Vừa bước vào quân doanh, Vệ Tử Quân lập tức chạy
vào phòng Hạ Lỗ, bên trong không có ai, nàng chạy nhanh ra ngoài, hỏi
phụ cách canh cửa, "Hạ Lỗ đi đâu rồi?"
"Hồi khả hãn, Diệp Hộ hôm qua nửa đêm đi ra ngoài, vẫn chưa có trở về."
Vệ Tử Quân nghe vậy, cảm giác có chút mê muội, quả thực đã xảy ra chuyện,
hắn nói vậy quả thực quá không bình thường. Hắn đi đâu? Trong đầu nháy
mắt hiện lên lời hắn nói buổi tối hôm đó: "Ta cả đời này, chỉ vì ngươi,
sống vì ngươi, chết cũng vì ngươi.."
Trong đầu Vệ Tử Quân nổ vang một mảnh, tên ngốc này, hắn muốn đi báo thù cho nàng! Sau khi ý thức được việc này, nàng đột nhiên sinh ra một cỗ tức giận, một mình
hắn lẻ loi thì có năng lực làm cái gì? Chỉ sợ bồi mạng mình thì không
nói, còn muốn bồi cả mạng nàng nữa. Hắn có từng lo lắng cho nàng? Chẳng
lẽ không biết mỗi lần nàng đều phải đến cứu hắn? Chỉ biết chọc phiền
toái, cũng không lo lắng cho nàng phải đi giải quyết đám phiền toái đó.
Vệ Tử Quân càng nghĩ càng giận, quay người liền muốn rời đi.
"Khả hãn!" phụ cách kia hô lên một tiếng.
Vệ Tử Quân dừng lại, "Chuyện gì?"
"Diệp Hộ nói, để lại thư ở trong phòng, nói chờ khi khả hãn hỏi thì mời khả hãn xem thư này."
Có thư sao? Hắn cuối cùng cũng làm một việc thiện, nếu không, cánh đồng
tuyết mờ mịt, nàng biết tìm hắn như thế nào. Đã qua một ngày rồi, không
biết hắn đã đi đến nơi nào.
Vệ Tử Quân nhanh chóng quay
vào phòng Hạ Lỗ. Mắt đầu tiên nhìn đến, đó là án thư, trên án thư có một ít sách hắn đang đọc, một chồng sách thật dày, đều là một ít binh pháp
mưu lược, trên án có một tờ giấy tuyên thành trải ra, dùng thước chặn đè lại, mặt trên là một bài thơ:
Tư.
Trằn trọc, phiên trắc.
Ly bất khả, khám bất phá.
Tây họa liêm thùy, la mộ đơn bạc.
Thiên lý cách âm trần, bất kiến quân nhan sắc.
Tương tư ám sinh tấn lý, phiền muộn hiểu ánh trăng tàn.
Từ đó, cộng chẩm không cô tịch, ngày ngày tư quân đi vào giấc mộng..
Sau khi Vệ Tử Quân xem xong, mắt có chút ẩm ướt. Đứa ngốc này, đây là thấy
Lý Thiên Kỳ làm thơ về nàng, cũng vụng trộm làm một bài như vậy, xem nét mực cùng nếp gấp trên giấy Tuyên Thành, đã viết rất lâu rồi, hôm nay là cố ý lấy ra cho nàng xem sao?
Thoáng bình phục cảm xúc,
Vệ Tử Quân quét về phía bên cạnh, ngay phía bên dưới chặn giấy, đè một
phong thư, nàng rút lên, mở ra, đọc:
"Phong, ngươi thông
minh như vậy, nhất định biết ta đi nơi nào, đừng lo lắng cho ta, cũng
đừng xả thân tới cứu ta, nhớ tới lần trước, trước mặt vạn quân, ngươi lẻ loi một mình chạy đến, ta rất sợ. Biết ngươi là đến cứu ta, trong lòng
thực sự rất ngọt nào, mỗi lần ngươi đến cứu giúp, đều làm ta hạnh phúc
đến không thể ngủ được, nhớ tới ngươi, càng cảm thấy ngủ một mình càng
thêm cô tịch. Mỗi lần nhìn thấy thân ảnh ngươi xả thân chạy đến, ta đều
vô cùng cảm khích, ngươi là vướng bận cuối cùng của ta. Thật muốn cả đời cứ gây rắc rối, cứ như vậy, ngươi sẽ quan tâm ta cả đời? Muốn nhìn thấy thân ảnh ngươi ngàn dặm chạy tới, mê người như vậy, nhưng lại không
thể, dù ngươi lo lắng, dù ta nhớ ngươi, nhưng lần này, ngươi không thể
tới."
"Không cần lo lắng cho ta, ta không phải một mình
tới, ta trộm kim tên của ngươi, cùng với đại quân Hữu Sương Nỗ Thất Tất
Bộ của ta, ta đi làm tiên phòng, mở đường cho các ngươi, đợi khi ngươi
đọc thư này, có lẽ ta đã tiến vào cảnh nội Thổ Phiên.
"
Phong ---- ta biết mưu tính của hắn, thấy lương thảo không ngừng vận
chuyển đến, liền biết hắn muốn bắt đầu tấn công Thổ Phiên, Thổ Phiên địa thế cao, nhiều núi, muốn công không dễ, ta đi làm tiên phong, dụ một
phần quân địch đi chỗ khác cho các ngươi, sau đó các ngươi thừa thế mà
lên, sẽ thuận lợi thâm nhập, nếu hắn có thể để quân đội vùng Kiếm Nam
đồng thời tấn công Thổ Phiên, vậy là tốt nhất, như vậy sẽ làm quân địch
mệt mỏi. Nhớ kỹ, đừng tới tìm ta, nếu không, tất cả tâm huyết của ta đều là uổng phí, ta phát binh Tượng Hùng, chặt đứt liên lạc giữa Thổ Phiên
và bộ tộc Bộ Luật ở phía Bắc, khống chế bộ phận quân địch, các ngươi
phát binh, thẳng nhập Khương đường, dựa theo con đường lúc trước, đánh
hạ Thổ Phiên cùng các thành trì phía Bắc, sau đó tiến về Thủ La Tá. "
" Phong, bọn họ làm cho ngươi thương tâm như vậy, ta nhất định phải báo thù cho người. Nhớ lấy, không cần đến tìm ta. "
Nước mắt dần mơ hồ hai mắt, một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy Tuyên Thanh, nhanh chóng khuếch tán đi. Vệ Tử Quân ngẩng đầu lên, chớp mắt.
Nàng cuối cùng quá xem nhẹ hắn, xem nhẹ tâm của hắn, xem nhẹ hành động của
hắn. Hôm qua, nàng đã phát hiện lời nói của hắn khác thường, nhưng nhìn
thấy hắn chải vuốt da lông cho Đặc Táp Lộ liền không để ý nữa, nghĩ đến
hắn thường thích ở cùng Đặc Táp Lộ, nàng cũng không để ý hành vi của hắn có chỗ nào không bình thường, chỉ là nàng không chú ý, thời gian hắn ở
cùng với Đặc Táp Lộ so với ngày xưa càng dài hơn.
Vươn tay, nàng nhẹ nhàng lau khô lệ ở khóe mắt, sau đó nhét lá thư này vào trong ngực.
Bên ngoài lạnh như băng, hàn khí thấm vào người, Diệu Châu giống như một
pho tượng đứng ở trong tuyết. Từ sau khi nàng đi ra, hắn liền đi theo
nàng. Vệ Tử Quân trầm mặc một lúc lâu, xoay người nói với Ca Thư Phạt
bên cạnh:" Truyền lệnh cho chúng tướng, đến phòng nghị sự chờ. "
" Tứ công tử, lúc này không được phát binh. "Diệu Châu ở phía sau ngăn cản.
" Vì sao? "Vệ Tử Quân quay đầu nhìn về phía hắn.
" Bởi vì hắn từng dặn qua, không được để ngươi mang binh đi trước, phải
đợi phản quân ở Kiến Nam bị bình loạn, sau đó hai sườn đồng thời tiến
quân, như vậy phần thắng mới lớn, ngươi cứ như vậy mang binh đi, phần
thắng rất ít, hắn lo lắng ngươi bị nguy hiểm. Huống hồ nếu ngươi đến,
bọn họ sẽ đem mục tiêu toàn bộ nhắm vào ngươi, bởi vì ngươi là người Thổ Phiên muốn trừ bỏ nhất. "
Vệ Tử Quân hiểu rõ, gật đầu," A, không sao, nếu một phần thắng cũng không có, ta sẽ không phát binh. "
" Ngươi có mấy phần thắng? "Diệu Châu nhíu mi hỏi.
Vệ Tử Quân trầm mặc, nàng từ trước tới giờ không có bại tích, nàng không
cho phép quân đội của mình lấy thân mạo hiểm. Mỗi lần tác chiến, nàng
đều phải trù tính nhiều lần, đảm bảo ít người thương vong nhất, hơn nữa
tiến công như vậy, càng cần tuyệt đối nắm chắc, chỉ là lần này, nàng
không có nắm chắc như vậy, nhưng, nàng phải xuất binh, nếu không Hạ Lỗ
toàn quân bị diệt. Dù không nắm chắc, nhưng bằng sự tự tin đó của nàng,
còn có thể tùy ý ứng biến sự việc xảy ra trên chiến trường.
Nghĩ đến đây, nàng nhíu mày nhìn về phía Diệu Châu," Chín phần thắng. "Nói như vậy, kỳ thật cũng là cổ vũ chính mình.
Tựa hồ đã nhìn ra sự suy nghĩ vừa rồi của nàng, Diệu Châu mặt vô tình nói:" Vậy cũng thể đi. "
Sau phiên đối thoại này, Vệ Tử Quân rốt cuộc cũng lĩnh giáo, Lý Thiên Kỳ để cho Diệu Châu giám sát nàng là một loại trành pháp như thế nào.
Ban đêm gió rất lớn, bên ngoài tiếng gió mang theo tiếng rít xẹt qua cánh
đồng tuyết, hẳn là sắp đến đầu xuân rồi, gió này cũng càn rỡ lên. Bên
trong ánh nến nhẹ nhàng lay động, chiếu rọi thân ảnh thanh lệ vô song
trên giường, khuôn mặt ẩn trong bóng tối mờ ảo và quyến rũ.
Vệ Tử Quân tựa vào thành giường, có chút xuất thần, hai người đều rời đi,
lòng của nàng bỗng nhiên trống rỗng giống như cánh đồng tuyết rộng lớn
kia, thê lương không một tia ấm áp, nỗi buồn chia ly vẫn không nguôi,
ngược lại, trong bóng đêm, càng thêm dày đặc. Hóa ra trong lúc lơ đãng,
bọn họ đã chiếm cứ lòng nàng, nàng không hề hay biết, một khi bọn họ rời đi, trong lòng giống như cả thế giới đều tĩnh lặng lại.
Lại muốn phát động chiến tranh rồi, nàng không muốn, thời cơ chưa tới,
không hoàn toàn nắm chắc phần thắng, nàng không đành lòng liên lụy sinh
mệnh vô tội. Nếu vì báo thù, nàng cũng chỉ muốn dùng chính tay mình để
báo thù. Nhưng Hạ Lỗ lại đem nàng bức đến đường này, nàng không thể để
cho tâm huyết của hắn uổng phí, vậy phải tiến hành trước thời hạn thôi,
Thổ Phiên, sớm muộn gì nàng cũng muốn san bằng.
Day day
thái dương, Vệ Tử Quân than nhẹ một tiếng, xoay mặt nhìn về phía nam
nhân ngồi bên cạnh bàn kia." Diệu Châu, người định cứ ngồi như thế cả
đêm hay sao? "
" Ừm. "Mặt Diệu Châu giống như núi băng, không có biểu tình.
" Ngươi đây là tội tình gì? Ta cũng sẽ không chạy loạn, ta cũng không
phát binh là được chứ gì, ngươi đi ngủ đi. "Lời này không thể nhớ là đã
nói mấy lần, lần này nàng cơ hồ là rên rỉ nói ra.
" Ta không tin ngươi. "Diệu Châu nói thẳng, hắn không tin nàng sẽ thành thành thật thật ở trong phòng.
" Không tin thì thế nào, ngươi không thể ngày ngày canh ở chỗ này chứ, ta muốn đi ngủ. "Nàng hạ lệnh tiễn khách.
" Ngươi ngủ đi. "Hắn giống như không rõ nàng đang nói đi ngủ.
Mắt Vệ Tử Quân trừng lớn, có chút không thể tin," Ta muốn cởi quần áo. "
" Ngươi cởi đi. "Sau đó hắn xoay người.
Vệ Tử Quân trong lòng một trận ai thán," Hắn cho phép ngươi canh giữ trong phòng của ta? "Lý Thiên Kỳ hẳn là sẽ không cho một nam tử sống chung
trong một căn phòng với nàng đi, hắn còn không biết Diệu Châu đã biết
thân phận của nàng.
Diệu Châu khụ một tiếng," Hắn nói không cho bất luận kẻ nào vào phòng của ngươi, nhưng, ngươi có thể xem ta như không tồn tại. "
Xem hắn không tồn tại? Một người sống sờ sờ như vậy bảo nàng làm sao xem như không tồn tại?
" Như vậy đi, nếu ngươi lo lắng, ngươi ngủ ở gian ngoài đi được không?
Ngươi không thể cứ ngồi một đêm như vậy chứ? "Nàng bị hắn nhìn, tinh
thần sắp hỏng tới nơi rồi.
" Ngủ ở gian ngoài, ngươi sẽ theo đường cửa sổ chạy trốn. "
Vệ Tử Quân vỗ trán rên rỉ một tiếng, sau đó nàng đột nhiên nói:" Vậy ta đi tiểu đêm kiểu gì? "
Khuôn mặt như núi băng của Diệu Châu rốt cục có một tia phản ứng, trên mặt
hiện lên một tầng đỏ ửng, hắn khụ một tiếng," Đến lúc đó, ta đi ra
ngoài. Ngươi xong rồi, ta trở về. "
Vệ Tử Quân tức giận
đến mê muội, yếu ớt nói:" Tùy ngươi đi, ta cởi quần áo đi ngủ. "Dứt lời, nàng thật sự cởi bỏ ngoại sam, trút xuống. Âm thanh vang lên, mặt Diệu
Châu càng ngày càng đỏ.
Vệ Tử Quân chui vào trong chăn,
thoải mái than nhẹ một tiếng, nàng liếc mắt nhìn Diệu Châu, xoay người,
cơn buồn ngủ liền đánh úp lại, liền vất hắn qua một bên, nàng chìm vào
giấc ngủ.
Sau đó, Diệu Châu nghe thấy tiếng hô hấp của nàng đều đều, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt khó có được một tia ôn nhu.
Đêm lạnh như nước, ánh nến lay động. Đêm khuya trong mộng, là ánh mắt ưu
thương của Lý Thiên Kỳ, hắn rốt cục nhịn không được đứng dưới ánh trăng
ngoài cửa sổ bồi hồi, hắn đi tới bên giường của nàng, vỗ về khuôn mặt
nàng, hôn nàng, đầy là lần đầu tiên, nàng không có trói buộc gì hưởng
thụ nụ hôn của hắn như vậy, không có trốn tránh, không có đẩy ra. Vệ Tử
Quân có chút ngượng ngùng, sau đó nàng có chút mê hoặc, hắn không phải
đi rồi sao? Sao lại ở chỗ này hôn nàng, đây là mộng sao? Nàng làm sao có thể mơ một giấc mộng ướt át như vậy? Trong mộng, Lý Thiên Kỳ nỉ non
nói:" Tử Quân, hãy để ta làm điều gì đó cho ngươi, để ta có thể một lần, chỉ vì ngươi.. không có gì vướng bận, chỉ vì ngươi.. cho dù ta phải trả giá bằng sinh mệnh. "
Vệ Tử Quân từ trong mộng bừng tỉnh, ánh nến bùng cháy phát ra vài tiếng nổ nhẹ, làm cho lòng nàng có một chút ấm áp.
Diệu Châu vẫn bình tĩnh ngồi ở đằng kia, không hề nhúc nhích. Nhìn bóng dáng hắn, Vệ Tử Quân có chút không đành lòng, nàng khẽ gọi," Diệu Châu, lại
đây ngủ đỉ. "
Diệu Châu sửng sốt, không hiểu ý tứ của nàng.
" Lên giường ngủ đi. "Nàng lặp lại câu nói," Nếu ngươi đã không chịu đi
ra ngoài, ta cũng không thể nhìn ngươi ngồi cả một đêm. "
Không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, Diệu Châu do dự một chút, đứng dậy đi tới bên cạnh giường, thật sự nằm xuống,
Vệ Tử Quân có chút kinh ngạc với phản ứng của hắn, vốn tưởng hắn sẽ khéo
léo từ chối, không nghĩ tới hắn lời gì cũng không nói đã nằm xuống rồi.
Nàng cúi về phía góc giường, lấy một cái chăn thừa đưa cho hắn.
Sau một lúc lâu, hai người đều không nói, nhưng bốn mắt sáng ngời, ai cũng không ngủ.
" Diệu Châu, nếu ta không đi, Hạ Lỗ sẽ toàn quân bị diệt, nếu ta đi, liền có thể xoay chuyển càn khôn, ngươi cản ta như vậy, sẽ hại chết bọn họ.
"Vệ Tử Quân nghiêng đầu nhìn hắn." Ngươi muốn ta bất nhân bất nghĩa, trơ mắt nhìn bọn họ lâm vào khốn cảnh hay sao? "
" Ta mặc kê, ta chỉ quản ngươi. "
" Ta thật sự không có nguy hiểm gì đâu, Hạ Lỗ đã dụ quân địch đi, chúng
ta tất sẽ thế như chẻ tre, nếu có nguy hiểm, ta sẽ thủ thành không ra,
biện pháp thủ thành của ta trước giờ chỉ có thắng không có thua, nếu ta
thủ thành, ai cũng không công được. "Nàng nói như vậy, chỉ để Diệu Châu
yên tâm. Diệu Châu không lên tiếng, nửa ngày mới nói:" Đi sang nước
khác, tất khó tránh khỏi nguy hiểm. "
Nghe khẩu khí của
hắn không còn kiên trì như trước, Vệ Tử Quân đột nhiên lại gần, lật
người, đè lên thân thể Diệu Châu, nhìn hắn nói," Diệu Châu, để ta đi. "
Đột nhiên thấy gương mặt kia gần trong gang tấc, gương mặt như núi băng của Diệu Châu có chút co rúm," Sợ ngươi có nguy hiểm. "
Diệu Châu rốt cục không chịu nổi sự tấn công nhu tình như thế, rốt cục nói:" Ta cùng ngươi đi."
Vệ Tử Quân khẽ cười, dời thân thể, nằm xuống.
Đại Dục năm Kiến Đức thứ ba, đầu tháng hai, Vệ Tử Quân suất lĩnh hai mươi
vạn đại quân Tây Đột Quyết, bắt đầu thảo phạt Thổ Phiên. Trận chiến này
mất gần một năm, một trận này đánh vô cùng tàn khốc mà lại vô cùng lừng
lẫy, một trận này, đêm bản đồ Trung Quốc sửa lại, đem một đế quốc Trung
Quốc cường đại chưa từng có bị lịch sử che giấu bày ra trước mặt thế
nhân..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT