Mọi
người mở to hai mắt nhìn thẳng về phía Công Tôn Linh cùng Minh Nguyệt,
hơn mười đôi mắt nhìn thấu hai người, Minh Nguyệt theo bản năng bảo hộ
Công Tôn Linh phía sau lưng, tim đập dồn dập lo sợ, e rằng hôm nay sẽ là đại họa khó thoát...
Mai Mộ Tuyết mở màn làm khó dễ Tử Mi, lớn tiếng trách mắng: "Tử Mi, đều do
ông quản giáo đồ đệ không nghiêm! Hôm nay ông còn có gì để nói?!"
Tử Mi sắc mặt xanh xám lạnh lùng không nói một câu, Mai Mộ Tuyết không
thấy ông ta phản ứng, trong tay Liễu Diệp thần đao chợt lóe, ánh đao bắn tới bụng Công Tôn Linh. Chợt nghe một tiếng vang, Cơ Hồng Ngọc vung ra
Tử Kim toa chắn Liễu Diệp thần đao, trầm giọng nói: "Dù gì cũng chỉ là
hai cô nương trẻ tuổi, Mai sư thái xuống tay không khỏi quá nặng rồi."
Mai Mộ Tuyết nhìn lại Cơ Hồng Ngọc đỡ đòn, không giận nhếch cười: "Cơ Hồng
Ngọc kia, cớ sao ngươi lại bảo vệ hai ả nữ tử này, chả nhẽ ngươi cũng
cùng một "loại" với bọn chúng?"
Cơ Hồng Ngọc mặt ửng hồng lên, phất tay áo, có chút tức giận nói: "Nực
cười! Cơ Hồng Ngọc ta tu luyện đến nay không hề dính líu đến chuyện tình ái, ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ!"
Mai Mộ Tuyết vẫn chê cười nàng: "Không dính đến tình ái? Ha ha ha, thật là
buồn cười, Nhân giới-Minh giới-Tiên giới ai chẳng biết tộc Hỏa Hồ nhà
ngươi đều là bọn dâm tà. Ngoài mặt Cơ Hồng Ngọc ngươi là tộc trưởng Hỏa
Hồ bộ tộc, sau lưng...chỉ sợ so với thủ hạ Hỏa Hồ, không biết còn dâm
đãng đến cỡ nào..."
"Câm
mồm!" Tử Mi bỗng nhiên mở miệng, lớn tiếng quát Mai Mộ Tuyết: "Trận đại
họa này là gia sự của Tu Di Phong, bần đạo sẽ tự tay xử lý, không tiện
làm phiền chư vị nhúng tay, xin đạo hữu an tâm, bần đạo nhất định sẽ cho chư vị một cái công đạo."
Vừa dứt lời, một mái tóc đỏ như lửa, làn da đen bóng, cầm trên tay thanh
hắc kiếm nói: "Tử Mi, chỉ bằng một câu của ông há có thể đuổi chúng ta
đi sao? Huyết Phượng Hoàng nếu đã kết thành thai người thì ả cùng đồ đệ
ông làm ra chuyện gì, trong lòng ông thừa biết. Hôm nay, trừ phi trước
mặt mọi người, ông kết liễu ả ta, bằng không chúng ta tuyệt đối không bỏ qua."
Minh Nguyệt và
Công Tôn Linh nghe vậy cả kinh, trên lưng toát mồ hôi lạnh, Công Tôn
Linh vô giác khẽ run, Minh Nguyệt ôm lấy nàng thật chặt, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào quái nhân kia.
Tử Mi cũng không đáp, hai bên giằng co thật lâu cũng không ai nhượng bộ,
chợt nghe một đoạn tiếng đàn vang lên, uyển chuyển, làm lồng ngực mọi
người thấp thỏm, dồn nén.
Minh Nguyệt hướng về nơi phát ra tiếng đàn, nhìn thấy vị thư sinh áo trắng
ôm đàn ngồi xếp bằng ở một thân cây, ngón tay dao động cầm huyền, tấu ra một chuỗi âm thanh động lòng người, tốc hành làm cho người ta say mê
tiếng đàn mà quên đi nguyên nhân tranh đấu.
"Người kia là ai? Lại có thể đàn ra như thế..." Công Tôn Linh thì thầm hỏi Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt bên tai nàng nói: "Cầm tiên Âu Dương Vô Kị, người này nửa chính nửa tà, không biết hôm nay sẽ theo phe nào..."
Âu Dương Vô Kị chợt ngưng tấu nhạc, đứng dậy hướng Tử Mi nói: "Tử Mi
thượng nhân, chuyện ái đồ ông mọi người đều có thể lý giải, nhưng hôm
nay cơ hồ tu chân cao thủ đều ở đây, bằng vào một câu 'cho cái công đạo' của ông tựa hồ khó có thể phục chúng..."
Tử Mi vẫn bình tĩnh nhìn phương xa, không nói một lời.
Âu Dương Vô Kị hé mắt nhìn hướng khác nói: "Các vị tu chân đều là Tán tiên cao nhân, nếu như ra tay quá nặng chỉ sợ không đơn giản chỉ máu chảy
thành sông, không bằng chư vị nể mặt ta, chúng ta đính ước mười tháng
sau, Tử Mi thượng nhân phải chấm dứt trận này, nếu mà mười tháng sau ma
thai thành hình, Tử Mi vẫn không hành sự, đến lúc đó chư vị lại đến Tu
Di Phong đòi ông ta công đạo cũng không muộn."
Mọi người nghe vậy nhìn nhau, trong lòng dần dần thông hiểu, Tử Mi thật lâu không đáp cũng xem là cam chịu. Gã mặt đen thu lại hắc kiếm, hướng Tử
Mi nói: "Thôi được, chúng ta giao ước mười tháng sau, Tử Mi thượng nhân, tự mà lo liệu cho tốt.", nói xong xoay người đi vào trong rừng biến
mất.
Mọi người thấy thế
cũng thu hồi binh khí lần lượt rời khỏi rừng cổ, Cơ Hồng Ngọc hồi đầu
nhìn Minh Nguyệt cùng Công Tôn Linh liếc mắt một cái, khẽ thở dài hóa
thành một đạo hồng quang, nháy mắt biến mất chẳng còn tăm hơi.
Minh Nguyệt thấy không còn ngoại nhân xung quanh, vội vàng quỳ trước mặt Tử
Mi, dập đầu nói: "Sư phụ! Đều do đệ tử không biết cơ sự gây nên đại họa, không liên quan đến nghĩa muội, xin sư phụ trách phạt."
Tử Mi như cũ, mặt vẫn xanh mét, khóe miệng run rẩy vài cái, phất tay áo
đánh nàng, giận dữ nói: "Ngươi gây nghiệp chướng! Làm ra chuyện tốt như
vậy!", ánh mắt trừng liếc Công Tôn Linh, dùng tay áo mang hai nàng bay
lên trời trở về Tu Di Phong, thả hai nàng đến trước bài vị của tổ sư
gia.
Tử Mi lệnh đệ tử
canh giữ trung đường đều ra ngoài, đốt ba nén nhang thơm ngát hướng bài
vị tổ sư khóc: "Kính Tu Di Phong tổ sư, đệ tử Tử Mi quản giáo đồ đệ
không nghiêm, khiến nó gây ra tai họa, huyền môn kiếp số này sắp tới,
cầu tổ sư gia từ bi chỉ điểm cho đệ tử." khấn xong, ông ta dập đầu ba
cái, cắm hương lên lư hương phía trước bài vị tổ sư, tro trong lư hương
dần dần hiện ra một hàng chữ: 'Ý trời không thể trái'.
Tử Mi xém ngã ngồi, không biết tổ sư gia chỉ điểm ý gì, chẳng lẽ...trận
kiếp số này đã không thể tránh được? Trung đường yên lặng hồi lâu, Minh
Nguyệt nhịn không được tiến lên giúp ông đứng lên, phủ phục khóc: "Kính
tổ sư gia, kính sư phụ...đệ tử Minh Nguyệt tự biết nghiệp chướng nặng
nề, không dám liên lụy thiên hạ chúng sinh, nhưng...nghĩa muội là người
vô tội, vạn cầu sư phụ lưu lại mạng nàng, đệ tử tình nguyện chết..."
Công Tôn Linh nhịn không được khóc ra tiếng, tiến lên ôm chặt lấy nàng nói:
"Nếu tỷ mà chết, ta cũng không nguyện sống thêm...chúng ta thật vất vả
mới được bên nhau, cớ sao ông trời cố tình trêu đùa chúng ta..."
Tử Mi hé mắt nhìn hai người thật lâu, thở dài nói: "Năm đó ta chỉ tính
được trận đại kiếp sắp xảy ra, hơn nữa trận kiếp số này liên quan đến
Minh Nguyệt cùng một nữ tử nữa, lại không nghĩ rằng...không nghĩ là trận này lại liên hệ đến quan hệ của các ngươi..."
Hai người sắc mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu, lúc lâu sau Minh Nguyệt lấy
dũng khí hỏi Tử Mi: "Thưa sư phụ...các vị cớ sao có thể nhìn ra con cùng nghĩa muội...con cùng nghĩa muội..."
"Còn gọi nghĩa muội, nghĩa muội cái gì?! Ngươi còn muốn lừa vi sư đến khi nào?"
Tử Mi giận dữ vung tay áo xoay người đi, dừng một lát, vất vả áp chế cơn
tức giận mới nói: "Thiên địa vạn vật đều là âm dương giao hợp sở sinh,
đạo lý này các ngươi hẳn là đều biết!" Minh Nguyệt cùng Công Tôn Linh
nhìn nhau, trên mặt lại đỏ thêm, cúi đầu xuống thật sâu.
Tử Mi đi thong thả vài bước, tiếp tục nói: "Dương tính chí cương chí liệt, dương gặp dương khó tránh khỏi tranh đấu, không ai nhường ai, cho đến
khi kiệt sức; âm tính nhu hòa, âm khí hợp nhất mặc dù không thể giao hợp tân sinh, nhưng có thể hỗ trợ kéo dài không dứt, cho nên thế nhân
thường nói nhu khắc cương cũng là nguyên nhân đó." Minh Nguyệt cùng Công Tôn Linh nhìn nhau, không hiểu Tử Mi ý muốn nói gì.
Tử Mi cúi nhìn hai người lại nói: "Cho nên thế gian này tuy nói không có
giống thì không cách nào sinh con nối dòng, nhưng mà nữ tử trong lúc đó
cũng không đồng dạng, giao hợp xong, âm khí càng phát, nếu gặp linh thức tà ma xâm nhập, liền mượn bụng âm khí hóa thành hình người, một khi
mười tháng sau thai thành hình, thiên địa khó tránh khỏi đại kiếp này."
Hai người nghe mà trợn mắt há mồm, Minh Nguyệt không khỏi run giọng hỏi: "Thế thì...làm thế nào tránh đi kiếp số này?"
Tử Mi xoay người sang chỗ khác, thật lâu sau, rốt cuộc đáp: "Nay...chỉ nghĩa muội ngươi chết đi mới cứu được chúng sinh."
"Không được!" Minh Nguyệt lập tức hét lớn, bò đến ôm chân Tử Mi cầu xin: "Linh nhi quyết không thể chết, sư phụ...con cầu xin người hãy nghĩ
cách...trời không tuyệt đường người, xin cố gắng giúp chúng con tìm biện pháp khác..."
Tử Mi nhắm mắt lắc đầu, nâng nàng dậy nói: "Nay chúng ta còn thời gian mười tháng, trong lúc vi sư nghĩ cách, trước tiên ngươi hãy đem nghĩa muội về
phòng, nếu mười tháng sau thật sự không có biện pháp khác..." Tử Mi nhìn Minh Nguyệt ánh mắt ngụ ý không cần nhiều lời.
Minh Nguyệt cảm thấy thân mình phát run, lảo đảo đứng không vững, quay đầu
nhìn Công Tôn Linh rơi lệ, lòng đau như dao cắt, cắn môi đỡ Công Tôn
Linh đứng lên, nghiêng người hướng sư phụ xá một cái, nắm tay Công Tôn
Linh cùng nhau trở về phòng mình.
Trở về phòng, Công Tôn Linh kéo cửa sổ lên, bỗng nhiên có chút kì quái hỏi Minh Nguyệt: "Minh tỷ tỷ, tỷ xem kia là cái gì?"
Minh Nguyệt theo tay nàng nhìn về phía mái hiên, thản nhiên đáp: "Đó là cấm
phù, từ nay về sau chúng ta chỉ có thể ở trong phòng."
Nói xong nàng ngồi lại giường, hai tay chống mép giường như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Công Tôn Linh ngẩn người, hồi đầu nhìn nàng một lát, đi đến hai chân nàng
quỳ xuống nhẹ giọng nói: "Xem ra sư phụ tỷ sợ là chúng ta sẽ đào tẩu..."
Minh Nguyệt kéo nàng vào lòng, dựa vào ngực mình, nhẹ nhàng xoa mặt nàng: "Linh nhi! Ta đã có quyết định..."
Công Tôn Linh ngẩng đầu nhìn nàng khó hiểu, Minh Nguyệt cúi nhìn về phía
bụng nàng, nhẹ nhàng vỗ về: "Nghe sư phụ nói thì không nghi ngờ đây là
con chúng ta.... bất luận là yêu, là ma thì cũng là con chúng ta, sau
khi nàng sinh ra nó, chúng ta sẽ quản giáo nó..."
Công Tôn Linh nghe vậy, hai giọt lệ tràn mi chảy ra, áp vào ngực Minh Nguyệt hỏi: "Nếu sư phụ tỷ tìm được đem nó bỏ đi cũng như tước đi tánh mạng
của ta, thì tỷ làm thế nào?"
Minh Nguyệt nhìn nàng nói:
"Ta cũng không biết nữa. Nếu là muội nguyện ý làm như vậy...ta sẽ không
ngăn cản...nhưng...ta hi vọng muội có thể sinh nó ra, chúng ta sẽ cùng
nhau nuôi nấng nó, ta dạy con bé y thuật, muội dạy con bé võ công, ta
muốn dạy nó đạo lý làm người, giáo huấn nó trở thành một người tốt."
Công Tôn Linh khóc muốn ngất đi, nàng gắt gao ôm chặt áp mặt vào ngực Minh Nguyệt, vất vả mới bình tĩnh lại, vuốt nước mắt nói:
"Minh tỷ tỷ! tỷ suy nghĩ thật giống ta, đứa nhỏ này là trời ban cho chúng ta, quyết không thể dễ dàng lấy đi, những người đó không nên xen vào việc
của người khác, chúng ta...chúng ta cho dù cùng chết, cũng quyết không
để bọn họ tổn thương đến đứa bé."
Minh Nguyệt nâng mặt nàng mà hôn: "Ta tuyệt không để bất luận kẻ nào động
đến muội và đứa bé..." nàng mở vòng tay, Công Tôn Linh cũng đưa tay ôm
nàng, hai người ôm chặt lấy nhau, tình cảnh dị thường quyết định bi
tráng này tựa hồ dự báo một vận mệnh sắp xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT