Lại
nói đến việc Linh Phượng Nhi bị người kia mang về phủ Thừa Tướng không
phải ai khác chính là cháu ngoại của đương triều Đổng thừa tướng, con
gái của Đại tướng quân Tào Tuyên – Ái nữ Lâm Lang.
Thiên kim tiểu thư này từ nhỏ được cha mẹ cùng ngoại công nuông chiều nên
càng lớn càng làm càn, hàng ngày bảo hạ nhân bồi nàng luyện võ vui đùa,
không thắng được nàng đều bị đánh mười roi.
Tuy rằng nói là luyện võ, nhưng trên thực tế không ai dám đụng đến sợi tóc
của thiên kim tiểu thư. Ai vô ý đụng nhẹ thì bị đánh ba mươi roi, nặng
thì đánh năm mươi roi rồi đuổi ra tướng phủ, ngày dài tháng rộng, người
trong tướng phủ có chút võ công đều cùng nàng giao đấu thực chất cũng
không dám cùng nàng luyện võ, cho dù bị mười roi cũng cắn răng chống đỡ
cho qua.
Thường xuyên
diễn đi diễn lại mấy trò đó, tiểu thư đã nhàm chán, hôm nay ra cửa trùng hợp chứng kiến Linh Phượng Nhi chỉ hai tay trần mà đánh năm tên đại hán kia tơi tả rơi rụng đầy đất, lại thấy nàng tuấn tú bất phàm, trong lòng liền thích, vì thế quyết định thu nàng làm nha hoàn, giữ bên mình tìm
chút việc vui.
Linh
Phượng Nhi vừa vào phủ đã bị buộc kí vào khế ước bán mình, Lâm Lang cười hì hì đem khế ước bỏ vào một hộp gấm, để dưới cái gối đầu, sau đó trước mặt các hạ nhân khác nói với nàng: "Nếu ngươi muốn lấy giấy khế ước này thì phải đánh thắng ta, ta cho ngươi ba cơ hội, đầu tiên là so văn, lần thứ hai là luận võ, lần thứ ba...thôi, tạm thời ta chưa nghĩ đến."
Linh Phượng Nhi cẩn thận hỏi: "Khi nào thì bắt đầu thi đấu?"
Lâm Lang làm bộ tư lự, chống đầu nói: "Xem ngươi hầu hạ ta thế nào đã, nếu
tâm tình ta tốt sẽ mau cùng ngươi tỉ thí, nếu lòng ta không vui...", nói xong nhún vai.
Linh
Phượng Nhi bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, nữ từ này thật tinh quái, ai biết nàng toan tính kế gì, từ ngày vào phủ Thừa tướng nàng không tính
cách rời đi, kì thật nàng ở trong này hay ở nhà cũng chẳng có gì khác,
nếu đều làm hạ nhân, hầu hạ nha đầu kia so với hầu hạ công tử nhà Lý gia cũng như nhau, chẳng qua...dưỡng phụ và dưỡng mẫu chung quy đối với
mình có ơn dưỡng dục, nếu cứ như vậy rời đi có thể làm cho bọn họ lo
lắng...
Bỗng nhiên nghe
tiếng roi đánh xuống bàn dọa Linh Phượng Nhi nhảy dựng, Lâm Lang nhìn ra nàng không yên lòng, cầm lấy roi khua đầu nàng nói: "Nè! Ngươi có đang
nghe ta nói không?"
Linh Phượng Nhi vội nói: "Đang nghe."
Bỗng nhiên roi đánh vào cánh tay, đau quá khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Tào Lâm Lang trợn tròn mắt nhìn nàng: "Bây giờ ngươi là nha hoàn của ta, phải xưng là nô tì! Còn đợi ta giáo huấn à?"
Linh Phượng Nhi trong lòng có tí tức giận, nhưng lại không thể phát tác, chỉ biết kiềm chế xuống, khúm núm đáp:
"Dạ...Nô tì biết sai."
Lâm Lang thế này mới vừa lòng, bảo nàng đi tắm rửa, thay đổi xiêm y, sau đó kéo nàng đến bàn học ngồi vào ghế bên cạnh. Linh Phượng Nhi đoán không
ra thiên kim tiểu thư này muốn nghịch chuyện gì, đang nghi hoặc, nha đầu kia lại ngồi lên đùi mình, cầm lấy bút thản nhiên tự đắc họa họa viết
viết.
Trong mũi truyền
đến mùi hương trên người Lâm Lang thơm ngát, làm Linh Phượng Nhi tâm
loạn, tim đập không ngừng, mới đầu còn cảm thấy thích tiểu mĩ nhân này,
ai ngờ qua gần một canh giờ, bức họa kia cũng đã vẽ xong, thiên kim tiểu thư này vẫn ngồi vững như Thái Sơn, một chút cũng không thấy có dấu
hiệu đứng dậy. Hai chân Linh Phượng Nhi không chịu được nữa, rốt cuộc mở miệng cầu xin nàng: "Tiểu thư!... Chân nô tì, chân nô tì giống như sắp
gãy, liệu có thể mời người..."
"Không thể" Tào Lâm Lang cũng không ngẩng đầu lên, liền từ chối: "Ngươi đã kí
khế ước bán mình thì giờ là người của ta, ghế dựa cứng rắn ngồi không
thoải mái, dù ta ngồi trên người ngươi một ngày ngươi cũng phải chịu."
Linh Phượng Nhi giận mà không dám nói, đành phải nén giận, trong lòng cơn tức giận càng lúc càng sâu thêm.
Mấy ngày nay thời tiết có chút chuyển lạnh, lúc này sắp là chạng vạng, Linh Phượng Nhi bị Lâm Lang gọi vào phòng, bảo nàng cởi áo khoác làm ấm
chăn. Linh Phượng Nhi bất đắc dĩ phải đi tắm, toàn thân chà xát hoa lưu
lại hương thơm xong mới mặc quần áo, leo lên giường Lâm Lang ngủ thẳng.
Qua hồi lâu, chăn đã ấm, nàng liền báo Lâm Lang, đang chuẩn bị xuống giường thì bị ăn một roi, đau đến mức Linh Phượng Nhi nhảy dựng lên, xoa nơi
bị đánh hỏi: "Tiểu thư! Nô tì làm sai điều gì?"
Ai ngờ thiên kim tiểu thư này cư nhiên chẳng để ý nàng nói: "Ngươi không
làm sai cái gì, bổn tiểu thư có thói quen thích đánh người thôi, không
đánh ngươi mười roi ta ngủ không yên." (Sâu: cái đậu phộng =))))
Dứt lời, tay cầm roi tiếp tục đánh xuống người nàng, Linh Phượng Nhi đau
quá ôm lấy hai tay không ngừng trốn tránh, Tào Lâm Lang vừa vụt roi vừa
cười khanh khách, đáng thương cho Linh Phượng Nhi chỉ mặc một cái áo
mỏng manh, bị nàng kia vô cớ đánh, trên người, cánh tay, đùi đã nổi lên
vài vệt đỏ vết thương.
Thật vất vả mới đánh xong mười roi, thế này mới cho nàng về phòng nghỉ ngơi, tâm tư Linh Phượng Nhi sinh ra hận ý muốn đào tẩu nhưng lại sợ đắc tội
quan phủ là đắc tội toàn bộ triều đình, nếu chạy trốn chỉ e kiếp sau
không có đường sống, mà còn liên lụy đến Lý gia.
Càng nghĩ, Linh Phượng Nhi đành phải đập tan ý muốn này rồi nuốt xuống, tìm
chút dược thảo bôi vào vết thương, thầm nghĩ, tốt nhất dùng kế bức xú
nha đầu này trước mặt mọi người tỉ thí ba lần, nếu thắng nàng liền có
thể rời đi, nhưng mà...bằng cách nào đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT