Sao có chút chuyện mà Tiểu La cũng làm không xong vậy? Chu Tự Hành tức giận, bật dậy khỏi sô pha, đang muốn gửi tin nhắn chất vấn Tiểu La thì Tưởng Nhân đã trở lại.

“Em ở văn phòng chị làm gì? Có việc?” Tưởng Nhân đặt văn kiện trong tay xuống.

“Không có.” Chu Tự Hành đứng lên, cậu nghĩ không thì trở về một chuyến, chuyện đã đáp ứng thì nên làm được, cậu nửa đường đổi ý như vậy đúng là không giữ tín, “Chị Nhân, em mượn xe chị nhớ, em về nhà đây.”

Không ngờ đến Tưởng Nhân trực tiếp kéo ghế dựa đối diện bàn việc ra cho cậu ngồi, “A, đừng đi, vừa đúng lúc chị có chuyện muốn nói với em.”

“A?” Chu Tự Hành nắm di động, vẻ mặt không tình nguyện.

“Thế nào? Em có việc gấp?”

“Cũng không phải rất…”

“Vậy thì ngồi xuống, chị nói với em chuyện quan trọng.”

Tưởng Nhân ngồi xuống, từ chồng văn kiện thật dày, rút ra mấy tệp giấy đẩy đến trước mặt Chu Tự Hành. Không còn cách nào khác, Chu Tự Hành chỉ có thể từ bỏ ý định trở về tìm Hạ Tập Thanh, gửi tin nhắn cho Tiểu La, bảo hắn nhất định phải đưa được Hạ Tập Thanh tới, sau đó ngồi xuống.

“Đây là kịch bản được gửi đến gần đây, thật sự quá nhiều, cuộc họp vừa nãy công ty đã sàng lọc, giữ lại vài cuốn này, em xem đi.” Tưởng Nhân đứng lên tự rót cho mình cốc nước, “Chương trình thực tế lần này quả là ngoài mong đợi, từ khi trailer được nhả ra đã có rất nhiều người liên hệ với chị, hiện tại, ratings tập đầu lại cao như vậy, thật không thể nghĩ tới.”

“Chị nghĩ tới rồi, nên mới bắt em đi.” Chu Tự Hành lật xem kịch bản, không hề khách khí đâm Tưởng Nhân một dao.

Tưởng Nhân cười đặt cốc xuống, “Chị bắt em? Chị thấy em không phải đang rất vui sao?”

“Ai vui chứ.” Chu Tự Hành bĩu môi, không để ý tới sự trêu trọc của cô, chỉ cúi đầu xem kịch bản. Mấy kịch bản này vô cùng khác nhau, từ nội dung cho đến hình thức.

“Chị đã nhìn qua rồi, mấy đạo diễn này đều không tồi. Phim của đạo diễn Lý Long Lập chuyên bao trọn các rạp dịp Tết Nguyên Đán, lại có 2 ảnh đế thâm niên là Vu Phong và Thiệu Thế Hoa bảo chứng phòng vé, đề tài là hài kịch khán giả thích xem, chị thấy có thể cân nhắc. Tuy không phải diễn viên chính, nhưng đề tài này em chưa từng tiếp xúc, có thể thử xem. Còn bộ này của đạo diễn Trương Bác Văn giống với bộ “Mưu sát ngày thu” từng đoạt giải XX của ông ấy, đều là huyền nghi hướng hiện thực, song nam chủ, chị nghe nói, một nam chính khác họ đang tiếp cận là Trình Tông Minh.”

Trình Tông Minh là người quen của Chu Tự Hành, khi cậu còn nhỏ từng hợp tác trong 1 bộ điện ảnh, Chu Tự Hành diễn vai em trai hắn, bỗng nhiên cậu nhớ tới, “Bộ “Mất tích” anh Minh diễn, lần trước đoạt giải sao?”

“Đoạt giải kịch bản xuất sắc nhất, anh ta được đề cử nam chính xuất nhất nhưng không đoạt giải.” Tưởng Nhân thở dài, “Phỏng chừng lần này muốn nam chính xuất sắc nhất đi, cho nên tuy bộ này tất cả đều không tồi, nhưng chị không muốn cho em nhận. Giờ Trình Tông Minh rõ ràng là muốn giải thưởng. Nhân vật của anh ta là một tên tội phạm mù, chuyên giết người, không gian biểu diễn rất lớn. Nhân vật của em lại là cảnh sát, chị cảm thấy nhân vật này không có đột phá lớn, chỉ để làm nền cho người ta thôi.”

Chu Tự Hành gật gật đầu, “Nhưng fan của em mỗi ngày đều mong ngóng em diễn cảnh sát.”

Tưởng Nhân cười rộ lên, “Đó là do họ thích chế phục, cảm thấy em mặc sẽ rất đẹp.”

“Còn cả bác sĩ, phi công, quân nhân,…” Trên mặt Chu Tự Hành nụ cười bất đắc dĩ, lại sủng nịnh, “Ngày nào em lên Weibo cũng thấy đủ loại ảnh pts mặc chế phục.”

“Xem em kìa, nếu không phải do hình tượng sủng fan đã chán ngấy, thì chị đã cho em theo.” Nói đến cái này, Tưởng Nhân bắt đầu trêu ghẹo, “Chế phục thì có gì khó, lần nào về nhà em mượn lấy một bộ của ba em mà mặc, đeo mấy cái huân chương gì đấy lên, mấy ảnh pts trình gì so được.”

Biểu cảm Chu Tự Hành lập tức trở nên đứng đắn, khẽ nhíu mày, “Cái kia sao có thể mặc tùy tiện như thế được.”

Tưởng Nhân phụt cười ra tiếng, “Được rồi, nói tiếp chuyện nghiêm túc.” Cô lấy ra một quyển ở cuối cùng, “Còn bộ này, tư lịch của đạo diễn so với hai người kia khẳng định không thể bằng. Côn Thành là đạo diễn mới, trước đây đều chỉ quay mấy bộ phim độc lập* nhỏ, tuổi còn trẻ mà rất tài hoa. Những cái khác không nói, chị cảm thấy em sẽ thích kịch bản này.”

(*Phim độc lập (Independent Movie hay Indie Movie) là phim sản xuất bên ngoài hệ thống hang phim lớn, thay vào đó, được sản xuất và phân phối bởi các cơ quan giải trí độc lập. Phim độc lập đôi khi có thể phân biệt bởi nội dung và phong cách của phim và theo cách nhìn nghệ thuật cá nhân của nhà làm phim. Dù không phải luôn luôn, nhưng thông thường phim độc lập được thực hiện với kinh phí thấp hơn đáng kể so với các hãng phim lớn. Cái này không liên quan lắm, nhưng “Call me by your name” cũng là phim độc lập đó!)

Chu Tự Hành nhìn kích bản, tiêu đề là “Theo dõi.”

Nam chính Cao Khôn sinh ra ở vùng núi Tây Nam, lúc mười sáu tuổi, đi làm thuê bị người khác lừa tiền, cùng đường, phải bán máu để có tiền sống, lại không may nhiễm HIV. Tuyệt vọng, hắn mang trong mình đầy tâm lý trả thù xã hội, chỉ muốn giết người trút hận, không muốn phải chết một mình. Vì thế, một hôm, hắn theo dõi một cô gái, muốn ra tay với cô, nhưng vì một hành động của nữ chính Lâm Tư Nhã mà buông bỏ ý niệm giết người.

Lâm Tư Nhã là một người tàn tật mắc bệnh tự kỉ, thính lực bị tổn thương nghiêm trọng, Hai người cứ vậy mà quen, trở thành bạn bè duy nhất của nhau.

Tóm lại, thì đây là cốt chuyện cứu rỗi lần nhau. Trộn lẫn các yếu tố HIV, dân lao động dưới đáy xã hội, người tàn tật, bệnh tự kỷ, tiếng nói từ gia đình, bạo lực gia đình,…phản ánh hiện thực.

“Quyết định nữ chính rồi sao?”

Nghe Chu Tự Hành hỏi vậy, Tưởng Nhân biết mình đoán không sai, cậu quả nhiên thấy hứng thú, “Không, nữ chính là một vấn đề lớn. Một là tuổi, quá trẻ thì kỹ thuật diễn sẽ không thể áp được nhân vật này, còn người có kỹ thuật diễn thì tuổi lại lớn, đối diễn với em sẽ không thích hợp, hơn nữa, địa vị cao thì cũng không muốn diễn loại này.”

“Bên đoàn phim đều đang casting ở Học Viện Điện Ảnh, muốn xem có thể tìm được người mới nào có linh khí không. Tuy nhiên, nghe nói biên kịch còn đang sửa lại kịch bản, trước đấy đã sửa đi sửa lại ba lần rồi. Nhân vật nữ chính này độ biến động rất lớn, tóm lại, em chỉ cần chuẩn bị kĩ cho bản thân là được, mấy ngày nữa chị đưa em đi thử kính.”

Chu Tự Hành gật đầu, “Mấy kịch bản này, lịch trình đều trùng nhau?”

“Bộ có Trình Tông Minh với bộ này trùng nhau, muốn chị nói thì, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, nếu “Theo dõi” có thể tạo ra hiệu quả đúng như kịch bản, tuyệt đối sẽ thu hoạch được cả danh tiếng lẫn phòng bán vé.” Tưởng Nhân đi tới, vỗ vỗ vai cậu, “Nói không chừng ở lễ trao giải năm sau, em với anh ta cùng được đề cử ấy chứ.”

Phân tích của Tưởng Nhân không sai, tuy tuổi cậu còn nhỏ, nhưng chuyện lấy giải này thì không bao giờ chê sớm. Cậu nhìn kịch bản, không hiểu tại sao lại cảm thấy phòng cách hành văn có hơi quen thuộc.

“Biên kịch là ai vậy?”

Di động Tưởng Nhân vang lên, cô nhìn thoáng qua rồi lập tức nhận, trên mặt lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, “Aiz, đây đây, Tự Hành đang trên đường…” Khách sáo một thôi một hồi xong, cô lập tức thúc giục Chu Tự Hành, “Suýt nữa là quên vụ chụp tạp chí rồi, mau xuống đi, chị gọi trợ lý lái xe đưa em sang bên kia luôn.”

Nhắc đến tạp chí, Chu Tự Hành bỗng nhớ ra, cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn của Hạ Tập Thanh.

Quên đi, cứ giả chết vậy.

Trên đường đi, Chu Tự Hành gửi tin nhắn cho Tiểu La, hỏi Hạ Tập Thanh có đến không, nhưng Tiểu La không nhắn lại. Tim muốn vọt tới cổ luôn rồi, nhưng cậu nghĩ lại, nếu Hạ Tập Thanh không tới, bên kia chắc hẳn sẽ thông báo với Tưởng Nhân.

Lái xe mất nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nơi. Chu Tự Hành vừa ra khỏi thang máy đã thấy Tiểu La đang đứng cùng mấy nhân viên khác.

“Tự Hành, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”

Chu Tự Hành bước nhanh về phía đó, hỏi hắn, “Sao anh không nhắn tin trả lời tôi?”

“A?” Tiểu La ngốc ra, “Ôi ôi ôi, tôi đưa di động cho Tập Thanh, anh ấy nói điện thoại anh ấy hết pin, hóa trang nhàm chán quá nên muốn chơi trò chơi”

Nghe xong lời này, Chu Tự Hành phải cố lắm mới không té ngã, “Anh đưa cho anh ta? Ai bảo anh đưa cho anh ta hả?”

Tiểu La hoảng sợ rồi, hắn hiếm khi trông thấy Chu Tự Hành kích động như vậy, thầm nghĩ, chẳng lẽ quan hệ giữa hai người này đúng là kém như trên mạng nói? Không nên nha, Hạ Tập Thanh vừa dịu dàng vừa lễ phép, ai gặp cũng thích…

“Hỏi anh đấy.”

“A, đúng vậy, Tập Thanh đã đợi một lúc lâu, rất nhàm chán nên tôi liền đưa cho anh ấy.”

Trợ lý nhà mình cứ một câu Tập Thanh, hai câu cũng Tập Thanh, Chu Tự Hành phục rồi. Xong đời, mấy tin nhắn lúc nãy gửi cho Tiểu La chắc chắn đã bị anh ta nhìn thấy, lúc này không thể giả chết nữa.

“Tự Hành, qua bên này.” Đội tạo hình dẫn cậu vào phòng hóa trang, trong đó có một chuyên viên trang điểm rất xinh đẹp, tên Shane, dưới môi cô có đính một cái đinh, lấp lánh. Đây không phải lần đầu tiên Shane tạo hình cho Chu Tự Hành, hai người còn khá quen thuộc, bớt được rất nhiều lời khách sáo, “Tự Hành, cậu tới rồi, đúng lúc lắm, tôi giải thích concept lần này cho cậu.”

Chu Tự Hành gật đầu, đi theo cô, mới tới gần phòng đã thấy Hạ Tập Thanh đang ngồi trước gương. Anh ta được an bài mặc một chiếc áo sơ mi tơ lụa màu đen, làm cho làn da không có huyết sắc càng trắng hơn. Chuyên viên trang điểm ở phía trước chỉnh lớp make-up, nhà tạo mẫu tóc ở phía xong dùng máy uốn tóc tạo hình.

Mái tóc được làm không giống ngày thường. Tóc Hạ Tập Thanh vừa đen, vừa dài đến cổ được uốn nhẹ, anh lười nhác mà khép hờ mắt, sườn mặt sắc bén lại tinh xảo. Khí chất quanh người bị hóa trang làm ảnh hưởng, từ phong lưu tiêu sáng biến thành tự phụ lười biếng.

Đang nhìn, Hạ Tập Thanh ngồi trên ghế bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt thong thả chớp, khóe miệng nở nụ cười với cậu.

Trong nháy mắt này, trái tim tê dại.

Đại não Chu Tự Hành đình trệ vài giây mới nỗ lực khôi phục hoạt động. Cậu không biết nên dùng biểu cảm gì để đáp lại nụ cười của Hạ Tập Thanh cho thích hợp. Bọn họ cũng không phải bạn bèn, quan hệ giữa hai người quá kỳ quái, vượt qua 20 năm hiểu biết của Chu Tự Hành về mối quan hệ giữa người với người.

Shane đưa cho Chu Tự Hành mấy tờ bản thảo thiết kế concept, “Đây là Lâm Mặc đưa cho tôi, phong cách lần này sẽ gần giống vậy…Cậu từng xem Hannibal* chứ?”

(*”Hannibal” là cuốn tiểu thuyết thứ 3 trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris, gồm “Red Dragon” (Hình xăm Rồng Đỏ), “Sự im lặng của bầy cừu”, “Hannibal” và “Hannibal Rising” (Hannibal báo thù). “Hannibal” được chuyển thể thành điện ảnh vào năm 2001, nhân vật chính là Hannibal Lecter, một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt.)

Chu Tự Hành gật đầu, “Các cô muốn khủng bố số đặc biệt sao?”

“Không hẳn vậy.” Shane cười rộ lên, “Chỉ là concept tương tự thôi, nhân vật của cậu sẽ là tên giết người khát máu, bọn tôi có khả năng sẽ tạo hình cho cậu tương đối cấm dục, ha ha ha, dù sao cái này cũng rất hợp với hình tượng của cậu.”

“Sát nhân và người bị hại…”

Châm chọc thay, thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

“Gần như vậy.” Trợ lý tạo hình đẩy giá treo quần áo tới, Shane đi qua, lấy một cái áo lông trắng cao cổ, lại đi tới khu để trang sức tìm một cái kính cọng vàng, còn cả một đôi găng tay mà bác sĩ khoa ngoại chỉ đeo khi giải phẫu.

Chu Tự Hành thay quần áo xong đi ra, vừa ngồi xuống đã nghe thấy chuyên viên trang điểm bên cạnh hỏi diễn biến tiếp theo của “Thoát khỏi sinh thần.”

“Tập Thanh, cậu nói cho tôi đi, tôi sẽ không nói với người khác đâu.”

Hạ Tập Thanh khẽ mỉm cười, nhìn chuyên viên trang điểm, “Làm sao đây, nếu nói cho cô thì cô sẽ không xem tập sau nữa.”

“Tôi chắc chắn sẽ xem! Còn rủ cả nhà cùng xem luôn!”

Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Hạ Tập Thanh, lòng Chu Tự Hành không vui, cậu kéo kéo cổ áo lông, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

“Ôi, Tập Thanh, môi cậu bị sao thế này? Giờ tôi mới phát hiện.” Chuyên viên trang điểm đang muốn điểm son cho môi của anh, thì phát hiện trên môi có một có một vết thương miệng rất sâu, “Kết vảy rồi.”

Người gây họa không nhịn được liếc trộm qua gương một cái, chỉ thấy Hạ Tập Thanh vẫn cười cười, vẻ mặt không có gì quan trọng, “Bị chó cắn đó.”

Anh mới là chó, tôi còn bị chó hôn đây này. Chu Tự Hành dỗi lại trong lòng.

“Thật á? Ha ha ha ha chắc chắn cậu đang lừa tôi.”

“Lừa cô đấy.” Đôi mắt Hạ Tập Thanh rũ xuống, “Do tôi không cẩn thận tự cắn phải thôi.”

Chuyên viên trang điểm cũng không tiếp tục truy đuổi nguyên nhân, chỉ cảm thấy hơi khó làm tiếp, “Shane, môi cậu ấy có vết thương kết vảy, lên hình sẽ rất rõ, phải làm sao đây, để hậu kỳ xử lý sao?”

Shane đang thảo luận vấn đề kiểu tóc của Chu Tự Hành với nhà tạo mẫu tóc, đi qua xem xét một chút, đúng là rất nghiêm trọng, “Để tôi đi gọi Lâm Mặc tới, anh ta có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, phiền muốn chết luôn.” Shane nói xong liền ra khỏi phòng hóa trang.

Lão đại đã lên tiếng, đội tạo hình cũng không làm bừa nữa. Vì phòng ngừa tóc cọ vào lớp trang điểm, Hạ Tập Thanh không thể cúi xuống cũng không thể nghiêng mặt, trên đầu còn được kẹp hai cái kẹp tóc nhỏ màu bạc, trông đặc biệt đáng yêu.

Khuôn mặt này được tất cả mọi người nhất trí là khuôn mặt thiên sứ. Chu Tự Hành từ trong gương nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của anh, Hạ Tập Thanh hơi hơi hé miệng, hàm răng nhẹ nâng lên, cắn khẽ xuống môi dưới của chính mình.

Một lần nữa, Chu Tự Hành có ảo giác rằng trái tim cậu đang tê liệt. Cậu vội vàng quay mặt đi, nhìn về phía ngược lại.

Động tác này, giống như một ám chỉ, chỉ có người gây họa và người bị hại mới biết được.

Chính xác mà nói, là người gây họa mang tâm tình đầy áy náy, và người bị hại lợi dụng lương tâm của đối phương làm lợi thế áp chế.

Không lâu sau, Shane hấp tấp đi vào, theo sau là nhiếp ảnh gia nổi tiếng Lâm Mặc. Thật ra đây không phải lần đầu tiên Hạ Tập Thanh thấy Lâm Mặc, trước đây đi du học đã từng gặp nhau trong một bữa tiệc, hình như có nói qua vài câu, nhưng thời gian lâu quá rồi, ký ức anh hơi mơ hồ, chỉ biết hắn giống anh, trên người đều là hoa danh.

Hình tượng của hắn khá khác với ấn tượng của anh, Lâm Mặc mặc cái áo khoác da, trên cổ lộ ra hình xăm với những hoa văn không rõ ràng. Hắn đi vào, vừa nhìn thấy Hạ Tập Thanh đã mỉm cười.

Hạ Tập Thanh chả có cảm giác gì với hắn, nhưng thói quen luôn ngụy trang làm anh bày ra một gương mặt tươi cười.

“Nghe nói miệng em bị thương?” Lâm Mặc đi tới canh Hạ Tập Thanh, “Để anh nhìn xem có nghiêm trọng không.” Nói rồi, tay phải hắn nắm cằm Hạ Tập Thanh, bị Hạ Tập Thanh lẳng lặng né tránh, tự mình lấy tay kéo môi dưới ra.

“Đúng là rất nghiêm trọng.”

Shane đứng bên cạnh đề nghị, “Thật ra pts đi thì cũng không nhìn ra được.”

“Pts là cái gì?” Lâm Mặc cười cười, “Chẳng lẽ cô chưa từng nghe câu, vết thương trên miệng mỹ nhân cũng là tác phẩm nghệ thuật hả?”

Chu Tự Hành ngồi một bên nhắm mắt sấy tóc, nghe thấy câu này liền mở mắt ra, mày hơi nhăn lại.

“Như vậy đi, chúng ta sửa concept một chút. Đội các cô có chuyên viên trang điểm đặc hiệu đúng không? Gọi anh ta tới đây, vẽ một vết thương lên mặt Tập Thanh.” Lâm Mặc nghiêng đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt Hạ Tập Thanh, “Vẽ bên phải đi, từ xương gò má đi xuống.” Shane lên tiếng, dẫn chuyên viên trang điểm không còn tác dụng gì rời đi. Lâm Mặc di tối quầy dụng cụ, tìm được một cái kéo, hắn cầm kéo đi quanh Hạ Tập Thanh hai vòng.

Hạ Tập Thanh đại khái đoán được hắn muốn làm gì.

Âm thanh máy sấy tóc ngưng lại, nhà tạo mẫu tóc không tìm thấy keo xịt tóc trên bàn trang điểm, đành phải bảo Chu Tự Hành chờ một lát, để cô đi tìm trong thùng dụng cụ trên xe. Chu Tự Hành gật đầu, nhìn nhà tạo mẫu tóc rời đi, rồi quay đầu, mắt nhìn chằm chằm Hạ Tập Thanh và người bên cạnh anh, hàm răng không tự chủ được mà cắn chặt.

Lâm Mặc đưa tay ra túm lấy chiếc áo tơ lụa màu đen của Hạ Tập Thanh, cắt một đường xương sườn, dùng tay xé xé, sau đó lại cắt một đường trên vai, ngòn tay đặt ở chỗ bị cắt rách, xé nó ra, âm thanh vải vóc bị xé rách trở nên chói tai trong căn phòng yên tĩnh.

“Không nghĩ tới, vòng đi vòng lại, chúng ta còn có thể đoàn tụ nhau tại quê nhà.”

Từ “đoàn tụ” này nói đến hay, trong lòng Hạ Tập Thanh cười lạnh, nói cứ như trước đây giữa họ từng có gì đó vậy.

“Đây chính là định mệnh.” Lâm Mặc đặt tay lên đầu vai Hạ Tập Thanh, mắt nhìn gương, ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ xát làn da lộ ra dưới vết sơ mi bị kéo rách.

Hạ Tập Thanh nhíu mày, tên muốn bị ăn này, cư nhiên dám tán tỉnh anh?

Nhẫn nại của anh đã sớm dùng hết.

Đúng lúc Hạ Tập Thanh chuẩn bị bùng nổ, anh không nghĩ tới chính là, có một bàn tay bắt được tay Lâm Mặc trước anh, nhấc cái tay đang đặt trên vai Hạ Tập Thanh ra.

Thân hình Chu Tự Hành cao lớn, tự nhiên có khí chất vô cùng áp bách, cho gì không nói gì, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ lực uy hiếp. Nguồn:

Lâm Mặc ngẩn người, hắn không hề nghĩ tới Chu Tự Hành sẽ chen ngang, không nhìn được cười lên, “Tự Hành, cậu làm gì vậy…”

“Đều ở trong cái giới này, có rất nhiều chuyện tôi thấy, nhưng không trách. Nhưng mà…” Cằm Chu Tự Hành hơi nâng lên, nhìn xuống Lâm Mặc bằng ánh mắt lạnh tới cực điểm, khóe miệng nhếch lên. Thanh âm cậu trầm thấp, thong thả, ý vị thâm trường.

“Fan của tôi không hiểu mấy chuyện này, tôi cảm thấy cần phải bảo vệ anh ấy một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play