Trong điện Sùng Đức ở Đại Hưng cung, đèn nến lung linh đẹp mắt, dưới ánh nến, có một vị đế vương trẻ tuổi mặc một nội sam, đang chuyên chú vẽ một bức tranh.

Lúc thái giám dâng trà trộm liếc một cái, lại là người kia, tâm tư bệ hạ đối với Phong vương kia, lão nô hắn đã hiểu rõ, chỉ là loại tình cảm này là cấm kỵ.. Ai. Bệ hạ mỗi ngày đều vẽ cùng một người. Hôm nay, người kia ngồi trên lưng ngựa, ngoái đầu lại cười yếu ớt.

Nhẹ nhàng chấp bút, ngòi bút thấm đẫm chu sa, đang muốn hạ xuống, đột nhiên, trong ngực có chút trầm xuống, một trận đau đánh úp lại. Lý Thiên Kỳ tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, bút trên tay bút chợt rơi xuống, quệt lên bức tranh, chu sa đỏ tươi nở rộ ra trên thân hình tuyết trắng, giống như một đoàn máu tươi, dị thường chói mắt.

Tâm, theo một khắc kia bắt đầu bối rối, giống như mới bị cái gì làm cho rối loạn. Hình ảnh đỏ sẫm kia, làm trong lòng hắn bất an. Trong đầu hiện lên hình ảnh ánh mắt Vệ Tử Quân ở trên đại điện lã chã chực khóc, âm thanh nức nở của nàng, từng tiếng từng tiếng đâm vào trái tim của hắn.

"Tử Quân!" một tiếng kêu từ trong ngực phát ra, mang theo đau đớn, xuyên qua tầng tầng không gian, xuyên qua tầng tầng gió cuốn.. Tiếng kêu bi thương, làm cho người đang nhợt nhạt hôn mê chậm rãi mở mắt ra.

"Tử Quân -- Tử Quân -- để cho ta tới đỡ tên cho nàng, để cho ta tới nhổ tên cho nàng -- các ngươi đều tránh ra, tránh ra --" Lưu Vân Đức giãy dụa rống giận.

"Hồ nháo. Ngươi nhìn một thân toàn thương tích của ngươi này!" Diệu Châu giam cầm thân thể hắn, hướng về phía ngoài trướng kêu to, "Lâm ngự y còn chưa tới sao?"

Bởi vì lo lắng cho thân thể của Vệ Tử Quân, Lý Thiên Kỳ bèn người tốt nhất, hắn tín nhiệm nhất, Lâm Hoa Kính phái đến bên cạnh nàng. Xem ra, quyết định này là rất đúng.

"Lý tổng quản, thuộc hạ đã đi gọi rồi." Thị vệ bên ngoài chạy nhanh vào đáp, đây chính là thị vệ tổng quản mà bệ hạ tín nhiệm nhất, cũng không thể đắc tội.

"Để cho ta tới nhổ tên cho nàng!" Lưu Vân Đức đã hết lực giãy dụa, vẫn cố chấp hô một câu.

"Để ta nhổ cho nàng." Diệu Châu lạnh lùng thốt, liền lấy ra đao tước để trên mặt bàn, lạnh lùng kiên định nói.

"Ta là người thân nhất của nàng!" Lưu Vân Đức cố chấp nói.

Diệu Châu nghe được lời ấy sửng sốt, Lưu Vân Đức liền giãy ra khỏi kiểm soát của Diệu Châu, loạng choạng chạy vào Đại Dục quân chủ trướng.

Vệ Tử Quân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, vai phải phía sau lưng cắm hai mũi tên nhọn, máu tươi, cơ hồ đã nhiễm đỏ toàn bộ phía sau lưng. Nàng bình thường rất ít khi đổ mồ hôi, nay trên trán đã chảy ra một mảng mồ hôi lạnh.

"Tử Quân!" Lưu Vân Đức nhẹ giọng gọi, cầm lấy đoản đao nhẹ nhàng rạch quần áo của nàng, đem quần áo phía sau lưng nhẹ nhàng cởi bỏ, lộ ra một mảng lưng, thẳng đến nơi hai miệng vết thương kia, mới dừng tay. Đợi khi cố gắng làm xong hết thảy, người liền choáng váng té trên mặt đất..

Nhìn kia da thịt trắng nõn trơn bóng kia, nhìn dáng lưng duyên dáng kia, đường cong nhu hòa làm cho mặt Diệu Châu có chút khô nóng.

"Tứ công tử?" Diệu Châu nhẹ giọng gọi, "Muốn nhổ tên, sẽ phải cắt đi một ít miệng vết thương, sẽ rất đau, ngươi nắm tay của ta đi."

"Điện hạ, phải nhịn xuống." Lâm ngự y nhẹ nhàng cầm lấy dao bạc nhỏ, chậm rãi rạch chỗ vết thương.

"..."

Vệ Tử Quân kêu lên đau đớn, nắm chặt lấy tay Diệu Châu, trên trán đã ướt đẫm một mảng, hàm răng cắn chặt môi dưới, lông mày nhíu lại thống khổ.

Theo lưỡi dao kia đi vào, tay càng ngày càng dùng sức nắm chặt tay Diệu Châu, ngón tay trắng bệch không có chút máu, run nhè nhẹ, lúc đem mũi tên kia đột ngột lấy ra, Vệ Tử Quân cắn một ngụm vào cánh tay Diệu Châu.

Đợi đau đớn trên lưng giảm bớt, nàng như dùng hết khí lực cả người, chìm vào hôn mê. Mặt úp sấp vào gối, lực đạo trên tay cũng tiêu tán.

Diệu Châu nhẹ nhàng vỗ về mép tóc ướt đẫm của nàng, bị nàng đặt ở mặt đã hạ thủ ức là không tha rút ra, kia ôn nhuyễn tế hoạt xúc cảm, làm người ta tham luyến, thậm chí, của nàng môi, khinh xúc cánh tay hắn.

Nhẹ nhàng cầm vải bông ướt, lau máu phía sau lưng nàng, gương mặt kiên nghị cứng rắn tràn ra một tia ôn nhu không dễ phát hiện, đợi khi lau đến hai sườn, tay liền ngừng, máu đó dính khắp từ vết thương đến hai bên sườn, nhưng không lau, ngược lại đem quần áo hai bên sườn hơi hơi hở, nhẹ nhàng kéo ra.

"Giờ Tỵ ngày mai đánh thức ta!" cái người thần trí chỉ còn ba phần, vẫn như cũ rõ ràng hạ mệnh lệnh.

"Không cần suy nghĩ, ngươi cần dưỡng thương thật tốt." Diệu Châu nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên lưng nàng.

"Phải gọi ta dậy, ngày mai giờ Mùi phải công Kiếm Môn!" Người đang nửa tỉnh nửa mê mơt ra hai mắt, chấp nhất nhìn người trước mặt, đợi đến Diệu Châu lên tiếng, mới lại nhắm mắt, bình yên ngủ.

Sáng sớm ở sơn cốc, màu nước xinh đẹp tranh, núi non trùng điệp, cây xanh thấp thoáng. Cách Kiếm Môn quan u cốc ba trăm bước ở phía đối diện, trên vách đá, có một chỗ vách núi bằng phẳng xô ra, vừa vặn bằng thành lâu của Kiếm Môn quan ở phía đối diện.

Vệ Tử Quân nhìn về hướng kia một lúc lâu, xoay người đi về hướng đại trướng của Lưu Vân Đức.

Người vẫn mê man, chưa có tỉnh lại, khuôn mặt anh tuấn có chút tái nhợt, khiến cho đôi mày đang nhíu chặt kia dị thường bắt mắt. Mặt bên trái bị một dải dăng trắng băng bó bao trùm, mặt trên có chút vết máu nhỏ chảy ra.

Tay run run, nhẹ nhàng tháo tầng vải kia, một miệng vết thương dữ tợn từ xương gò má tới cằm. Nước mắt rơi như mưa, tay khẽ sờ lên mặt hắn, khẽ gọi, "Vân Đức --"

Hẳn là bởi vì cảm giác lành lạnh trên mặt, hẳn là vì âm thanh run run khẽ gọi, hẳn là vì ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt, người đang hôn mê bất tỉnh, nhẹ nhàng mở mắt ra. Đợi khi thấy rõ người trước mặt, một tia cười thỏa mãn nổi lên bên môi.

"Vân Đức, ngươi tỉnh rồi?" Người đang rơi lệ kinh hỉ vỗ về mặt hắn, "Mau mau khỏe lại, chờ đánh trận xong, ta liền mang ngươi đi tìm sư phụ, hắn nhất định có thể chữa khỏi mặt cho ngươi."

"Mặt ta biến dạng, có phải không?" Lưu Vân Đức cười khẽ, bàn tay to nâng lên, lau hai mắt đãm lệ của nàng.

"Không xấu, vẫn là như vậy rất đẹp." Vệ Tử Quân bên môi hiện ra một tia mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Thật tốt quá, rốt cục cũng tìm nhìn thấy ngươi. Lâu như vậy, ngươi đã đi đâu? Ta luôn luôn lo lắng cho các ngươi, Điệt Vân đâu? Điệt Vân ở nơi nào?"

"Điệt Vân đã trở về Lộc Lĩnh cốc, về phần ta.." Trên mặt Lưu Vân Đức hiện lên một tia cô quạnh, "Ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi."

Vệ Tử Quân kinh ngạc nhìn hắn, "Luôn luôn ở bên cạnh ta?"

"Phải, ta đưa Điệt Vân trở về, liền quay trở lại đây. Ta vẫn ở lại Tây Đột Quyết, sau đó đi theo ngươi về Đại Dục, lại cùng ngươi đến nơi đây.. Ta, sợ ngươi sẽ có nguy hiểm.."

Một tia đau đớn xẹt qua đáy lòng, giống như xé rách lòng của nàng, lệ trong mắt lại mãnh liệt trào ra, vỗ về gương mặt ở trước mặt, khẽ nói, "Vân Đức, ngươi đừng như vậy, đừng đối với ta như vậy, ngươi bảo ta nên làm sao bây giờ.."

Nàng nên, làm sao bây giờ.. Không biết, nên làm cái gì bây giờ.. Không muốn đối mặt, lúc đến đây, không hề nghĩ sẽ dính dáng đến ai, lại cố tình chọc đầy người, tình cảm như vậy, kêu nàng báo đáp như thế nào. Tình yêu dị thế cách nàng quá xa, nam tử như vậy, giống như phong lan trong cốc, sạch sẽ, không dính bụi trần, lại muốn ôm nàng vào trong ngực mà che chở, muốn giống như người thân bình thường che chở cho nàng, chỉ là tình yêu nam nữ này, nàng không thể cho hắn..

Cất bước nặng nề đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trời, dù là như thế nào, cũng khó thoát khỏi nỗi lo lắng trong lòng. Gánh nặng trong lòng, một ngày càng nặng hơn một ngày. Nay, lại cố tình phát sinh ra mối tình ngang trái.

Trước kia nàng dao du thương trường, xem đủ loại nam nhân, chẳng qua muốn nàng quá chén kéo vào khách sạn. Tình yêu của bọn họ, chẳng phải là dục vọng sao? Tình yêu nam nữ? Vô cùng nông cạn.

Không nghĩ sẽ mê hãm trong loại tình cảm ấy, ở thế giới của nàng, thân tình còn hơn cả tình yêu. Người yêu có thể tổn thương ngươi, người yêu ích kỷ, người yêu không ngừng yêu cầu. Cha mẹ sẽ không làm ngươi bị tổn thương, chỉ biết yêu một cách vô điều kiện, cho đi một cách vô tư, bất kể chúng ta đối xử với họ như thế nào, họ cũng sẽ không rời bỏ chúng ta.

Tình yêu như vậy, mới là tình yêu vĩnh hằng, Vân Đức, ta cho ngươi tình yêu như vậy, không tốt sao?

Ai -- thật sự không biết, nên làm cái gì bây giờ.

"Điện hạ, hôm nay ngài không được xuất chiến, nếu vậy miệng vết thương sẽ vỡ ra." Lâm Hoa Kính nhìn Vệ Tử Quân đi tới trước trướng, nàng mặc một thân kỵ phục nhẹ nhàng, sắc mặt tái nhợt, khiến cho nàng nhìn qua có chút nhu nhược.

"Không còn cách khác." Vệ Tử Quân thản nhiên đáp, quanh thân phát ra khí thế, bình tĩnh mà quyết tuyệt.

Không một lát chần chờ, lập tức sai người gọi các vị đại tướng tới, vào trong trướng cẩn thận bàn luận quân tình. Cái tên Phương Cố kia đã được nàng thăng làm tướng quân, nàng nhìn ra được, hắn là một người có tài.

Đãi công đạo hảo hết thảy, buổi trưa mới vừa tới, Vệ Tử Quân tức mang theo hai mươi tinh binh thượng kiếm môn quan đối diện vách đá.

Vách đá nhô ra ở trên núi, cũng chỉ có thể đứng được hai mươi mấy người, những binh lính đi theo đều ôm bó lớn cung tiễn, cẩn thận đi theo sau.

Nhẹ nhàng dựa vào vách tường, ánh mắt trầm lãnh chú nhìn động tĩnh phía đối diện. Thẳng đến khi, phía đối diện vang lên tiếng kèn.

Vệ Tử Quân đứng lên, thân thủ nhẹ nhàng, "Lấy đến đây."

Binh lính bên cạnh đưa trường cung trên tay cho nàng.

Thấy Phương Cố mang binh từ phía dưới xông lên Kiếm Môn quan, Vệ Tử Quân dương cung cài tên chỉ thẳng Kiếm Môn quan ải, dáng người bay lên cao ngất, phảng phất như viễn cổ chiến thần, tinh mỹ điêu khắc, giống như trăng tròn, cánh tay lại không chút sứt mẻ.

Binh lính xung quanh đều nới lỏng tinh nhãn, sùng bái nhìn chủ soái của bọn họ, ngay cả Diệu Châu dựa ở vách đá, sắc mặt lạnh lẽo ngàn năm không thay đổi, cũng hơi hơi động.

Cung tên được kéo căng, đột nhiên 'phừng', mũi tên màu bạc, mang theo thế thúc giục, xé rách không khí, phá không mà bay đi.

Binh lính canh giữ ở Kiếm Môn quan ải ở phía đối diện ngã xuống.

Phía sau lưng Vệ Tử Quân, chảy ra máu tươi.

"Điện hạ!" binh lính phía sau nhìn phiến máu tươi kia, kinh hô. Chỉ tại bọn họ bất lực, với lực của bọn họ, không thể bắn được ở tầm này.

"Tứ công tử -- để ta đến bắn --" Diệu Châu trước giờ vẫn trầm lãnh, rốt cục nhịn không được nữa.

"Ngươi có thể bắn chuẩn bằng ta sao?" Đầu ngón tay lại lắp cung, lại lần nữa dương cung, mũi tên nhọn, xuyên qua khe sâu, thẳng tắp đâm vào trước ngực binh lính ở phía đối diện.

Một tên, lại một tên, mũi tên tinh chuẩn mà tàn nhẫn, đem hùng quan hiểm ác kia mở ra.

Thẳng đến khi da thịt non nớt không thể chịu được ma sát của dây cung thô ráp, máu tươi đã chảy ra ướt đẫm.

Thẳng đến khi, tinh binh Đại Dục cơ hồ không có chút thương vong đi qua Kiếm Môn quan.

Đại Dục quân trước có Phương Cố, sau có Nghiêm Kính Quang, hai nhóm đại quân trước sau hợp lực bao vây tiêu diệt, không quá hai canh giờ liền công chiếm được Kiếm Môn quan.

Hiểm quan bị phá, Đại Dục quân liền một đường thế như chẻ tre, thẳng tiến Hán Nguyên, chiếm lĩnh Phổ An, tiến chiếm Phù Thành, Thổ Phiên quân coi giữ các thành đều không có sức chiến đấu, chưa đánh đã hàng, Đại Dục quân thuận lợi Tây tiến. Ngày thứ tư sau khi công phá Kiếm Môn, Đại Dục quân đã tới Thục quận.

Lúc quân tiên phong Đại Dục đuổi tới, Thổ Phiên quân đang bốn phía công thành, Đại Dục quân thừa thắng gióng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đánh tan Thổ Phiên quân đang công thành. Thổ Phiên quân chết vô số, bại quân tứ phía trốn đi.

Sau trận chiến, dưới thành Thục quận máu chảy thành sông, ánh tà dương, chiếu vào phía trên thiết giáp, binh khi tan tác, lóe u quang suy sút. Hạ Lỗ đứng sừng sững thật lâu ở tường thành, vẫn nhìn về phương xa.

Thẳng đến khi, Đại Dục quân như mây đen quay cuồng thổi quét đi, làm cho thân ảnh kia xuất hiện trong tầm nhìn của Hạ Lỗ, Hạ Lỗ từ trên tường thành nhảy xuống.

Hướng về cái phía thân ảnh kia dốc sức chạy, hướng về phía thân ảnh dị thường chói mắt dưới ánh tịch dương kia, cái thân ảnh dù là xen lẫn trong trong đám người cũng sẽ sáng lên ấy.

Hắn nhảy lên lưng ngựa của nàng, từ phía sau ôm chặt lấy nàng, đầu rúc vào cổ nàng, thật sâu ngửi hơi thở trên người nàng. Tà dương phủ lên người họ màu đỏ ấm áp, chân trời, áng mây chậm rãi trôi, ráng mây đầy trời, một loạt chim nhạn từ không trung xẹt qua, bay đi xa dần, thẳng tới khi hòa vào bên trong vầng sáng tịch dương..

"Hạ Lỗ, mau buông ra, mấy vạn đại quân đang nhìn đó." Vệ Tử Quân xấu hổ đi gạt tay Hạ Lỗ ra.

"Nhìn? Lúc ngươi thân là Đột Quyết đệ nhất nam sủng sao không sợ xấu hổ? Lúc ngươi trước mặt chúng thần ôm ta sao không sợ xấu hổ? Hử? Ngươi đúng là đồ yêu tinh!" Hạ Lỗ đem mặt ghé về phía trước, cho chóp mũi của hắn có thể chạm vào vành tai nàng.

Binh lính xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, đều đỏ mặt cúi đầu xuống, lại nhịn không được lén nhìn lên. Qua mấy ngày đồng sinh cộng tử, cùng nhau màn trời chiếu đất, những binh lính này đối với Vệ Tử Quân vừa kính lại vừa yêu. Nàng tính cách dũng cảm kiên nghị, phong tư nho nhã trí tuệ, khí thế không gì đánh bại, đã lưu lại trong lòng bọn họ ấn tượng không thể xóa nhòa, nắm giữ vị trí không thể thay thế. Cho nên, đối với người mà mình kính yêu, nếu có cái ham mê đặc thù gì đó, bọn họ cũng sẽ không giễu cợt, chỉ biết cúi cúi đầu, không nhìn cảnh tượng làm người ta xấu hổ này.

"Hạ Lỗ, ngươi muốn chết sao?" Mắt thấy mặt binh lính xung quanh đã sắp đỏ ửng lên, Vệ Tử Quân lấy khuỷu tay phẫn nộ đập vào đỉnh đầu phía sau.

"Ngô!" Hạ Lỗ bị đau kêu lên, suýt nữa ngã xuống ngựa.

Vệ Tử Quân cả kinh, "Hạ Lỗ, ngươi bị thương sao?"

"Vết thương nhỏ thôi, lúc hai quân giao chiến có bị thương một chút, đều đã khỏe rồi. Ngươi không sao chứ?" Hạ Lỗ xuất thần nhìn bóng dáng nàng, tinh tế xem xét quanh người nàng, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.

Diệu Châu ở một bên nhíu mày, lạnh lùng quay mặt đi, không nhìn hai người kia.

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm vào, giống như chỉ cần được chạm vào một cái như vậy phủ liền thấy đủ. Đột nhiên, dừng tay một chút, hắn phát hiện phía sau lưng nàng có một vết máu, hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút, vết máu kia liền lan rộng ra.

"Ân.." Vệ Tử Quân đau đến rên rỉ một tiếng, "Hạ Lỗ -- ngươi làm cái gì?

" Ngươi bị thương!"Hạ Lỗ đau lòng quát to một tiếng.

Hai tay lập tức choàng qua thắt lưng nàng, đoạt lấy dây cương, kẹp bụng ngựa, hướng về phía cửa thành phóng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play