Thanh Vũ và Lâm Lang về nhà đã là chạng vạng, Thủy Tâm sớm đã ở phủ chờ các
nàng, tự bưng hai chén trà nóng cười đưa các nàng nói lời cảm ơn: "Thủy
Tâm tạ ơn đại nhân và phu nhân tặng áo ấm."
Trước mặt người ngoài nàng xưng Thanh Vũ là đại nhân, Lâm Lang là phu nhân,
ngoài miệng khó nói mà Thanh Vũ và Lâm Lang nghe cũng không thoải mái,
truyền hạ nhân lui xuống, Lâm Lang vội cầm tay Thủy Tâm thân thiết hỏi:
"Sao rồi? Áo ấm mặc có vừa không? Tháng trước ta nói Tú Nương ở Tướng
phủ may đo một tháng sau mặc sẽ vừa."
Thủy Tâm cười đáp: "May tốt lắm, từ nhỏ tới lớn ta chưa từng được mặc quần
áo may khéo thế này, đều nhờ có hai tỷ tỷ...Thủy Tâm, Thủy Tâm thật sự
không biết đến khi nào mới có thể báo đáp."
Nói xong, nàng dập đầu, Thanh Vũ và Lâm Lang hoảng hốt vội đỡ nàng dậy,
liền nói: "Thủy Tâm muội làm cái gì vậy! Muội là ân nhân cứu mạng chúng
ta, đây chỉ là một chút lòng thành của chúng ta, muội làm thế thật sự
khó cho chúng ta quá..."
Hai người đỡ Thủy Tâm ngồi bên cạnh, đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn, Thanh Vũ
xới cơm cho Thủy Tâm, múc chén canh, có chút do dự hỏi: "Thủy Tâm
muội...không biết...mấy tháng qua muội cảm thấy...ở đây thế nào?"
Thủy Tâm nghe vậy không khỏi sửng sốt, thấy Thanh Vũ cầm đũa ra vẻ trấn
tĩnh, Lâm Lang ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn nàng, trong lòng nhất thời
hiểu được hai người có ý tứ gì khác, buông bát xuống nghiêm túc đáp:
"Thủy Tâm ở nơi này rất tốt, từ lúc sinh ra tới nay...mấy tháng này là
thời gian Thủy Tâm sống an ổn nhất."
Thanh Vũ nghe vậy nhìn Lâm Lang, Lâm Lang tiếp theo câu chuyện, gắp chút đồ
ăn vào chén Thủy Tâm, dò hỏi: "Muội muội, muội có còn nhớ rõ...việc lần
trước chúng ta nói với nhau không?"
Thủy Tâm cúi đầu trầm ngâm giây lát mới nói: "Chính là...về chuyện đứa nhỏ trong bụng ta sao?"
Lâm Lang xấu hổ cười cười nói: "Đúng vậy.", lại gắp thêm đồ ăn vào bát
mình, cố thoải mái nói: "Hôm qua ta đã thương lượng với Trác tỷ tỷ, nếu
muội nguyện ý...không ngại...không ngại...", do dự mãi cũng không nói
nên lời, Thanh Vũ đành phải thay nàng nói: "Nếu Thủy Tâm muội không
ngại, có thể chờ đứa nhỏ sinh ra cho nó làm con chúng ta được không? Thứ nhất, nó có cha mẹ danh chính ngôn thuận, không cần muội phải nghĩ kế
sinh nhai; thứ hai, muội có thể sống cùng chúng ta, sau này nuôi đứa nhỏ lớn lên, không phải sống tách xa nó; thứ ba, có thể để nó thoát khỏi
Hạo Nguyệt, khiến cho nó làm người thường sống vui vẻ cả đời; thứ tư, ta và Lâm Lang tỷ tỷ đã nói với trưởng bối; bốn việc này vạn mong muội
muội cân nhắc..."
Thật ra Thanh Vũ cũng không nguyện ý nuôi đứa con Hạo Nguyệt, giống như lưu lại 'kẻ thù' bên người, không chừng ngày nào đó liền trở mặt thành thù,
nhưng hôm nay ở Tướng phủ bị Thừa tướng và Tướng quân bức bách, ngay cả
nàng đều không thể chống đỡ, huống chi Lâm Lang thường về thăm nhà. Nàng có thể mắt điếc tai ngơ nhưng không muốn trên lưng Lâm Lang đeo danh
bất hiếu, hơn nữa...Công công và Thừa tướng cũng không còn nhiều thời
gian, trước khi chết nên để cho hai vị lão nhân nhìn mặt đứa cháu, ít
nhất có thể an ủi hai lão trước khi nhắm mắt...
Nghe Thanh Vũ nói mà Thủy Tâm không khỏi động tâm, nàng cân nhắc mãi, rốt
cuộc cắn môi nhẹ gật đầu, kỳ thật trong lòng nàng đã liệu tính trước đó. Nếu đứa nhỏ có thể thoát khỏi bàn tay Hạo Nguyệt, thì đó là tốt nhất.
Nếu không thể thoát khỏi...nàng cũng không để Hạo Nguyệt được dễ chịu.
Ba người đều có tâm sự, trên mặt tuy rằng vui vẻ, nhưng trong lòng lại
cất giấu nhiều lo lắng...
Ba ngày sau lúc chạng vạng, Thủy Tâm đúng hẹn tới phía tây kinh thành bên
ngoài bìa rừng, rất xa, nàng thấy chỗ sâu trong rừng có ánh lửa, lập tức không cần nghĩ ngợi đi về hướng ánh lửa. Thủy Tâm đi tới gần mới nhìn
rõ, đạo sĩ đứng ở trên gò đất, tay cầm ngọn đuốc, ánh lửa là từ ngọn
đuốc phát ra, ngoài đạo sĩ và ngọn đuốc thì không có bất cứ đồ vật gì
làm phép, Thủy Tâm không khỏi nhíu mày, trách đạo sĩ: "Không phải ông đã đáp ứng ta đêm nay siêu độ cho cha ta sao? Sao chưa chuẩn bị gì hết,
làm sao có thể hành lễ cúng bái?"
Đạo sĩ cười lạnh nói: "Cô nương, cô chỉ có một văn tiền lại muốn làm lễ
cúng bái ư? Tiền mua ngọn nến cô còn trả không nổi nữa là!"
Thủy Tâm thẹn quá thành giận: "Vậy ngươi còn bảo ta tới nơi này làm gì! Ngươi định trêu chọc người phải không?"
Thủy Tâm xoay người định rời đi, cổ tay lại bị đạo sĩ nắm lấy, vuốt cằm nói: "Mỹ nhân không cần tức giận, ta là người tu hành, có tiền hay không
cũng không xem trọng, chỉ cần mỹ nhân bồi ta một đêm, đừng nói là cha
cô, làm mười tám đại lễ cúng bái tổ tông nhà cô ta cũng làm."
Thủy Tâm tức giận, hung hăng đánh gã đạo sĩ một bạt tai, đạo sĩ vuốt má, ánh mắt giây lát trở nên hung ác: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu
phạt!" đưa tay kéo quần áo trên người Thủy Tâm, hộp sắt trong người rơi
xuống đất.
Tuy Thủy Tâm
là người tập võ, nhưng nàng đang mang thai, hành động khó khăn, hơn nữa
lúc này trời đông giá rét, nàng mất hồi lâu mới tới rừng sâu nên thể lực so với người thường tiêu hao nhiều hơn, nàng hô to cứu mạng, nhưng ở
nơi đây làm sao có người tới cứu nàng. Chỉ tại nàng ở lâu tại Hoán Hoa
thôn, không tiếp xúc qua kẻ gian trá, nhìn thấy đạo sĩ sắp giữ được
mình, bỗng nhiên 'đùng!' một tiếng nổ vang, đầu đạo sĩ nở hoa lệch sang
một bên, Thủy Tâm sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất, run
rung ngẩng đầu liền thấy Thanh Vũ.
Nguyên lai Thanh Vũ đi theo sau lưng nàng đến nơi này, trong tay cầm súng, tỏa lên làn khói nhẹ, giúp Thủy Tâm đứng lên mắng: "Đã trễ thế này muội còn chạy tới nơi này làm gì, không sợ mất mạng sao!"
Thủy Tâm nghe nàng mắng mà nước mắt muốn rơi, may sao Thanh Vũ đuổi tới đúng lúc, bằng không tai họa này thật sự không nhỏ...
Thanh Vũ cũng không muốn trách nặng nàng, chỉ nói nàng vài câu, cởi áo choàng xuống phủ thêm cho nàng, bỗng đầu ngón tay cảm thấy được không khí dao
động, Thanh Vũ lập tức rút tay trở về, nghe luồng tiếng gió vang lên,
trên mặt đất bên cạnh xuất hiện bốn hố nhỏ.
Ánh trăng mờ nhạt bị một bóng đen thật lớn che khuất, chỉ còn lại ánh lửa
leo lét phát ra từ ngọn đuốc, Thanh Vũ ngẩng đầu dần dần thấy rõ bóng
đen trên đầu: Thân hình bằng đồng, cánh chim đồng, lóe sáng mũi chân sắc bén, tiếng 'phạch phạch—'vang lên, toàn thân triển khai lông mao tua
tủa. Thủy Tâm nhìn chim ưng như cỗ máy giết người bằng đồng thật lớn
trước mặt, thân mình không tự chủ chậm rãi lui về phía sau, cả kinh nói
không nên lời.
Vừa rồi
rừng cây yên tĩnh trong nháy mắt dường như bị luồng gió xoáy cắn nuốt,
đỉnh đầu có vô số chim tước ở trên không xoay quanh, đông nghìn nghịt
như một đám mây đen vây quanh hai người ở giữa. Thanh Vũ nhìn chằm chằm
chim ưng bằng đồng trước mặt, bỗng lấy ra một cây súng ngắn từ tay áo,
nhắm thẳng đến ưng đồng bóp cò, lại một tiếng nổ 'đùng!' cánh phải ưng
đồng bị lủng lỗ nhỏ, thế nhưng lập tức có vài tia lục khí quay quanh,
trong nháy mắt lỗ nhỏ khép lại, giống hệt như ban đầu, Thanh Vũ trong
lòng không khỏi sợ hãi,đây tột cùng là yêu quái nào? Nhìn thấy Thanh Vũ
kinh ngạc, Ưng vương không khỏi nở nụ cười, trong chớp mắt thanh âm này
khiến Thanh Vũ nhận ra yêu quái là ai.
Trảo đồng nhẹ nhàng cắp một tảng đá, một thanh âm trầm thấp truyền đến:
"Nàng là nữ nhân của Yêu hoàng, gần quá không tốt đâu..."
Thanh Vũ thờ ơ đáp: "Đa tạ nhắc nhở nhé"
Thủy Tâm nghe lời nàng mà tức giận, đối diện với yêu quái cũng không sợ hãi
nữa: "Câm mồm! Ta với hồ yêu kia không có quan hệ gì cả! Ngươi còn dám
nói bậy ta sẽ phá đồng lạn thiết thân ngươi bây giờ!"
Ưng vương lại nở nụ cười: "Nữ nhân quật cường thế này, khó trách Yêu hoàng
lại thích, về phần có quan hệ hay không...chờ ngươi trở về Đà Long đảo
cùng nàng đóng cửa thương lượng đi?"
Vừa dứt lời, bỗng từ trên trời giáng xuống hai cái võng lớn kết từ lông
chim, bọc lấy Thủy Tâm và Thanh Vũ tách ra, Ưng vương vỗ cánh bay lên,
bầy chim tước cũng phóng lên cao, kéo võng bắt Thủy Tâm bay về hướng Đà
Long đảo, Thanh Vũ thấy tình thế không ổn, móng tay ở hai bàn tay dần
dần biến dài biến nhọn, nàng trảo vài cái phá tan võng lông chim, thi
triển khinh công nhảy lên cây cao, phi thân hướng tới võng chứa Thủy
Tâm, đang muốn giơ trảo phá võng, bỗng trên lưng truyền đến cơn đau
nhức, nguyên lai mũi chân Ưng vương đã hung hăng kéo ra một mảng thịt,
máu tươi kích Thanh Vũ muốn nổi điên, đầu óc nháy mắt bị lực thần bí dẫn dắt, trong chớp mắt biến thành một huyết ác ma, hai mắt lửa đỏ, trên
lưng hiện ra đôi cánh chim đỏ sẫm trong suốt, tựa như sét đánh bổ mạnh
tới Ưng vương, vặn gãy cánh chim, nhưng Ưng vương lập tức thoát khỏi,
Thủy Tâm ở giữa không trung chỉ thấy hai ánh hào quang đỏ vàng đánh nhau không ngớt, lòng tràn đầy sợ hãi và bất an.
Trên người Thanh Vũ nơi nơi đều có vết thương bị trảo của đồng ưng đánh, bốn phía còn có bầy chim tước không ngừng đánh lén, cắn, cào cấu. Toàn thân nàng đều lưu huyết, tựa như huyết nhân, không còn lý trí, chim tước
chạm vào máu nàng đều biến thành vụn băng màu đen rơi xuống đất biến
thành bãi nước đen, Ưng vương bởi vì uống qua máu Linh Châu Tiên Thảo,
cho nên máu độc đối với nó không còn tác dụng. Nhìn thấy bầy chim tan
rã, Thanh Vũ rốt cuộc thở ra khí, lại bổ tới mặt Ưng vương, tay phải làm đao, móng tay làm trảo, nhắm thẳng đầu Ưng vương đánh xuống, đầu Ưng
vương bị mất một nửa. Thanh Vũ vẫn chưa hết hận, đang muốn vặn gãy cổ nó bỗng sau lưng có trận gió lạnh đánh úp lại, nàng nhanh chóng nghiêng
người né tránh, phía trước cây đại thụ bị đánh trúng gãy ngang hóa thành trụ băng. Thanh Vũ nhìn lại trên mặt đất xuất hiện nữ nhân khoác áo
choàng bạc, đồng tử màu bạc, quanh thân nồng đậm yêu khí, Thanh Vũ nhìn
ra nàng muốn thị uy với mình, trên người càng tản ra yêu khí. Đột nhiên
dưới thân trống trải, nhìn lại thì thấy một đuôi rắn cuốn lấy Ưng đồng
lủi vào rừng, nhanh chóng biến mất. Nàng quay đầu lại thì không thấy nữ
nhân áo bạc đâu nữa tựa như biến mất vào không khí, chẳng còn thấy tăm
hơi, ngay cả hộp sắt trên mặt đất của Thủy Tâm cũng không còn.
Thanh Vũ lúc này không kịp đi tìm Ưng vương, nàng vẫy đôi cánh sau lưng, tựa
như tia chớp vọt tới bầy chim tước cứu Thủy Tâm, vài trảo phá võng lông
chim, bầy chim tước vội tản ra xung quanh, Thanh Vũ ôm ngang người Thủy
Tâm bình an rơi xuống đất.
Nhìn trước mặt Thanh Vũ như yêu quái, Thủy Tâm sợ tới mức thiếu chút nữa bất tỉnh, Thanh Vũ yên lặng ngồi một bên thở hổn hển, hai người không nói
nên lời. Qua lúc lâu sau, Thủy Tâm rốt cuộc kiềm chế nỗi kinh hoàng, xé
ra ống tay áo muốn băng bó cho nàng, bỗng Thanh Vũ la lên: "Đừng chạm
vào ta!"
Thủy Tâm không
khỏi bị nàng làm cho sợ hãi, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, Thanh Vũ
biết mình làm nàng sợ, khó khăn quay lưng đi nói: "Ta...ta...máu của ta
có độc, đừng đụng tới miệng vết thương."
Thủy Tâm cúi đầu, hai người lại trầm mặc hồi lâu, Thủy Tâm bỗng mở miệng nói: "Không thể tưởng được...tỷ cũng là yêu quái."
Thanh Vũ vẫn chưa mở miệng phủ nhận, qua lúc lâu sau, thân thể biến đổi dần,
lửa đỏ trong mắt biến mất, cánh chim sau lưng cũng tiêu thất, nàng xé
ống tay áo băng bó miệng vết thương, thấp giọng nói với Thủy Tâm:
"...Đừng để Lâm Lang biết.", trong ánh mắt lộ vể khẩn cầu.
Thủy Tâm ngẩng đầu nhìn nàng một lúc lâu sau, lại cắn môi trầm ngâm, trong
đầu suy nghĩ loạn như ma, nhớ tới tình cảm của hai tỷ tỷ này, lại nghĩ
tới vừa rồi Thanh Vũ chiến đấu quên bản thân để cứu mình, cảm động, nhịn không được nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi theo phía sau Thanh Vũ trở về kinh thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT