Bầu trời đêm đông, trong trẻo mà lạnh lùng, bầu
trời đầy sao mang theo ánh sáng u hàn cùng ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng cả cánh đồng tuyết rộng lớn u đạm.
Ở Đại Dục, dân chúng
đều đang chuẩn bị cho Tết âm lịch, hai ca ca của Vệ Tử Quân đem phụ mẫu
nàng về Đại Dục an táng. Tục ngữ nói, nhập mồ vi an, nỗi đau đớn kịch
liệt của Vệ Tử Quân rốt cuộc cũng lắng xuống. Chỉ là, nàng không trở về, bởi vì nàng có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Khi
thân thể Hạ Lỗ hoàn toàn khỏe mạnh, hai nam nhân kia, cuối cùng không
thể tránh khỏi đánh nhau một trận. Vệ Tử Quân tự nhiên biết bọn họ đánh
nhau là vì nàng, điều này làm cho lòng nàng loạn thành một đoàn, chỉ là, nàng không định nói ra, nàng có có thù nhà trong người, con đường báo
thù, sinh tử thế nào chưa biết, nàng nào còn tâm tình đi nói chuyên nhi
nữ thường tình.
Ánh trăng lạnh lẽo bao phủ thân ảnh thanh hoa như nguyệt kia. Vệ Tử Quân hít một hơi thật sâu, bên ngoài lạnh như băng làm cho tinh thần người ta rung lên, hàn khí xâm nhập miệng, mũi,
đâm vào xoang mũi gây đau nhức. Nàng yêu Tây Đột Quyết, nàng yêu mảnh
đất cùng người dân nơi đây, không biết tạm thời ly biệt bao giờ mới có
ngày gặp lại.
Lẳng lặng nhìn mảnh trời đất này, đem cánh
đồng tuyết rọng lớn cùng bầu trời xanh đen kia ghi khắc vào trong đầu,
sau đó chậm rãi xoay người. Đang định quay về, nàng lại phát hiện một
đạo thân ảnh màu trắng đứng ở chuồng ngựa, người nọ ôm cổ Đặc Táp Lộ,
lẳng lặng, bất động.
Vệ Tử Quân đi qua đó, "Hạ Lỗ, sao còn chưa đi ngủ?"
Hạ Lỗ ngẩng đầu, trong mắt có chút ẩm ướt khả nghi.
Vệ Tử Quân hơi nhíu mi, "Nhớ Đặc Táp Lộ? Nếu nhớ nó như vậy, liền để nó về với ngươi đi, dù sao nơi này ngựa tốt còn nhiều mà."
"Không phải." Hai mắt Hạ Lỗ nhìn nàng chằm chằm, "Trên người nó, có mùi của ngươi, bởi vì ngươi cưỡi nó, bởi vì ngươi."
Mũi Vệ Tử Quân hơi cay, "Hạ Lỗ, trở về ngủ đi."
Hạ Lỗ nhìn nàng, bất động, sau đó ôm lấy nàng, "Ta nhớ ngươi -------"
"Đứa ngốc, nhớ gì chứ, ta không phải mỗi ngày đều ở cạnh ngươi sao?" Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, tiếng có chút nghẹn ngào.
"Nhớ ngươi, mỗi giờ, mỗi khắc đều nhớ. Ta nghĩ, nếu có một ngày, không có
ngươi, sẽ như thế nào, ta nghĩ, thế giới của ta sẽ hoang vu thành một
mảnh, những ngày không có ngươi ta còn có thể làm cái gì?" Hạ Lỗ nâng
mặt nàng lên, nhìn nàng. "Thẳng đến ngày ngươi hôm mê ấy, ta mới phát
hiện ra, cả đời này của ta, chỉ vì ngươi, vì ngươi sống, vì ngươi
chết.."
Thâm tình ấy bao phủ nàng, làm cho nàng không thể hô hấp, trong lòng đau đớn, giống như toàn bộ thế giới đều bị tình cảm
như vậy bao phủ.
Hạ Lỗ cúi đầu, ngậm môi của nàng, cực
lực hôn, liều chết triền miên, giống như muốn đem cái hôn này kéo dài cả đời, mang theo vô tận tình cảm, vô tận quyến luyến.
"Phong ------ nhớ kỹ ta, nhớ kỹ ta cả đời."
Tâm tư trăm chuyển, tương tư thành cuồng, người nọ thong thả bước đi trong
tuyết, si ngốc nhìn phiến cửa sổ từ bên trong tỏa ra vầng sáng màu vàng, đi thong thả, mà do dự, bên trong vầng sáng ấm áp kia có nàng, nhưng
hắn cũng không dám bước vào.
Trong đầu nhớ tới những việc lúc ở cùng nàng. Hắn từng tổn thương nàng như vậy, nàng lại lần lượt
nhẫn nại, chưa bao giờ giải thích nửa câu với hắn, hắn lại càng thêm
thương tổn nàng trầm trọng. Từ lúc nàng bị bắt đi, từ lúc hắn buông bỏ
nàng, hắn đem một người ngây thơ, trong sáng như nàng đẩy vào trong hiểm cảnh, nàng nhẫn nại. Hắn hận nàng, mắng nàng đáng xấu hổ, nói nàng ai
cũng có thể lấy nàng chồng, nàng nhẫn nại, bởi vì nàng không thể nào
giải thích. Mà hắn lại còn chất thêm nhiều tội danh cho nàng, trước mặt
mọi người phạt trượng nàng. Khó trách tiếng khóc của nàng bất lực như
vậy, nàng là nữ tử, lại bị hắn cởi quần, nhớ tới hết thảy những chuyện
này, lòng hắn như rỉ máu. Mà điều càng làm hắn khổ sở là, nàng là một nữ tử lại chống đỡ thân hình gầy yếu, trường kiếm giục ngựa, dẫn dắt vạn
quân, đối mặt với máu tanh và giết chóc. Mà nàng cùng đám nam tử này ở
cùng nhau, sao lại có thể chịu được sự bất tiện?
Giờ khắc này, hắn muốn vọt vào ôm chặt nàng, nhưng trách nhiệm lại trói chân hắn lại. Không biết đã đi bao nhiêu bước, không biết đã đấu tranh tư tưởng
bao nhiêu lần, cuối cùng, theo tâm ý của mình, bị vầng sáng ấm áp kia
hút vào. Hắn ngăn lính gác thông báo, bước vào.
Tìm hai vòng không thấy Vệ Tử Quân, Lý Thiên Kỳ hỏi nữ tỳ hầu hạ của nàng, "Phong vương đâu?"
"Bệ hạ, khả hãn vừa mới ra ngoài." Các nàng theo thói quen vẫn gọi Vệ Tử Quân là khả hãn.
Lý Thiên Kỳ đi ra ngoài, nhìn xung quanh, bỗng lơ đãng, hắn nhìn đến hai
thân ảnh màu trắng đang hôn nhau một chỗ. Trong đầu oanh lên một tiếng,
huyết khí dâng lên, ngọn lửa đố kỵ trong nháy mắt liền thiêu đốt hắn.
Hắn không khống chế được bước nhanh về phía đó, đợi đến khi tới gần, hít
một hơi thật sâu, lại đem quyền kia chậm rãi buông xuống.
"Nguyệt hắc phong cao, đúng là lúc tặc nhân thường hay tới, nhị vị thật có nhã
hứng." Mắt thấy hai người bởi vì đột ngột nghe thấy có người tới mà tách ra, lời nói Lý Thiên Kỳ mang ý khinh trào, nhìn về phía Vệ Tử Quân,
"Hai vị tận hứng như vậy, nhưng chớ có quên trông coi đồ vật của mình,
đừng để kẻ trộm trộm đi mất."
Vệ Tử Quân nhìn hắn một cái, lui về phía sau hai bước, xấu hổ khụ khụ một tiếng.
"Tư thế như vậy không biết bị đại quân của chúng ta nhìn thấy sẽ gây ra
phản ứng như thế nào? Có lẽ sẽ đề cao sức chiến đấu cũng không chừng."
Lý Thiên Kỳ bình tĩnh nhìn hai má Vệ Tử Quân ửng đỏ, "Tử Quân thật sự là nam nữ đều ăn, chọc muội muội ta vì ngươi nằm trên giường ho ra máu,
lại ở trong này cùng nam nhân khanh khanh ta ta, tam câu đáp tứ, thật sự là rất phong lưu."
Vệ Tử Quân trầm mặc không nói, mặc hắn nhục nhã, không cất tiếng nói.
Hạ Lỗ ở một bên lạnh lùng cười, "Thì đã sao chứ? Hắn dù phong lưu thế nào, ta vẫn yêu hắn, chuyện này, không vi phạm pháp luật Đại Dục chứ."
Một khắc kia, lòng đố ký bén nhọn đâm vào tim hắn, hắn cư nhiên dám nói yêu nàng! Ngay sau đó, nắm đấm như sắt thép, đánh về phía mặt Hạ Lỗ.
Hai nam nhân lại đánh nhau.
"Dừng tay ------- sao lại còn đánh nữa, đánh vài lần còn chưa chán sao, các
ngươi muốn ta tức chết sao?" Vệ Tử Quân hướng về phía hai người cả giận
quát.
Mắt thấy hai người vẫn không ai nhường ai, Vệ Tử
Quân tức giận bước nhanh lên, hung hăng đá một cước vào mông Lý Thiên
Kỳ, người kia nhất thời bị đã ngã sấp mặt xuống tuyết, Vệ Tử Quân lại
cầm một nắm tuyết ném về phía Lý Thiên Kỳ, "Thân là quân vương, lại
không có lý trí sao? Không có đầu óc sao? Động chút là đánh nhau, hành
vi này so với mãng phu có gì khác biệt?"
Lý Thiên Kỳ vùi
mặt vào tuyết ngẩn người, sau đó tức giận đến bật cười, hắn là đế vương, bị uất ức, bị đánh, bị mắng, lại bị đá mông. Hắn nhìn về phía Vệ Tử
Quân, cũng chỉ có nàng mới có gan lớn như vậy, hồn nhiên không sợ hắn là quân vương, cư nhiên lại có đá mông hắn, hắn nhất định phải mang nàng
trở về.
Trong trận chiến này, có lẽ hắn không có tư cách, nhưng nàng phải lấy thân phận một nữ nhân đến đối mặt với hắn.
Lúc nàng đối mặt với người kia, chính là thân phận nữ tử, nhưng lúc nàng
đối mặt với hắn, lại luôn miệng nói mình là nam tử, việc này không công
bằng, không công bằng. Hắn muốn vạch trần nàng!
Sáng sớm
mùa đông, rét lạnh mà tịch mịch, trời vừa sáng, liền có một đội quân Tây Đột Quyết hộ tống lương thảo đi vào cửa thành, nhìn lương thảo được vận chuyển đến Khiết Bàn ĐÀ, xem ra Lý Thiên Kỳ thật sự chuẩn bị thảo phạt
Thổ Phiên.
Chậm rãi đi trên mặt đường phủ tuyết, âm thanh khanh khách xèo xèo truyền đi thật xa, làm cho phụ cách canh giữ tẩm
cung Vệ Tử Quân đều buồn bực, sao hoàng đế Đại Dục này đến sớm vậy? Tối
hôm qua bọn họ nghe được tiếng đánh nhau bèn chạy qua, chính mắt thấy
hắn bị khả hãn của bọn họ đá mông, bọn họ đều lắp bắp kinh hãi, không
nghĩ tới hắn đứng dậy, vỗ vỗ mông, liền ngã vào người khả hãn, khả hãn
lại đưa tay đẩy hắn ra. Sớm như vậy đã đến, không phải để báo thù chứ?
Mấy tên phụ cách đang nói thầm, Lý Thiên Kỳ đã định bước vào cửa lớn tẩm cung.
"Bệ hạ, xin dừng bước." Vài tên phụ cách ngăn cản Lý Thiên Kỳ. "Khả hãn còn đang nghỉ ngơi, mời bệ hạ chờ khi nào khả hãn dậy rồi quay lại."
"Lớn mật -------- các ngươi lại dám ngăn trở trẫm?" Lý Thiên Kỳ cả giận nói, "Các ngươi chỉ biết khả hãn của các ngươi, không nghe lệnh của trẫm
sao?"
"Bệ hạ thứ tội, chúng nô tài chỉ là nô tài của khả
hãn, chỉ vì an nguy của khả hãn mà tồn tại, chỉ biết nghe theo lệnh của
khả hãn." Mấy tên phụ cách ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại nói thầm: Chắc không đáng sợ như vậy đâu? Bọn họ tận mắt trông thấy hắn bị đá mông cũng không dám tức giận, khả hãn của bọn họ, chính là thiên
hạ đệ nhất khả hãn, là niềm kiêu ngạo của bọn họ.
Lý Thiên Kỳ nhíu mi, "Các ngươi cũng biết cái gì là tử tội?"
"Bệ hạ thứ tội, nô tài chỉ nghe theo lệnh của khả hãn." Nhóm phụ cách không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
"Được rồi." Lý Thiên Kỳ đột nhiên không tức giận nữa, Tử Quân dùng người quả
thực không kém, chỉ là, bọn họ quá vướng chân. Thân hình hắn đột nhiên
nhoáng lên một cái, phút chốc giống như một cơn gió, đầu ngón tay vừa
điểm, mấy người kia còn chưa kịp phản ứng đã đứng yên bất động ở nơi
nào.
Lý Thiên Kỳ vỗ vỗ tay, đi vào từ cửa chính tẩm cung.
Bên trong có vài nữ tỳ, tất nhiên là chưa từng được tiếp xúc với nam tử bên ngoài, lại thêm quyền uy cùng khuôn mặt tuấn tú của Lý Thiên Kỳ mê
hoặc, đều ma xui quỷ khiến nhường đường, khiến cho Lý Thiên Kỳ thuận lợi đi tới trước giường của Vệ Tử Quân.
Người trên giường đã ngủ say, đã không còn vẻ kiêu ngạo, mà thuần mỹ giống như một đứa trẻ,
mang theo sự quyến rũ thanh nhã. Tóc đen như suối xõa ra, khiến cho dung nhan tuấn tú càng thêm chói sáng.
Nàng ngủ không an ổn
như trong quá khứ, chốt lát, mi lại nhíu lại, trong miệng thì thào những lời vô nghĩa, "Mẹ.." Khóe mắt tựa hồ có nước mắt chảy ra.
Hắn ngồi ở bên giường, nhìn nàng, đau lòng giúp nàng lau khóe mắt. Hóa ra,
nàng cố nén nỗi thống khổ xuống đáy lòng, lúc ngủ mới có thể phóng thích ra một chút.
Có lẽ là xuất phát từ cảm ứng nào đó, có lẽ là ánh mắt nóng rực kia đâm vào khiến cho người đang ngủ có chút bấ an, Vệ Tử Quân mở hai mắt ra.
Khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn kia, Vệ Tử Quân hoảng sợ. Phản ứng thứ nhất chính là vươn tay sờ gương mặt kia.
Lý Thiên Kỳ thấy nàng phản ứng như thế, bên môi không khỏi nở một nụ cười.
Đợi đến khi đụng phải một cái thân thể chân thật, Vệ Tử Quân kinh ngạc há
hốc miệng. Ngay sau đó làm một loạt động tác cúi đầu nhìn thân thể mình, thấy chăn đắp ở phía trên hai vai mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng
dùng hai tay túm nhanh góc chăn.
Lý Thiên Kỳ mỉm cười
nhìn một loạt động tác của nàng, trong mắt tràn đầy thú vị. Giống như
tâm tình vui vẻ đã quay trở lại, giống như những năm tháng ở chung nơi
Lộc thành đã quay trở lại, khi đó, hắn luôn nhịn không được muốn trêu
đùa nàng.
"Tử Quân nhìn thấy nhị ca vì sao còn không đứng dậy?" Lý Thiên Kỳ trêu tức hỏi.
"Nhị ca tránh đi một chút, Tử Quân dậy ngay đây." Vệ Tử Quân đem chăn chặn trước ngực, nói.
"Tử Quân, cứ mặc quần áo đi." Lý Thiên Kỳ chẳng hề để ý ngã xuống giường.
"Nhị ca, này.. trước mặt người khác thay quần áo, không hợp lễ nghĩa." Vệ Tử Quân nói nhỏ, nhẹ nhàng lau khóe mắt, trong mơ khóc làm cho yết hầu
nàng có chút khàn khàn.
"Không sao, nhị ca không ngại."
"Nhưng, nhị ca chính là thiên tử, trước mặt thiên tử thay quầ áo, không chỉ
không hợp lễ giáo mà còn coi rẻ quân vương." Nàng chuyển sang một cái lý do đường hoàng.
"Hử?" Lông mày Lý Thiên Ky nhíu lại,
nhìn chằm chằm hai mắt Vệ Tử Quân lộ ra ngoài chăn, "Hôm qua, lúc ngươi
đá mông ta sao không thấy ngươi lo lắng coi rẻ quân vương?"
"Chuyện này.."
"Được rồi, ngươi cũng đừng đứng lên, ta cũng có chút thiếu ngủ, cùng nhau ngủ đi." Lý Thiên Kỳ nói xong liền chui vào trong chăn của Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân kéo lấy góc chăn, mặt đỏ bừng.
Lý Thiên Kỳ cũng không để ý tới gương mặt đỏ thẫm của Vệ Tử Quân, lại giơ
tấm lụa trắng buộc ngực của Vệ Tử Quân ở bên gối lên, "Tử Quân, đây là
vật gì?"
Mặt Vệ Tử Quân hồng đến tận cổ, ngượng không
chịu nổi, nhanh tay đoạt lấy tấm lụa trắng nhét vào trong chă, "Đai
lưng, là đai lưng của Tử Quân, nhị ca vẫn là tránh đi một chút, Tử Quân
phải dậy rồi."
Lý Thiên Kỳ lại vẫn như cũ không thèm để ý tới, ngược lại nhìn thẳng mặt Vệ Tử Quân, "Hả? Sao mặt Tử Quân lại hồng như vậy, phát sốt sao?" Nói xong liền sờ về phía mặt Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân ngượng vô cùng, muốn cứ như vậy chết quách đi cho xong. Cũng
không biết Lý Thiên Kỳ này sao lại cố ý như vậy, chẳng lẽ là nhìn ra
manh mối gì nên tìm đến đây? Nhưng nhìn bộ dáng không giống bình thường, sao lại thăm dò như thế?
Lý Thiên Kỳ nhìn bộ dáng Vệ Tử
Quân, phỏng chừng lại trêu đùa một hồi, nàng có thể trở thành người đầu
tiên trên thế giới chết vì ngượng.
"Tử Quân, mặc quần áo vào đi, nhị ca ra ngoài chờ."
Vệ Tử Quân ngồi dậy, mặc từng kiện quần áo vào, trong đầu hồi tưởng lại
giấc mộng ban nãy. Nàng không chỉ mơ thấy cha mẹ, còn mơ thấy Hạ Lỗ. Mơ
thấy hắn liều chết, triền miên hôn, hôn đến khi nàng không thể thở nổi,
hôn đến lòng nàng tràn ngập đau thương, đau thương đến không đành lòng
đẩy hắn ra, sau đó hắn nói: Nhớ kỹ ta, nhớ kỹ ta, cả đời.
Có một loại dự cảm không lành dâng lên, Hạ Lỗ không phải muốn đi làm chuyện ngu ngốc gì đó chứ?
Cả một ngày, nàng rảnh rỗi liền đi tìm bóng dáng Hạ Lỗ, sợ hắn trong một khắc nàng không để ý biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Cũng may, cả một ngày, Hạ Lỗ đều vô cùng an phận, điều này làm cho lòng nàng hơi buông lỏng một chút.
Chiều tà buông xuống, hoàng hôn hiện lên, bầu trời đêm trong suốt, sáng như
nước, mặt trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khí trời lưu động.
Người nọ giống như thần tiên trên trời, sơ đạm, trong trẻo nhưng lạnh lùng,
nàng dựa vào tháp, lẳng lặng, trong con ngươi phản chiếu ánh nến.
Lông mi dài chớp chớp, che giấu hết thảy cảm xúc, sau đó nàng dứt khoát đứng dậy.
Lúc đầu, Vệ Tử Quân cẩn thận sửa sang lại một cái tay nải, cho tới bây giờ
đều là quần áo nhẹ nhàng, chưa bao giờ có một tia trói buộc nàng, dù là
trên chiến trường nàng cũng không chịu mặc trụ giáp, đây là lần đầu nàng chuẩn bị một cái tay nải. Bên trong là một ít ngân lượng, vài món quần
áo Hạ Lỗ mua cho nàng, còn có nhuyễn kiếm Nam Cung Khuyết đưa cho nàng.
Đợi chuẩn bị xong hết thảy, nàng liền cởi quần áo, đắm mình vào trong bồn
tắm đang bốc hơi, hơi nước chậm rãi bốc lên mắt nàng, nàng mệt mỏi khép
hai mắt lại, trong nháy mắt, vài bọt nước nhỏ bám lên lông mi.
Nàng rất muốn mang binh đánh vào Thổ Phiên, nếu là về công, vì nước chinh
chiến, chết không đáng tiếc, nhưng về tư, nàng không thể vì thù hận cá
nhân mà đem các thân nhân dũng sĩ của mình đưa vào đường chết. Chỉ vì tư oán của mình mà liên lụy người khác, đây không phải là tác phong của
nàng. Thù của nàng, nàng phải tự mình báo.
Mấy ngày nay
suy tính, trong đầu đã tính toán xong những chuyện cần phải làm, mệt mỏi đánh úp lại, tinh thần bắt đầu thả lỏng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lý Thiên Kỳ theo thói quen, đi vào tẩm phòng của Vệ Tử Quân, trong phòng
không có ai, bên ngoài hành lang ở cửa hông có hai nữ tỳ hầu hạ của
nàng, hai nữ tỳ kia thấy Lý Thiên Kỳ đều quỳ xuống thi lễ, "Bệ hạ, khả
hãn đang tắm." Các nàng đương nhiên biết là hắn đến tìm ai.
Đang tắm? Đang tắm sao? Rốt cuộc cũng đợi được thời cơ, nhớ tới mỗi lần nàng tắm rửa đều là bộ dáng trốn tránh, bên môi Lý Thiên Kỳ nổi lên một tia
mỉm cười.
Để hắn đến vạch trần nàng, xem nàng còn có thể trừng mắt nói dối thế nào.
Nhưng hắn lại có chút do dự, vạch trần như thế, nàng sẽ như thế nào?
Nàng sĩ diện như thế!
Sau một hồi do dự, hắn vẫn đi vào bên trong.
"Bệ hạ, khả hãn từng dặn dò, lúc ngài tắm rửa bất luận kẻ nào cũng không
được đi vào, nếu không đầu của nô tỳ khó mà giữ được." Một nữ tỳ run run nói. Lời nói lớn mật như vậy, không ai dám nói, như vì khả hãn của
nàng, nàng dũng cảm nói.
Lý Thiên Kỳ nhíu mi, "Nếu ngươi ngăn trở trẫm, đầu ngươi cũng khó giữ được, lui xuống cả đi."
Lý Thiên Kỳ đẩy cửa bước vào, thân hình tuyết trắng ở giữa hơi nước ngợp
trời kia đập vào mắt hắn, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hắn vẫn ngây
dại.
Đáy lòng hắn phát ra một tiếng than nhẹ. Sau đó một
trận đau lòng đánh úp lại, thân hình tuyệt mỹ như vậy, lại suốt ngày bị
giấu dưới y bào rộng thùng thình, thật sự làm khổ nàng. Hắn từng bước
đến gần nàng, cẩn thận nhìn nàng, nhìn mái tóc hỗn độn ẩm ướt của nàng,
nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng, nhìn bờ vai xinh đẹp tuyệt trần của nàng, nhìn xương quai xanh mê người của nàng, nhìn bộ ngực nở nang của nàng,
nhìn cái bùng bằng phẳng của nàng, hắn nhìn xuống dưới, nhìn thân hình
vẫn chìm trong nước, cẩn thận nhìn, mỗi một chi tiết cũng không chịu
quên, khắc từng tấc da thịt kia vào lòng..
Vệ Tử Quân
đang ngủ, đột nhiên cảm thấy có chút bất an, giống như có một ánh mắt
nóng bỏng nhìn chằm chằm thân thể nàng, một người lúc ngủ chưa bao giờ
cảnh giác như nàng, phút chốc mở hai mắt ra. Lúc nàng nhìn thấy tình
cảnh trước mặt, kinh ngạc đến quên cả phản ứng.
Vệ Tử
Quân ngơ ngác nhìn Lý Thiên Kỳ đứng trước mặt, trong lòng kinh hoàng,
trong mắt đầy kinh hoàng không thể tin, thần thái kia giống như gặp được ma vương địa ngục.
Theo bản năng lấy hai tay che ngực,
người cũng chúi xuống nước. Không ngờ dùng sức quá mạnh, cả người lập
tức trượt xuống nước, nước liền tràn vào miệng, vào mũi.
Lý Thiên Kỳ thấy thế cuống quít cúi người kéo Vệ Tử Quân từ trong nước đi ra.
Vệ Tử Quân ho không ngừng, nhưng dù ho dữ dội thế nào, vẫn như cũ không quên bắt lấy quần áo bên cạnh bao trùm thân thể mình.
Lý Thiên Kỳ nhìn nàng kéo quần áo, sống chết ôm lấy đồng quần áo, động tác chật vật, nhịn không được cảm giác buồn cười. Hắn trìu mến, nhẹ nhàng
vỗ lưng nàng, cảm xúc ôn nhuận trắng mịn làm cho tay hắn có chút run
run.
Nàng thực là đáng yêu.
Tiếng ho rốt
cuộc cũng ngừng, Vệ Tử Quân không biết nên đối diện với Lý Thiên Kỳ như
thế nào, một lòng bất an, ánh mắt không dám nhìn thẳng về phía hắn. Cứ
như vậy trầm mặc, xấu hổ không nói/
Rốt cuộc, Lý Thiên Kỳ mở miệng. "Ta ra ngoài, ngươi trước tiên mặc quần áo vào đi. Nước rất
lạnh." Nếu không phải sợ nước lạnh làm tổn thương thân thể nàng, hắn
thật muốn cứ chờ đợi như vậy, nhìn xem bộ dáng xấu hổ của nàng, xem nàng rốt cuộc có thể nói ra lời lẽ kinh hãi thế tục như thế nào, xem nàng
còn có thể nói ra lý lẽ gì rằng nàng là nam nhân.
Lý
Thiên Kỳ đi ra ngoài rồi, Vệ Tử Quân lập tức chìm ở trong nước, làm sao
bây giờ? Làm sao bây giờ? Hắn hẳn là thấy được rồi, hắn sẽ như thế nào?
Hắn sẽ tức giận sao? Giận nàng giấu diếm? Tội khi quân? Bằng giao tình
huynh đệ của bọn họ, hắn sẽ không trị tội nàng đâu, như vậy hắn sẽ giúp
nàng giấu diếm? Đây là khả năng lớn nhất. Điều khiến nàng canh cánh
trong lòng là mình cứ như vậy bị hắn nhìn không xót một mảnh, mới mấy
ngày trước còn luôn miệng nói cái gì ngươi ta đều là nam nhân, nàng cảm
thấy không có mặt mũi gặp hắn, nàng thật sự muốn chui xuống hố, không
bao giờ đi ra nữa.
Nhưng hắn sao lại có thể vào được? Hai nha đầu canh cửa đâu? Nha đầu chết tiệt kia, đều tại các nàng! "Người
đâu?" Vệ Tử Quân gầm lên giận dữ.
Tỳ nữ canh cửa cuống quít chạy vào, "Khả hãn gọi nô tỳ có chuyện gì?"
"Vì sao cho người đi vào?" Nàng tiếp tục rống to.
Hai tỳ nữ kia hầu hạ nàng mấy ngày nay, cũng chưa từng thấy khả hãn phát
hỏa lớn như vậy, sợ tới mức quỳ xuống: "Là bệ hạ không cho nô tỳ nói, nô tỳ không dám không nghe lời bệ hạ! Ô ô.." Nói xong bèn khóc nức nở.
Nhìn các nàng khóc thảm thương, Vệ Tử Quân lập tức mềm lòng, "Được rồi, đừng khóc nữa." Nàng khoát tay.
Hai tỳ nữ nghe nàng nói thế, khóc càng lợi hại, khả hãn tuấn nhã này là
người các nàng thầm mến mộ, bị chính người mình mến mộ mở miệng quát
lớn, thương tâm là điều không thể tránh được.
Nghe tiếng
khóc chói tai của các nàng, Vệ Tử Quân bất đắc dĩ nói "Được rồi! Khóc gì chứ? Ai, giọt nước mắt lớn như vậy, một giọt lại một giọt, Khiết Bàn Đà này sắp bị các ngươi làm ngập rồi. Khóc đi, khóc đi, xiêm y này của ta
đều bị các ngươi khóc ướt rồi, nhanh đi lấy cho ta một kiện quần áo sạch sẽ lại đây."
Hai tỳ nữ nghe Vệ Tử Quân nói đùa bèn nín khóc mỉm cười, xoay người lau nước mắt đi lấy xiêm y.
Lý Thiên Kỳ thấy hai tỳ nữ chạy ra, mang theo ý cười ở khóe miệng.
Sau khi hắn đi ra vẫn đứng ở ngoài cửa, nghe được âm thanh rống giận kia
của Vệ Tử Quân đã bắt đầu buồn cười. Thật sự đã lâu không cười.
Lại nghe nàng dạy dỗ hạ nhân, không khỏi thầm nghĩ, nếu nàng thật sự là nam tử, chỉ sợ trên tình trường, ai cũng phải là đối thủ của nàng. Chỉ đơn
thuần là một kỹ xảo dỗ người, hai câu đơn giản liền có thể làm người nín khóc mỉm cười, có thể thấy được nàng là một người phong lưu. Nhưng may
mắn nàng là một nữ tử.
Đổi xong xiêm y khô ráo, Vệ Tử Quân do dự một lát mới có dũng khí đi ra.
Thấy Lý Thiên Kỳ đứng ở cửa có chút kinh ngạc, "Nhị ca sao còn đứng ở đây?"
"Ta ở đây chờ Tứ đệ nha!" Lý Thiên Kỳ cố ý đem hai chữ tứ đệ nhấn mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT