Năm xưa hai vị Tiên Đế trong tiên ma đại chiến hình thần câu diệt, khi
chúng tiên hồi tưởng lại chuyện này vẫn thổn thức không thôi. Hiện giờ
một không chết, đã trở lại, qua một thời gian lại phát hiện người kia
cũng không chết, cũng trở lại, quả thực là kinh hỉ ngoài ý muốn, vô cùng mừng rỡ.
Phù Lê Tiên Đế
nghe nói là do Bích Hoa Linh Quân dỗ về thiên đình, chủ ý là của Đan Chu Tiên Đế. Lão nhân gia vốn không chịu về thiên đình, yên lặng tiềm phục
tại nhân gian nghỉ ngơi điều dưỡng. Chúng tiên khi nhìn thấy thằn lằn
Tiên Đế cương mãnh khí phách, đại khái đều hiểu được ngài vì sao không
chịu trở về.
Nơi ở của
Phù Lê Tiên Đế là Phù Hư cung còn chưa tu sửa xong, Bích Hoa Linh Quân
thành khẩn mời Phù Lê Tiên Đế, nếu không chê sơ sài, có thể tạm thời đến ngụ trong phủ của mình. Sở thích nho nhỏ của Bích Hoa Linh Quân mọi
người đều biết, bởi vậy cho rằng trong lời mời của hắn nhất định có ý đồ không trong sáng.
Đan
Chu Tiên Đế vừa nghe Bích Hoa Linh Quân mời, lập tức phản đối, tiện đà
lấy tình nghĩa thâm hậu làm lý do, kiên trì nói Phù Lê Tiên Đế nhất định phải đến ngụ trong Đan Tiêu cung.
Chúng tiên tự nhiên cũng phát hiện, Đan Tiêu cung của Đan Chu Tiên Đế cùng
tôn hiệu Thần Tiêu của Phù Lê Tiên Đế trùng hợp một chữ, mà Phù Hư cung
của Phù Lê Tiên Đế cùng Tử Hư Đan Chu Tiên Đế cũng trùng hợp một chữ.
Bởi vì mọi người đều biết sở thích của Đan Chu Tiên Đế, máy chữ “tình
nghĩa thâm hậu” y nói ra không khỏi khiến người ta nghĩ tới một tầng ý
tứ khác.
Mới mấy ngày
trước giữa Đan Chu Tiên Đế cùng Bích Hoa Linh Quân tựa hồ có gì đó, hiện giờ lại thêm Phù Lê Tiên Đế, bỗng nhiên càng có thêm một loại cảm giác
kỳ lạ nói không rõ giải không thông.
Phù Lê Tiên Đế cuối cùng đến ở Đan Tiêu cung của Đan Chu Tiên Đế.
Thế nên mấy cái bát quái mờ ám càng cũng càng lúc càng nhiều.
“Thì ra là thế.” Thảng Địch ngồi xổm bên bờ ao trong phủ Bích Hoa Linh Quân, cảm thán, “Ta từng đoán, Linh Quân nhà chúng ta chỉ là thế thân của vị
kia Bạch Hoa Thiên Quân kia, hóa ra là ta đã đoán sai. Nguyên lai chính
chủ lại là Phù Lê Tiên Đế.”
Sau lưng nghị luận hai vị Tiên Đế, có chút phạm huý kiêng kị, bởi vậy Thảng Địch đè ép thanh âm cực kỳ thấp, đám linh thú nằm xung quanh phải cố
dỏng tai lên nghe.
Phần
đông linh thú đều lặng lẽ không phản ứng gì, Trì Sinh ở một bên nói :
“Các ngươi ở đây nói bậy bạ, cẩn thận bị người ngoài nghe được, thừa dịp Linh Quân không trong phủ liền nói này nói nọ người, nếu bị Linh Quân
biết thì mọi người đều bị phạt cho coi.”
Thảng Địch phẩy phẩy đuôi: “Cũng không thể nói như vậy. Chúng ta lén lút bàn
tán với nhau, ai lại đi nói ra ngoài? Đây cũng là quan tâm Linh Quân.
Linh Quân đối với chúng ta đều có ơn nuôi dưỡng, sao có thể ngồi nhìn
người chịu thiệt.”
Trì
Sinh nghiêm trang nói: “Thiệt cái gì mà thiệt. Đan chu Tiên Đế nếu quả
thật cùng Phù Lê Tiên Đế có gì đó, không phải vừa lúc sao.” Trong đám
tiểu đồng tọa hạ của Bích Hoa Linh Quân, Trì Sinh xem như đứng đầu, cho
nên cậu luôn cố gắng nghiêm túc đứng đắn, khẩu khí bình thường nghe hơi
già dặn.
Thảng Địch lắc
đầu: “Ngươi chưa từng ở phàm gian, không hiểu được sự huyền diệu của chữ “tình”. Linh Quân, ai, người hiện giờ trong lòng nghĩ như thế nào, thật sự rất khó nói. Tỷ như Đan Chu Đế tọa rõ ràng đã trở về đan tiêu cung,
Linh Quân lại chủ động ước hẹn, để Đế tọa cùng người xuống trần gian.
Nếu muốn không liên quan đến Đế tọa, làm gì tự nhiên đi trêu chọc lão
nhân gia chứ? Ai ngờ lần này tìm gặp được Phù Lê Tiên Đế, thật sự là
ngoài ý muốn. Đan Chu Đế tọa thoạt nhìn tựa hồ ngày hôm nay thích người
này, ngày mai lại yêu người kia, nhưng ở thế gian có câu người càng đa
tình, kỳ thực càng vô tình. Chân tình chỉ có một, tình cảm lại càng cần
chuyên nhất, như Đế tọa loại này, đại khái là tính tình tùy hứng, nhưng
chưa bao giờ động chân âm. Nghĩ sâu xa hơn thì người như thế là đáng sợ
nhất. Lão nhân gia cùng Linh Quân dây dưa không ngớt, ước chừng cũng là
bởi vì Linh Quân cho tới bây giờ không cho ngài có cảm giác đắc thủ.
Trên thiên đình vốn không nói chuyện phàm tình, Đế tọa là thượng tiên
thái tổ, chỉ sợ chưa bao giờ nhận được hai chữ này thôi.”
Thảng Địch chỉ là ngẫu hứng phân tích thế cục hiện tại cho Trì Sinh nghe, kết quả càng phân tích, càng đi sâu, phân tích đến cuối cùng, chính nó cũng thổn thức, hít một hơi thật dài.
Cao dược hồ đeo dính nó hiện tại đã lớn hơn, nằm trên lưng nó, hai chân
trước đặt trên đầu Thảng Địch, đầu vùi vào chân ngủ, Thảng Địch phân
tích xong, cao dược hồ liền mở mắt ra, liều mạng gật đầu.
Linh thử Tiệm Mông ngồi xổm bên người Thảng Địch, cũng thở dài nói: “Ta mặc
dù chưa từng ở thế gian, nhưng nghe qua Thảng huynh phân tích, cũng cảm
thấy rất có đạo lý. Việc này thập phần rối rắm, khó có thể nhìn thấu.”
Trì Sinh nhíu mày: “Nghe ngươi nói như thế thì…”, Vân Thanh bên cạnh yếu
ớt tiếp lời: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói, kỳ thực Linh Quân đã yêu Đế tọa,
nhưng Đế tọa không thiệt tình với Linh Quân?”
Thảng Địch nói: “Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta thôi. Ngươi xem, Đế
tọa lão nhân gia sau khi trở lại Đan Tiêu cung có chủ động mời Linh Quân bao giờ chưa, tỷ như, ‘Bích Hoa, đến cung của ta ngồi một chút’ ?”
Trì Sinh không nói, Vân Thanh cùng mấy tiểu tiên đồng khác cũng lắc đầu.
“Linh Quân cũng từng mấy lần phụng mệnh Ngọc đế xuống trần, Đế tọa có từng
hỏi qua ‘Bích Hoa hắn đi nơi nào’, hoặc là nói với Linh Quân nói ‘Chuyện khanh phải làm có khó không, có muốn ta giúp không’, khi Linh Quân trở
lại, Đế tọa có bao giờ tự mình đi đón?”
Vân Thanh lại lắc đầu.
Chuyện Bích Hoa Linh Quân xuống trần mời Phù Lê Tiên Đế, cả thiên đình đều rõ
như ban ngay, Đan Chu Tiên Đế một mực chờ ở trước Nam Thiên môn, không
ngừng nhìn xuống dưới, mấy lần hỏi “Hẳn là sắp tới rồi chứ”, còn từng
đến phủ hỏi qua, trước khi Bích Hoa Linh Quân đi mời Phù Lê Tiên Đế đã
làm gì, có quên cái gì không, rõ ràng là sợ Bích Hoa Linh Quân lãnh đạm
Phù Lê Tiên Đế.
Thảng Địch tiếp tục nói: “Phù Lê Tiên Đế là màu gì?”
Vân Thanh đáp: “Xanh… màu xanh bích…”
Thảng Địch nói: “Còn Linh Quân?”
Vân Thanh không nói gì, sau một lát mới lên tiếng: “Nhưng, hôm qua ta nghe
Linh Quân còn muốn thỉnh Phù Lê Đế tọa đến phủ chúng ta ở.”
Thảng Địch nói : “Cho nên mới nói ngươi nhìn không thấu, ai biết ngoài miệng
và trong lòng Linh Quân là như thế nào? Hôm qua Phù Lê Đế tọa đến Đan
Tiêu cung, sáng sớm nay Linh Quân đã vội vàng đi đâu rồi?”
Vân Thanh ngơ ngơ há miệng, không nói nên lời.
Bích Hoa Linh Quân dậy còn sớm hơn cả Mão Nhật Tinh Quân, mang theo tiểu kỳ lân đem về từ dưới trần, đi Đan Tiêu cung.
Nghe nói là phải đưa tiểu kỳ lân kia cho Phù Lê Đế tọa.
Trì Sinh, Vân Thanh, các tiểu tiên đồng cùng cả vườn linh thú đều ngơ ngơ
ngẩn ngẩn không hiểu, một tiểu tiên đồng mắt rơm rớm nước mắt nói, “Sao
ta cảm thấy Linh Quân thật không dễ dàng”, vừa nói vừa nâng tay áo lau
khóe mắt.
Nước ao lăn tăn, cỏ xanh như khói, gió thổi nhè nhẹ, tất cả như đều ẩn chứa một tia sầu muộn.
Xa xa bỗng vang lên một thanh âm xông thẳng vào bầu không khí đang sầu não, “Thanh Tịch đã ra ngoài rồi?”
Các tiểu tiên đồng cùng đám linh thú đều giật nảy mình, lấy lại tinh thần,
trông thấy ở cửa hậu viên là một thân ảnh tiên quang vạn đạo.
Nhóm tiểu tiên đồng vội vàng quỳ xuống, “Bái kiến Đế tọa.”
Đan Chu cong mắt cười nói: “Tất cả đứng lên đi, ở trước mặt bổn tọa không cần quy củ nhiều như vậy.”
Y giơ tay, ống tay áo lay lay trong gió, thả xuống một cái túi nặng trịch.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của cả vườn, Đan Chu thong thả nói: “Ai, Đan Tiêu
cung của bổn tọa bị Phù Lê chiếm. Hiện giờ không có chỗ để ở, nên đến
đây ở tạm”, lại chỉ chỉ cái túi trên mặt đất, “Đây là vài món đồ vật tùy thân của bổn tọa, các ngươi giúp ta đem vào phòng đi.”
Mấy tiểu tiên đồng nhanh như chớp chạy tới ôm túi lên, đều lén lút liếc nhìn Thảng Địch một cái.
Thảng Địch dùng chân sau gãi gãi đầu, nói thầm: “Đúng là nhìn không thấu.”
Trì Sinh vừa cố sức ôm cái túi lên vừa nói: “Đế tọa, Linh Quân sáng sớm đã chạy tới Đan Tiêu cung, Đế tọa không gặp người sao?”
Ánh mắt Đan Chu lóe lên: “Hửm? Thanh Tịch đi Đan Tiêu cung? Bổn tọa trước
đó đã ra ngoài có một số việc, không gặp khanh ấy.”, tay khoanh lại như
đang trầm ngâm điều gì.
Bích Hoa Linh Quân lúc này đang ở Đan Tiêu cung, Hạc Vân gấp tới xoay vòng
hỏi hắn: “Linh Quân, Đan Chu Đế tọa sáng sớm liền không thấy bóng dáng,
Linh Quân có biết Đế tọa hiện đang ở đâu không?”
Bích Hoa Linh Quân kinh ngạc: “Lại có việc này? Bản quân xuất môn quá sớm, lại không nhìn thấy Đế tọa.”
Phù Lê nằm bên tiên trì ở sâu trong Đan Tiêu cung, thờ ơ lên tiếng: “Lão
chim trĩ Đan Chu cứ thích chạy chơi khắp nơi, không cần để ý hắn.”
Hạc Vân mày ủ mặt ê chạy khắp nơi tìm, Bích Hoa Linh Quân cười cười, vươn tay sờ đầu tiểu kỳ lân nằm dưới bụng Phù Lê.
Sau khi Bích Hoa Linh Quân đem tiểu kỳ lân về phủ, tiểu kỳ lân liền mệt mỏi chui vào một góc, không chịu ăn không chịu uống, tiểu tiên đồng cùng
mấy tiên thú khẽ đụng nó, nó rầu rĩ tuôn một đống nước mắt nước mũi, cắn cho một cái. Vân Thanh bị nó cắn bảy tám lần, Trì Sinh bị cắn đến mười
cái, tiểu lôi lang tốt tính đến dùng chân chọc chọc nó, chân trước bị
cắn đều là dấu răng, trên mũi cũng bị cắn bốn năm ngụm. Tiểu lôi lang vì thế dùng chân lăn một tảng đá lớn tới tính đập nó, kỳ lân vẫn kiên
cường cắn tới, cắn trúng tảng đá rớt mất hai cái răng sữa.
Mấy tiểu tiên đồng nhóm cũng không biết phải làm sao, mang theo một tay đầy dấu răng kéo tai tiểu lôi lang đi tìm Bích Hoa Linh Quân, Bích Hoa Linh Quân chỉ nói: “Trước không cần quản nó.”
Phù Lê Tiên Đế tôn giá trở lại thiên đình, ngụ ở Đan Tiêu cung, Bích Hoa
Linh Quân sáng sớm liền ôm tiểu kỳ lân chạy tới Đan Tiêu cung.
Ở nơi cao nhất trong Đan Tiêu cung, có một cái tiên trì, mây tía lượn lờ, nằm ngay trong tẩm cung của Đan Chu. Hạc Vân sứ tự mình dẫn Bích Hoa
Linh Quân tới bên tiên trì, nói, Đan Chu Đế tọa mới sáng sớm liền không
biết chạy đi đâu, lại nói Đan Chu Đế tọa phân phó, y và Phù Lê Đế tọa
tình nghĩa nhiều năm, không thể ủy khuất Phù Lê Đế tọa ở tại thiên điện, tẩm cung nằm ở nơi cao nhất Đan Tiêu cung, tiên khí cực thịnh, lại có
tiên trì, thích hợp để Phù Lê Đế tọa nghỉ ngơi điều dưỡng, liền tặng tẩm cung cho Phù Lê Đế tọa.
Bích Hoa Linh Quân ở bên ngoài tẩm cung chào hỏi Phù Lê một lúc, Hạc Vân sứ
mới bỗng nhiên nhớ ra, hôm qua sau khi Đan Chu Đế tọa phân phó xong, Đan Tiêu cung cao thấp liền phụng pháp chỉ, bận tối tăm mặt mũi. Cho nên
Đan Chu lúc sau đã đi đâu, thậm chí buổi tối nghỉ ở nơi nào, lại không
ai biết.
Kỳ lân trong
lòng Bích Hoa Linh Quân vừa nhìn thấy đại thằn lằn, lập tức nghẹn ngào
liều mạng giãy dụa vặn vẹo, Bích Hoa Linh Quân thả nó xuống, nó nhào về
phía Phù Lê, chui vào dưới bụng, cọ rất nhiệt tình.
Bích Hoa Linh Quân nói : “Tiểu tiên vô năng, không có biện pháp nuôi nó, nó
chỉ thích Đế tọa, Đế tọa nếu không ngại thì cứ mang nó theo bên cạnh
vậy.”
Phù Lê Tiên Đế khép hờ mắt, ngẫm nghĩ một lúc: “Ừm, được rồi.” Tiểu kỳ lân đã sớm chui sâu xuống dưới bụng hắn, không chịu ra.
Phù Lê đã lâu không về thiên đình, cảm giác hết thảy đều mới lạ, mới hỏi
Bích Hoa Linh Quân vài chuyện, Bích Hoa Linh Quân nhất nhất tường tận
trả lời câu hỏi, bên này hăng say một hỏi một đáp, bên kia Hạc Vân tìm
Đan Chu đã váng đầu hoa mắt, quay lại hỏi Bích Hoa Linh Quân, Bích Hoa
Linh Quân cũng không biết, đang tiếp tục xoay vòng vòng thì có tiểu tiên đến bẩm báo: “Tiên sứ, Đế tọa hình như đã xách đồ đi đến quý phủ của
Linh Quân rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT