Thế là một đám người đồng thanh phụ họa, dù sao để Diệp Bỉnh Thiêm ra mặt
vẫn tốt hơn là phải nghe lời một con nhóc chưa hiểu mùi đời.
Hứa Lộc biết chắc Dương Văn Toàn đã bị họ Diệp kia mua chuộc, cô hoàn toàn
không bất ngờ gì mà vẫn rất điềm nhiên: “Không phải ngài Dương đây cũng
vừa nói Lục gia không có anh em họ hàng gì, cả một người thân thiết là
tôi cũng không dám tự tiện, sao có thể giao con dấu quan trọng của anh
ấy ra? Lỡ xảy chuyện lớn thì ai trong các vị đây sẵn sàng gánh trách
nhiệm?”
Dương Văn Toàn bị chẹn họng thì nhíu mày.
“Về phần Tam gia, danh tiếng ngài ấy xưa nay nổi như cồn, tôi cũng biết,
chỉ là với giao tình của ngài ấy và chồng tôi, ngài ấy muốn giúp sẽ đến
đề nghị thẳng, sao phải cần ngài Dương đây ra mặt? Hay là ngài có uẩn
khúc gì?”
“Bà đừng có ăn nói bậy bạ! Tôi
chỉ có ý tốt mà thôi!”- Dương Văn Toàn cắt ngang. Từ hồi ở nhà máy, ông
ta đã được “lĩnh giáo” sự lợi hại của người này, xem ra cô ta còn ghê
gớm hơn như thế, nói vài câu thôi đã ném củ khoai lai nóng về lại tay
ông ta, gán cho ông ta cái tôi “xen vào chuyện nhà người khác”.
“Tôi muốn lặp lại một lần nữa, hiện Lục gia chỉ ở cục An ninh tạm thời,
không chừng mai này sẽ về, vậy nên mọi người đừng hoảng loạn, cứ bình
tĩnh làm ăn. Đợi có tin mới rồi chúng ta thương lượng cũng không muộn.
Ngoài kia còn chưa loạn, nội bộ đã đấu đá với nhau, các vị không sợ
người ta cười chê sao? Bản thân tôi chỉ là một cô gái yếu đuối không
hiểu chuyện, vẫn còn cậy vào sự dạy bảo của các vị đấy.”
Hứa Lộc trấn định tốt ngoài dự đoán, lời nói khôn ngoan hiểu chuyện. Cốn ai cũng tưởng “con nhóc” mới ra đời này sẽ sợ hãi rồi ngoan ngoãn nghe
theo, không ngờ kết quả lại như thế này. Bây giờ họ cũng đã dao động,
cảm thấy có lẽ chuyện không nghiêm trọng như lời đồn. Dù sao cũng không
phải Phó Diệc Đình chưa bị mời vào cục An ninh bao giờ, không phải đã ra ngay đấy sao?
Hơn nữa bọn họ là một đám
đàn ông to con lớn tướng, có thế có quyền, lại thừa dịp chồng người ta
không ở đây mà kéo đến gây khó dễ cho một người phụ nữ, đây là chuyện
hay ho lắm sao?
Đa phần đám người này
toàn là con rối bị Dương Văn Toàn giật dây, cũng chẳng rõ ngọn nguồn thế nào, bây giờ đã sinh ý thoát chuyện, bèn đứng dậy về trước. Dù Dương
Văn Toàn không cam tâm song cũng không khuyên được, đành phải hổn hển về theo.
Đám người lục đục đi cả, Hứa Lộc mời ngồi phịch xuống salon, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Vương Kim Sinh nói: “Bà chủ làm tốt lắm ạ, tôi còn lo người sẽ bị họ ép giao con dấu ra.”
Hứa Lộc nói đầy kiên quyết: “Chắc chắn là không, bọn họ người đông thế
mạnh, khinh tôi thân cô thế cố, nhưng tôi cũng sẽ không để họ được lợi
gì. Thư ký Vương, anh đi chuẩn bị xe đi, tôi đến chỗ Tam gia một
chuyến”.
“Bà chủ đến đó làm gì?”
“Chắc chắn chuyện hôm nay là do Diệp Tam gia chủ mưu, xưa nay Lục gia khách
sáo với ông ta, cho ông ta quá nhiều lợi lộc. Bây giờ ông ta lại lợi
dụng chuyện này để bỏ đá xuống giếng, tôi không thể khách sáo nữa.”- Hứa Lộc siết tay.
Nói xong, cô lên lầu mở
cửa vào thư phòng, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một tập kẹp – hai luật
sư của Phó Diệc Đình đã mang đến, ý nói muốn cô xem thử. Bên trong là
một số tài liệu, tất cả đều liên quan đến Diệp Bỉnh Thiêm, bao gồm những sản nghiệp ông ta dự hoa hồng, còn có chứng cứ vi phạm pháp luật mà anh đã giúp ông ta tránh tội. Vẫn là Phó Diệc Đình thông minh, những thứ
này đủ để kìm họ Diệp kia yên phận.
Hứa Lộc chọn vài cái trong đó rồi khóa hết số còn lại trong tủ, tìm một cái túi lớn nhét vào, đi xuống lầu.
Không lâu sau đó, hai người đã đến nhà họ Diệp. Diệp Bỉnh Thiêm đang dùng bữa tối trong phòng, máy hát phát tiếng một giọng nữ rất du dương, là kiểu
giọng tang thương, ly biệt. Mã lão Thất chạy vào, ông ta buông nĩa hỏi:
“Bên Dương Văn Toàn có kết quả rồi?”
Mã lão thất lắc đầu: “Là Phùng Uyển, Phùng Uyển và Vương Kim Sinh đến”.
Diệp Bỉnh Thiêm lau miệng bằng khăn tay, nghe thế cũng hơi sững ra: “Cô ta đến làm gì?”
“Chắc là bị đám Dương Văn Toàn dọa không chịu nổi nên chủ động đến đầu hàng”.- Mã Lão Thất cười hí hửng.
Diệp Bỉnh Thiêm cảm thấy có lý bèn để ông ta mời người vào, còn mình thì
đứng dậy đi ra phòng khách, cầm báo lên đọc rất nhàn nhã.
Hứa Lộc và Vương Kim Sinh theo Mã lão Thất vào cửa, thấy bộ dạng lão họ
Diệp như không can hệ gì thì giận lắm. Mấy năm nay ông ta buôn bán ế ẩm, một phần lại hay phạm tội, Phó Diệc Đình nể tình xưa mới gánh vác trách nhiệm, thậm chí còn chừa đường lợi cho ông ta. Anh đã nuôi không ông ta như thế rồi, họ Diệp này còn bất mãn, âm thầm hãm hại anh, anh vẫn bỏ
qua. Bây giờ Phó Diệc Đình vướng chuyện, ông ta không nể tình xưa thì
thôi, còn khích động đám người kia đến gây chuyện. Hứa Lộc cảm thấy lần
này phải trả hết “nợ ân tình” cho ông ta, không muốn nhân nhượng nữa.
Chó sói không nuôi thành chó nhà được, trước sau gì cũng cắn lại chủ.
Cô ngồi xuống phần trống bên cạnh Diệp Bỉnh Thiêm, lúc này ông ta mới ngừng đọc báo: “Sao em lại đến đây? Đã suy nghĩ kĩ rồi à?”
Hứa Lộc trả lời: “Tam gia, quân tử chỉ làm việc quang minh chính đại. Ban
nãy Dương Văn Toàn kéo binh tôm tướng cá đến nhà ép em giao con dấu ra,
còn đòi mời anh ra chủ sự. Có phải là ý của anh cả không? Dù gì Tam gia
cũng là nhân vật tiếng tăm ở Thượng Hải, sao không đến nói thẳng mà phải hành động sau lưng vậy?”
Diệp Bỉnh Thiêm chối tội: “Em Lục nói vậy là oan cho anh rồi. Anh và Dương Văn Toàn có
quen biết gì? Sao lại liên can đến anh được?”
“Tam gia không nhận cũng không sao. Hôm nay em đến không phải vì chuyện đó.
Em biết xưa nay ngài qua lại thân thiết với chính phủ, bây giờ Lục gia
có chuyện, ngài muốn thâu tóm hết quyền lực vào tay. Nhưng ngài đã suy
nghĩ chưa? Lục gia đại diện chính phủ đàm phán với người Nhật còn bị họ
mạt sát. Dựa vào đâu mà ngài cho là kết quả của mình sẽ khá hơn?”
Diệp Bỉnh Thiêm cầm ống điếu cạnh đó lên, giả bộ hút.
“Ngài và Lục gia đều xuất thân từ Thanh bang, cùng hội cùng thuyền. Nói khó
nghe một chút, nếu Lục gia xảy ra chuyện, Thanh bang cũng không thoát,
kể cả ngài. Tam gia có hưởng hoa hồng trong phần lớn sản nghiệp của anh
ấy, mấy năm nay anh ấy cũng đã giúp ngài rất nhiều, có phải không? Sao
ngài không nghĩ chuyện môi hở răng lạnh một chút, ngài có cầm con dấu đi rồi thì ngài sẽ không trở thành cái gai tiếp theo trong mắt chính phủ
à? Ngài còn có thể tranh đấu với họ như thời trẻ sao?”
“Anh hùng trì mộ” là điều bấc đắc dĩ nhất trên đời, dù Diệp Bỉnh Thiêm không muốn thừa nhận, tuổi tác ông ta cũng đã bày ra đó, không tránh nổi.
(Sel: Anh hùng trì mộ – 英雄迟暮: Ý nói dù có mạnh, giỏi đến đâu cũng bị tuổi già kìm chế)
“Thưa bà, bà có biết mình đang nói chuyện với ai không?”- Mã lão Thất mở miệng.
“Chỗ này không đến lược ông lên tiếng!”- Hứa Lộc quát, ông ta ngẩn ra còn Diệp Bỉnh Thiêm ra hiệu cho người này lui đi.
Diệp Bỉnh Thiêm không thể không thừa nhận người phụ nữ trước mặt này nói
đúng. Mấy năm nay, ông ta tốn bao công sức để qua lại với bên chính phủ, tốn rất nhiều tiền lẫn đàn bà, nhưng đám quan chức kia là những con sói đã quen được mớm mồi, lòng tham không đáy, cũng chưa từng cho ông ta
được cái gì tốt mà cứ như muốn hút khô máu ông ta. Dù ông ta có thuận
lợi đoạt hết tất cả của Phó Diệc Đình, cũng không thể bảo đảm mình không biến thành cái gai tiếp theo.
Ông ta cũng có tuổi rồi, rất nhiều chuyện đã phải “lực bất tòng tâm”, chuyện tranh quyền đoạt lợi kia quá phiền phức.
Hứa Lộc nói tiếp: “Nếu Lục gia có thể ra ngoài bình an, hoa hồng của ngài
sẽ còn tăng lên nữa. Ngoài ra, em có thể nhường hai phần tiền lợi của
hiệu buôn và nhà máy dệt trong tay em để ngài nhận. Chỉ xin ngài nương
tay cho, bỏ qua cho anh ấy.”
Diệp Bỉnh
Thiêm ngậm điếu thuốc, dường như đang cân nhắc lời cô. Ông ta chỉ biết
tranh thủ lúc người kia gặp khó khăn mà thổi lửa, buộc Phùng Uyển giao
quyền, nhưng những thứ kia đều là công sức Phó Diệc Đình bỏ ra, cũng có
những đàn em trung thành, tận tụy, dù có con dấu cũng chưa chắc ông ta
tiếp quản hết được. Lỡ sau này nó ra được thật, chắc chắn sẽ ngửa bài
hoàn toàn, khác gì ông ta chịu gãy mất toàn bộ những đường lợi phú đó?
Có lẽ ông ta nên “án binh bất động” tạm thời.
“Haizz, là do anh nóng lòng muốn cứu lão Lục, giờ thật sự không nghĩ được gì
nữa. Chuyện của chính phủ nhạy cảm xưa nay, ai dính vào cũng khó thoát.
Vốn là còn có Đoạn Nhất Minh giúp đỡ, bây giờ ông ta còn không dám chắc
mình qua được hay không… Phải rồi, không phải quan hệ giữa người này và
Thiệu Hoa không tệ à, sao em không đến tìm ông ta thử? May chăng ông ta
sẽ cứu được họ ra đấy.”
Diệp Bỉnh Thiêm đã nói như thế tức là đồng ý đề nghị của Hứa Lộc, còn “bày mưu tính kế” giúp cô.
Vốn là Hứa Lộc cũng đã nghĩ đến Thiệu Hoa rồi, nhưng giờ quan hệ hai nhà đã thế, cô có mặt mũi nào đến tìm?
“Anh ba, xin cảm ơn anh”- Hứa Lộc nói chân thành. Cô đã nghĩ đến tình huống
xấu nhất là lấy tài liệu ra uy hiếp Diệp Bỉnh Thiêm, cũng may sau cùng
ông ta vẫn là người lọc lõi, không để mình đi vào đường cùng. Tóm lại là sao cũng được: cho lão thêm tiền để bịt miệng lão lại, miễn là lão
không khích động gì nữa thì cô muốn lạy lão rồi.
******
Thiệu Hoa đã hay tin Đoạn Nhất Minh và Phó Diệc Đình bị bắt, bèn để Thiệu Tử
Duật qua nhà họ Đoàn thăm dò ngay, không lâu sau thì anh ta đưa Đoạn
Bích Tâm đang sợ hãi về nhà. Người này cứ khóc lóc mãi, bảo tự dưng có
một đám người đến soát nhà, khiến nhà cô ta loạn cả lên.
Thiệu Hoa hỏi: “Vậy họ có tìm thấy gì không?”
Đoạn Bích Tâm trả lời trong nghẹn ngào: “Hiện là không, bác Thiệu, rốt cuộc cha con đã phạm tội gì vậy?”
Thiệu Hoa cũng không thể giải thích cho cô ta trong chốc lát, chỉ bảo Thiệu
Tử Duật đưa cô ta đi dạo trong vườn hoa, kiếm cách để cô ta khuây khỏa.
Đêm qua Đoạn Nhất Minh cũng đến tìm ông, bảo là cần tiền nên hỏi ông có
chi phiếu hay tiền mặc gì dùng được, thế là Thiệu Hoa đưa tất cả tiền
mặt cho ông ấy, bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ. Nếu ông ta đưa chi phiếu
như Phó Diệc Đình, không chừng bây giờ cũng phải vào cục An ninh rồi.
Chỉ là ông ta không ngờ Đoạn Nhất Minh lại là thành viên của hội Ái Quốc.
Người này có tính cẩn thận, hẳn nhà ông ta không có chứng cứ gì, nhưng bị
nhốt ở cục lâu dài không phải cách. Ai không biết sự vô liêm sỉ của tên
Hoàng Minh Đức kia, dám bảo ông ta không tạo bằng chứng giả để buộc tội?
Thiệu Hoa không thể trơ mắt nhìn bạn cũ bị vùi trong tù tội, bèn về phòng làm việc gọi điện thoại.
“Nếu bên cục An ninh không có đủ chứng cứ, không thể giữ người quá hai ngày, có thể xin bảo lãnh đúng không?”
“Tôi biết chuyện này khó giải quyết, bằng không cũng không phải nhờ đến ông. Dù sao Tử Duật và Bích Tâm cũng sắp cưới nhau rồi, tôi có thể bỏ qua
chuyện ba con bé bị bắt à?”
“Ừ, tôi hiểu rồi. Nếu cần thiết, tôi sẽ đưa họ qua Hương Cảng tránh gió, đợi chuyện phía Bắc yên tĩnh lại hẵng tính tiếp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT