên là Tụ Vân Lâu." Dứt lời, gương mặt như ngọc cười thật thoải mái.
Nụ cười đó, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái giống như đứa trẻ, tỏa sáng
khiến trăm hoa đua nở, ngay cả bầu trời phía sau nàng cũng vì nụ người
đó mà trở nên rực rỡ hơn.
Nhìn người đó cười, nam tử áo trắng cảm thấy bạc cho đi, thật giá trị.
* * *–
Hoàng hôn buông xuống, ở Lộc Thành, trong viện của thủ thành sáng rực một
mảnh. Cửa phòng nghị sự đóng chặt, một loạt thị vệ không nhúc nhích đứng trang nghiêm bên cạnh.
"Công Trì, những kẻ còn sót lại của bọn phản tặc đã quét sạch chưa?" Người nói chuyện chính là vị nam tử áo trắng lúc ban sáng.
"Lộc Thành đã bị ta âm thầm tra xét tất cả, nên diệt thì cũng đã diệt, cũng
không có quấy nhiễu đến dân chúng, trị an rất ổn định, trận chiến sự này cũng không có gì ảnh hưởng đến dân chúng Lộc thành. Chỉ là vấn đề lương thảo càng lúc càng căng, nơi này có đến tám vạn đại quân, cố lắm cũng
chỉ chèo chống được khoảng hai mươi ngày, hơn nữa biên giới của Y Ngô
ngày càng khẩn cấp, đợi tình hình ở đây ổn định, vừa định sẽ đem quân
hướng tới Y Ngô, nhưng ngươi phải biết rằng, Y Ngô không thể đáp ứng đầy đủ lương thảo, hơn nữa đã có nhiều nơi đóng quân có hiện tượng thiếu
lương thảo rồi." Trần tướng quân – người được gọi là Công Trì - đáp.
"Những thương nhân đó buôn bán lương thực, làm sao lại không dự trữ? Rất có
thể có người đứng giữa gây khó dễ? Ta kêu người âm thầm tra xét hơn mười ngày nay, phát hiện những thương nhân đó cùng ông chủ của Đan Hạc Lâu
là Bùi Lại Phương qua lại rất thân thiết." Nam tử áo trắng nhấp một ngụm trà, mím nhanh khóe miệng kiên nghị.
"Bùi Lại Phương? Hắn trữ lương thảo làm gì? Chẳng lẽ mưu đồ gây rối?" Trần tướng quân có chút khẩn trương.
"Cũng rất khó nói, nhưng nếu chờ điều tra rõ nguyên nhân chỉ sợ nơi biên quan đã rất căng thẳng."
"Không có biện pháp chuyển lương từ nơi khác sao?"
"Hướng bắc Lộc Lĩnh thẳng đến phụ cận Đông Đô, bị chiến loạn liên miên, dân
chúng lầm than, trước mắt chỉ có Lộc Thành lương sản nhiều nhất, cũng
phồn hoa nhất, nếu Lộc thành xoay sở lương thảo cũng khó khăn như vậy,
thì địa phương khác càng khó." Nam tử áo trắng nhíu mày, có chút lo lắng thở dài.
"Chi bằng đem Bùi Lại Phương bắt lại tra xét được không." Trần tướng quân nói.
"Chúng ta không có chứng cớ xác thực, hắn cũng không cung khai, huống hồ không có lý do gì mà bắt người sẽ đả thảo kinh xà, khiến cho đồng đảng của
hắn có phòng bị." Nam tử áo trắng chuyển giọng, "Công Trì, gần đây có
người khả nghi ra vào Lộc Thành không? Chỉ sợ có người cố ý mưu nghịch
nha!"
"Người khả nghi thì không có, bất quá có một người
thú vị, cũng rất đặc biệt." Trên mặt Trần tướng quân lộ ra một tia tươi
cười hiếm có.
"Vậy sao? Người nào đặc biệt như thế?" Có lẽ hắn là một người đáng ngờ.
"Người này mặt đẹp như ngọc, môi hồng răng trắng, da trắng hơn tuyết, chỉ sợ
so với phi tử trong cung còn trắng hơn vài phần, hơn nữa nhanh mồm nhanh miệng, khí khái bất phàm, nếu để Trương lão nhân nhìn thấy chỉ sợ vài
ngày ngủ không yên. Ha ha." Trần tướng quân nhớ tới người mới gặp lúc
sáng không khỏi có chút vui vẻ, lại nghĩ tới bàn tay hắn bị mình siết
đến ửng hồng, bất giác nhếch môi, da thịt tế nộn ấy chắc chắn làm cho
Trương lão nhân mất hồn không thôi.
"Người nọ có phải thân hình gầy yếu, mặc trường sam bạch bố?"
"Đúng vậy, Bá Viễn đã gặp qua hắn?"
Nam tử áo trắng hơi hơi gật gật đầu, là hắn..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT