Linh
Phượng Nhi ở phủ Thừa Tướng cũng gần nửa tháng, người đã gầy đi rất
nhiều, thiên kim tướng phủ kia luôn thay đổi cách tra tấn người, cũng
không biết nàng làm sao mà nghĩ ra được nhiều ý đồ xấu xa như thế, lúc
thì nghĩ ra trò người mù sờ tượng, kêu bốn năm nha hoàn bịt mắt Linh
Phượng Nhi đột nhiên đẩy mạnh xuống ao trong hoa viên; chốc lát lại nghĩ ra trò vào rừng chơi trốn tìm, Linh Phượng Nhi tìm cả ngày cũng không
tìm thấy người, còn bị muỗi cắn toàn thân, lo lắng trở về chuẩn bị nhận
hình phạt mới phát hiện đại tiểu thư đã sớm ở nhà ngon giấc; luyện võ
thì toàn chịu bị đánh, ngoài mặt Linh Phượng Nhi khúm núm nhưng sau lưng là một bụng hận rủa xả.
Một ngày kia, Tào Lâm Lang trở nên tốt tính quan tâm nàng, phá lệ hỏi nàng
ăn cơm đạm bạc lo lắng thân thể nàng sẽ không trụ nổi, vì thế gọi người
chuẩn bị đồ ăn mang vào phòng mình, còn để riêng phần điểm tâm cực phẩm
đặt giữa bàn, quyết tâm bảo Linh Phượng Nhi ngồi bên cạnh, Lâm Lang lấy
đũa gắp một chút thức ăn đưa đến tận miệng Linh Phượng Nhi. Linh Phượng
Nhi sợ hãi, chân tay luống cuống, cả kinh vội vàng đứng lên ngay cả nói
cũng nói không được, chỉ có thể liên tục lắc đầu.
Lại nghe Lâm Lang nũng nịu nói: "Bảo ngươi ngồi xuống thì ngồi xuống đi! Có phải ngươi ghét bỏ ta nên mới không muốn ngồi cùng nhau?"
Linh Phượng Nhi không nề hà, trở lại ngồi bên cạnh nàng, Tào tiểu thư gắp đồ ăn ôn nhu đưa đến tận miệng Linh Phượng Nhi nũng nịu hỏi: "Thế nào? Đồ
ăn có ngon không?"
Bên
tai nghe âm thanh như chuông reo chim hót, thoang thoảng mùi thơm cứ
thản nhiên bay đến mũi, Linh Phượng Nhi cảm thấy như tiến vào cõi mộng,
nàng ta như thế này là sao? Vì cái gì mà đối tốt với ta như vậy? Chẳng
lẽ...là vì áy náy? Nếu nàng cứ ôn nhu đối với ta như vậy thì thật tốt
biết bao...Trong đầu miên man suy nghĩ, không tự chủ được khẽ gật đầu.
Chợt nghe Lâm Lang nhỏ nhẹ nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút", nói xong
lại gắp lên vài miếng thức ăn, Linh Phượng Nhi cứ một ngụm liền một ngụm nuốt, bên môi lại thấy đưa đến một ly rót đầy rượu, vội vàng xua tay
chối từ: "Tiểu thư! Nô tì không uống được rượu..."
Lâm Lang 'hừ' một tiếng, cố tình cả giận: "Trông ngươi ngày thường khôn
khéo, sao lúc này lại thành ra ngu muội rồi? Ngươi là nha hoàn bên cạnh
ta, ngay cả rượu cũng không uống được thì sau này làm sao mang ngươi ra
ngoài gặp tỷ muội bằng hữu của ta? Nếu gặp quan trường xã giao, ngay cả
việc thay ta uống rượu cũng không được thì dùng ngươi làm gì?"
Linh Phượng Nhi bị nói mà mặt đỏ tai hồng, trong lòng thấy hổ thẹn, chỉ biết đồng ý, gật đầu nói: "Nô tì uống là được..."
Lâm Lang cười nói: "Thế này mới ngoan.", đưa chén rượu đến trước miệng
nàng, nhìn nàng nhắm mắt uống một ngụm xong liền chậc lưỡi, ném chén
rượu, cười nghiêng ngả, nước mắt chảy ra vì cười
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT