Chăn màn của hắn đã được xếp gọn gàng, hiển nhiên đã đi ra ngoài từ lâu.
Vệ Tử Quân trong lòng cả kinh, bước nhanh ra ngoài, hỏi phụ cách bên ngoài trướng, "Sa Bát La Diệp Hộ đi đâu rồi?"
"Khả hãn, buổi tối hôm qua có tin do thám được, quân Thổ Phiên ngoại trừ
thạch nỗ bỏ lại trên chiến trường, còn có hơn một trăm cỗ thạch nỗ ở nơi đóng quân, Diệp Hô tính dựa vào đêm khuya dẫn theo một đội nhân mã xông vào địch doanh, phá hủy đống thạch nỗ kia." Tên phụ cách kia lo lắng
nói, "Chỉ là, đến giờ này, còn chưa có trở về."
Vệ Tử
Quân trong lòng nhảy loạn, giờ này còn chưa trở về, nhất định là đã xảy
ra chuyện. "Truyền lệnh, lập tức triệu tập mười vạn đại quân, lập tức
xuất phát, tiến đến doanh địa Thổ Phiên."
Trái tim cứ
luôn nhảy lên, nàng chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy, đây là một
loại dự cảm không tốt, cảm giác thật chân thật. Dù là khi biết Hạ Lỗ bị
vây khốn, hay vài lần hắn lâm vào hiểm cảnh, nàng cũng chưa bao giờ từng có cảm giác hoảng hốt đến vậy.
Nàng vội vàng rửa mặt
chải đầu, vốc nước lạnh như băng lên mặt, gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, nàng cúi mi mắt, suy nghĩ nơi đáy lòng quay cuồng, gương mặt thanh thấu mà tái nhợt. Trước khi đại quân xuất phát, nàng đi tới phòng Lý
Thiên Kỳ, hắn vẫn còn đang ngủ say, nàng cúi người nhìn gương mặt hắn
đang ngủ, nhẹ giọng nói: "Nhị ca, tình cảm đời này Tử Quân thiếu ngươi,
kiếp sau sẽ trả lại." Sau đó nàng dứt khoát xoay người.
Ra cửa, nàng vừa vặn gặp được Diệu Châu, "Diệu Chậu, hãy chăm sóc hắn thật tốt, đừng để hắn xuống giường."
"Ngươi muốn đi đâu?" Diệu Châu phát hiện có chút không đúng.
"Ta đi ra ngoài tìm Hạ Lỗ." Nàng nhẹ nhàng bâng quơ, cũng không nói muốn đi đâu tìm, nếu nàng nói, Diệu Châu nhất định sẽ không để cho nàng đi.
"Ta đi cùng ngươi." Diệu Châu xoay người đi theo nàng.
"Ngươi phải ở lại bảo vệ hắn, hắn sẽ rất mau liền tỉnh lại, đừng nói với hắn
ta đi ra ngoài, chỉ nói ta còn đang ngủ." Có lẽ nàng vẫn ngủ thì hắn mới không lo lắng. "Còn có một việc, nơi này của ta có một tấm bản đồ, là
chỗ sư phụ của ta ẩn cư, chưa từng có ngoại nhân nào biết được. Diệu
Châu, chờ mấy ngày nữa thân thể hắn hồi phục, có thể chịu được xe ngựa
đường dài, liền dẫn hắn đi tìm sư phụ của ta, người sẽ trị liệu cho hắn, nếu hắn không thể đi lại được, ngươi liền một mình đi tìm sư phụ củ ta, thỉnh người đến. Ngươi phải nhớ kỹ bản đồ này, sau đó lập tức thiêu
hủy, không được để cho người thứ hai biết đến."
"Ngươi vì sao lại nói với ta những điều này?" Diệu Châu ngưng mi, nhìn thẳng vào
mắt nàng, "Ngươi rốt cục muốn đi đâu? Không cần nghĩ đến việc đi báo
thù, Cống Tùng Cống Tán kia tuy rằng võ công không cao, nhưng Nam Cung
Khuyết, ngươi không giết được hắn."
Vệ Tử Quân cười nhẹ,
"Ta thống lĩnh tam quân, không có thời gian chăm sóc cho hắn, cũng không thể rời khỏi nơi này, chỉ có ngươi có thể làm việc này."
Diệu Châu nhìn nàng, một lúc lâu sau, gật gật đầu. Lúc nàng bước đi, hắn từ
phía sau bắt lấy cổ tay nàng, lẳng lặng nhìn nàng, "Không cần làm chuyện điên rồ, để ta biết được, sau này ngươi đừng mơ tưởng được tự do nữa."
Vệ Tử Quân chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, cho hắn một cái cười ôn nhu.
Ngày ấy, Đại Dục năm Kiến Đức thứ ba, Tây Đột Quyết năm xà, tháng năm, ngày
Canh Tuất, giờ Tỵ, Vệ Tử Quân suất lĩnh đại quân lặng yên không một
tiếng động xuất phát. Thảo nguyên xanh biếc kéo dài vô tận, xa xa những
đỉnh núi phủ đầy tuyết sừng sững đứng giữa những đám mây, mấy cánh hùng
ưng xẹt qua bầu trời mùa xuân xanh không hạt bụi. Chỉ là trái tim kia,
vô cùng lo lắng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.
Thiết giáp dày đặc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, gót sắt nặng nề giẫm lên thảo
nguyên, mạch đao thật dài trên lưng ngựa, tiếng vó ngựa đạp chân chỉnh
tề vang vọng khắp không gian.
Phong tư tuyệt thế kia, đi
trước đại quân, ngồi ngay ngắn trên ngựa, thân hình cao ngất, trong trẻo lại lạnh lùng tựa trăng, hai gò má thanh thấu có chút tái nhợt, lại vẫn như trước sạch sẽ, lưu loát, tản ra khí thế bức người, mà tia khí thế
bức người kia lại ẩn ẩn bên trong sự mệt mỏi cùng ôn nhu. Điều đó làm
cho những hán tử thô mãng này đều khó tránh sinh ra một cỗ đau lòng.
Hắc thiết đại quân rất nhanh liền đến nơi. Tiếng chân kéo dài không ngớt,
lúc tiến tới doanh địa của quân Thổ Phiên, phía trước truyền đến một
tiếng vang ầm ầm, một lát sau, đại quân Thổ Phiên tiến đến, lúc nhìn
thấy quân đội Tây Đột Quyết, bèn dừng lại ở phía trước.
Hai quân giằng co, cách xa nhau trăm bước.
Hai quân nhìn nhau hồi lâu, Vệ Tử Quân ghìm ngựa chậm rãi đi về phía trước, quân Thổ Phiên một trận xôn xao, hai con tuấn mã đi ra ngoài, trên lưng ngựa là hai người, một là đương kim Thổ Phiên vương tử Cống Tùng Cống
Tán, một là vong quốc Phun Hồn Cốc vương tử Đạt Duyên Mang Kết Ba, chính là người nổi tiếng giang hồ giết người như ma Nam Cung Khuyết.
Vệ Tử Quân lẳng lặng nhìn hai người đối diện, kia là hai kẻ thù sát hại cha mẹ nàng, suy nghĩ trong đầu quay cuồng.
"Tứ đệ ---------- là đến cứu diễm sủng của ngươi sao?" Nam Cung Khuyết
thong thả tiến về phía trước hai bước, khói trắng lưu chuyển, cười tươi
như hoa. "Nay chỉ sợ hắn không thể hầu hạ ngươi nữa rồi."
Lòng nàng trầm xuống, khuôn mặt thanh thấu lại không có một tia gợn sóng, "Các ngươi đã làm gì hắn?"
"Làm gì? Ha ha.." Nam Cung Khuyết cười to một trận, "Tất nhiên là sẽ không
tốt lắm, hắn đem thạch nỗ chúng ta vất vả chế tạo đều phá hủy hết, đó
chính là tương đương với phá hủy toàn bộ kế hoạch của chúng ta, ngươi
nói, hắn có nên giết hay không?"
Một khắc kia, lòng nàng
run rẩy, tay nắm dây cương càng nắm càng chặt, khớp xương trở nên trắng
bệch, hơi hơi phát run. "Các ngươi giết hắn?" Nàng gian nan hỏi.
Một đôi ưng mâu thâm thúy của Cống Tùng Cống Tán gắt gao khóa trụ dung nhân đối diện, hắn thong thả mà lạnh như băng nói: "Một ngàn tử sĩ này,
ngươi nên lập cho bọn họ một tấm bia to, tuy rằng không ai còn sống,
nhưng mà bọn họ chết cũng thực anh dũng." Ưng mâu xuyên qua tầng tầng
không khí, cẩn thận nhìn biểu tình của nàng.
Trong đầu
một trận nổ vang, lòng đau kịch liệt, có cái gì đó mơ hồ tầm mắt, kí ức
mơ hồ cuốn lại, lướt qua từng năm tháng thăng trầm.. Hắn đã chết? Đã
chết sao? Hạ Lỗ, hắn làm sao có thể chết được? Đây nhất định là mơ, là
một cơn ác mộng mà thôi. Nàng nhớ tối hôm qua, hắn còn nói muốn nàng,
hắn nói một lần cuối cùng hắn muốn nàng, nàng lại tàn nhẫn cự tuyệt hắn.
Cái người thuần khiết lạnh lùng giống như băng tuyết, lại ở trước mặt nàng
lỗ mãng giống như một đứa trẻ kia đã chết rồi sao? Tối hôm qua còn ôm
lấy nàng mà hôm nay đã chết rồi sao? Hắn nói hắn muốn nàng, nàng vì sao
lại không cho hắn? Hắn cũng không có yêu cầu gì quá đáng? Hắn cũng không bắt buộc nàng, chỉ là một mực yên lặng tùy ý nàng. Nàng nói không, hắn
liền nghe lời ngủ, chỉ đơn giản ôm nàng, hắn cũng thỏa mãn ngủ. Nhưng
nàng lại tàn nhẫn, keo kiệt, dù một câu thương hắn nàng cũng không chịu
nói, hắn nói yêu nàng, nàng một câu cũng chưa từng đáp lại, hắn vô số
đêm ẩn nhẫn cô tịch, lấy hết dũng khí nói muốn nàng, nàng lại không cho
hắn..
Nước mắt chậm rãi trào ra, giống như mất đi mới
biết được, hắn sớm đã cắm rễ trong lòng nàng, chỉ là nàng không chịu
nhìn thẳng vào tình cảm của hắn, bởi vì có một người vĩnh viễn đứng
trước hắn, cứ thế nàng xem nhẹ hắn, nhưng hắn vẫn yêu, vẫn làm lòng nàng ấm áp, thề sống thề chết đi theo chưa từng bao giờ buông bỏ nàng..
Hạ Lỗ ---------- ta phải bồi thường cho ngươi như thế nào đây, bồi thường
cho những đêm ngươi phải chịu dày vò trong cô tịch, bồi thường cho tình
cảm chưa bao giờ được đáp lại của ngươi. Nếu hết thảy có thể quay lại,
ta sẽ ôm chặt ngươi, nói cho ngươi nghe.. Bất kể ngươi muốn nghe cái
gì.. Chỉ cần ngươi muốn.. Ta đều nói cho ngươi nghe..
Gió xuân thổi qua thảo nguyên, thổi mờ chất lỏng nóng rực trong mắt.. Người ở phía đối diện phát ra một tiếng cười lạnh.
"Quả thực là tình thâm ý trọng, nói vậy, hắn ở trên giường cho ngươi không
ít khoái hoạt đi." Cống Tùng Cống Tán thần sắc quái gị, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc hiếm thấy.
Nàng nhẹ nhàng rũ mi mắt, không
dấu vết lau đi nước mắt, rồi sau đó, chậm rãi nâng mắt lên, kiên quyết
nói: "Nam Cung Khuyết, Cống Tùng Cống Tán, ta sẽ làm cho các ngươi phải
trả đại giá."
Nam Cung Khuyết nghe vậy liền từng bước
tiến về phía trước, "Tứ đệ, trước đừng kích động như vậy, những người
khác đều đã chết, bất quá, chúng ta còn để lại hắn, hắn mặc dù không có
lợi gì với chúng ta, nhưng mà, hắn đối với ngươi, vô cùng có ý nghĩa."
Nam Cung Khuyết dứt lời, Cống Tùng Cống Tán từ phía sau kéo ra một người,
"Nghe nói hắn là nam sủng của ngươi? Nói vậy ngươi rất yêu thương hắn
đi. Chúng ta giữ hắn cũng vô dụng. Ngươi lại đây đổi lấy hắn đi." Hắn
dùng sức đẩy người nọ về phía trước.
Người nọ hai ta bị trói chéo sau lưng, lảo đảo ngã về phía trước, áp mặt xuống đất.
"Hạ Lỗ!" Vệ Tử Quân đau lòng mà lại vui sướng hô một tiếng. Hắn còn sống,
còn sống.. Tốt quá, nàng không thể lại mất đi hắn, không thể mất đi một
người thân nữa.
Đúng vậy, Hạ Lỗ sẽ không chết, là nàng hồ đồ, bởi vì quá mức lo lắng mà mất tỉnh táo, bọn họ biết quan hệ của hắn với nàng, tất sẽ dùng hắn đến uy hiếp nàng, làm sao có thể để cho hắn
chết?
Tuy rằng tóc tai tán loạn, hoàn toàn không có vẻ
cao quý thanh nhã như xưa, quần áo tuyết trắng nhiễm đầy máu tươi,
nhưng, dù sao hắn còn sống, còn sống là tốt rồi. Nước mắt, lại tới nữa,
nàng cực lực ẩn nhẫn, bức dòng nước ấm kia rút lui.
"Vệ
Phong, lại đây đi, lại đây đổi lấy hắn. Nếu không, hắn sẽ như vậy chết
thảm trước mặt ngươi." Trường tiên trong tay Cống Tùng Cống Tán giương
lên, hướng về phía lưng Hạ Lỗ, ngay lập tức, y bào màu trắng bị roi ra
làm rách, mảnh vải nhiễm đầy máu bay trong gió. Cống Tùng Cống Tán
giương tay lên, hơn mười nam tử áo đen vây quanh Hạ Lỗ, đá vào đầu, vào
lưng, thắt lưng của hắn.
"Dừng tay!" Vệ Tử Quân đau lòng la lên, cấp tốc ruổi ngựa tiến lên.
Ca Thư Phạt ở phía sau cấp tốc ruổi ngưa vượt qua, giữ nàng lại, "Ngài không thể đi. Ngài đi, quân đội phải làm thế nào?"
"Ca Thư Phạt, trở về nói với bọn họ, nói cho Canh Bàng Thị cùng Đại Dục
Thiên tử, ai cũng không cho phép lui binh, không còn có cái gì có thể uy hiếp chúng ta, các ngươi phải đánh tiếp, đánh đến khi san bằng Thổ
Phiên, làm cho Tùng Tán Kiền Bố trở thành nô lệ của Tây Đột Quyết ta."
Nàng biết, nàng đi, sẽ làm lợi thế cho bọn họ áp chế Lý Thiên Kỳ, áp chế hắn lui binh, làm cho tất cả những cố gắng lâu nay của nàng và hắn đổ sông
đổ bể, làm cho dũng sĩ Tây Đột Quyết vô ích chết đi. Thậm chí có một
ngày, bọn họ sẽ mang nàng đi tấn công Đột Quyết, tấn công Đại Dục, chỉ
cần nàng rơi vào tay bọn họ, nàng sẽ trở thành uy hiếp của Tây Đột Quyết và Đại Dục. Chỉ là, nàng làm cho có thể để bọn họ thực hiện được? Nàng
thà rằng chết đi, cũng sẽ không để rơi vào tay bọn họ.
"Ca Thư Phạt, trở về nói cho bọn họ, không cần để ý bất cứ uy hiếp gì của
bọn họ, bởi vì, ta sẽ không còn sống để bọn họ áp chế các ngươi." Nàng
dùng sức bỏ tay hắn ra, ruổi ngựa về hướng quân Thổ Phiên.
Mắt thấy Cống Tùng Cống Tán từng roi, từng roi quất lên lưng Hạ Lỗ, những
người kia lại giẫm đạp lên người hắn, mỗi một cái đạp, mỗi một cái roi,
phảng phất đều giẫm lên lòng của nàng. Nàng cấp tốc phi đi, sau đó bay
lên không, liều lĩn đánh về đám người phía trên.
Nàng gắt gao ôm hắn, dùng cái ôm của nàng ủ ấm cho hắn.
Cái ôm của nàng, lúc hắn trúng độc, vì hắn vô tư mà ôm, lúc hắn tịch mịch,
vì an ủi hắn mà ôm ấp, lúc này đây, nàng lại ôm hắn, mang theo áy náy vô tận, mang theo quyết tâm thề sống chết, mang theo nhiệt độ cơ thể của
nàng cùng nhu tình của nàng..
Trường tiên không hạ xuống
nữa, những cái đạp chân của đám nam nhân kia cũng không hạ xuống nữa,
nàng ôm lấy cổ hắn, giống như trong quá khứ, từ phía sau ôm lấy cổ hắn,
nhẹ nhàng hôn lên hai má nhiễm máu của hắn.
"Hạ Lỗ, thực xin lôi." Nàng khẽ nói.
"Phong, đi mau.. Rời khỏi nơi này, mau!" Hạ Lỗ suy yếu ngẩng đầu, sự lo lắng
làm hắn sinh ra lực, "Đi mau, đi tiếp tục đại kế tiêu diệt Thổ Phiên của ngươi, mặc kệ ta, đi mau ---------" một câu cuối cùng, hắn lo lắng đến
rống lên.
"Xem ngươi kìa." Nàng ôn nhu cười, "Rống thật
là to, thực chẳng có hữu tình gì cả, không phải ngươi muốn nghe ta nói
yêu ngươi sao? Ta nói cho ngươi nghe." Nàng ghé sát vào bên tai hắn, khẽ nói, "Ta yêu ngươi -------------"
Bất luận là động tình
cũng được, an ủi cũng được, đây là cơ hội cuối cùng, nàng không muốn làm cho nhân sinh của hắn lưu lại chút tiếc nuối nào.
Trong nháy mắt, một giọt lệ mới lăn xuống từ khóe mắt Hạ Lỗ, hắn run run hướng về phía môi của nàng.
Nàng cúi đầu, che môi hắn lại, cực lực hôn, rồi sau đó khẽ nói bên tai hắn,
"Quên ta đi -------- bảo vệ thật tốt Tây Đột Quyết ----------"
Nàng nhảy lên, ôm lấy Hạ Lỗ, đưa hắn giao cho Ca Thư Phạt chạy tới theo
nàng, "Mang hắn về." Khẩu khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có điểm
nào đáng nghi.
Ca Thư Phạt đỡ lấy Hạ Lỗ, không hề động.
"Mang hắn về." Nàng nói lại một lần nữa, khí thế sắc bén nén xuống, khẩu khí
càng phát ra lạnh như bang, hai mắt Ca Thư Phạt đỏ bừng, hung hang xoay
người.
"Không!" một tiếng tê rống từ trong lồng ngực bật
ra, từ khóe miệng Hạ Lỗ chảy xuống một vết máu, "Đừng bắt ta rời đi,
không ---------- không ----------- Phong, đừng rời xa ta----------" dù
có tê rống, khóc kêu như thế nào, hắn vẫn như trước bị mang đi, hắn nhìn nàng, mang theo thống khổ vô tận cùng tuyệt vọng, một tiếng la phát ra
như xé rách ở gương mặt hắn, nhưng nàng vẫn như trước cách càng ngày
càng xa..
"Thật sự là tình thâm ý trọng." Nam Cung Khuyết hít một hơi, "Tứ đệ, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi đâu, chúng ta
chỉ cần An Tây tứ trấn của Tây Đột Quyết, còn có đòi lại Phun Cốc Hồn
của ta từ Đại Dục nữa."
Hắn vung tay lên, vài nam tử mặc
áo đen bay về hướng Vệ Tử Quân, "Đương nhiên, cũng đừng nghĩ trốn, bởi
vì công lực của ngươi không bằng ta. Hơn nữa, ta cũng không cần ra tay,
vài tên thị vệ của ta cũng đủ để chế ngự ngươi rồi." Hắn chỉ chỉ mấy tên thị vệ bên người.
Vệ Tử Quân thản nhiên liếc hắn một
cái, không lên tiếng. Mấy tên nam tử áo đen kia rất nhanh liền đến gần,
kề đoản đao vào cổ nàng, nàng vô cùng hợp tác, không hề động đậy. Mấy
người kia thấy thế, đều thoáng thả lỏng cảnh giác, lúc mấy nam tử kia
nắm lấy cổ tay nàng, định điểm huyệt đạo của nàng, Vệ Tử Quân đột nhiên
tung thân nhảy lên, trong lúc mấy người còn chưa kịp phản ứng, đoạt lấy
đoản đao, bay về hướng Nam Cung Khuyết.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Nam Cung Khuyết, mà Nam Cung Khuyết lại không hề động đậy.
Nhưng mà, ngay vào lúc này, đoản đao trong tay Vệ Tử Quân lại không hướng vào Nam Cung Khuyết, mà lại đột nhiên phát lực ném về hướng Cống Tùng Cống
Tán. Đao kia mang theo khí thế kiên quyến, một phần lớn nội lực, không
thể né tránh, bay về phía Cống Tùng Cống Tán. Cống Tùng Cống Tán hoàn
toàn không có chuẩn bị, chờ lúc nhìn thấy, đã là trơ mắt nhìn đao kia
cắm vào ngực mình.
Quân Thổ Phiên một trận đại loạn. Cống Tùng Cống Tán lập tức ngã về phía sau.
Cũng trong lúc tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Cống Tùng Cống Tán,
một thanh nhuyễn kiếm văng ra, tao nhã, thẳng tắp bay về phía Nam Cung
Khuyết.
Nam Cung Khuyết bình tĩnh nhìn nhuyễn kiếm của
nàng đâm tới, không hề động, khóe miệng hắn mỉm cười thưởng thức dáng
người nàng đang bay tới.. Hắn không cần rat ay bởi vì hai thị vệ bên
sườn của hắn, dĩ nhiên là nhất tề xuất chưởng mang nội lực đánh về phía
nàng, nếu nàng không né, tất sẽ tổn hại kinh mạch, lập tức bỏ mình. Dựa
theo bình thường, người luyện võ như nàng nhất định sẽ tránh đi, rồi sau đó sẽ lại tấn công từ bên sườn biên.
Nhưng mà, tất cả
mọi người đều không ngờ là, nàng không có tránh, nàng chẳng những không
hề né tránh, ngược lại còn đón nhận chưởng phong kia, hướng về phía Nam
Cung Khuyết, thẳng tắp bay đến. Oành oành mấy tiếng vang lên, nàng vẫn
như trước chấp nhất bay về phía trước, xuyên qua tầng tầng kình phong,
chấp nhất đem kiếm đâm vào ngực Nam Cung Khuyết trong vẻ mặt kinh ngạc
của hắn.
Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong nháy mắt, đều
không kịp né tránh, không kịp tự hỏi, thậm chí không kịp thấy rõ, hết
thảy liền cứ như vậy xảy ra..
Hai người nhất tề ngã về phía sau, máu tươi từ trong miệng Vệ Tử Quân không ngừng trào ra.
Đại quân Tây Đột Quyết xôn xao.
"Phong!" đối diện phát ra một tiếng tuyệt vọng tê rống, nam tử một thân tuyết
trắng kia, phun ta một ngụm máu, ngã xuống đất.. Mặt hắn dán lên mặt cỏ
lạnh lẽo, hắn chấp nhất nhìn về phía nàng ngã xuống, chấp nhất nhìn, hai mắt chậm rãi nhắm lại..
Yêu ngươi yêu đến quên cả thức tỉnh,
Ta tình nguyện nhắm mắt lại,
Mặc cho cuộc đời này cứ như vậy hôn mê không tỉnh..
Nếu kiếp này không có ngươi, ta còn lưu lại nơi này làm cái gì.. Không bằng ngủ đi.. Cứ ngủ như vậy.. Vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại..
Gió xuân thổi qua thảo nguyên, lướt trên những sợi tóc của Vệ Tử Quân.
Nam Cung Khuyết bị nàng đặt dưới thân gắt gao khóa trụ gương mặt trước mặt, lô ra một ý cười điềm đạm.
"Trả lại cho ngươi --------- lễ vật của ngươi." Bàn tay trắng nõn của Vệ Tử
Quân vẫn gắt gao cầm nhuyễn kiếm, tiếp tục dùng sức đâm xuống.
Nam Cung Khuyết bật cười, "Ngươi thật là nham hiểm.. Ta đã không sống nổi nữa.. Không cần lại.."
Khí lực rốt cuộc cũng dung hết, kỳ thật, sau khi nàng nhạn mấy chưởng kia,
liền đã không còn khí lực, nàng dựa vào ý chí của mình đem kiếm đâm vào
ngực hắn, khó trách hắn lại kinh ngạc như vậy.
Máu tựa hồ như đã chảy khô, nàng cố hết sức dung ống tay áo lau đi vết máu trên
khóe môi, nàng hy vọng chết cũng xinh đẹp một chút. Một người sĩ diện
như nàng, dù là chết, cũng không hy vọng bộ dáng thê thảm miệng đầy máu
tươi. Lau đi máu tươi, nàng vô lực gục đầu xuống, mặt của nàng dán lên
mặt của hắn.
Nam Cung Khuyết cố hết sức ngẩng đầu, nhìn
dung nhan trước mặt, sắc mặt nàng tái nhợt mỏi mệt, lại mang theo sự
xinh đẹp kinh tâm động phách.
"Nghe nói, hai người chết
hôn nhau, đem hơi thở cuối cùng dung nhập vào nhau, kiếp sau sẽ trở
thành một đôi vợ chồng." Hắn ghé sát vào đôi môi vẫn đỏ tươi như cũ của
nàng, hôn lên.
Nàng vô lực phản kháng, cũng vô lực trốn
tránh, thế giới, dần dần rời xa, âm thanh bên tai của hắn cũng xa dần..
Giống như từ chân trời xa xôi truyền đến..
"Chúng ta cùng nhau đi thôi.. Đến địa ngục đi.. Làm một đôi vợ chồng không còn oán hận.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT