Thanh Vũ dẫn Thủy Tâm vội vàng trở về phủ Thượng Thư đã là đêm khuya, hai
nàng lặng lẽ trở về phòng mình để không kinh động đến người khác. Thanh
Vũ trở lại phòng vẫn thấy có ánh đèn, cẩn thận ngó nhìn thấy Lâm Lang
đang ngồi bên bàn, hai tay chống cằm, mắt nhắm hờ, Thanh Vũ biết nàng
còn chờ mình về, trong lòng xót xa, cầm lấy áo khoác choàng lên vai
nàng.
Lâm Lang thấy động
tĩnh bừng tỉnh lại, giương mắt nhìn Thanh Vũ cả người đều là vết thương, trên lưng lại có lỗ hổng thịt dài còn nhỏ máu, quần áo rách nát, lòng
của nàng đau đớn, kinh hãi bịt miệng, nước mắt không tự chủ lăn xuống,
cầm tay Thanh Vũ khóc hỏi: "Ai làm nàng bị thương thành như vậy? Nàng
mau nói cho ta biết!"
Thanh Vũ ôm ghì nàng vào ngực, hôn trán nàng không ngừng trấn an: "Không sao, không sao cả...chỉ là vết thương nhẹ thôi, qua vài ngày là ổn rồi."
Lâm Lang không chịu nghe, vẫn khóc ôm chặt nàng hỏi: "Không phải nói đi
theo Thủy Tâm sao? Trước khi đi vẫn lành lặn, khi trở về lại bị thương
thành như vậy...có phải Hạo Nguyệt sai thủ hạ tới không? Nàng mau nói
cho ta biết! Ta nhất định phải báo thù cho nàng!"
Nha đầu kia lại nóng nảy, chẳng phân biệt được nặng nhẹ, Thanh Vũ biết nàng đau lòng, nhẹ giọng nói nàng: "Lại nói xàm! Hiện tại địch trong tối, ta ngoài sáng, nàng làm sao tìm được Hạo Nguyệt mà báo thù? Nàng ngoan
ngoãn ở nhà, chăm sóc tốt bản thân, đừng làm cho ta lo lắng là được
rồi."
Lâm Lang nghe nàng
nói không thể phản bác, nhìn vết thương trên lưng nàng mà nước mắt không ngăn được, vội vàng lấy kim sang dược, cởi ra quần áo bị độc huyết ăn
mòn, lau chùi miệng vết thương một chút rồi cẩn thận bôi thuốc vào.
Đầu ngón tay chậm rãi thoa thuốc lên miệng vết thương, mỗi lần chạm vào làm Thanh Vũ đau đến hít thở không thông, thân mình căng thẳng, nàng cắn
răng, nhắm mắt, không phát ra tiếng. Lâm Lang đau lòng hỏi: "Đau lắm hả? Có phải ta mạnh tay quá không?"
Thanh Vũ nhắm mắt lắc đầu nói: "Không sao, nàng cứ bôi thuốc đi, ta chịu được."
Trên người tuy đau đớn, trong lòng lại vô cùng ấm áp, có Lâm Lang quan tâm
chăm sóc như thế, nếu đau đớn cả đời nàng cũng cam tâm tình nguyện,
nhưng có điều...Thanh Vũ vẫn không hiểu vì sao những người khác đụng tới máu nàng sẽ hóa thành nước đen nhưng Lâm Lang lại không có việc gì.
Chẳng lẽ...hai nàng thật sự là trời sinh một đôi? Nghĩ đến việc vui,
khóe miệng Thanh Vũ không khỏi cong lên, ý cười thoải mái, Lâm Lang thấy kì lạ, trách nhẹ: "Thương nặng như vậy còn cười được."
Vừa nói vừa tiếp tục bôi thuốc cho nàng, Thanh Vũ vẫn cười nói: "Có ngươi quan tâm ta đương nhiên vui vẻ..."
Lâm Lang nghe vậy cũng âm thầm cười cười, bôi thuốc cho nàng xong, đỡ nàng
nằm lên giường, hôn bả vai nàng, sau lại thở dài nói: "Không biết vết
thương này khi nào mới lành..."
Thanh Vũ cố ý chọc nàng: "Chậm một chút càng tốt, có thể không cần vào triều, mỗi ngày có nàng hầu hạ."
Lâm Lang liếc mắt một cái, 'hừ' một tiếng, quay người thổi tắt nến, thở phì phì xoay lưng lại ngủ.
Hai người yên tĩnh không đến giây lát, Thanh Vũ liền lặng lẽ bỏ tay mình
vào chăn nàng, sau đó chậm rãi di chuyển đến bụng nàng, cố ý ở bên tai
nàng nói: "Tâm can bảo bối của ta...ta lại làm sai chuyện gì à?"
Lâm Lang không khỏi nổi lên tầng gai ốc, đẩy tay nàng ra, bịt lại hai tai.
Thanh Vũ cười xấu xa chậm rãi tiến thân mình vào trong chăn nàng, ôm sát thắt lưng nàng nói: "Được rồi...ta sẽ mau lành thương, sau đó ngoan
ngoãn làm trâu làm ngựa cho nàng...giờ nàng nguôi giận được chưa?
Lâm Lang ở trong chăn không khỏi cười trộm: "Cố mà làm đấy", để yên cho
Thanh Vũ ôm mình, gối đầu lên cánh tay nàng nhắm mắt ngủ...
Tối nay tựa hồ càng rét hơn nữa, Thủy Tâm nằm trong chăn vẫn cảm giác lạnh
lẽo, mơ mơ màng màng, cảm giác trong lòng tựa hồ ôm lấy con chồn bạc,
hai má cọ xát lông tơ tinh mịn, thân mình không tự chủ được mà dựa vào
nó, ôm sát nó, toàn thân dần dần xuất hiện ấm áp, giây lát sau, chồn bạc chậm rãi xoay người lại, trước mắt lại xuất hiện mặt Hạo Nguyệt, nàng
trầm thấp giọng âm hiểm cười, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn. Đột nhiên,
nàng mở miệng lộ ra hai răng nanh dài, hướng tới cổ mình cắn, Thủy Tâm
giật mình bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra,
khi ý thức được đó là ác mộng mới bình tĩnh lại, bỗng nhiên trong bụng
đứa nhỏ động đậy, Thủy Tâm xoa bụng hồi lâu, cổ họng không ngăn được
nghẹn ngào, nàng lại chui vào trong chăn khóc nức nở...
Mặt biển vào đông sóng ào ào mãnh liệt, gió lạnh như đao kiếm thổi qua mặt
biển, thượng uyển trên Đà Long đảo như phủ thêm một tầng sương mờ, tùy ý để gió lạnh điêu khắc thành hình thù kì dị, gió lạnh xẹt qua Vọng Hải
Các, đem tới cảm giác mát mẻ cho không khí xơ xác tiêu điều.
Ưng vương ngồi trên sàn Vọng Hải Các, thân bằng đồng không ngừng run rẩy,
cái đầu thiếu một nửa thỉnh thoảng co giật. Một cái đuôi rắn thật dài
quấn quanh cây cột, bỗng nhiên một cái đầu mỹ nhân chui ra dò xét nhìn
ngó, quay qua nói với nữ tử áo giáp trắng: "Đã thành đống sắt vụn rồi
còn đem hắn về làm gì? Huyền Anh, ngươi thật đúng là càng ngày càng
không hiểu biết gì."
Huyền Anh lại không buồn quan tâm đến lý lẽ, dùng cái giũa chậm rãi tu chỉnh móng tay bạc trắng.
Mỹ nhân ngữ khí càng trở nên khiêu khích: "Phế vật này cố ý giấu diếm tin
tức Bồng Lai tiên tử, muốn một mình lĩnh công, ngươi cư nhiên còn cứu
hắn, quan tâm hắn như vậy...chẳng lẽ là coi trọng phế vật vô dụng này?
Đáng tiếc...ngay cả thân thể hắn cũng không có, lực bất tòng tâm a..."
Mỹ nhân vừa dứt lời, bỗng một đầu nam tử tóc đen xuất hiện, hét lớn: "Ngươi im miệng cho ta!"
Đầu mỹ nhân hừ lạnh một tiếng, liền lùi về sau lưng cây cột, đầu nam tử
nhìn Huyền Anh hồi lâu, thanh âm trầm thấp nói: "Hai mươi năm...ngươi
muốn ta làm gì thì ta liền làm cái đó, ngươi tột cùng muốn ta phải thế
nào?"
Huyền Anh vẫn như trước không nói một câu, cái giũa trên tay dần dần dùng sức một chút.
Đầu nam nhân vẫn si ngốc nhìn nàng, bỗng đầu nữ nhân từ sau cây cột lại lòi ra, ngữ khí cười nhạo: "Ngươi làm việc này không phải là muốn nàng sao? Làm gì cứ che che lấp lấp như vậy? Ha ha ha...người trong Giới yêu quái cư nhiên lại úp mở, mọi việc cứ nói thẳng không phải tốt sao? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng theo hắn..."
"Câm miệng" đầu nam nhân thẹn quá thành giận lớn tiếng, tiếng quát vang lên
làm tuyết đọng trên lầu các rơi xuống, một đám chim tước cả kinh đều bay lên, "Ha ha ha ha..." đầu nữ nhân phát ra chuỗi cười to, cái giũa trên
tay Huyền Anh bị cắt thành hai đoạn.
Phía sau bức màn có bóng người dần dần động đậy, chậm rãi ngồi dậy, yêu khí
trong lầu các nháy mắt tăng vọt, bầy yêu quái trên đảo nghe thấy hơi thở liền hướng Vọng Hải Các quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, không dám phát ra
thanh âm.
Trong nháy mắt, thân rắn trên cây cột trượt xuống, cùng Huyền Anh quỳ xuống. Bóng người sau rèm chậm rãi đứng dậy, màn màu tím từ từ kéo ra, Hạo Nguyệt với vẻ
mặt còn men say mông lung nửa nằm ở trên giường, nhìn bọn họ, tay phải
chống cái trán hỏi: "Xà Vương Vô Kỵ, Lang Vương Huyền Anh, có việc gì mà các ngươi lại đến đây?"
Xà Vương Vô Kỵ với hai cái đầu quỳ trên mặt đất không dám ngẩng lên, đầu
nam nhân trả lời: "Khởi bẩm chủ tử, thuộc hạ đã phát hiện Bồng Lai tiên
tử đang trốn trong phủ Huyết phượng hoàng, hôm qua Ưng vương giao chiến
cùng Huyết phượng hoàng bị mất nửa cái đầu, thuộc hạ và Huyền Anh đã đem thân thể nó về, thỉnh chủ tử xử lý."
Hạo Nguyệt liếc nhìn Ưng vương trên sàn không ngừng run rẩy, quay sang bốn
nữ hầu phân phó: "Nâng đi khu luyện tượng xem cách chữa trị." Đứng dậy
đi vài bước hỏi: "Giờ là lúc nào rồi?"
Huyền Anh đáp: "Đã là vào đông chí."
Hạo Nguyệt không khỏi khẽ thở dài: "Không thể tưởng được vừa say đó mà đã
lâu như vậy." Nhắm mắt lại lấy tay vỗ vỗ cái trán, mở mắt ra thì một đôi mắt biến thành màu đỏ, nhìn xuống lầu các lạnh lùng nói: "Nữ nhân kia
nghĩ ta thích nàng sẽ không dám động tới nàng sao? Nghĩ ở cùng Huyết
phượng hoàng thì có thể thoát khỏi tay ta sao? Còn dám chống lại ta..."
Quay đầu nhìn thoáng qua hai gã yêu quái, lại khẽ cười: "Nếu nàng muốn đùa
giỡn, ta thật ra không ngại, hơn nữa còn có Huyết phượng hoàng, lần này
chúng ta sẽ chơi cùng các nàng."
Xà vương Vô Kỵ nghe ra ý tứ nàng, hai cái đầu phát ra tiếng cười, Huyền
Anh khóe miệng hơi nhếch lên, cong lên chút tươi cười, Hạo Nguyệt vươn
tay lấy một quả nhỏ trên khay nữ hầu bưng bỏ vào miệng, lười biếng nói:
"Chỉ tiếc thời tiết đóng băng, không phải thời điểm săn bắn." Hồi đầu
nhìn hai người âm trầm nói: "Truyền khẩu lệnh của ta cho năm tên yêu
quái khác, trước tiên chuẩn bị, đợi xuân về hoa nở là lúc trò chơi bắt
đầu."
Hai gã yêu vừa cúi
đầu, Xà vương xoay người lủi xuống lầu các, Huyền Anh kéo tà áo choàng
sau về trước ngực, hóa thành luồng gió lạnh nháy mắt biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT