Dọc theo thềm đá mười cấp, từ Bành Thố Đa Môn xuyên qua hành lang gấp khúc, xuyên qua Đức Dương Hạ rộng lớn, lại xuyên qua hành lang gắn đầy bích họa, liền đến đại điện thảo luận chính sự của Thổ Phiên ---- Thố Khánh Hạ Tư Tây Bình Thố.

Tóc dài như suối bay lên, vạt áo bạch sam dưới chân lưu động, một thân thanh hoa, hiên ngang, sạch sẽ không nhiễm một tia bụi. Nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt trong suốt nhìn hành lang thật dài, ở cuối hành lang, là bầu trời xanh không thể chạm tới, nàng nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, che đi những suy nghĩ không thể nhận ra.

Bước vào cửa cung điện, Vệ Tử Quân lấy tay vỗ vỗ hai má, thuật dịch dung của Cống Tùng Cống Tán quả thực rất cao, gương mặt này chỉ có thể coi là thanh tú. Vốn dùng hết tâm cơ, tranh thủ cơ hội này để lộ mặt, lão hồ ly Tùng Tán Kiền Bố này, lại bắt nàng mang một khuôn mặt da, nàng trông như vậy, sẽ không có ai nhận ra được.

Vì để lấy được sự tín nhiệm của Tùng Tán Kiền Bố, Vệ Tử Quân quả thực vì Thổ Phiên cống hiến. Nàng trước tiên dùng thời gian mười ngày ghi nhớ toàn bộ văn tự Thổ Phiên, những văn tự này dựa vào Phạn văn của Thiên Trúc sáng tạo ra, hình dạng vô cùng quái dị, nàng vẫn cố gắng nhớ hết, nếu muốn càng hiều biết về Thổ Phiên không thể không biết văn tự này được.

Rồi một tháng ngắn ngủi sau đó, nàng liền đem súc vật của vương đình phân phát cho dân du mục nuôi, dân chúng trong thiên hạ nàng đều thương, Thổ Phiên cũng không ngoại lệ. Nàng lại đề nghị khai khẩn đất hoang, phân chia ruộng đất cho người dân, phát triển trồng trọt cùng chăn nuôi theo điều kiện của địa phương, đăng ký hộ khẩu bình dân cùng diện tích đất cày ruộng, tùy thổ địa từng nơi mà định thuế má. Thi hành loại chế độ này, mâu thuẫn giữa quý tộc và bình dân có thể tạm thời dịu đi, thúc đẩy phát triển kinh tế vô cùng lớn. Một loạt chính sách được thi hành, Tùng Tán Kiền Bố vô cùng tán thưởng.

Nàng lại bắt đầu thông thương ở biên giới, cổ vũ thương đội đi sang các quốc gia, xúc tiến kinh tế phát triển. Lại dựa theo nội quy của quân đội Đại Dục, kết hợp với đặc điểm địa khu của Thổ Phiên, thành lập một chế độ quân sự nghiêm mật.

Vệ Tử Quân lại đề nghị Tùng Tán Kiền Bố từ mỗi bộ điều động một ngàn quân làm Cấm quân, bảo vệ nha trướng của tán phổ. Việc này để ngăn chặn thế lực của các địa phương, thành lập Cấm quân do Tùng Tán Kiền Bố tự mình nắm giữ. Phòng ngừa quý tộc, lãnh chúa cùng với bộ lạc, tù trưởng nuôi tư binh làm phản, đề nghị này của Vệ Tử Quân, Tùng Tán Kiền Bố vô cùng thưởng thức, hắn cho rằng nàng thiết lập chế độ quân sự nghiêm mật đó là để hắn có thể khống chế, chỉ huy toàn bộ quân đội. Mà dự tính thực sự của Vệ Tử Quân là phá vỡ toàn bộ sự tin tưởng của Tùng Tán Kiền Bố đối với hạ bộ, nhân thời khắc hắn phòng bị, tạo nên sự nghi kỵ và mâu thuẫn giữa hắn với các bộ lạc, nàng muốn làm phân chia lực lượng cường đại của Thổ Phiên.

Những việc đó giống như chiến tích rất lớn giúp sức cho Thổ Phiên, Vệ Tử Quân rất nhanh liền tham chính, Tùng Tán Kiền Bố cho nàng một cái danh hiệu tiểu luận, trở thành phó tướng của đại luận Lộc Đông Tán.

Chậm rãi bước vào đại điện, một trận gió xẹt qua cửa hiên, áo bào tuyết trắng nhẹ nhàng bay lên, xuyên qua ánh mắt chăm chú của mọi người, Vệ Tử Quân chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình, mặc dù gương mặt không nổi bật lắm, nhưng đầy người tao nhã lại làm cho gương mặt ấy càng trở nên sáng rọi, làm cho người khác không thể xem nhẹ nàng, khiến cho gương mặt bình thường này trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Vốn dĩ, một tên Hán nhân trở thành tiểu luận của Thổ Phiên các đại thần không phục, nhưng nhìn thấy thành tích của nàng một tháng nay, cơ hồ khiến cho Thổ Phiên thay trời đổi đất, đủ thấy tài hoa của người này không thể khinh thường, chỉ là thân mình suy nhược kia, làm cho các đại thần Thổ Phiên thượng võ cười nhạt.

Đợi Vệ Tử Quân ngồi ổn định, mọi người mới quay đầu lại. Lộc Đông Tán cũng rút ánh mắt đặt trên người Vệ Tử Quân lại, chuyển hướng Tùng Tán Kiền Bố. "Tán phổ, sắp tới Cao Ly ở Đông Bắc Đại Dục hưng binh tứ phía, Lý Thiên Kỳ đã điều rất nhiều binh lực đi Hà Bắc ngăn địch, lại thêm Đại Dục vừa mới bình định nội loạn không lâu, lại từng lặn lội đường xa cùng Thổ Phiên ta giao chiến, lúc ấy là dựa vào sĩ khí của nỗi đau, nay đã lơi lỏng xuống, chính là binh bì mã nhược, đây là thời cơ để quân ta phản kích tốt nhất."

Tùng Tán Kiền Bố gật đầu, "Các vị ái khanh nghĩ sao?"

Chúng thần đều khen ngợi.

"Tán phổ, bây giờ binh lực Thổ Phiên ta lấp trong Nê Bà La đã nóng lòng muốn đánh trận. Thêm những người dân du mục không ngừng luyện tập võ nghệ, võ nghệ đã rất cao cường. Tuyệt đối có thể lấy một địch mười, chúng ta chuẩn bị đã lâu, thời cơ phát binh đã tới." Khâm Lăng, con của Lộc Đông Tán cũng phụ họa.

Vệ Tử Quân nghe vậy trong lòng cả kinh, hóa ra, bọn họ lại sớm giấu binh lực ở Nê Bà La, cũng khó trách, Tùng Tán Kiền Bố rất coi trọng một phi tử, đó là công chúa Thước Tôn Nê Bà La chủ động đưa tới hòa thân, Nê Bà La đối với Thổ Phiên luôn là cung kính có thừa, lại thêm e ngại, tất nhiên là sẽ dùng toàn lực hiệp trợ cho Thổ Phiên.

Tùng Tán Kiền Bố gật đầu mỉm cười, "Đại luận, nói kế sách của ngươi xem nào."

Lộc Đông Tán gật đầu nói: "Kế sách của ta đó là, dụ địch xâm nhập. Bên ta cùng Nê Bà La liên hợp, để cho quân đội Nê Bà La giả vờ tấn công chúng ta, sau đó, quân ta cầu viện Đại Dục, yêu cầu Đại Dục mang binh đến cứu viện, mà chúng ta liên hợp cùng quân Nê Bà La bao vây, diệt trừ quân cứu viên của Đại Dục ở biên giới Nê Bà La. Rồi sau đó, tiến nhập trung nguyên, Dục quân hao binh tổn tướng, quân chủ lực lại điều về hướng Cao Ly, binh lực tất thiếu, sẽ không địch lại."

Mưu kế thật độc, Vệ Tử Quân lặng lẽ nắm chặt tay thành quyền.

"Mưu kế của đại luận thật hay, chỉ là, nếu Đại Dục không đưa binh viện trợ thì sao?" Có người lại đưa ra nghi vấn.

"Đại Dục tất sẽ đưa binh." Khâm Lăng mở miệng trả lời: "Thứ nhất, Thổ Phiên ta thần phục Đại Dục, Đại Dục liền có nghĩa vụ bảo vệ an nguy của Thổ Phiên. Thứ hai, Đại Dục yêu cầu binh lực của Thổ Phiên ta không thể vượt quá năm vạn, chỉ là với năm vạn nhân mã này khó mà có thể tự bảo vệ mình Đại Dục mặc dù khó xử, nhưng vì để bảo vệ phong phạm của nước lớn, tất sẽ đưa binh."

Mọi người gật đầu nói đúng.

"Như thế, liền quyết định vậy đi, lập tức phái sứ giả đi Nê Bà La." Tùng Tán Kiền Bố liếc Vệ Tử Quân một cái.

Sắc mặt Vệ Tử Quân bình tĩnh vô ba, lại liếc hắn một cái. Trong lòng cuồn cuộn suy nghĩ, nàng phải đem tin tức này báo cho nhị ca, nhưng báo như thế nào? Nàng nghĩ tới Liễm Ty, nữ nhân ấy, nếu có thể trở thành Đông nữ quốc quốc vương, như vậy nhất định đối với Tùng Tán Kiền Bố hư tình giả ý. Chỉ là, nàng sẽ nguyện ý giúp mình sao?

Đầy bụng tâm sự rời khỏi Thố Khánh Hạ Tư Tây Bình Thố, Vệ Tử quân trở về phòng của nàng, chỉ là ngây người một lát liền đi ra.

Nay Vệ Tử Quân đã có thể tùy ý đi lại, chỉ là, phía sau luôn có hai thị vệ, vừa là giám thị, vừa là trông coi, nàng làm cái gì, chưa đầy một canh giờ sau, Tán Tùng Kiền Bố liền biết rồi, chẳng những là những việc nàng làm mỗi ngày, dù là nam nhân nàng nhìn nhiều hơn vài lần, thậm chí, nàng nhất thời nổi hứng, đùa cợt sờ soạng mặt một nữ nô hắn đều biết.

Dưới sự giám thị như vậy, nàng rất khó nói với Liễm Ty cái gì, vì thế Vệ Tử Quân trước khi ra ngoài, vụng trộm viết lên một tờ giấy, vo thành một đống, nhét vào tay áo. Chỉ cần đem tờ giấy này giao cho Tô Bì nữ vương, như vậy Lý Thiên Kỳ sẽ biết được tin tức, lập tức phòng bị ổn thỏa.

Vệ Tử Quân cố ý đi tới trước Đức Dương điện tản bộ, bởi vì nơi này là một bình đài vô cùng rộng lớn, là đường muốn đến đại điện Thông Các nhất định phải đi qua.

Sau nửa canh giờ, rốt cục cũng đợi được Liễm Ty từ hành lang đi ra, Vệ Tử Quân nhìn thấy nàng, liền giống như vô tình thong thả đi về phía nàng.

Liễm Ty nhìn thân ảnh thong thả đi đến kia, dáng người phong nhã làm nàng không khỏi chú ý, phong thái như vậy, nàng giống như có chút quen thuộc. Nhưng mà, gương mặt này lại làm cho nàng có chút thất vọng quay đi.

Liễm Ty không nhận ra nàng! Mắt thấy nàng không chú ý tới mình, Vệ Tử Quân trong đầu rất nhanh liền cực lực suy nghĩ phương pháp tiếp cận nàng.

Sau đó, Vệ Tử Quân khé gợn khóe môi lên, tiếp tục thong thả đi về phía nàng, trong một cái chớp mắt của Liễm Ty, nhẹ nhàng không dấu vết đứng lại trước mặt nàng, Liễm Ty không chú ý đến động tác của nàng, giật mình, lảo đảo ngã về phía trước, Vệ Tử Quân vội đưa tay đỡ lấy nàng.

"Vương phi cẩn thận." Tiếng nói ôn hòa, độc nhất vô nhị phát ra, thân thể Liễm Ty chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng.

Vệ Tử Quân nhìn nàng thật sâu, ngón tay thon dài rất nhanh nắm lấy tay nàng.

Trên mặt Liễm Ty có một tia đỏ ửng, nàng cúi đầu nhìn tay nàng, một khắc tia, nỗi lòng quay cuồng. Bàn tay này, nàng nhận ra, năm ấy, đêm đó, hắn cũng nắm tay nàng như thế, hắn ôn nhu nói với nàng: "Cô nương không cần lau." Hai bàn tay ấy, nàng nhớ rõ, bàn tay đẹp giống như được chạm từ ngọc, vừa trắng lại vừa mềm.

Nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Tử Quân, trong mắt có chút ẩm ướt, nàng vươn tay, gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân nhìn nàng thật sâu, nàng ta nhận ra nàng. Ánh mắt như vậy, ánh mắt hàm chứa nước mắt như vậy, nàng có thể tin cậy, nàng nhẹ nhàng buông tay nàng ra, không dấu vết nhét tờ giấy vào trong tay nàng.

Liễm Ty sửng sốt, sau đó gắt gao nắm lấy.

Nhưng vào lúc này, vài tên quan viên trẻ tuổi đi lên Bình Đài, đi ở phía trước chính là con trai của Lộc Đông Tán, Khâm Lăng. Vệ Tử Quân rất nhanh liền buông tay ra, nếu bị những người này nhìn thấy không biết sẽ truyền ra thành cái chuyện gì nữa, nếu khiến cho Tùng Tán Kiền Bố hoài nghi chính là hại Liễm Ty.

"Vương phi cẩn thận chút, hạ quan cáo lui." Vệ Tử Quân đi về hướng ngược lại.

"Tiểu luận vì sao lại đi vội vàng như thế?" Khâm Lăng thấy bóng dáng của Vệ Tử Quân, lập tức kêu lên.

"Hắn là tự biết xấu hổ đó. Ngươi xem bộ dáng hắn yếu đuối, bên người lúc nào cũng mang theo thị vệ để bảo vệ mình không bị người ta khinh dễ. Người như vậy có thể ở trên đại điện nói hai ba câu, nếu là ở trên chiến trường, chỉ sợ vừa thấy máu liền hôn mê, ha ha ha.." Một quan viên bên người Khâm Lăng châm chọc.

Dứt lời một trận cười to trào phúng từ trong miệng mọi người phát ra. Chức quan của Khâm Lăng ở phía trên mấy người đó, nhưng lại không ngăn trở bọn họ nói những lời ô uế, ngược lại giống như đang cổ vũ bọn họ. Kỳ thật, hắn là đố kỵ Vệ Tử Quân, tiểu tử này, tuổi còn trẻ không nói, vừa mới đến nơi này đã có thể làm tiểu luận, rõ ràng Tùng Tán Kiền Bố e ngại thế lực gia tộc Lộc Đông Tán của hắn, cố ý bồi dưỡng tiểu tử này, có lẽ không lâu nữa, tiểu luận này liển trở thành đại luận của Thổ Phiên, như vậy, khả năng hắn kế thừa chức vị đại luận của phụ thân hắn cực kỳ bé nhỏ. Có lẽ có thể kịp thời trừ bỏ hắn, hoặc là làm cho hắn biết khó mà lui mới không còn uy hiếp đến hắn.

Vệ Tử Quân ngoái đầu nhìn lại, thản nhiên liếc mấy người đó một cái, không thèm để ý tới, nàng không tức giận, cũng không muốn gây chuyện, dù sao, nàng cũng sẽ không ở lại chỗ này cả đời.

Những người đó thấy Vệ Tử Quân không hé răng nửa lời, càng thêm kiêu ngạo. "Các ngươi nhìn hắn kìa, nói cũng không dám nói, ở trước mặt tán phổ sao lại nói nhiều vậy chứ?" Dứt lời, mấy người liền đi về hướng Vệ Tử Quân. "Uy, tiểu bạch kiểm Đại Dục, ngươi phản bác chút xem nào, cũng để cho chúng ta xem ngươi có bao nhiêu lớn mật." Hiển nhiên là được Khâm Lăng cổ vũ, lời nói của mấy gã đó càng ngày càng lớn mật.

Một khắc kia, Vệ Tử Quân thật sự tức giận, tiểu nhân như vậy nếu không giáo huấn, sẽ vĩnh viễn không thể bớt kiêu ngạo. Nàng quay lại, rút cung tiễn trên lưng thị vệ ra, nàng đột nhiên quay lại, giương cung cài tên chỉ về hướng mấy người.

Mấy người kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là một trận cười "Ngươi nhìn hắn kìa, tay kéo cung còn run, tiểu luận, ngươi cần phải kéo lại cung, tay đừng run lên.."

Lời còn chưa nói xong, vài tiếng phá không vang lên, mấy người kia nhất thời ngây dại. Nửa ngày sau, mấy người mới dám cúi đầu nhìn lại, lập tức sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Mũi tên xuyên qua mũi giày của hắn, cắm xuống đất, không thể động đậy, chỉ cần tên này lui về phía sau một chút, ngón chân hắn liền nở hoa.

Vệ Tử Quân hơi nhếch môi, "Ta mặc dù không có võ công, nhưng dùng tên cũng có thể giết người."

Xung quanh trở nên yên tĩnh, không còn âm thanh cười cợt nữa. Trên bầu trời Bố Đạt La cung có mấy con hùng ưng bay qua, phát ra vài tiếng rít, trong sự yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Ngay lúc đó, Vệ Tử Quân rút vài mũi tên từ trong túi của thị vệ ra, lập tức giương cung, một tiếng hí vang lên, mấy con chim ưng từ trên trời rơi xuống, trong đó có một con vừa vặn rơi trúng dưới chân mấy người, mấy người có thể nhìn thấy rõ ràng, một tên kia xuyên qua hai mắt chim ưng.

"Mấy tên ầm ỹ, thật là đáng chết." Vệ Tử Quân ném cung về phía sau, sau đó rời đi.

Mấy người kia ngây ngốc ở đó, ngay cả Khâm Lăng cũng nửa ngày không thể hoàn hồn. Ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh lam không một bóng chim ưng, chỉ có một mảnh trống trải, tịch liêu.

Thân thể suy yếu, vừa mới trở về phòng, liền chống vào thành giường thở dốc. Hai tên kia, dùng hết khí lực toàn thân của nàng, lúc nàng vứt cái cung kia đi, đã cưỡng chế để dòng nước nóng ấm mãnh liệt kia không trào ra. Nàng có chút hận chính mình, hận chính mình thua kém người ta, ngay cả người thường cũng có thể bắn cung, vì sao nàng lại mệt đến mức hộc máu.

Cả người đều mệt, không có một tia khí lực, chỉ có lúc không có người khác ở cạnh, nàng không chịu yếu thế trước mặt người khác, nàng mới có thể tùy ý để cho thân thể mệt mỏi của mình ngã xuống.

Thực mệt quá, nàng nằm trên giường, nhớ tới những ngày mình học võ, nhớ tới nhị ca, nhớ tới Hạ Lỗ, nhớ tới Lưu Vân Đức, còn có Điệt Vân.. Nghĩ đến trong mắt nổi lên sự ẩm ướt..

Hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi dậy, âm thầm vận nội lực. Mỗi ngày đều khổ luyện như thế vẫn như cũ không hề tiến triển. Nàng không muốn làm một phế nhân, cho nên thân thể mới khôi phục một chút, nàng liền vô cùng quật cường bắt đầu vụng trộm tập võ, hi vọng có thể khôi phục một chút nội lực. Dù cho thân thể không cho phép, cho dù kinh mạch toàn thân đều đau, nàng không ngừng lại, vẫn cứ chịu đau để đả thông kinh mạch. Thân thể suy yếu cuối cùng không thể chịu nổi, rốt cục, một búng máu phun ra.

"Ngươi không muốn sống nữa sao?" Âm thanh lạnh lùng truyền đến, Cống Tùng Cống Tán phá cửa vào, "Kinh mạch tổn hại như vậy, lại còn không muốn sống mà luyện công? Là muốn sớm ngày khôi phục nội lực để trả thù giết cha của ngươi sao?"

Vệ Tử Quân nâng mắt nhìn hắn một cái, lau vệt máu ở khóe môi đi, "Thù giết cha, không nên báo sao?"

"Lúc này, kẻ thù giết cha của ngươi đang ở ngay trước mặt, ngươi sao lại không báo thù? Hử?" Cống Tùng Cống Tán đến gần nàng, "Là luyến tiếc sao? Hay là không có khí lực?"

Vệ Tử Quân nhắm mắt lại, "Không phải lúc này."

"Không phải lúc này? Vẫn là muốn nhân dịp này lấy được sự tín nhiệm của phụ vương ta sao, muốn hủy diệt toàn bộ Thổ Phiên ta?" Hắn kéo lấy vạt áo của nàng, "Ngươi dùng yêu thuật gì lại có thể câu dẫn phụ vương ta hợp tác với ngươi?" Cống Tùng Cống Tán kéo gương mặt nàng lại gần, "Ngươi câu dẫn hắn, phải không?"

Vệ Tử Quân nhíu mày, "Lúc ấy không phải ngươi cũng ở đó sao? Về phần ta làm sao câu dẫn hắn, có câu dẫn hắn hay không, ngươi phải đi hỏi hắn."

"Minh lý câu dẫn, giả ý hợp tác. Lại âm thầm vụng trộm tập võ? Ngươi cho là ngươi có thể có lại được võ công?" Cống Tùng Cống Tán cười lạnh một tiếng, tay hắn nắm đầu vai của nàng, "Tin hay không ta bóp nát xương tỳ bà của ngươi, khiến cho ngươi vĩnh viễn trở thành một phế nhân."

Vệ Tử Quân cảm thấy mệt chết đi, nàng nâng tay ngăn tay hắn đang nắm đầu vai nàng, "Nếu vương tử sợ hãi ta, có thể đánh gãy tay, chân ta, một người tàn phế, như vậy mới không làm vương tử e ngại."

Cống Tùng Cống Tán bĩu môi, "Quả thực, ngươi lúc bị người ta tàn sát so với hiện tại đáng yêu hơn nhiều." Hắn tới gần mặt của nàng, "Lúc ngươi hôn mê không muốn ngươi, ta thật hối hận. Hôm nay, ta muốn đòi lại." Hắn nắm vạt áo của nàng, kéo nàng lại gần.

"Cống Tùng Cống Tán, nếu ngươi thật làm như thế, ta tuyệt đối sẽ làm cho ngươi chết thật khó coi." Vệ Tử Quân nhìn hắn, yếu ớt nói, nhưng ánh mắt lại khiến cho người ta run sợ.

"Thử xem?" Ngón tay Cống Tùng Cống Tán xoa môi Vệ Tử Quân lau đi vết máu ở khóe môi nàng. Sau đó dùng lực ôm thắt lưng của nàng, buộc nàng dán vào người mình.

Đúng lúc này, tiếng bước chân của Tùng Tán Kiền Bố vang lên, "Vương nghi, ngươi đang làm cái gì?"

Cống Tùng Cống Tán cả kinh, buông Vệ Tử Quân ra, "Phụ vương, nữ nhân này câu dẫn người, làm người lơi lỏng cảnh giác mà dung túng cho nàng, nàng ta lại ở trong này vụng trộm luyện võ chờ thời cơ tạo phản."

"Thổ Phiên người người tập võ, nàng luyện võ thì có gì không đúng? Dù nàng ấy có phạm pháp thì ngươi ôm nàng để trị tội sao?"

Môi Cống Tùng Cống Tán ngập ngừng vài cái, không biết phải đáp lại như thế nào, "Phụ vương, nếu người dung túng cho nàng, sẽ là hủy hoại Thổ Phiên."

"Nếu nàng trở thành nữ nhân của ngươi, bị ngươi giam cầm, thì Thổ Phiên sẽ không bị hủy?" Mặt Tùng Tán Kiền Bố đột nhiên nghiêm lại, "Vương nhi, hôm nay ta nói lại một lần nữa, ngươi không thể lại gặp mặt nàng. Còn có, từ nay về sau, ngươi không được đến nơi này nữa. Ngươi đi ra ngoài đi."

"Phụ vương!"

"Đi ra ngoài!"

Cống Tùng Cống Tán lần này lại bị tổn thương xông ra ngoài, Vệ Tử Quân đột nhiên cảm thấy bóng dáng hắn thật đáng thương.

Tùng Tán Kiền Bố kéo lấy tay Vệ Tử Quân, dùng sức nắm, "Hắn lại khi dễ ngươi?" Hắn giúp nàng sửa sang vạt áo bị Cống Tùng Cống Tán làm loạn, rồi sau đó nâng tay xóa đi lớp hóa trang trên mặt của Vệ Tử Quân, nhẹ nhàng vuốt ve, "Về sau, khuôn mặt này không được để người khác nhìn thấy."

Hai tay hắn vuốt ve sợi tóc của Vệ Tử Quân, rồi dần dần vuốt ve mặt nàng, sau đó xoay người rời đi.

Ngày thứ hai, Liễm Ty nói với Tùng Tán Kiền Bố nàng nhớ mẫu thân, muốn trở về thăm một chút. Tuy rằng Tô Bì từng phản bội Thổ Phiên, nhưng trước mắt chiến sự đã chấm dứt, mọi chuyện đều trở lại bình thường, Liễm Ty lại không biết chính sự, hắn liền không chút do dự đồng ý.

Nhưng mà, hắn lại không biết rằng, chính do sự đồng ý dễ dàng của hắn, lại làm cho sự nghiệp phục quốc của Thổ Phiên trở nên vô vọng, khiến Thổ Phiên từ nay về sau đều phải ở dưới bóng của Đại Dục, không có ngày ngẩng đầu. Mà người khởi xướng hết thảy những việc đó, chính là người mà hắn không nỡ giết, lại hết lực bảo vệ, hơn nữa dần dần xâm nhập vào tim hắn, phản đồ Đại Dục – Vệ Phong, Vệ Tử Quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play