Một đêm này, xảy ra rất nhiều chuyện, một đêm này, giống như ngàn năm vậy.

Toàn bộ quân doanh Tây Đột Quyết bao phủ một mảnh bi thương, một đêm này, có vài binh lính vụng trộm trèo lên thành Tháp Nhiệt Sai muốn trộm lại thi thể đã bị thiêu của khả hãn bọn họ lại bị binh lính thủ thành giết chết.

Tô Bì nữ vương sau khi biết được tin tức ấy, sửng sốt nửa ngày, ở trong bóng đêm, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tuyệt mĩ nam tử vẫn đang hôn mê kia, linh hồn giống như cùng người nọ bay đi, chỉ còn lại thân thể kia vẫn mang theo một chút độ ấm. Ngay cả một lời nói mơ cũng không có, một tiếng hừ nhẹ cũng không có, giống như không muốn lưu lại thế giới này chút âm thanh nào.

Mà cái người tưởng cứ như vậy mà đi theo nàng lại tỉnh lại, chỉ là, dung nhan tiều tụy đến mức không thể chịu nổi, chỉ là, hắn một đầu bạc trắng như tuyết, hắn buộc chính mình phải tỉnh lại, bởi vì, hắn phải mang nàng trở về.

Cuối cùng cũng hiểu được, như thế nào là một đêm đầu bạc, một đêm đầu bạc, hóa ra không phải nói đùa.

Mái tóc như tuyết trắng, cùng dung nhan u ám giao triền, làm cho hắn tựa hồ trong nháy mắt già đi mười tuổi.

Lâm Hoa Kính thở dài một tiếng, đến tột cùng là loại bi thống thương tâm gì mới có thể làm hắn thành ra như vậy, thế gian này, tình cảm quả là thứ đả thương con người ta nhất.

Chỉ có Diệu Châu, lẳng lăng ngồi ở đó, nghĩ ngợi cả một đêm, sau đó, hắn lặng lẽ đi đến thành Tháp Nhiệt Sai, lại phát hiễn, cỗ thi thể kia đã không còn ở đó.

Không ai đề nghị phát tang, không ai tin tưởng người kia cứ thế chết đi như vậy, tuy rằng trong lòng đã biết đó là sự thật, lại không tin cái người có thể một mình đánh lui địch nhân kia sẽ chết, ngay cả những binh lính lỗ mãng chạy tới thành Tháp Nhiệt Sai ngày đó cũng bắt đầu hoài nghi, may mắn, họ đã bị Diệu Châu ngăn lại.

Diệu Châu càng không tin, hắn biết Cống Tùng Cống Tán có thuật dịch dung, hắn từng dịch dung ám sát nàng, hắn không tin nàng cứ như vậy chết đi, bọn họ làm sao có thể đốt thi khả hãn của một quốc gia như vậy? Đó là thi thể của nàng, có thể làm một cái lợi thế rất lớn. Hắn không tin, hắn hy vọng cái người một đêm bạc đầu kia cũng không tin, hắn không muốn lại nghe được những tiếng lầm bầm tan nát cõi lòng của người nọ, những lời ấy rơi vào trong tai hắn, dù hắn tâm như sắt đá, cũng không thể nén được rơi lệ.

Sau một đêm này, Lý Thiên Kỳ không ăn không uống, không hề nói chuyện, mỗi đêm, lúc chỉ có một mình hắn mới có thể nói. Hắn luôn ôm quần áo của nàng mặc đêm trước khi nàng rời đi, thì thào tự nói.

"Tử Quân, lại là cả một ngày không tìm thấy ngươi, ngươi có phải lại chạy về Tây Đột Quyết hay không? Ngươi nha, đúng là không nghe lời, lại hại ta phải đuổi theo ngươi."

"Tử Quân, Đặc Táp Lộ hiện tại không ăn không uống, sắp chết đói tới nơi rồi, ngươi mau về thăm nó, nó nhớ ngươi."

"Ngươi nha.. Vừa quật cường vừa ngang bướng, muốn làm gì, người khác cũng không ngăn được, ngươi ở nơi nào ngây ngốc đủ liền sớm trở về đi.."

"Tử Quân, ngươi hiện tại ăn cái gì? Ăn có ngon không? Cái địa phương Tây Đột Quyết kia, vốn chẳng có gì ngon miệng cả, ngẫm lại ngươi ở đó hai năm, ăn những thứ đơn giản như vậy, ta liền đau lòng."

Nói tới đây, hắn thất thanh khóc rống lên. Áp lực thoát ra tiếng khóc, truyền trong bóng đêm yên tĩnh, cô độc mà bi thương.

Hơn mười ngày sau, Lý Thiên Kỳ triệu tập chúng tướng đến giường của hắn, trù tính kế hoạch tiến công, hắn nhớ rõ ngày ấy Tử Quân ở trong mộng dặn hắn: Tiếp tục tiêu diệt Thổ Phiên.

Bởi vì đau thương cực độ cùng đả kích, thân thể Lý Thiên Kỳ suy yếu tạm thời không thể đứng dậy, nhưng điều này không hề làm suy giảm trí tuệ cùng uy nghiêm của hắn. Dù là nằm trên giường, trù tính của hắn vẫn đủ để đẩy Thổ Phiên lâm vào nguy cơ.

Ngày Lý Thiên Kỳ hạ mệnh lệnh tiến công, Hạ Lỗ tỉnh lại, giống như muốn vì nàng báo thù, giống như muốn tìm nàng trở về, hắn vội vàng tỉnh lại. Từ ngày ấy trở đi, ngoại trừ hành quân bày trận, Hạ Lỗ không nói một câu, thứ duy nhất chống đỡ hắn, chính là khả năng nàng không chết, dù là chết, hắn cũng phải nhìn thấy thi thể của nàng, hắn từng cùng nàng thân mật, hắn nhớ rõ mỗi một chỗ trên thân thể nàng, từng chi tiết, bất kể nàng bị đốt thành bộ dáng gì, hắn đều có thể nhận ra nàng.

Hai nam nhân rốt cuộc vì một nữ nhân mà đứng cùng nhau, một người ngồi trên chiến mã, một thân lạnh như băng, không hề tức giận, lại mang theo một loại kiên trì. Một người ngồi liễn được nâng đến chiến trường, ánh mắt thâm thúy, tóc trắng như tuyết, lại mang theo khí thế kiên quyết.

Từ ngày ấy trở đi, hai nam nhân thường xuyên đứng cùng một chỗ, tuy rằng không nói với nhau câu nào, nhưng khi bọn họ đứng cùng một chỗ, có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng, của nữ nhân bọn họ cùng yêu đó.

Khi một người nhớ nàng, sẽ đau lòng đến muốn chết, nhưng khi hai người ở cùng một chỗ nhớ đến nàng, tựa hồ có thể cùng nhau chống đỡ, tập tễnh dìu dắt nhàu, tiếp tục đi hoàn thành nguyện vọng của nàng.

Đại Dục năm Kiến Đức thứ ba, tháng sáu, ngày Nhâm Thân, kèn thảo phạt Thổ Phiên lại nổi lên, Đại Dục, Tây Đột Quyết, Tô Bì, tam quân liên minh tổng cộng bốn mươi vạn nhân mã xuất phát từ phía bắc Thổ Phiên, xâm nhập hướng vương đình Lạp Tát của Thổ Phiên, đồng thời, Trần Trường suất lĩnh hai mươi vạn đại quân Đại Dục từ Kiếm Nam, quận Lâm Cung tiến vào Thổ Phiên, giáp công Thổ Phiên từ Ba Oa.

Mà A Sử Na Nhị Bắn suất lĩnh quân Đại Dục ở đồn trú ở Côn Lăng Tây Đột Quyết, cũng từ Tây Đột Quyết tiến vào Thổ Phiên, đi qua sơn mạch Cương Để Tư, thắng đến Cống Đường của Thổ Phiên.

Ba đại quân đồng thời tiến công, giương lên đầy trời khói trắng cùng máu đỏ, nhất tề hướng đến kinh sư của Thổ Phiên – thành Lạp Tát.

Dựa theo mưu tính của Lý Thiên Kỳ, liên quân Tô Bì bỏ qua Tháp Nhiệt Sai, tiến thẳng đến Lạp Tát. Mà Đại Dục cùng Tây Đột Quyết hai quần còn lại, trước công Tháp Nhiệt Sai, sau đó công Lạp Tát.

Một ngày kia, tiếng kèn từ bốn phương tám hướng nổi lên, liên quân Tây Đột Quyết cùng Đại Dục vây quanh thành Tháp Nhiệt Sai, bắt đầu chiến dịch công thành tàn khốc dài gần hai mươi ngày.

Lý Thiên Kỳ chỉ có thể nằm trong liễn, kiên trì canh giữ ở trên chiến trường, dù hắn nằm ở nơi nào, cũng phải nhìn đại quân công phá thành Tháp Nhiệt Sai, điều đầu tiên hắn muốn làm sau khi công thành là vọt vào trong, đi tìm nàng.

Ngày hè trên thảo nguyên, mặt trời mãnh liệt, khôi giáp hắc thiết dưới ánh mặt trời lóe lên sự lạnh lẽo, các dũng sĩ Tây Đột Quyết cùng Đại Dục điền cuồng rống giận xông về phía tường thành.

Máu tươi chảy xuống, mưa tên bay đến, cự thạch cùng thân cây không ngừng nện xuống cũng không làm dao động quyết tâm công thành của các dũng sĩ, bọn họ có một tín niệm, giết chết Cống Tùng Cống Tán, báo thù cho khả hãn của bọn họ, còn có một tia hy vọng xa vời, đánh hạ thành Tháp Nhiệt Sai, có lẽ có thể tìm được khả hãn của bọn họ.

Nhìn đại quân mãnh liệt liều màng, liều lĩnh phản kháng không biết đau, đại quân không sợ chết, điên cuồng chém giết không hề sợ hãi ai, Tùng Tán Kiền Bố rung động. Hắn mười ba tuổi đã làm tán phổ, còn nhỏ tuổi đã vì vi phụ báo thù, cũng là một nam nhân không biết sợ hãi gì cả, rốt cục cũng có một chút sợ hãi. Mấy năm nay dũng mãnh chinh chiến, lần đầu tiên hắn cảm giác được sợ hãi, là cái loại sợ hãi sinh ra từ đáy lòng, hắn sợ giang sơn hắn nhiều năm dốc sức gây dựng thật sự bị những dũng sĩ Tây Đột Quyết này phẫn nộ san bằng.

Mắt thấy không thể ngăn cản khí thế kia, sau khi kiên trì hai mươi ngày, Tùng Tán Kiền Bố hạ lệnh mở cửa sau, mang theo đại quân phá vòng vây trốn đi.

Lý Thiên Kỳ cũng không phái người đuổi theo, bọn họ vội vàng chạy vào trong thành tìm kiếm.

Hắn không cho phép nàng chết, Vệ Tử Quân tuyệt đối sẽ không chết, hắn phải lật tung thành Tháp Nhiệt Sai lên, chỉ cần không tìm được thi thể của nàng, hắn sẽ không chết tâm.

Lúc dũng sĩ Tây Đột Quyết leo lên được tường thành, bọn họ vọt vào cung thành Tháp Nhiệt Sai, bọn bọ lật tung mỗi khối đất đá, đánh tung mỗi bức tường, thanh âm điên cuồng tìm kiếm, thanh âm tra tấn la hỏi, tựa hồ truyền vào trong tai mỗi người.

Âm thanh ồn ào không ngừng truyền vào, chậm rãi rót vào trong tai, đứt quãng, khi rõ ràng, khi mơ hồ. Nàng có chút nghe không hiểu, tựa hồ lại hiểu rõ ràng. Khi thanh âm quen thuộc vang lên, lông mi của nàng run rẩy, giống như muốn cực lực mở mắt ra, nhưng mà cuối cùng chỉ có thể run rẩy.

Rồi sau đó nàng nghe thấy một cái âm thanh khác quen thuộc, nàng vui mừng muốn cười, bọn họ đều rất tốt, đều còn sống, còn sống, là tốt rồi.

Những việc nên làm, nàng đều đã làm.

Thù của cha mẹ đã báo, bọn họ cũng còn sống khỏe mạnh, còn có những người nàng yêu thương.. sư phụ, Điệt Vân, Lưu Vân Đức, tam ca, Đê Lam, còn có ca ca của mình, còn có rất nhiều người nàng nhớ, Tân nhi, Lục Lang, thậm chí Trương lão bá.. Nay chỉ hy vọng những người nàng yêu thương đó, có thể sống tốt, đừng vì nàng mà thương tâm. Từ nay về sau nhị ca không cần vì nàng mà rơi lệ nữa, hy vọng Hạ Lỗ cũng có thể tìm được một nữ nhân tốt..

Chỉ là, đại kế tiêu diệt Thổ Phiên để trừ hậu hoạn vĩnh viễn, nàng chỉ làm một nửa, những mà, chắc chắn bọn họ sẽ làm nốt thay nàng.

Tâm nguyện đã xong, không còn điều gì tiếc nuối.

Chỉ là không có cơ hội, vì bọn họ mà dâng một tia ấm áp.

"Hạ Lỗ.. Nhị ca.." Trong lòng khẽ gọi, là yêu say đắm.

Cuối cùng nàng cũng gọi ra hai cái tên ấy? Cuối cùng cũng thừa nhận là yêu đi, không còn ràng buộc nữa, không có do dự, có thể không kiêng nể gì, có thể thừa nhận là yêu đi, một người chôn tận đáy lòng, một người không thể buông bỏ.

Từng hoan, từng hỉ, từng đau, từng bi, nàng yêu, chỉ là tình yêu này phân thành hai loại, một loại cho hắn, còn một loại cho hắn.

Kiếp này có thể gặp được bọn họ, có được tình yêu của bọn họ, quả là không uổng.

Nhất thời đau đớn đánh úp lại, Vệ Tử Quân nhíu mi, kinh mạch quanh thân đều đau, giống như có vô số con rắn nhỏ cắn quanh thân, phóng thích vào người nàng nọc độc của chúng..

Chỉ là, linh hồn cũng biết đau sao?

Bọn họ, cuối cùng không thể tìm được dấu vết gì về sự tồn tại của nàng. Bọn họ mang theo thất vọng cùng bi ai, một khắc cũng không ngừng đuổi theo quân Thổ Phiên, chỉ có bắt được Cống Tùng Cống Tán mới có thể biết được sinh tử của nàng,

Chiến hỏa, mang theo phẫn nộ của đại quân Thổ Phiên, mang theo bi thống của hai nam nhân, rốt cục lan ra một quy mô khổng lồ chưa từng có. Ba đường sáu mươi vạn đại quân, nhất tề công hướng Lạp Tát. Chiến tuyến thật dài, vô số binh lính, càng ngày càng nhiêu binh lính, binh lính Tây Đột Quyết, Đại Dục, Tô Bì, Thổ Phiên, đem sinh mệnh của mình đặt bên trong chiến dịch chinh phạt Thổ Phiên này.

Trận này là chiến dịch tàn khốc nhất xưa nay chưa từng có, một bên mang theo cừu hận tràn ngập, thề sống thề chết báo thù, một bên là bảo vệ quốc gia, thề sống thề chết chống cự, hai bên là nam nhi nhiệt huyết, liều chết đánh nhau ta sống ngươi chết, quên mạng mà đánh nhau, mấy chục vạn nam nhi nhiệt huyết, bi rống như kinh lôi, rít gào như gió lốc. Đầu, để lại sa trường, máu tươi, nhiễm đỏ thảo nguyên, trong không gian nổi lên một cơn gió tinh thuần, cuộn cát vàng về phía chân trời..

Hò hét kinh thiên qua đi, chỉ còn lại xác chết trùng điệp, dẫn tới vô số diều hâu điêu cuồng cấu xé. Những xác chết này vào mùa hè rất dễ hư thối, dù đã kịp thời chôn lấp những vẫn làm bùng phát một trận ôn dịch nơi chiến trường, quân đội hai bên đều không may mắn thoát khỏi, vô số tướng sĩ chết trong trận ôn dịch này.

Thổ Phiên quân bị ôn dịch đoạt đi phần đông binh lực, bị vây vào hoàn cảnh xấu. Vì để ngăn địch, bảo vệ quốc gia, cho nên cơ hồ toàn bộ dân chúng Thổ Phiên đều tham gia vào trận chiến cuối cùng kéo dài này, nam nhân từ mười bốn đến mười sáu tuổi toàn bộ sung quân, rồi sau đó, số người chết ngày càng gia tăng, mở rộng đến mười hai tới mười bảy tuổi. Mà những người phụ nữ Thổ Phiên mất đi trượng phu, cũng cầm đao thương bước lên chiến trường.

Đây là một hồi chiến dịch bi tráng trước nay chưa từng có, chưa từng có một chiến dịch nào thảm thiết như thế, nhìn lão nhân suy nhược có chòm râu hoa râm, ngã xuống dưới đại đao, máu tươi nhuộm đỏ mái đầu hoa râm.. nhìn những người phụ nữ, bé gái trong quân Thổ Phiên chết thảm dưới đao thương, binh lính Tây Đột Quyết cùng Đại Dục lại không có cách nào xuống tay với những người già yếu này, Lý Thiên Kỳ rốt cục không thể tiếp tục nhìn những sinh mệnh vô tội này chết thảm dưới tay hắn, rốt cục, hắn hạ lệnh, vây thành.

Một ngày, hai ngày, ba ngày. Một tháng, hai tháng, ba tháng.

Mùa hạ, mặt trời chói chang chiếu xuống, bầu trời đỏ rực như máu trôi qua, mùa thu đến, rồi lại đi..

Phần lớn lãnh thổ của Thổ Phiên đã bị đại quân Tây Đột Quyết khống chế, chỉ còn lại Lạp Tát và một số thành trì xung quanh thề sống thề chết chống cự, hai bên giao chiến không ngừng, quân Đại Dục chậm chạp không có tiến triển, Lý Thiên Kỳ hạ lệnh tiếp tục vây thành.

Mùa đông đến, bởi vì không thể thông thương cùng bên ngoài, quân Thổ Phiên bắt đầu xôn xao bất an. Mùa đông trôi qua.. Mùa xuân nữa lại tới..

Rốt cục, Tùng Tán Kiền Bố phái sứ giả, muốn hòa đàm cùng Lý Thiên Kỳ. Bởi vì không muốn có nhiều thêm thương vong vô tội, Thổ Phiên lại không thể nhanh chóng đánh hạ, Lý Thiên Kỳ đáp ứng yêu cầu hòa đàm. Hắn biết, nếu nàng ở đây, cũng nhất định sẽ làm như vậy, nàng chưa bao giờ nhẫn tâm đẩy người dân vô tội vào cảnh sinh linh đồ thán.

* * *

Mùa xuân lại tới. Rặng liễu xanh mướt, trăm hoa đua nở, bầu trời trong xanh, trong thành Lạp Tát đang đón bình minh, một nam tử trung niên đội khăn xếp màu đỏ đứng khoanh tay trong cung điện tráng lệ, sắc mặt khó lường.

Bố Đạt La Cung, nằm sừng sững trên núi Mã Bố Nhật, thành lâu trùng điệp, đền đài cheo leo, cung điện của Đạt Tọa Lịch Đại Tàng vương giống như một khối bảo thạch trong suốt, sinh ra ở ngang trời, mang theo linh khí của trời đất. Tường đá kiên cố cao tới mấy chục thước, đỉnh cột đá khắc hình Phật bằng vàng lóe lên chói mắt, mái hiên cong cong, gạch đồng màu vàng, tạo nên một bức tranh vô cùng đẹp mắt. Hành lang trong điện vô cùng quanh co, khúc chiết khó lường, lại sâu hun hút.

Ánh nắng ngày xuân, rọi vào từ cửa sổ bằng gỗ, chiếu sáng khuôn mặt gần như trong suốt kia.

Hai mắt Tùng Tán Kiền Bố gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan trước mặt. Người kia, là người cưỡi ngựa dương đao có thể khiến cho vạn quân thề chết trung thành, người kia là người phong hoa tuyệt đại vang danh tứ hải, nàng đang nằm ở đó, giống như ngủ rất say. Nàng dù là nằm ở đó không hề nhúc nhích nhưng một thân thanh nhã vẫn không hề suy giảm, một thân tao nhã, dù là nằm bất động ở đó, cũng suýt nữa làm cho người ta đánh mất trái tim. Tùng Tán Kiền Bố thở dài một tiếng, có thể tưởng tượng, nếu nàng đứng dậy, sẽ hào quang lóa mắt đến nhường nào. Nói vậy, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, phong tư của nàng, thêm bụng đầy tài hoa của nàng, tất sẽ khuynh đảo một phương, nữ nhân như vậy, chính là thích hợp làm nữ nhân bên người đế vương nhất.

Khó trách Lý Thiên Kỳ không thể buông tay như thế, ngươi như vậy, ai sẽ buông tay chứ?

Bàn tay thô ráp, xoa hai má của nàng, chậm rãi vuốt ve.

Mắt thấy hắn đưa tay vỗ về mặt nàng, Cống Tùng Cống Tán đứng ở một bên sửng sốt. "Phụ vương, nhi thần hối hận lúc trước không nên cố giữ lấy nàng, nay, nhi thần nguyện đem nàng trao đổi cùng Lý Thiên Kỳ, để hắn lập tức lui binh khỏi Thổ Phiên ta."

Tay Tùng Tán Kiền Bố dừng trên môi Vệ Tử Quân, "Nay Thổ Phiên ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng, dù hắn tạm thời lui binh cũng tất sẽ lập tức quay trở lại. Ngươi nói rất đúng, binh bất yếm trá, hứa hẹn giả dối là điều người Hán thích làm nhất, có lẽ, nàng ở trong tay chúng ta là lựa chọn tốt nhất, lúc trọng chấn quốc lực, nàng sẽ là lợi thế tốt nhất."

"Chỉ là, không thể ngờ, một người phong lưu như thế lại là một nữ tử." Cái gọi là anh hùng đều được trân trọng, Tùng Tán Kiền Bố lại thở dài. "Giữ lại nàng, không cần để nàng trở về, nàng đã chết, từ nay về sau, không còn Vệ Phong nữa, đi mời danh y đến trị liệu cho nàng, có lẽ, nàng là vũ khí tốt nhất giúp Thổ Phiên ta trọng chấn uy danh."

"Phụ vương, lần này hòa đàm nếu Lý Thiên Kỳ yêu cầu người giao ra nhi thần thì làm như thế nào? Bọn họ vẫn cho là nhi thần là hung thủ sát hại nàng." Cống Tùng Cống Tán tựa hồ cảm giác được chính mình nghiệp chướng nặng nề, nói vậy, hai nam nhân kia tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.

Tùng Tán Kiền Bố nheo mắt, "Ngươi sẽ không chạy trốn sao? Người bị thiêu trên thành lâu không phải Đột Quyết khả hãn, ta liền vô tội, về phần ngươi đem thi thể nàng đi nơi nào, ta không biết."

"Nhi thần đã hiểu."

"Vương nhi, nhớ rõ, tạm thời chịu khuất nhục, chỉ vì đoạt lại lãnh thổ đã mất của chúng ta."

Đại Dục năm Kiến Đức thứ tư, tháng tư, Thổ Phiên tán phổ Tùng Tán Kiền Bố cùng thiên tử Đại Dục đạt thành thỏa thuận, Thổ Phiên xưng thần với Tây Đột Quyết, hàng năm giao nộp cống vật, quân đội không thể vượt quá năm vạn, thành trì chung quanh đã bị công phá, thuộc về bản đồ của Tây Đột Quyết.

Đến đây, trải qua chiến dịch kéo dài một năm tàn khốc mà lừng lẫy, Đại Dục rốt cục cũng đem Đột Quyết cùng Thổ Phiên nhập vào bản đồ của mình, trở nên cường đại chưa từng có trong lịch sử, một đế quốc phong kiến trung ương tập quyền chưa từng có được sinh ra.

Ngày đạt thành hiệp nghị, Hạ Lỗ cùng Lý Thiên Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Tùng Tán Kiền Bố hỏi: "Tây Đột Quyết khả hãn ở đâu?"

Tùng Tán Kiền Bố đạm mạc trả lời: "Nàng đã chết."

Đại Dục năm Võ Đức thứ tư, Tây Đột Quyết năm mã, tháng sáu, Tây Đột Quyết Sa Bát La Diệp Hộ, Đại Dục tả kiêu vệ tướng quân, A Sử Na Hạ Lỗ kế vị Ất Bì Bắn Quỹ khả hãn, trở thành Tây Đột Quyết khả hãn, sử sách gọi là Sa Bát La khả hãn.

Tháng sáu ở Tây Đột Quyết, cỏ xanh khôn cùng, chim ưng chao liệng trên không, thảo nguyên một màu xanh nhạt, phiếm mùi thơm ngát, thảo nguyên xanh bát ngát như vậy, trời xanh đẹp đẽ như vậy, trước đây, sẽ luôn có một dáng người tuấn tú hiên ngang đứng ở đây, nàng cưỡi bạch mã tung hoành ngang dọc, dáng người tuyệt mĩ, lướt trên thảo nguyên xanh nhạt, giống như bức họa đẹp nhất trên thế gian, thân ảnh bừa bãi bay lên, luôn kiến cho hắn nhìn say ngốc.

Mà nay, trong thiên địa này chỉ còn lại một mảnh trống trải tịch liêu, cái thân ảnh kia, chỉ còn xuất hiện trong mộng.

Nha trướng vương đình, vẫn xa hoa như trước, chỉ là trên hãn vị kia, không còn cái thân ảnh thanh nhã như nước kia nữa. Hạ Lỗ chậm rãi bước lên hãn vị, vị trí này, hắn đã từng mong muốn, nhưng từ khi người kia ngồi lên đó, hắn liền không nghĩ tới nữa, bởi vì, nàng là người thích hợp nhất để ngồi ở vị trí này, không ai có thể tốt hơn nàng, sẽ không còn có ai nữa. Mà nay, hắn bị bắt ép đi lên vị trí này, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ ngồi lên vị trí đó, vì đó là vị trí của nàng. Hắn giúp nàng bảo vệ Tây Đột Quyết, hắn nhớ rõ nàng ghé vào tai hắn nói: Bảo vệ tốt Tây Đột Quyết. Chờ hắn bắt được Cống Tùng Cống Tán giúp nàng báo thù, hắn phải đi tìm nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn của hãn vị, vỗ về chỗ nàng hay dựa vào tựa lưng, chậm rãi quỳ xuống, ghé vào hãn vị, nơi này là nơi nàng ngồi, giống như vẫn còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể nàng, khi đó nàng luôn tùy ý dựa vào chỗ này, phong tư lỗi lạc, hăng hái như vậy..

Hắn chậm rãi đứng lên, ngồi vào cái ghế ở bên cạnh hãn vị, nhìn về phía quần thần.

"Khả hãn sao lại không ngồi lên hãn vị. Thỉnh ngài ngồi lên hãn vị, đây là quyền vị, ngài ngồi ở vị trí đó mới có thể ra lệnh." Bạt Tắc Động Thôn Sa Bát Nhĩ Cân khuyên nhủ.

"Hắn ngồi ở chỗ đó." Hạ Lỗ nhẹ nhàng nói, có lẽ có người đã hiểu ý tứ của hắn, có lẽ có người không hiểu, nhưng hắn không thể ngồi.

Cái vị trí kia, là vị trí của nàng, chỉ có nàng mới xứng ngồi, có lẽ, hiện tại nàng đang ngồi ở chỗ đó nhìn mọi người, nếu hắn ngồi ở đó thì nàng ngồi nơi nào?

"Khả hãn, toàn bộ cung Bố Đạt La đều không có bóng dáng của Cống Tùng Cống Tán, chúng ta tìm mấy ngày liền, Nê Bà La cũng đã thám thính qua, hắn giống như là bốc hơi vậy." Ca Thư Phạt dẫn người đi tìm khắp Thổ Phiên không hề phát hiện bóng dáng của Cống Tùng Cống Tán.

"Tiếp tục tìm, dù là quật ba thước đất, ta cũng muốn tìm ra hắn." Nhắc tới Cống Tùng Cống Tán, mặt Hạ Lỗ thoáng chốc trở nên băng hàn. Các đại thần phát hiện, Hạ Lỗ trước kia ở trước mặt khả hãn của bọn họ luôn ôn nhu lại nóng nảy, giống như hoàn toàn không còn là chính mình, nhưng từ khi người khi ra đi, hắn lại trở về như lúc đầu lạnh như bằng, trên người không còn một tia hơi thở ấm áp.

Chúng thần lần lượt từ trong nha trướng đi ra ngoài, Hạ Lỗ lại đi cùng Đặc Táp Lộ, hắn mỗi ngày ngoại trừ bàn việc chính sự, đều ở cùng một chỗ với Đặc Táp Lộ.

Đặc Táp Lỗ từ sau khi Vệ Tử Quân rời đi không ăn không uống, liên tiếp hơn mười ngày, cơ hồ lúc sắp hấp hối, nó đột nhiên bắt đầu ăn, giống như nó cảm nhận được cái gì nên liều mạng ăn, giống như muốn ăn no rồi đi gặp chủ nhân của nó, giống như muốn biến chính mình thành phì nộn, để tránh khung xương gầy gò này bị chủ nhân nó ghét bỏ, không cần nó nữa.

Hạ Lỗ cầm lược giúp Đặc Táp Lộ chải lông, Đặc Táp Lộ lùi về sau hai bước, "Xem ngươi kìa, bị nàng dưỡng thành cái tính tình gì rồi, không thèm để ý cả ta?" Hạ Lỗ vuốt ve lông của nó, ôm cổ Đặc Táp Lộ bất động, hồi lâu, chất lỏng ẩm ướt từ trên lông Đặc Táp Lộ chảy xuống.

Mấy ngày này, hắn không làm gì cả, chỉ cưỡi Đặc Táp Lộ đi Điền quốc, hắn đi tẩm cung nàng từng ngủ lại, xem cái giường nàng từng ngủ lại, ở nơi đó, hắn hôn nàng, nàng còn mút ngón tay hắn, ngẫm lại dáng điệu lúc ngủ ngây thơ của nàng, hắn nở nụ cười. Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, cái lỗ trên đó đã được chèn lại, ngẫm lại, tình yêu say đắm của hắn từ một khắc kia đã bắt đầu, từ đó liều lĩnh lao mình vào, cứ như vậy một đường, càng ngày càng thích, càng ngày càng yêu..

Hắn còn đi Chu Câu Ba cùng thàn Sơ Lặc, xem cánh đồng bát ngát, ở nơi đó, hắn trở thành nam nhân của nàng.

Hắn tìm khắp nơi này, dấu chân khi đó đều bị mất hết rồi, vì sao không tìm thấy chứ, lúc trước dường như chính là chỗ này, nhưng, chỗ nào mới là trướng ngủ, hắn tìm thật lâu, lúc chạng vạng tìm được một cái thiết oa, hắn nở nụ cười, là nơi này, rồi sau đó, hắn tìm được một mặt gương đồng, đó là của nàng, bên trong vạn quân này, chỉ có nàng dùng thứ này, hắn từng thấy nàng vụng trộm dùng, lúc ấy bị hắn phát hiện, hắn còn cười nhạo nàng. Nàng tức giận dương tay ném gương đồng ra ngoài trướng, gương đồng rơi vào trong tuyết, buổi tối, hắn vụng trộm nhặt về, đặt ở trong trướng của mình, lại bị rơi mất lúc nhổ trại.

Rốt cục cũng tìm được rồi, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, chậm rãi nằm trên thảm cỏ ban đêm lạnh lẽo, "Phong ------ lại để cho ta ôm ngươi một lần, lần trước, ôm không đủ." Hắn từ trong người lấy ra một cái khăn hắn nâng niu đã lâu, trên mặt có vài vệt máu đã khô, hắn nhẹ nhàng mở ra, phủ lên mặt, "Phong ----- mùi của ngươi giống như còn ở đây."

Chưa bao giờ ta dám nói với ngươi, ta yêu ngươi, cho tới bây giờ chưa bao giờ trực tiếp nói với ngươi, ta không dám. Nhưng hôm nay đã không còn bận tâm, lại không sợ ngươi cự tuyệt.

"Phong ------ ta yêu ngươi --------"

Ngươi chưa bao giờ biết, tình cảm sâu đậm của ta, cho tới bây giờ cũng không biết, bởi vì ta cho tới bây giờ đều nhẫn nại.

Một trận gió xẹt qua, mang theo giọng nói nỉ non của hắn, bay về phương xa.

* * *

Lộc thành, đã là tháng sáu nóng nực, tiểu điếm bán băng ẩm kia, vẫn như bốn năm trước, là một lán vải màu xanh, không chút thay đổi, chỉ là, bên người hắn đã thiếu một người.

Lý Thiên Kỳ đi vào trong lán vải, gọi hai bát bánh đúc đậu, "Tử Quân, bát này là của ngươi, cũng không thể ăn nhiều, sẽ bị đau bụng."

Ăn xong bánh đúc đậu, hắn đi Tụ Vân lâu, việc làm ăn ở đó vẫn náo nhiệt như trước, hắn đứng ở phía đối diện thật lâu, nhìn cái cửa sổ ở phía lầu ba.

Hắn thấy Đoàn Tân, cái đứa nhỏ kia đã trưởng thành, trổ mã cao lớn anh tuấn, bọn họ còn chưa biết tin tức của nàng, hắn do dự một chút, xoay người rời đi.

"Nhị ca!" ngay lúc hắn xoay người, hắn nghe được tiếng gọi của nàng, tiếng gọi đã từ rất lâu không nghe thấy.

Hắn kinh hỉ quay đầu, xung quanh chỉ có dòng người ồn ào xa lạ, Tụ Vân lâu ở đối diện không có ai ra vào, cái cửa sổ ở lầu ba vẫn đóng chặt. Bóng dáng của nàng ở đâu?

"Nhị ca, cho dù ta là địch nhân của ngươi, ta cũng sẽ không thương tổn nhị ca." Bên tai truyền đến lời hứa của nàng bốn năm trước ở bên cửa sổ kia.

Nước mắt mơ hồ trong hốc mắt. Phải, Tử Quân, ngươi chưa bao giờ nuốt lời, chưa bao giờ phụ nhị ca, cho tới bây giờ đều là nhị ca phụ ngươi.. Nước mắt trào ra mãnh liệt, hắn che mặt bước đi..

Hắn một mình đi đến hồ sen hoang dã, cái thuyền nhỏ kia vẫn còn ở đó, hắn nhớ tới ngày ấy, nàng ở dưới ánh tà dương cười sáng lạn, nhớ tới nàng ngâm thơ..

Hắn nằm trên thảm rơm ngày đó nàng nằm, hắn nhớ tới lúc ở Lộc thành, nàng cùng hắn ngủ trên cùng một giường, bộ dáng xoay người không được tự nhiên, nhịn không được nở nụ cười, khi đó hắn không biết nàng là nữ tử, cũng không có đúng mực, nói ôm liền ôm, còn chui vào trong chăn của nàng, khó trách nàng sợ tới mức né tránh.

Hắn sai hai người đến Tụ Vân lâu mua Tụ Vân nhưỡng, uống vào hai ngụm lớn.

"Nhớ rõ năm ấy Lộc thành, náo thị, khi mới gặp Quân nhan.

Thảo sắc yên quang phong hòa tế, dắt tay lưỡng tâm tri.

Tương vọng Hồ phong khương tuyết, ly biệt, lệ ẩm thiên lý chương.

Thục liêu sinh tử lưỡng mang mang, đầu bạc tựa cỏ dài."

* * *

Đại Dục năm Kiến Đức thứ tư, tháng sáu, Đại Dục thiên tử Lý Thien Kỳ bí mật giải tán hậu cung.

Hắn vẫn như cũ, một mình ở trong Sùng Đức điện, chỉ là ngẫu nhiên, hắn sẽ đi thăm Liên Ngô, bởi vì Liên Ngô bị bệnh, thân thể nàng vẫn luôn gầy yếu, nhuyễn bệnh hen suyễn, lại nhiễm phong hàn, bệnh tới không dậy nổi, ngày ngày ho tới vô lực.

Mỗi khi Liên Ngô có dấu hiệu phát bệnh, Hinh Hà đều lo lắng chạy đến Sùng Đức Điện tìm Lý Thiên Kỳ. Mỗi lần đều trông thấy hắn nhìn cái chỗ Vệ Tử Quân thường ngồi, gọi "Tử Quân ---------"

Thâm tình như vậy làm cho Hinh Hà thật cảm động, nàng nhìn mái đầu bạc của hắn, dung nhan hắn vẫn tuấn mỹ như trước nhưng lại có vẻ gầy yếu, trong lòng có chút mềm mại. Nhiều năm như vậy, nhìn hắn, phong tư tuấn mỹ, nho nhã của hắn, thân hình kiện mỹ của hắn, không phải chưa bao giờ đi vào trong lòng nàng, chỉ là, trong lòng của nàng vẫn chứa người kia, mối tình đầu tiên của nàng, dù là sau khi biết được nàng là nữ tử, cảm tình như vậy cũng coi như là thâm căn cố đế. Mà nay, vẻ mặt của hắn lại đả động nàng, hắn lại vì một người đã chết giải tán hậu cung, vì một lời hứa thủ thân như ngọc, nam tử thâm tình như vậy, đánh vỡ quan niệm của nàng đối với nam nhân, cũng làm nàng đau lòng, hắn với nàng cùng mệnh khổ giống nhau.

Hắn như vậy, làm cho nàng có chút đồng cảm, có chút đau lòng, muốn chăm sóc cho hắn, chỉ là, nam nhân kia, trong lòng chỉ có một người, không ai có thể đi vào trái tim hắn được nữa.

Mỗi ngày hạ triều, Lý Thiên Kỳ đều ngồi xe ngựa đến phủ tướng quân, đi vào trong phòng Vệ Tử Quân, Quý An rưng rưng nói: "Bệ hạ, điện hạ còn chưa có dậy."

Lý Thiên Kỳ xoay người, cười, "Vẫn là như vậy." Sau đó rời đi, mọi người trong phủ đều hai mắt đẫm lệ.

Hắn trở lại Sùng Đức điện, lại giống như quá khứ, đem chủ vị của long án tặng cho nàng, hắn ngồi ở bên cạnh, mở một quyển tấu chương ra, lại nhìn long ỷ trống không kia, "Tử Quân, sao ngươi còn chưa đến, lại lười ngủ rồi. Ngươi xem, Cao Ly lại bắt đầu gây chuyện, ngươi sao lại mặc kệ chứ. Ngươi, tiểu trư lười nhác này, mỗi ngày đều ham ngủ, ngươi nha, lười.." Hắn nghẹn ngào, "Lười.. ngủ đến tận bây giờ."

Thái trung bên cạnh lệ rơi đầy mặt, "Bệ hạ nén bi thương, Phong vương đã đi rồi, ngài còn phải gánh vác toàn bộ xã tắc, phải bảo trọng long thể."

Lý Thiên Kỳ xua xua tay, hồi lâu sau, đứng lên.

Hắn lại đi phủ tướng quân.

Phòng của nàng, một chút cũng không thay đổi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve từng đồ vật nàng đã từng dùng, vuốt ve quần áo của nàng, mỗi lần mơn trớn, ánh mắt nhu tình như nước.

"Tử Quân!" hắn ôn nhu nói.

Mỗi ngày, hắn đều phải tới nơi này nhớ về nàng, hắn nhớ nàng.

"Nhị ca, cho dù ta là kẻ địch của ngươi, ta cũng sẽ không thương tổn nhị ca."

"Ta.. ta không có nhiều tiền như vậy."

"Lý huynh.. Là ái mộ ta sao?"

"Ngoan ngoãn cho ta, nếu không ta đem ngươi cởi sạch."

"Giết người cũng không hơn gì cái này, Bá Viễn, tha cho ta đi, thực sự.. thực sự ghê tởm."

"Lý Thiên Kỳ ------- ngươi giết ta đi."

"Nhị ca, thứ ta có thể cho ngươi, chỉ có nhiêu vậy.."

"Nhị ca, lúc này đây, ta không thể đi theo ngươi, lần sau, sẽ đi theo ngươi."

"San bằng Thổ Phiên rồi ta liền đi theo ngươi."

Lần sau, quả thực đã không có lần sau. Ngươi nói lần sau, ngươi nói san bằng Thổ Phiên.. Tử Quân, Thổ Phiên đã san bằng, ngươi sẽ đi theo ta sao? Ngươi không đi theo ta, ta liền đi theo ngươi.

"Ngươi chừng nào thì về? Ngươi không đến, ta liền đi, liền đi theo ngươi." Hắn vuốt ve cái giường nàng từng ngủ, nằm xuống giường của nàng, ôm lấy y phục của nàng, giây lát, y bào liền ẩm ướt một mảng lớn..

Đại Dục năm Kiến Đức thứ tư, tháng bảy, vợ cả duy nhất của thiên tử Đại Dục, Hoàng quý phi qua đời.

Ngày ấy, Lý Thiên Kỳ không khóc, hắn nhẹ nhàng nói với nàng: "Liên Ngô, ngươi cuối cùng cũng được giải thoát rồi, cũng được hạnh phúc rồi. Mà ta vẫn phải ở trên nhân thế này giãy dụa trong bể khổ. Ta thực xin lỗi ngươi, bởi vì trong lòng ta chỉ có một mình nàng, chỉ hy vọng kiếp sau có thể trả lại cho ngươi, chỉ là, kiếp sau không làm vợ chồng, kiếp sau, ngươi làm nữ nhi của ta đi, ta sẽ thương ngươi, nuôi ngươi thật tốt."

Đại Dục năm Kiến Đức thứ tư, tháng tám, thiên tử Đại Dục Lý Thiên Kỳ chiếu cáo thiên hạ, sắc lập hoàng hậu. Hoàng hậu chính là người mà ai cũng không ngờ được, nghe đồn, đó là Đại Dục Phong vương Vệ Phong, Vệ Tử Quân đã chết.

Thánh chỉ vừa ban ra, tiếng phản đối của quần thần cơ hồ làm nứt vỡ đỉnh Thái Cực điện.

"Bệ hạ, ngài không để ý chúng thần khuyên can, giải tán hậu cung, lại muốn lập một nam tử làm hậu, việc này, không hợp lễ giáo." Tiếng phản đối của các đại thần vang thành một mảnh.

"Trong lịch sử lập pháp có chế định, cổ có nữ chủ, sau có nam hậu. Cổ có Hán Ai Đế muốn dâng thiên hạ cho Đổng Hiền, cũng có Trần Văn Đế muốn lập Hàn Tử Cao làm hoàng hậu, việc này ai ai cũng biết. Đáng tiếc, cuối cùng lại không thể thực hiện. Hôm nay, ta liền phải làm người từ cổ chí kim chưa từng có, các khanh không cần khuyên can, ý ta đã quyết." Hắn cũng không nói toạc ra giới tính của Vệ Tử Quân, nàng sĩ diện như vậy, bị vạch trần trước mặt mọi người sẽ xấu hổ đến chết, cho nên, hắn giữ bí mật giúp nàng.

Từ đó, trong lịch sử Trung Quốc có một vị nam hoàng hậu, chỉ tiếc, đoạn lịch sử huy hoàng này, lần đầu tiên đem Thổ Phiên cùng Đột Quyết toàn bộ nhập vào bản đồ Trung Quốc, lại bị dòng sâu lịch sử che dấu đi.

Thời gian trôi đi, thế sự khôn lường, ngàn năm sau, ai còn nhớ rõ một ngàn bốn trăm năm trước hào hùng như thế, máu nhuộm cát vàng, ai lại từng biết có một nữ nhân cùng hai nam nhân, bọn họ dắt tay nhau bước lên sa trường, kề vai chiến đấu, bỏ mặc sinh tử, giẫm lên máu thịt của ngàn vạn người để thống nhất giang sơn Đại Dục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play