Sau khi ra khỏi nhà họ Diệp, Hứa Lộc không dám về nhà mà đến thẳng biệt thự nghỉ ngơi. Cô nằm một mình trên giường ngủ, gối đầu nhớ mùi của Phó
Diệc Đình, song cả tối vẫn không yên giấc được. Bây giờ muốn bảo lãnh
anh ra chỉ có hai cách: một là tìm một luật sư giỏi, hai là móc nối với
người của chính phủ, nhưng rõ ràng là bây giờ cả hai đường đều không thể thực hiện được.
Nếu như không đủ chứng
cứ, cục An ninh sẽ phải thả người thôi, nhưng đây không phải chuyện cô
lo lắng nhất, cô chỉ sợ chính phủ quyết tâm trừ khử Phó Diệc Đình cho
bằng được, sẽ phái người đến ám sát. Ờ thời đại này, chuyện ám sát chẳng còn lạ gì nữa, người quyền cao chức trọng như cha của Lăng Hạc Niên còn bị hại chứ nói chi là một Phó Diệc Đình không có bối cảnh quân đội lẫn
chính phủ.
Nhất định cô phải nghĩ cách cứu họ ra.
Ngày hôm sau, Hứa Lộc bò dậy với tinh thần uể oải vô cùng, nghĩ như đầu mình sắp vỡ hết ra. Thím Lưu nói với cô: “Bà chủ, ban nãy có người gọi điện
đến, đối phương nói mình là Thiệu Hoa, muốn bà gọi lại cho ông ấy ạ.”
Phản ứng đầu tiên của Hứa Lộc là sững sốt, sau đó cô giật mình, không màng
rửa mặt đánh răng gì cả mà chạy ngay đến phòng làm việc. Cô hít một hơi
thật sau rồi gọi qua nhà họ Thiệu, người nhận điện thoại là Thiệu Hoa.
“Bác Thiệu… Sao bác lại gọi cho con ạ?”- Hơi thở của Hứa Lộc không ổn định,
lòng cô đang nảy ra một suy nghĩ, song cô lại không dám tin thật.
Thiệu Hoa nói bên đầu bên kia: “Bác đã biết chuyện rồi, con đừng lo, bạn cũ
của bác đã đi thăm dò tin tức bên đó, bác sẽ ra mặt nếu cần để đưa Phó
Diệc Đình và Đoạn Nhất Minh ra. Chỉ là Tiểu Uyển à, thế cục Thượng Hải
đang phức tạp, dù họ có ra rồi cũng nên tìm nơi tránh gió. Con đi chuẩn
bị đi.”
Qủa nhiên là Thiệu Hoa muốn ra
tay cứu người. Nhưng tại sao lại như vậy? Ông ấy và Phó Diệc Đình đâu có giao tình gì? Hai nhà cô và nhà ông cũng đã trở mặt, sao ông ấy lại
đồng ý cứu anh ra?
“Bác có cách cứu họ ra thật ạ?”- Hứa Lộc hỏi lại.
“Hiện chỉ có thể dựa vào việc cục An ninh không tìm được gì ở nhà họ Đoạn,
không có chứng cứ, chỉ dựa vào một chuyến xe lửa và một tấm chi phiếu
không thể kể tội được. Dù sao Thượng Hải vẫn là chốn có luật pháp, một
khi chuyện đã to thì dư luận không ép được nữa. Như thế này đi, con hãy
đi tìm vài tòa soạn có ảnh hưởng, để họ tạo áp lực trước, giục cục An
ninh phải thả người sau 48 giờ”.
Hứa Lộc
đồng ý ngay: “Được, vậy con đi tìm người đây ạ. Bác Thiệu, thật sự con
không biết phải cảm ơn bác như thế nào nữa. Con không nghĩ…”
“Không cần cảm ơn bác, không phải bác giúp con mà là trả ơn cho Phó Diệc Đình. Hẳn là con không biết chuyện này, vì vấn đề giữa Thiệu Tử Duật và Mạt
Lỵ mà Diệp Bỉnh Thiêm đã sang đe dọa bác, Phó Diệc Đình đã cứu giúp
chúng ta. Bây giờ bác báo đáp, cũng là không muốn thua thiệt.”- Thiệu
Hoa bình tĩnh. Ông ta là một thương nhân đúng đắn, tuyệt đối không muốn
liên can đến người như Phó Diệc Đình, nhưng thiếu đối phương một ơn
nghĩa lại là sự thật.
Hứa Lộc cảm ơn mãi, đoạn mới cúp điện thoại.
Cô vội vã đánh răng rửa mặt thay đồ rồi lao xuống lầu.
Vương Kim Sinh không ngủ cả đêm, cứ trằn trọc quay lại để nghĩ cách, hiện
đang đừ người ra trong phòng khách với hai vành mắt đen thui, mày mặt ủ
ê. Bình thường có chuyện anh ta còn bàn với Viên Bảo được, bây giờ nó
cũng bị bắt luôn rồi, anh ta cứ thấy mình “tứ cố vô thân” làm sao.
Hứa Lộc chưa xuống đến nơi đã nói thẳng: “Thư kí Vương, anh đi liên lạc với ký giả Hoàng của Thời báo đi, tôi cần nhờ cô ấy hỗ trợ.”
Vương Kim Sinh bật dậy ngay, ngẩng lên hỏi: “Bà chủ định làm gì ạ?”
Hứa Lộc thuật lại lời của Thiệu Hoa cho anh ta. Vương Kim Sinh cảm thấy “hy vọng tràn trề”: “Luật sư Thiệu chịu ra mặt giúp Lục gia thì tốt quá.
Tôi còn tưởng ông ấy sẽ không chịu… Tôi sẽ đi liên lạc ngay ạ.”
Giờ chỉ còn một mình Hứa Lộc trong phòng khách, theo cách giải thích của
Thiệu Hoa, hẳn sự lựa chọn tốt nhất để tránh gió là Hương Cảng. Hiện nơi này đang là thuộc địa của Anh, chính phủ không vươn tay đến đó được, họ sẽ an toàn. Bây giờ cô phải đi thu dọn hành lý, đặt vé trước, chỉ cần
phía Thiệu Hoa có tin là đưa họ đi ngay.
Cô đang tự tính toán thì người giúp việc vào báo: “Bà chủ, em gái bà đến ạ”.
Lòng Hứa Lộc như rơi “lộp bộp” xuống. Hôm qua cô cố tình không về, chỉ sợ Lý thị bảo Phùng Thanh đến hỏi chuyện Phó Diệc Đình, chắc là đã biết rồi.
Cô bèn bảo người giúp việc dẫn em gái vào, quả nhiên cô nàng thấy cô là
hỏi ngay: “Chị, ngoài kia có nhiều nhà báo quá, rốt cuộc anh rể đã gặp
chuyện gì rồi ạ? Sao cục An ninh lại bắt anh ấy đi? Chị không biết đâu,
mẹ lo lắm, cứ khăng khăng chờ nhưng không thấy chị về, mẹ bảo em qua
thăm chị đây.”
“Sao hai người lại biết?”- Hứa Lộc hỏi.
“Ngoài kia người ta đồn ầm cả lên rồi! Má Bao nghe được lúc đi mua thức ăn nề
về báo ngay. Còn em là do đi học, chị không nhớ cha bạn em đứng đầu Phủ
Lý à?”- Phùng Thanh kéo tay chị thật gấp: “Sao vậy chị ơi? Nghiêm trọng
lắm ạ?”
Cuộc sống của nhà họ Phùng mới
khởi sắc một chút thôi, nếu Phó Diệc Đình xảy ra chuyện thật, họ bị đánh về nguyên hình thì phải làm thế nào?
Hứa Lộc nói thật: “Hiện chị chưa biết được, bác Thiệu đang nghĩ cách.”
“Bác Thiệu cũng tham gia rồi cơ ạ?” Phùng Thanh trợn mắt, thốt lên: “Vậy…
Vậy chúng ta sẽ bị liên lụy sao?”- Nói xong câu này chính cô nàng cũng
thấy không được, đành phải bổ sung: “Em lo tuổi mẹ đã cao, cha vẫn còn
trong bệnh viện, chịu không được chuyện lớn đến thế.”
Sao Hứa Lộc không hiểu băn khoăn của con bé, nhà mới của họ lẫn công việc
của nó là do Phó Diệc Đình giới thiệu. Nó sợ bây giờ tất cả biến mất
hết, phải về lại cuộc sống nghèo khó trước kia… Đây cũng là nỗi lo
thường tình.
“Em đừng lo lắng, tạm thời
cục An ninh không đủ chứng cứ, chỉ tạm giam thôi, chúng ta không bị ảnh
hưởng đâu. Cứ coi như xảy ra chuyện đi nữa, chị cũng sẽ để mọi người rời Thượng Hải an toàn.”
Phùng Thanh nghe
xong thấy có hơi xấu hổ. Bây giờ mà cô chỉ biết quan tâm mình, chưa từng hiểu cho những áp lực đang đè lên vai chị.
“Chị, nếu chị cần em giúp, xin hãy nói. Mẹ bảo để em ở lại với chị, dù không giúp được nhưng cũng chăm sóc cho chị tốt.”
“Chỗ chị không sao cả, bây giờ chị còn phải đi, em nên về nhà chăm sóc mẹ.
Chị sợ mẹ suy nghĩ lung tung, em hãy an ủi bà thay cho chị nhé.”- Hứa
Lộc vỗ vai Phùng Thanh, cố gắng làm như không có gì.
Phùng Thanh cũng lo lắng cho Lý thị, bèn hỏi nhỏ: “Chị, không có gì thật chứ ạ?”
Hứa Lộc lắc đầu, bây giờ cô phải mạnh mẽ lên, phía trước còn rất nhiều
chuyện đang chờ. Hôm nay chính là lúc cô thật hiện lời thề “đồng cam
cộng khổ” kia với anh.
*****
Chẳng mấy chốc đã hết hai ngày, vừa sáng ra là Hoàng Minh Đức đã gặp một đám
nhà báo chen ở cửa lao về phía mình, khó khăn lắm ông ta mới thoát được, còn phải tránh những câu hỏi dồn dập như “Khi nào cục An ninh thả
người”, hay “vì sao cục An ninh lại bắt một luật sư nổi tiếng và một ông chủ quyền lực như thế”…
Hoàng Minh Đức đi vào trong, sửa sang lại âu phục rồi hỏi cấp dưới: “Vẫn không có tiến triển gì à?”
“Ngài cũng biết Đoạn Nhất Minh là một tay luật sư lọc lõi mà, chúng tôi hỏi
ông ta cái gì là bị ông ta quật lại đến mức nghẹn họng. Ông ta khăng
khăng bảo là ra Bắc tìm bạn, thậm chí còn nói địa chỉ cho chúng tôi nữa. Gọi tới thì bên kia cũng xác nhận như thế, quan trọng hơn là chúng ta
chẳng tìm được bất kỳ đầu mối nào liên hệ giữa ông ta và hội Ái Quốc cả”
Một người khác lại bảo: “Cục trưởng, sáng nay bên Thời báo đã tố cáo chính
phủ lạm dụng chức quyền để bắt bớ những người có vị thế trong xã hội,
yêu cầu chúng ta phải thả người ngay. Phía chính phủ cũng làm áp lực,
chúng ta phải tính sao đây ạ?”
Hoàng Minh Đức móc một điếu thuốc ra, day day trong miệng. Ông ta cứ nghĩ bắt được Đoạn Nhất Minh và Phó Diệc Đình là lập công lớn, ai ngờ hai kẻ này cứng đầu như thùng sắc, bây giờ lại thành chuyện nóng bỏng tay. Theo luật
hiện hành, chưa đầy một tiếng nữa ông ta phải thả người, nhưng sao ông
ta cam tâm để con vịt bay qua mặt mình như thế?
Hoàng Minh Đức hút vài hơi khói mạnh: “Tôi đến gặp họ Phó.”
Lúc này Phó Diệc Đình vẫn còn trong phòng thẩm vấn, dù đã không ngủ hai đêm nhưng tinh thần anh vẫn ngời ngời, thấy Hoàng Minh Đức sụ mặt bước vào
thì cười bảo: “Cục trưởng Hoàng, sắp qua 48 tiếng rồi, không biết các
người đã chuẩn bị thả chúng tôi ra chưa?”
Hoàng Minh Đức đập hay tay xanh lè lên bàn, vẫn mạnh miệng: “Anh đừng vội đắc ý, dù có hết 48 tiếng thì tôi vẫn có thể xin cấp trên kéo dài thòi
gian. Tôi sẵn sàng bỏ thời gian mời ngài Phó, chỉ là không biết vị ngoài kia có chịu nổi hay không thôi.”
Phó
Diệc Đình biết người này đang ám chỉ Phùng Uyển, bây giờ anh bị vùi
trong tù tội, áp lực sẽ chồng chất lên người cô ấy. Phùng Uyển còn chưa
hai mươi, không biết có thể chịu nổi không, là do anh đã liên lụy cô.
Vậy nên anh càng phải ra ngoài càng sớm càng tốt.
Thế là anh hỏi: “Không biết cục trưởng Hoàng đây định kéo dài thời gian như thế nào?”
“Ngài Phó không cần quan tâm làm gì, ngài vẫn nên tự quan tâm mình đi.”-
Hoàng Minh Đức kéo ghế ra ngồi trước mặt anh, lật xe, ghi chép trong hai ngày thẩm vấn. Dù họ có hỏi gì cũng bị Phó Diệc Đình chặn họng, không
moi được thứ gì giá trị. Rõ là đã bày “thiên la địa võng”, sao con mồi
vẫn không dính lưới?
Lúc này thì có tiếng gõ cửa.
Hoàng Minh Đức qua mở cửa, cấp dưới của ông ta nói: “Cục trưởng, luật sư
Thiệu Hoa đưa người đến nói muốn bảo lãnh Đoạn Nhất Minh và Phó Diệc
Đình, đi với ông ta có thư ký của tổng thư ký Vương nữa ạ!”
“Sao lại có tổng thư ký Vương ở đây?”
“Hình như ông ấy là bạn học cũ của luật sư Thiệu, muốn hỏi tiến triền vụ án, ngài vẫn nên ra xem thử đi ạ.”
Hoàng Minh Đức quay lại nhìn Phó Diệc Đình, kẻ này quả là “mèo có chín mạng”, tóm được Đoạn Nhất Minh rồi mà vẫn còn kẻ giúp nó. Ông ta đóng cửa đi
ra ngoài thì thấy một đám người, bao gồm cả Thiệu Hoa và tổng thư ký
Vương ở hành lang, bèn cười nịnh nọt: “Ngài tổng thư ký đây, gió nào đưa ngài đến chỗ chúng tôi thế ạ?”
Khuông
mặt người kia đanh lại không dễ nhìn: “Cục trưởng Hoàng, ông đang bất
lực sao? Đường đường là một phần của chính phủ lại để nhà báo vây bên
ngoài nhiều như thế, ông bảo hình tượng của chính phủ đặt ở đâu nữa hả?”
“Vậy là ngài không biết rồi, chính phòng làm việc của Thị trưởng…”
Xưa nay ai cũng biết Thị trưởng và tổng thư ký bất hòa, tất nhiên thư ký
Vương sẽ không quan tâm ông ta nói gì, chỉ nhìn Thiệu Hoa rồi đưa đồng
hồ lên xem: “Luật sư Thiệu là người đến thay mặt bảo lãnh. Các người đã
giam người gần 48 tiếng rồi mà vẫn chưa tìm được gì? Vậy thì thả người
ra sớm đi.”
“Chuyện này… Sợ là không được đâu ạ”- Hoàng Minh Đức khó xử.
Thiệu Hoa lên tiếng: “Cục trưởng Hoàng, Thượng Hải là nơi có luật pháp, dù là người chính phủ cũng phải tuân thủ theo. Thân chủ của tôi cũng không
phạm tội lớn gì, không lẽ chỉ có việc các người chộp họ trên tàu, soát
ra một chi phiếu là giam họ 48 tiếng sao? Đây đã lạ sự nhượng bộ lớn
nhất của chúng tôi rồi. Nếu ngài vẫn tiếp tục hồ đồ như thế, tôi đành
phải mời giới luật sư và bên truyền thống đến yêu cầu ngài giải thích
thôi”.
“Đừng, đừng! Luật sư Thiệu, có gì từ từ nói!”- Hoàng Minh Đức can ngăn.
Sức ảnh hưởng của Thiệu Hoa trong giới người Hoa còn lớn hơn cả Đoạn Nhất
Minh, thậm chí người này còn quan hệ tốt với phía chính phủ Anh nữa, bây giờ ông ta mà ra mặt thì chỉ có mình chịu thiệt. Hoàng Minh Đức đã cưỡi hổ, thấy khó xuống nên đành phải nói: “Như thế này đi, chi bằng hai vị
chờ cho một lát ở phòng làm việc của tôi, để tôi gọi hỏi ý cấp trên được không ạ?”
Thư ký Vương nói: “Được, ông đi nhanh đi.”
Hoàng Minh Đức chào rồi mới đi, lại bảo cấp dưới đưa cả hai đến nghỉ bên
phòng làm việc. Vừa ngồi xuống là tổng thư ký Vương đã nói: “Đừng lo,
đám bên thị trưởng toàn những kẻ sĩ diện, bây giờ nhà báo kéo đến, chắc
chắc họ không chịu được mà phải thả người thôi.”
Thiệu Hoa gật đầu, thật ra ông không lo chuyện đối phương không thả người, mà lo không biết thả rồi họ có còn hành động gì nữa không.
Một lát sau, Hoàng Minh Đức đến báo cấp trên đồng ý thả người ra.
Đoạn Nhất Minh và Phó Diệc Đình đi ra từ hai phòng thẩm vấn khác nhau, Thiệu Hoa ký giấy bảo lãnh rồi giao lại Hoàng Minh Đức. Họ Hoàng bảo: “Xem
như hai vị may mắn, đi thong thả.”
Cả hai cũng không nói gì cả mà theo Thiệu Hoa ra ngoài. Thiệu Hoa cảm ơn tổng
thư ký Vương rồi đưa họ lên một chiếc xe khác, mình thì ngồi ghế phụ
lái, vừa lên xe ông đã quay đầu bảo ngay: “Hiện hai người không thể ở
lại Thượng Hải nữa, tôi đã báo cho người nhà cả hai rồi, mua vé tàu tối
nay để hai người rời Thượng Hải. Bây giờ cả hai về thu xếp đi, từ giã họ luôn.”
Đoạn Nhất Minh giật mình: “Ý ông vậy là sao? Sao lại nghiêm trọng như thế?”
Thiệu Hoa nhìn vào kính chiếu hậu, ra hiệu cho tài xế khởi động xe rồi nói
tiếp: “Chính phủ không thả người dễ như thế này đâu, chắc chắn sẽ còn
hành động nữa. Lần này tôi có thể đưa cả hai ra, lần sau tôi không chắc. Bây giờ cách tốt nhất là để hai người đi trốn, đợi thời thế ổn định
hẵng quay lại. Tôi đã xếp xong bên Hương Cảng rồi, chỉ cần hai người lên được thuyền, mọi thứ sẽ bình yên”.
Trong nhất thời, Đoạn Nhất Minh không biết phải nói gì, nhưng ông cũng hiểu
Thiệu Hoa có lý. Khó khăn lắm người của chính phủ mới bắt được họ, bây
giờ thả ra dễ thế không đơn giản chút nào.
Phó Diệc Đình trả lời: “Tôi muốn ở lại”.
Thiệu Hoa liếc anh: “Cậu còn nguy hiểm hơn cả Đoạn Nhất Minh, cậu nghĩ chuyện cậu đã làm mấy năm nay không để lại dấu vết sao? Hai ngày nay tôi chỉ
tra thử đã tìm được không ít chuyện rồi, đó là chưa kể chuyện chính phủ
lăm le cậu. Người Nhật đã vào Thượng Hải, không rảnh để bàn bạc với
chính phủ, họ dư sức xử lý cả hai, đợi người Nhật trở mặt rồi họ sẽ
không làm kịp nữa. Tóm lại đi khỏi đây là cách tốt nhất, về phía nhà họ
Phùng, tôi sẽ trông nom giúp cậu.”
Phó
Diệc Đình không nói gì vì lời Thiệu Hoa đã gãi đúng chỗ ngứa, sao anh
không biết được vấn đề bên trong? Bây giờ đi thuê vài tên sát thủ cũng
không phải chuyện khó.
Thiệu Hoa đưa Đoạn Nhất Minh về nhà trước rồi chở Phó Diệc Đình vệ biệt thự. Hiện trước
cửa biệt thự đầy nhà báo, Phó Diệc Đình vừa xuống xe làm họ đã lao đến,
may là bọn Đại Hắc ra xử lý kịp. Phó Diệc Đình khóa cửa ngăn những kẻ
phiền phức kia lại, đoạn sải bước đi vào trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT