Bay
gần một canh giờ, trường kiếm cuối cùng chậm rãi đáp xuống bên ngoài
rừng cổ Huyết Trì, Công Tôn Linh thấy một mảng màu đỏ khắp nơi, trong
lòng âm thầm sợ hãi, xiết chặt tay Minh Nguyệt hỏi: "Huyết Phượng Hoàng ở trong này hả?"
Minh
Nguyệt nhìn nàng, chỉ về phía hồ nước đỏ lòm tĩnh lặng như tờ kia nói:
"Nếu đúng như truyền thuyết thì Huyết Phượng Hoàng bị khóa xương tỳ bà
trấn dưới hồ này."
Công
Tôn Linh đi vòng quanh hồ nước, có chút buồn bực: "Chẳng lẽ chúng ta lẻn vào hồ nước này liều mình với Huyết Phượng Hoàng? Có cách nào lôi nó ra khỏi mặt nước này không?"
Minh Nguyệt xem xét bốn phía một vòng, quay lại nói với nàng: "Chúng ta thử
chạm lại trấn ma chú khắc trên thạch bích, Huyết Phượng Hoàng nghe trấn
ma chú nhất định sẽ có cảm ứng chui ra khỏi mặt nước, nó bị khóa niêm
phong sẽ chạy không thoát, đến lúc đó chúng ta sẽ có biện pháp lấy máu
từ tim nó."
Công Tôn Linh gật đầu, hai người lập tức phân công nhau làm việc, lấy trên lưng ra
đao cùng trường kiếm, khắc lại chú văn trên hai tảng thạch bích. Lúc
này, từ trong rừng truyền đến hồi dài tiếng hổ gầm, hai người lắp bắp
kinh hãi, Minh Nguyệt lập tức chạy vội tới chỗ Công Tôn Linh, bảo nàng
đứng ở phía sau lưng mình: "Nhất định là bạch hổ bảo vệ rừng, lần trước
ta lấy Huyết Lộ Hoa đã giữ nó ở giữa hai thân cây, không biết lúc này nó đã thoát ra chưa...."
Đợi một lát, bốn bề không còn chút động tĩnh, hai người chậm rãi yên lòng,
tiếp tục dùng binh khí đánh vào chú văn trên thạch bích. Gần hai canh
giờ trôi qua, tiếng hổ gầm càng ngày càng gấp, càng vang giống như bạch
hổ phát giác ý đồ của hai người mà cảnh báo.
Minh Nguyệt trong lòng có chút không yên, đang muốn ngừng tay nhắc Công Tôn
Linh, lại thấy nha đầu ngốc kia cũng chẳng để ý chuyện gì, cần mẫn như
con chuột, lấy đao bổ liên tục vào thạch bích, Minh Nguyệt không nhịn
được cười, thấy nàng kiên trì như thế cũng không để ý bạch hổ kêu rên
nữa, cầm lấy trường kiếm dùng sức vạch vào chú văn.
Rất nhanh sau đó, chú văn trên thạch bích cơ hồ đều được vạch lại, có vài
chỗ chú văn vì gió mưa ăn mòn đã không còn thấy rõ, mấy trăm đạo trấn ma chú dần dần biến mất không thấy nữa, bốn phía màu đỏ ngày càng trở nên
đỏ rực. Nhưng vào lúc này, bên trong Huyết Trì bỗng nhiên vang lên một
tiếng động nhỏ, giống như có viên đá nhỏ ném vào làm mặt nước gợn lên
vài vòng lăn tăn.
Minh
Nguyệt cùng Công Tôn Linh tim đập bắt đầu nhanh hơn, thấy nước trong hồ
động đậy cũng ngày một nhiều hơn, qua chốc lát màu nước đỏ cuồn cuộn sôi trào từng đợt từng đợt càng lúc càng dồn dập, giống như bị cái gì đó
khai phá. Minh Nguyệt cả kinh ôm chặt Công Tôn Linh, ổn định thân hình
nàng đứng vững, hai người xiết chặt binh khí, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng mặt nước, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh túa ra.
Lúc này, chợt nghe tiếng hổ gầm thật gần, bạch hổ đã tự giải thoát khỏi
thân cây, từ trong rừng chạy đến, Minh Nguyệt cùng Công Tôn Linh cả
kinh, đang muốn giơ kiếm lên đón đánh, ai ngờ bạch hổ lẻn đến Chấn Thiên Cổ, dùng đuôi đánh vào mặt Cổ nơi niêm phong Huyết Phượng Hoàng, trời
đất liền đổi sắc, mây đen sấm chớp cuồn cuộn, không khí ảm đạm, Minh
Nguyệt ôm chặt Công Tôn Linh, cảnh giác nhìn bốn phía, hai người họ
không có đạo thuật, không biết âm thanh Chấn Thiên Cổ đinh tai nhức óc
trong nháy mắt đã truyền đi khắp thiên địa, tại trung tâm Tu Chân Giới
cũng vang lên một tiếng cảnh báo, chớp mắt các cao thủ tu chân đều nghe
thấy.
Minh Nguyệt cùng
Công Tôn Linh cảnh giác, chợt thấy trên không rừng cổ hiện lên chút hồng quang, một bóng người nhanh nhẹn đáp xuống, hai người kinh ngạc nhảy
dựng, hướng về người nọ nhìn kĩ ai ngờ vừa nhìn thấy người kia, hai
người họ liền ngây ngốc. Người vừa tới mặc hồng y áo bào trắng, một đôi
lông mày đen nhánh, mắt phượng, mũi thon cao, tóc dài rối tung phía sau
chỉ dùng một đoạn dây vàng buộc thành một khúc, da trắng nõn nà, ôn hòa
nhưng lại tỏa ra vài phần anh khí, nhu mị ẩn ẩn bên trong.
Công Tôn Linh phục hồi tinh thần thầm thì với Minh Nguyệt: "Minh tỷ tỷ,
không phải là chúng ta kinh động đến thượng tiên nữ rồi chứ?" Minh
Nguyệt lặng lẽ nói: "Nếu thật sự là tiên nữ hạ phàm, sao chúng ta không
nhờ nàng ta hỗ trợ đối phó Huyết Phượng Hoàng?"
Hai người không ngờ không gian Huyết Trì nhỏ bé mà phút chốc bốn phía đã
xuất hiện nhiều người, có người giống thư sinh ôm đàn cầm, có đại hán
trên lưng mang đao, có hòa thượng ôm bình rượu hồ lô, có đạo nhân văn
sĩ, còn có đạo cô đầy sát khí...
Minh Nguyệt cùng Công Tôn Linh âm thầm kinh hãi, lặng lẽ đếm người trong
rừng cổ Huyết Trì, chỉ giây lát mà đến đây hơn cả chục người, ngẩng đầu
vừa thấy Tử Mi thượng nhân không biết đã đến từ khi nào. Minh Nguyệt cả
kinh hai chân như nhũn ra kéo Công Tôn Linh vội quỳ gối, đang muốn mở
miệng giải thích với Tử Mi, chợt nghe bên trong Huyết Trì có một tràng
tiếng động, Tử Mi quát to: "Cẩn thận!".
Lấy đại bào ra kéo hai người đến phía sau phiến đá to, sau đó quay trở lại
nhìn kĩ, thấy một vật thể màu đỏ, quanh thân là huyết quang, Huyết
Phượng Hoàng trong nước phóng lên cao, lập tức bị giật ngược lại vì
xiềng xích, chỉ có thể ở Huyết Trì bay lòng vòng, thét lớn, phóng ra ba
loạt nước màu đỏ rơi xuống cỏ tức thì bụi cỏ hóa thành băng đen. Nhìn
thấy máu Huyết Phượng Hoàng có độc, mọi người lập tức triển khai công
lực ngăn trở độc huyết.
Tử Mi thấy tai họa này do môn hạ đệ tử gây nên, một lòng muốn hóa giải
kiếp số này, bất chấp bản thân an nguy, gọi ra Thanh Phong kiếm từ trong tay áo đâm tới hướng Huyết Phượng Hoàng, nào ngờ mũi kiếm đi tới Huyết
Phượng Hoàng đụng phải huyết quang liền dần tan biến, Tử Mi kinh ngạc
nhảy cả kinh, vội vàng thu hồi kiếm, không ngờ tiên gia bảo vật theo
mình gần trăm năm trong nháy mắt chỉ còn lại chuôi kiếm.
Mọi người thấy Tử Mi đau khổ, đạo cô vẻ mặt sát khí châm chọc ông ta: "Tử
Mi à, uổng công cho ông khổ tu hơn năm trăm năm qua, cư nhiên để cho bảo bối nhà mình bị súc sinh kia phá hủy."
Tử Mi đang tiếc hận, lời đạo cô này giống như đâm vào tim ông ta, chợt
nghe tiên nữ mở miệng nói: "Này Mai sư thái, hiện giờ đối đầu với đại
địch thì bà nên gác ân oán tư thù qua một bên đi..."
Lời còn chưa dứt, tu chân cư sĩ Mai Mộ Tuyết trừng mắt nhìn nàng, khinh
thường nói: "Đây là việc của nhân gian bọn ta, không tới phiên Cơ Hồng
Ngọc hồ yêu như ngươi xen vào."
Nếu là người khác nghe lời này nhất định sẽ giận sôi gan, thế nhưng Cơ Hồng Ngọc xem nhẹ như không, liếc mắt đạo cô, trong miệng hừ lạnh một tiếng, khiến đạo cô đã tức giận lại càng nổi trận lôi đình. Bất đắc dĩ tình
huống khẩn cấp, Mai Mộ Tuyết không muốn cùng Cơ Hồng Ngọc tranh cãi, lấy ra thần đao bên hông, trên bầu trời hiện ra một trận mưa đao bổ xuống
toàn thân Huyết Phượng Hoàng, không ngờ, không trung hiện lên một vệt
huyết quang, thần đao liền bị gió cuốn đi, trong chớp mắt đều biến mất.
Bỗng nhiên huyết quang lại chợt lóe qua, mưa đao ở bốn phía trút xuống so
với lúc đầu càng mau lẹ mãnh liệt hơn thập phần, Mai Mộ Tuyết lắp bắp
kinh hãi. Mắt thấy mọi người bị đao vũ đánh trúng, Hành Nguyên đại sư
vung tay mở ra Kim Quang tán (ô ánh vàng) mang mọi người núp vào dưới ô, mưa đao bị Kim Quang tán đỡ rơi xuống đất sau hợp lại thành Liễu Diệp thần đao.
Mọi người kinh hô Huyết Phượng Hoàng lợi hại, mắt thấy trận kiếp số này khó hóa giải, Tử Mi lấy từ bên hông ra một hộp nhỏ, mở ra là một loạt châm
ngũ sắc, xoay người nói với mọi người: "Trận tai họa này là do đệ tử Tu
Di Phong dẫn đến, đều do bần đạo quản giáo không nghiêm, hôm nay thỉnh
đạo hữu tương trợ. Ngũ Hành châm là trấn sơn chi bảo của Tu Di Phong,
nếu ngay cả Ngũ Hành châm cũng không làm gì được Huyết Phượng Hoàng thì
hết thảy là do ý trời, bần đạo cũng bất tài tận lực..."
Nói xong, ông ta đem bốn châm phân phát cho Cơ Hồng Ngọc, Mai Mộ Tuyết,
Hành Nguyên đại sư, Diệu Thủ chân nhân là những người đạo hạnh cao nhất, an bài mọi người dùng châm đâm vào năm đại huyệt trên thân Huyết Phượng Hoàng, như thế mới có thể phá được huyết quang.
Mọi người thấy lần này là trận quyết tử nếu thua cũng sẽ tan biến như Thanh Phong kiếm, nhìn Huyết Phượng Hoàng dần phá khóa niêm phong, không đánh cũng chết mà đánh cũng chết, cuối cùng đồng nhất quyết tâm nắm chặt kim châm, vận khởi công lực đánh về hướng Huyết Phượng Hoàng.
Tử Mi dẫn đầu bay tới đỉnh đầu Huyết Phượng Hoàng, niệm lôi chú, hướng
xuống lưng Huyết Phượng Hoàng đánh một tử lôi, Huyết Phượng Hoàng bị dẫn lực chú ý, Cơ Hồng Ngọc ngắm chuẩn đỉnh đầu Huyết Phượng Hoàng phóng
tới kim châm, thần châm xuyên phá huyết quang nháy mắt cắm sâu vào đại
huyệt tại đỉnh đầu Huyết Phượng Hoàng, huyết quang bao quanh thân nhất
thời có chút mờ đi. Mọi người thấy huyết quang không làm gì được Ngũ
Hành châm, chí khí chiến đầu liền hưng phấn, Huyết Phượng Hoàng bị khóa
xương tỳ bà, quanh thân lại bị khóa xích trấn yêu, căn bản là khó trốn
tránh, ngay sau đó Tử Mi, Mai Mộ Tuyết, Hành Nguyên đại sư, Diệu Thủ
chân nhân, bốn người cũng cầm trong tay Ngũ Hành châm chuẩn xác đâm vào
các đại huyệt trên cơ thể Huyết Phượng Hoàng, nghe được một tràng tiếng
phượng gáy chói tai thật dài, huyết quang quanh thân Huyết Phượng Hoàng
đều bị phá vỡ.
Lúc này,
trốn ở phía sau cự thạch xem hỗn chiến, Công Tôn Linh bỗng nhiên tâm
huyết dâng trào, nhìn thấy Liễu Diệp thần đao trên mặt đất cách đó không xa, vội chạy ra nhặt thần đao tới bên cạnh Huyết Trì, một đao đâm thẳng vào ngực trái Huyết Phượng Hoàng, Huyết Phượng Hoàng đau quá, ra sức
đẩy nàng văng ra thật xa, trừng đôi mắt phượng nhớ kĩ dáng hình nàng. (va chạm 1 giây thôi mà nhớ nhau cả đời :v)
Công Tôn Linh mắt thấy trong tay máu từ tim Huyết Phượng Hoàng, cố nhịn đau, vội vàng bò lại chỗ Minh Nguyệt sau cự thạch, đưa máu dính trên thân
đao vào miệng Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cảm thấy toàn thân sinh ra một
dòng nhiệt lưu, vội vàng vận khí điều trị.
Sau khi Huyết Phượng Hoàng bị đâm trúng tim, giống như phát điên chạy tránh tán loạn, đang muốn phá vỡ khóa yêu, mọi người quýnh lên, Tử Mi vội
vàng gọi tử lôi, Cơ Hồng Ngọc mở ra Tử Kim toa, Mai Mộ Tuyết triệu hồi
Liễu Diệp thần đao, Túy La Hán mở bình rượu hồ lô, đao vương Lý Thiên
Khôi múa kim đao trên tay...
Mọi người nhắm hướng Huyết Phượng Hoàng xuất bảo khí đánh tới, Huyết Phượng Hoàng chắc chắn bầm thây muôn mảnh, ai ngờ ngay lúc chỉ mành treo
chuông thập phần nguy hiểm, Huyết Phượng Hoàng mở ra được khóa yêu, hóa
thành một đạo huyết quang trong nháy mắt nhập vào bụng Công Tôn Linh,
tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.
Công Tôn Linh cảm thấy thân người hơi nóng lên, bụng bị đau, liền té ngã ra
đất, Minh Nguyệt nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra gặp Công Tôn Linh như
thế chạy nhanh đến ôm lấy nàng, cầm tay bắt mạch, không gian im lặng như tờ, Minh Nguyệt trợn mắt thất kinh, cẩn thận chẩn mạch lần nữa.
Công Tôn Linh lo lắng hỏi nàng: "Minh tỷ tỷ, Huyết Phượng Hoàng ở trong bụng muội làm gì thế? Có thể lấy nó ra được không?"
Minh Nguyệt chỉ cảm thấy người vô lực, qua lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Linh nhi...Muội có thai rồi..."
Mọi người nghe vậy, vài tiếng 'leng keng' vang lên, vài người cả kinh rơi binh khí...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nè he, tui cũng đã nói là NữxNữ sinh tử văn rồi he, cho nên mọi người đừng có thấy lạ lùng gì hết he, có như sét đánh ngang tai thì tự chịu đi he, tui không có chịu trách nhiệm à he.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT