Lý Tứ là một tân thiên binh, vừa bắt đầu canh gác Nam Thiên Môn không lâu.
Gã vốn là một nông phu bình thường ở phàm gian, báo danh đi tòng quân,
muốn kiếm tiền về hiếu kính cha mẹ, được thì thú một thê tử tốt về nhà.
Kết quả khi đội quân của gã đi qua một thôn trang thì gặp núi lở, Lý Tứ
liều mình cứu hơn hai mươi nhân mạng, cuối cùng bị loạn thạch đè chết
trên sơn đạo, trước khi bị đá nện trúng còn kịp nhanh tay đẩy một hài
đồng năm, sáu tuổi ra. Lý Tứ tới địa phủ, còn chưa kịp đầu thai thì
những người được gã cứu ở nhà phụng dưỡng bài vị của gã, cả thôn còn góp tiền xây cho gã một cái từ đường. Phàm là quỷ hồn ở địa phủ mà được
phàm nhân phụng cúng, địa phủ sẽ đem danh tính và công đức của kẻ đó
trình lên thiên đình, vừa lúc Võ Đức Nguyên Soái đang cần thiên binh, Lý Tứ cứ vậy u mê lên thiên đình làm thiên binh, trở thành thần tiên, là
một thiên binh canh gác Nam Thiên môn.
Làm thiên binh một tháng, Lý Tứ tăng thêm không ít hiểu biết, cảm khái rất nhiều điều.
Thọ hạn của cha mẹ gã ở thế gian đã tận, gã còn khẩn cầu Võ Đức Nguyên
Soái, đưa hồn phách cha mẹ từ địa phủ lên thiên đình đi dạo một vòng để
mở rộng tầm mắt.
Lý Tứ
nói với cha mẹ: “Nhi tử ở thiên đình sống rất tốt, làm thiên binh so với đầu quân ở phàm gian cũng không có gì khác biệt, hơn nữa hiểu biết thêm rất nhiều, thủ vệ ở chỗ này, chuyệngì hiếm lạ cũng có thể gặp. ”
Tỷ như, ở thiên đình có một vị linh quân thích nuôi linh thú, thường xuyên ôm mấy con linh thú kỳ quái đi tới đi lui.
Tỷ như, có một vị tiên đế gì đó rất lợi hại, nghe nói vị thế không nhỏ hơn Ngọc đế, cả người sáng rực đến chói mắt, ngay cả tiên quân gì đó quản
thái dương còn chưa sáng bằng, hơn nữa thái dương thì chỉ có một màu,
còn trên người tiên đế kia tùm lum màu, còn có thể đổi màu nữa, không hổ là Tiên Đế.
Lại tỷ như,
tiên quân nuôi linh thú kia rõ ràng tiên giai phẩm hàm nhỏ hơn tiên đế
phát sáng rất nhiều, vậy mà lại nuôi luôn tiên đế như linh thú, tiên đế
còn chính miệng thừa nhận, ở ngay cái cửa này chứ đâu.
Cha mẹ Lý Tứ đứng ở Nam Thiên môn, sờ cây cột hoa lệ, hai mắt đăm đăm chăm
chú nghe, hồn phách cha gã nói, “Chuyện của thần tiên, chúng ta thực sự
là không hiểu nổi.”
Đang
nói đến đây, ở xa xa ngoài Nam Thiên môn có tường quang chớp động, cha
mẹ Lý Tứ vội rướn cổ nhìn qua, chỉ thấy một vị thần tiên tay áo phiêu
phiêu bước trên mây mà đến.
Người đó y phục đẹp đẽ quý giá, vải vóc như dệt từ mây,nhưng mây thì làm sao
xanh biêng biếc như vậy, hẳn là dệt từ tiên vân rồi, mây của tiên nhân
đám mây, có lẽ có màu lục.
Người này so với Phan An mà người thuyết thư cả ngày nhắc tới xem ra đẹp hơn
bội phần, rất có khí chất thần tiên, ngũ quan thanh lệ, a, tên người này là gì? Là Tiên Khí Mười Phần sao?
Dưới chân người đó là thất thải tường vân, bên cạnh cũng có một luồng tiên khí.
Đôi mắt sùng kính của cha mẹ Lý Tứ trợn càng lúc càng to, sau lưng vị thần tiên này có một con gì đó siêu lớn, xanh mượt——
Cha Lý Tứ lẩm bẩm, “Con à, cái kia, là thằn lằn hả?”
Lý Tứ tốt xấu gì cũng ở thiên đình làm thiên binh gần một tháng rồi, không thể cha mẹ hỏi gì cũng không biết, vì thế rất khẳng định nói: “Là thằn
lằn.”
Con thằn lằn kia
lớn bằng hai, ba con trâu, toàn thân xanh mướt, da trơn láng cứ như đã
lau hết mấy cân dầu vừng, sáng bóng lấp lánh, như có ngàn vạn tinh quang tỏa ra bốn phía. Nó đi theo phía sau thần tiên, từng bước vững vàng,
chẳng biết tại sao trên người nó như toát ra một luồng khí mãnh liệt,
đặc biệt uy hiếp, đặc biệt khí phách.
Lý Tứ nhỏ giọng nói: “Đây chính là linh quân thích nuôi linh thú kia, ngài ấy lần này lại dẫn theo sủng thú mới lạ về rồi.”
Cha mẹ Lý Tứ còn chưa kịp gật đầu, thần tiên mang theo đại thằn lằn đã đến
Nam Thiên môn, Lý Tứ vội vàng ôm quyền, bắt chuyện với thần tiên kia:
“Linh Quân, lần này lại mang về trân thú từ phàm gian sao. Còn thằn lằn
này vừa nhìn đã thấy uy mãnh vô cùng, ngay cả Bạch hổ của tướng quân
chúng ta nuôi cũng đánh không lại nó.”
Bích Hoa Linh Quân vội nhìn đại thằn lằn phía sau, như muốn giải thích cái
gì, cái đuôi của đại thằn lằn quật một cái, đôi mắt híp lại thành một
đường nhìn chằm chằm Bích Hoa Linh Quân, hắn đành ngậm miệng, cười cười
gật đầu với cha mẹ Lý Tứ một cái, đi vào bên trong.
Đại thằn lằn theo sau lưng hắn, chân dẫm bùm bùm đi ngang qua trước mặt cha mẹ Lý Tứ, ngoại trừ ánh sáng xanh mượt trên người, quanh đuôi còn có
khói trắng hư hư thực thực.
Tại một cái đài cách Nam Thiên môn không xa, đột nhiên xuất hiện một thân
ảnh toát ra khí lành ngàn dặm, hào quang vạn trượng, nhìn Bích Hoa Linh
Quân cùng thằn lằn nói, “Phù Lê, ngươi đã trở lại. Ngươi về thiên đình
mà vẫn là bộ dáng thằn lằn à? Đúng rồi, ngươi hôm đó sĩ diện với ta, hóa thành tiên thân lâu như vậy, tiên khí hao hết nên giờ không biến được
thành thứ gì ngoài thằn lằn đúng không?”
Phù Lê? Tên này hình như hơi quen tai.
Lý Tứ gãi gãi gáy, mơ hồ nhớ tới khi vừa tới thiên đình, trong quyển sách
viết về quy củ thiên đình gã phải đọc hình như có nói tới tên này.
Là nói tới vì cái gì?
“… Thiên đình khởi thủy, tam đế cộng trị, trung ương Ngọc hoàng đại đế, Tử Hư Đan Chu Tiên Đế, Thần Tiêu…”
Phía sau Đan Chu Tiên Đế tiên quang vạn trượng, bỗng nhiên hiện ra một đống
thần tiên, khom mình hành lễ: “Tiểu tiên phụng tiên chỉ của Ngọc đế,
cung nghênh Phù Lê Tiên Đế.”
Cái đuôi của đại thằn lằn lại vẫy một cái, chậm rãi nói: “Miễn lễ.”
Cha mẹ Lý Tứ ở thiên đình xem thỏa thích rồi trở lại địa phủ, chuẩn bị đi đầu thai.
Khi hồn phách qua Nại Hà, uống Mạnh Bà thang, mọi chuyện đời trước đều tan thành mây khói.
Chính là chuyện bọn họ từng làm một đời phu thê, chính là bọn họ từng có một
nhi tử tên là Lý Tứ, sau thành thiên binh, rất có thể diện.
Đương nhiên cũng chính là, bọn họ nhờ phúc nhi tử, từng đến thiên đình dạo một vòng.
Thiên đình thật là một nơi kỳ quái. Lại có một tiên đế là thằn lằn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT