Edit: Lệ Diệp.

Hai chiếc xe một trước một sau mà rời đi, bên cạnh cổng trường Cố Dao trừng mắt nhìn bóng dáng chiếc xe rời khỏi, tay nắm chặt đến mức thiếu chút nữa đâm thủng.

Cô ta thấy Mạc Thừa Hi cho Nhan Niệm Niệm hai tấm vé, xa xa mà thấy không rõ là cái gì, màu sắc rực rỡ hẳn là vé xem phim đi?

Mà Nhan Niệm Niệm nhận, còn đắc ý mà khoe khoang với Cố Lẫm một chút, sau đó Mạc Thừa Hi đi theo bọn họ lên xe rời đi.

Trong lòng Cố Dao cũng sắp chua xót ra nước.

Mạc Thừa Hi người này thoạt nhìn ôn hòa, trên thực tế lại là một người khách khí có lễ từ chối với người ngoài vạn dặm. Cô ta lấy rất nhiều cớ tiếp cận cậu, ví dụ như hướng người đứng đầu lớp xin chỉ giáo vấn đề, ví dụ như cảm thấy hứng thú với Tinh Viêm gì đó, nhưng bất kể cô ta nói qua với cậu bao nhiêu lần, Mạc Thừa Hi vĩnh viễn đều là cái loại thái độ lễ phép xa cách này.

Chính là vì sao cậu sẽ chủ động hẹn Nhan Niệm Niệm đi xem phim?

Nhan Niệm Niệm cầm vé xem phim cậu mới vừa đưa cho khoe khoang với Cố Lẫm, đây là thái độ ghê tởm nông cạn đến cỡ nào, nhưng Cố Lẫm không những không xảy ra xung đột với Mạc Thừa Hi, còn mang theo Nhan Niệm Niệm rời đi.

Mạc Thừa Hi là người thông minh như vậy, không phải hẳn là nên lập tức liền nhận rõ gương mặt thật dối trá của Nhan Niệm Niệm sao? Vì sao còn muốn đi theo chứ?

Cố Dao nghĩ không rõ, cô ta cũng không muốn hiểu, chỉ hận không thể đem Mạc Thừa Hi kéo trở về.

Bên người tối sầm lại, có một thân ảnh cao lớn đứng ở bên cạnh cô ta.

Cố Dao vội vàng điều chỉnh cảm xúc một chút.

Cô ta chính là thiên kim đại tiểu thư, trong tối ngoài sáng có rất nhiều người theo đuổi, cho dù cô ta không thích bọn họ, cũng sẽ nỗ lực duy trì hình tượng, đem một mặt tốt nhất của bản thân bày ra.

Sau khi cảm giác được nụ cười trên mặt mình một lần nữa trở nên ôn nhu hào phóng, Cố Dao làm bộ lơ đãng mà hướng bên cạnh nhìn lại.

Đỗ Cai nhướng mày, "Đừng giả bộ."

Mặt nạ hoàn mỹ của Cố Dao thiếu chút nữa vỡ ra một cái khe hở.

Đỗ Cai lạnh lùng mà mở miệng: "Tôi biết cậu muốn cái gì, cậu cũng biết tôi muốn cái gì, hợp tác một chút đi."

Ánh mắt Cố Dao lóe lóe, đương nhiên cô ta hy vọng Nhan Niệm Niệm dừng ở trong tay của Đỗ Cai, chính là cô ta không dám trêu chọc Cố Lẫm, ông ngoại của Cố Lẫm là một nhân vật ai cũng không thể trêu vào, mẹ cô ta không ngừng một lần mà cảnh cáo cô ta không cần làm cái chuyện gì khiến Cố Lẫm tức giận.

Đỗ Cai cười lạnh, "Yên tâm, cậu sẽ không có việc gì."

......

Mạc Thừa Hi đi theo năm người tới biệt thự nhỏ, hỏi: "Cố Lẫm, đây là địa bàn của cậu?"

Cố Lẫm "Ừm" một tiếng.

Mạc Thừa Hi thở dài: "Cách trường học cũng thật gần, lái xe tới đây cũng chỉ năm sáu phút đi, tôi cũng có chút động tâm."

"Cậu động tâm cái gì?" Cố Lẫm lạnh lùng mà liếc nhìn cậu một cái, "Nhìn vào chuyện cậu đưa Niệm Niệm vé vào cửa của buổi biểu diễn mới mời cậu ăn cơm chiều, chỉ lúc này đây, về sau cũng không chào đón cậu."

Đừng tưởng rằng anh không nhìn ra, Mạc Thừa Hi đây là có chút thích tiểu nha đầu của anh.

Người này mặt ngoài ôn hòa thực tế cao lãnh, chính là khi ở hội diễn đón người mới đến để tiểu nha đầu dùng đàn ghi-ta của cậu, còn mang theo tiểu nha đầu đi mua đàn, thời điểm chạy 3000 mét còn mang theo tiểu nha đầu nỗ lực, hiện tại lại là đưa vé vào cửa của buổi biểu diễn, còn thế nào cũng phải da mặt dày đi theo tới đây ăn cơm.

Nói thật, nếu là đại công tử của nhà họ Mạc muốn ăn cơm, có bao nhiêu người xếp hàng muốn mời cậu, căn bản cậu không thiếu nơi ăn cơm.

Cũng chỉ có tiểu nha đầu ngây ngốc mà không nhìn ra.

"Tôi là động tâm muốn cũng ở chỗ này mua một bộ hay không, thuận tiện cho đi học nhiều hơn." Mạc Thừa Hi thở dài: "Quên đi, phỏng chừng trong nhà không đồng ý."

Ngược lại không phải vấn đề về tiền, mà là cha mẹ không có khả năng để cậu ở lại bên ngoài, chỉ là tính an toàn liền không có bảo đảm.

Cố Lẫm hừ một tiếng, âm thầm suy xét, nên đem phòng ở cố ý cho thuê hoặc là bán ra ở gần đây đều cầm tới tay hay không, để Mạc Thừa Hi cho dù có cái ý tưởng này cũng không thể thực hiện, ít nhất hàng xóm trái phải không thể là Mạc Thừa Hi.

Biết có nhiều hơn một vị khách nhân, dì Tiết tạm thời bỏ thêm hai món đồ ăn làm nhanh, ly bàn chén cốc mà bày một bàn ăn lớn.

Trước nay Cố Lẫm đều ngồi ở bên cạnh Nhan Niệm Niệm, anh không muốn để Mạc Thừa Hi ngồi gần Nhan Niệm Niệm, cho Kim Nhai một cái ánh mắt sai bảo.

Kim Nhai vội vàng đem chỗ ngồi ở bên cạnh Nhan Niệm Niệm đoạt lấy, Mạc Thừa Hi chậm một bước, đành phải ngồi ở bên cạnh Kim Nhai.

Kim Nhai nhìn nhìn trái phải, "Ngọa tào! Một bên tớ là người nhất lớp, một bên là người thứ hai! Không được, tớ phải đăng lên vòng bạn bè."

Cậu ta lấy di động ra, "Tới, em gái Nhan, học bá, chúng ta đến chụp một tấm."

Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm mà đem mặt thò lại gần, Mạc Thừa Hi cũng đáp ở bả vai Kim Nhai, Kim Nhai "Răng rắc" tự chụp một tấm, vui vui vẻ vẻ mà phát lên vòng bạn bè: "Tôi ở giữa người đứng thứ nhất và thứ hai của lớp, hỏi, tôi đứng thứ mấy lớp?"

Vấn đề này hỏi, có chút cân não đột nhiên thay đổi ý tứ. Kim Nhai cảm thấy bản thân rất cơ trí rất hài hước, hắc hắc nở nụ cười.

Cố Lẫm mở di động ra nhìn nhìn, lạnh lạnh mà mở miệng, "Chú che chắn ba chú sao?"

"Kia khẳng định nha." Kim Nhai rất đắc ý, "Em có thể ở cùng một cái hố bị quăng ngã hai lần sao?"

Tiếng nói vừa dứt, mẹ Kim cho cậu ta một cái like, hơn nữa nói cho cậu, đã chụp hình chuyển phát cho ba Kim.

Kim Nhai: "......" Hố thật lớn.

......

Có vé vào cửa buổi biểu diễn của Hạ Duy, Nhan Niệm Niệm rất là vui vẻ, từ năm tám tuổi ấy cô liền bắt đầu thích nghe Hạ Duy hát, tiếng hát anh ta ấm áp chữa khỏi, có loại lực lượng đặc biệt, trợ giúp cô thoát khỏi thời gian sinh bệnh kia.

Đáng tiếc, Hạ Duy đã lâu cũng chưa từng ra bài hát mới.

Nhan Niệm Niệm tính toán sau khi nhìn thấy Hạ Duy nên nói chút gì, nhưng mà, buổi biểu diễn ở tuần cuối cùng của tháng mười, cô còn phải đợi thêm mấy ngày.

Giữa trưa tan học, một mình Nhan Niệm Niệm hướng về phía cổng trường đi đến, mỗi ngày giữa trưa cô đều là cùng Cố Lẫm cùng đi biệt thự nhỏ ăn cơm trưa, bình thường Cố Lẫm ngồi ở trong xe ngoài cổng trường chờ cô.

Đi đến quảng trường phía trước khu dạy học, di động trong túi vang lên.

Nhan Niệm Niệm kinh ngạc mà mở to hai mắt, vậy mà là Cố Dao gọi tới?

Cô chần chờ một chút, tiếp điện thoại đang nổi lên, thuận tiện ấn ghi âm, "Uy?"

Âm thanh Cố Dao rất gấp, "Niệm Niệm, giang hồ cứu gấp a!"

"Chuyện gì?" Nhan Niệm Niệm có chút kỳ lạ, từ khi Cố Dao huỷ hoại đàn ghi-ta lại bồi thường mười sáu vạn cho cô, cô cùng Cố Dao liền vẫn luôn đang rơi vào một loại trạng thái vi diệu, hai bên đều biết đối phương nhìn bản thân không vừa mắt, nhưng mặt ngoài lại duy trì bình thản.

Cố Dao nghe thấy cũng sắp khóc, "Chị ở phòng làm việc của thầy giáo tầng ba trong WC, trong WC vậy mà không có giấy! Niệm Niệm, giúp đỡ a!"

Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn thoáng qua, phòng làm việc cùng khu dạy học liền cách mấy chục mét, hiện tại vừa lúc ở bên cạnh cô. "Chị đi văn phòng sao?"

"Đúng nha!" Cố Dao nói: "Chị tìm thầy giáo có việc, sau khi nói chuyện xong chị thuận tiện muốn đi WC, ai có thể nghĩ đến chuyện sẽ ra như vậy!"

Nhan Niệm Niệm vẫn là không muốn qua đó, "Chị để mấy người bạn của chị đưa giấy qua đó đi, bây giờ tôi còn có việc."

"Chờ một chút!" Cố Dao rất sợ cô trực tiếp cắt đứt điện thoại, "Bọn họ đều đi ra ngoài ăn cơm không chờ chị, hiện tại chị không tìm thấy người! Niệm Niệm, em liền giúp đỡ một chút đi, dù sao em tới đây chỉ có vài phút."

"Được rồi, chị đợi chút."

Mày nhỏ của Nhan Niệm Niệm chậm rãi nhíu lại, khéo léo như vậy?

Buổi sáng cô cùng Cố Lẫm cùng nhau ra cửa, buổi tối cùng Cố Lẫm cùng nhau về nhà, buổi chiều tan học là cùng Mạnh Hiểu Viên cùng nhau ra cổng trường đi lên xe Cố Lẫm ngồi, có thể nói, giữa trưa tan học đi một đoạn từ khu dạy học đến cổng trường này, là thời gian trống duy nhất trong một ngày của cô.

Mà Cố Dao cố tình lúc này gọi điện thoại cho cô xin giúp đỡ.

Vừa mới tan học, bạn bè của Cố Dao liền bỏ rơi cô ta đi ra ngoài trường ăn cơm, mà giữa trưa các giáo viên đều đi rồi, văn phòng làm việc có thể nói là trống không.

Này tất cả đều quá mức trùng hợp.

Nhan Niệm Niệm cũng không tin cái gì trùng hợp, đặc biệt là chuyện có liên quan với Cố Dao, Liễu Như Chân.

Cho dù thật sự có trùng hợp, cô cũng sẽ không liều lĩnh đón lấy nguy hiểm không cần thiết.

Nhan Niệm Niệm trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Lẫm, "Cố Lẫm, anh ở đâu?" Nếu Cố Lẫm cũng "Khéo léo như vậy" mà không ở đây, vậy tuyệt đối là cô sẽ không đi đến văn phòng kia.

"Ở ngoài cổng trường, làm sao vậy?"

"Anh đi vào văn phòng chỗ này đi, Cố Dao muốn em đi lên WC ở văn phòng tầng ba đưa giấy cho chị ta, anh bồi em đi nhé."

Cố Lẫm không biết Nhan Niệm Niệm vì sao muốn anh bồi, nhưng mà, tiểu nha đầu mở miệng, khẳng định là anh sẽ không từ chối, mặc kệ là yêu cầu của cô là chuyện bé xé ra to tới cỡ nào.

......

Buồng vệ sinh ở văn phòng tầng ba là phân trong ngoài hai gian, bên ngoài là bồn rửa tay, bên trong là phòng cách nhỏ.

Từ hành lang nhìn không thấy tình huống bên trong, Nhan Niệm Niệm đứng ở cạnh bồn rửa tay, hô một tiếng: "Cố Dao?"

Bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh có người đáp ứng.

Nhan Niệm Niệm đẩy cửa gỗ phòng trong ra, không đợi cô thăm dò đi vào xem, cổ tay đã bị người ta kéo lại, một cổ mạnh mẽ truyền đến, cô bị người khác đột nhiên kéo vào.

"Cố Lẫm ——" Tiếng là của Nhan Niệm Niệm còn chưa kịp phát ra, miệng đã bị bưng kín.

Cô vội vàng ngừng hô hấp lại, may mắn, người tới cũng không có dùng cái đồ vật gây tê gì, che miệng cô lại cũng không phải khăn lông, mà là tay của người kia.

Người nọ từ sau lưng thít chặt cô, một tay che miệng cô lại, một tay bóp eo cô, ý đồ đem cô đẩy mạnh vào bên trong WC.

Tay Nhan Niệm Niệm sờ soạng vói vào túi tiền của mình.

Người nọ nhẹ giọng nở nụ cười, "Nhan Niệm Niệm, cậu làm sao có thể đáng yêu như vậy? Lại muốn sờ chìa khóa tới đâm tớ sao? Ngoan, đợi chút để cậu đâm, cậu muốn đâm tới chỗ nào đều được."

"Đỗ Cai?" Không biết vì sao, Nhan Niệm Niệm có loại cảm giác quả nhiên là như thế.

Miệng cô bị che lại, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ, nhưng mà Đỗ Cai bắt đầu nghe tới, cô gọi chính là tên của hắn.

"U, Niệm Niệm vậy mà nhớ rõ âm thanh của tớ, tớ có thể hiểu là bởi vì Niệm Niệm đối tớ rất là để ý hay không?" Âm thanh Đỗ Cai nghe ra rất là sung sướng.

Một bàn tay của Nhan Niệm Niệm đã sờ đến dụng cụ bạo động trong túi, cái máy cảnh báo này là thời điểm trước kia cô ở Tân Thành có dùng, bởi vì có đôi khi trong nhà chỉ có một mình cô, cha cô không yên tâm cố ý mua cho cô, cô đã từng không cẩn thận ấn một lần, âm thanh rất lớn, phỏng chừng toàn bộ vườn trường đều có thể nghe thấy.

Nếu ấn, hậu quả liền không thể vãn hồi rồi.

Một cái tay khác của Nhan Niệm Niệm kéo ngón tay Đỗ Cai che miệng cô lại, Đỗ Cai lo lắng đem cô che hỏng rồi, ngón tay thoáng buông lỏng ra một ít, nhưng vẫn như cũ úp ở trên miệng cô, chỉ cần cô gọi người, là hắn có thể kịp thời ngăn lại.

"Đỗ Cai, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?" Âm thanh Nhan Niệm Niệm ô ô, miễn cưỡng có thể nghe rõ, "Cậu cùng Cố Dao thương lượng muốn lừa tôi tới đây?"

Đỗ Cai cười vài tiếng, "Thật là một tiểu mỹ nhân thông minh, nhưng mà, quá ngây thơ rồi."

Hắn rốt cuộc đem Nhan Niệm Niệm đẩy mạnh vào phòng nhỏ bên cạnh, nơi này hương vị không tốt lắm, nhưng hắn không muốn mạo hiểm đem cô đưa tới nơi khác, cứ giải quyết ở chỗ này là được.

Hắn cúi đầu, cái mũi tiến đến chỗ cổ Nhan Niệm Niệm thật sâu mà ngửi một chút, "Vốn dĩ đâu, tớ muốn từ từ dụ dỗ cậu, chính là, tiểu yêu tinh, cậu thật là mềm mại thật thơm, tớ không muốn nhịn, liền ở chỗ này đem cậu làm đi."

Đỗ Cai cắn răng, đôi mắt có chút hồng.

Vốn dĩ, hắn là muốn hôn nhẹ cô, chỉ động tay một cái, không tính toán làm đến một bước cuối cùng, nhưng hiện tại, hắn không xác định bản thân có thể nhịn được không.

Nghe tiếng hắn hít thở đột nhiên biến nặng, ngón tay Nhan Niệm Niệm dùng sức nhấn một cái.

Ngay sau đó, tiếng còi cảnh sát bén nhọn vang lên, "Ô oa ô oa ——", cơ hồ muốn đem màng tai của người ta đâm thủng.

"Cậu——" Sắc mặt Đỗ Cai đại biến, cuống quít mà buông lỏng cô ra.

"Loảng xoảng ——" một tiếng, cửa gỗ phân cách bên trong và bên ngoài bị một chân người đá văng ra, Cố Lẫm vọt tiến vào.

Anh chỉ nhìn lướt qua, gân xanh trên trán liền nổi lên.

Ánh mắt anh cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi, bàn tay to kéo lấy cổ áo Đỗ Cai, đem hắn lôi ra khỏi cái phòng nhỏ, dùng sức vung, Đỗ Cai đứng thẳng không xong, phá mở cửa gỗ, thất tha thất thểu mà ném tới bên ngoài, hắn đỡ bồn rửa tay, miễn cưỡng đứng lại.

Cố Lẫm bay lên một chân đá vào trên đùi hắn, Đỗ Cai ngã xuống trên mặt đất, Cố Lẫm ngồi xổm xuống, vung nắm tay liền hướng tới mặt Đỗ Cai mặt đánh qua đó, một quyền đi xuống, trên mặt Đỗ Cai liền đổ máu.

"Đừng đánh!" Đỗ Cai liều mạng trốn tránh, "Tôi......"

Cố Lẫm quỳ một gối ở trước ngực Đỗ Cai, Đỗ Cai một hơi thiếu chút nữa không thở gấp được, bất kể nỗ lực như thế nào cũng tránh thoát không khỏi, đôi tay che chở mặt cũng vô dụng, Cố Lẫm nắm tay vừa cứng lại nặng, trực tiếp nện ở trên tay hắn, ngón tay cơ hồ cũng sắp bị đánh đến đứt.

Nhan Niệm Niệm theo ra tới, giương mắt nhìn một màn trước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.

Cô tựa hồ nghĩ tới, kiếp trước, cô từng tận mắt nhìn thấy Cố Lẫm đánh người, lúc ấy nằm trên mặt đất, dường như chính là...... Đỗ Cai.

Trách không được, cô vừa thấy Đỗ Cai liền cảm thấy có chút quen mắt, thì ra là gặp qua hắn bị Cố Lẫm đánh.

Lúc ấy cô tránh ở đằng sau một thân cây, bọn họ đều không có chú ý tới cô.

Cố Lẫm khi đó cũng là đem Đỗ Cai đạp dưới dưới chân, còn lạnh lùng mà nói câu "Chỉ bằng mày, cũng dám mơ tưởng trêu chọc cô ấy?"

Nhan Niệm Niệm không biết nguyên nhân hậu quả, lúc ấy, cô cho rằng "Cô ấy" trong miệng Cố Lẫm là Cố Dao, rốt cuộc lại nói tiếp Cố Lẫm cùng Cố Dao là chị em, tuy rằng không phải thân, nhưng cũng cùng nhau sinh sống mười năm.

Hiện tại, cô lại có chút hoài nghi. Rõ ràng Cố Lẫm cùng Cố Dao không có tình cảm gì, phỏng chừng cho dù có người thích Cố Dao, anh cũng lười đến quản. Chẳng lẽ, Cố Lẫm lúc ấy nói "Cô ấy" —— là chính cô?

Mắt thấy máu trên mặt Đỗ Cai càng ngày càng nhiều, Nhan Niệm Niệm vội vàng tiến lên giữ chặt Cố Lẫm, "Cố Lẫm, dừng lại."

Cố Lẫm giống như điên rồi, căn bản là không nghe thấy, khuôn mặt trắng hiện ra vẻ lạnh lùng, cả người bao phủ hàn ý tận xương, trong ánh mắt như là khối hàn băng, một quyền lại một quyền, trên tay anh cũng nhiễm máu.

Nhan Niệm Niệm nhìn Đỗ Cai nằm trên mặt đất, đã vô lực trốn tránh, thậm chí ngay cả âm thanh xin tha cũng không phát ra, giống như đã ngất đi rồi. Cô hoảng sợ, nhào lên ôm lấy cánh tay Cố Lẫm, "Anh trai, được rồi, đừng đánh."

Cố Lẫm đang nổi giận không có chú ý tới, cánh tay anh theo bản năng vung lên, Nhan Niệm Niệm bị anh quăng ra ngoài, lảo đảo lui lại hai bước, suýt nữa té ngã, cái ót nặng nề mà đánh vào trên cửa gỗ.

"Nha ——" nàng đau phải gọi một tiếng.

Cánh tay Cố Lẫm dừng lại.

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen sâu không thấy đáy dần dần khôi phục một tia trấn tĩnh, "Niệm Niệm......"

Nhan Niệm Niệm lại vội vàng nhào tới, ôm lấy cánh tay anh, ngưỡng khuôn mặt nhỏ, trong con ngươi đen màu hổ phách trong suốt thuần khiết tràn đầy nôn nóng, "Anh trai, không thể lại đánh."

Cố Lẫm cúi đầu, nhìn nhìn Đỗ Cai trên mặt đất, không biết là hắn hôn mê hay là giả chết, dù sao nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, có người tới đây.

Sắc mặt Nhan Niệm Niệm biến đổi, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, "Anh trai, anh đi mau!"

"Đừng sợ." Cố Lẫm giơ tay sờ sờ mặt cô, lại ở trên gương mặt trắng nõn của cô để lại một vệt máu hồng, "Niệm Niệm đừng sợ, có anh đây, xảy ra chuyện, anh chịu trách nhiệm."

Trong lòng Nhan Niệm Niệm đau xót, nước mắt khiến tầm mắt mơ hồ.

Gia hỏa này!

Kiếp trước, rõ ràng anh có cuộc đời rất tốt, lại bởi vì cô mà huỷ hoại, anh cứ như vậy mà không màng tất cả, vì cho báo thù cho cô, ngay cả bản thân cũng hy sinh.

Hiện tại cũng là như thế này, bộ dáng bạo nộ hung ác kia, cũng là vì cô.

"Đừng khóc, Niệm Niệm, anh sẽ không để em có việc." Thô bạo trong mắt Cố Lẫm hoàn toàn tan đi, thay thế chính là hối hận.

Anh không hối hận vì đánh Đỗ Cai, cho dù xuống tay nghiêm trọng hơn, anh cũng không có gì hối hận.

Anh là đang hối hận không nên để tiểu nha đầu nhìn thấy bộ dáng hung ác của mình như vậy, cô nhất định là sợ hãi.

Cô có thể cảm thấy anh rất đáng sợ hay không? Có thể giống với những người khác hay không, cảm thấy anh quả nhiên thô bạo hung ác nham hiểm, tính cách vặn vẹo?

Cô có thể từ nay về sau cách anh rất xa hay không?

Phút chốc trong mắt anh toàn là kinh hoàng, đâm vào đầu quả tim của Nhan Niệm Niệm đau nhức.

Cô mở hai tay ra, ôm lấy Cố Lẫm, nhẹ giọng nói: "Anh trai, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em vĩnh viễn bồi anh."

Vĩnh...... Xa......

Mắt đen của Cố Lẫm sáng lên.

Tiếng bước chân chạy vội ở hành lang đã tới gần rồi, Nhan Niệm Niệm buông cánh tay ra, đứng thẳng thân mình.

Vọt vào đây là mấy thầy giáo và bảo vệ của trường học, nhìn thấy trên mặt đất có nằm một người mặt đầy máu không rõ sống chết, vài người đồng thời hít một hơi khí lạnh.

"Sao lại thế này?" Bảo vệ mặt mũi trắng bệch, âm thanh run rẩy.

Nhan Niệm Niệm kéo cánh tay Cố Lẫm lại, ngăn trở anh mở miệng. Anh chỉ chỉ Đỗ Cai, "Em tới WC nữ, không nghĩ tới cậu ta đã tránh ở bên trong, cậu ta bưng kín miệng em, đem em đẩy mạnh vào phòng nhỏ bên cạnh WC dự định gây rối, em ấn vang lên máy cảnh báo. Bạn học Cố Lẫm nghe thấy động tĩnh, vọt vào tới cứu em."

"Trước, trước nhìn xem trên mặt đất cái kia...... Còn, còn sống không đã?" Một thầy giáo muốn thử xem Đỗ Cai hơi thở, lại không dám duỗi tay, đành phải đẩy bảo vệ tiến lên.

Bảo an đem ngón tay duỗi đến dưới cái mũi của Đỗ Cai, gật gật đầu, "Còn sống."

Mấy thầy giáo đều nhẹ nhàng thở ra, có người nói: "Nhanh chóng đưa tới bệnh viện trước."

......

Đỗ Cai bị đưa vào bệnh viện, Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm bị đưa tới văn phòng hiệu trưởng.

Không trong chốc lát, chủ nhiệm lớp hai và lớp năm cũng chạy tới, Trương Trung Hoà vừa vào cửa, trước đánh giá Nhan Niệm Niệm, thấy quần áo cô chỉnh tề, trên người cũng không có tổn thương, lúc này mới thở hổn hển một hơi, đem mồ hôi trên trán lau đi.

Hiệu trưởng mày thật sâu mà nhăn, "Nói nói, là chuyện như thế nào?"

Nhan Niệm Niệm đem sự việc trải qua cẩn thận nói một lần, "Hiệu trưởng, em hoài nghi Đỗ Cai cùng Cố Dao là hợp mưu, cố ý gạt em đi đến văn phòng không có người."

Vẻ mặt của các thầy giáo ở đây đều trở nên nghiêm túc, trong mắt Cố Lẫm lại dâng lên thô bạo, thì ra là như thế này?

Chuyện này nghĩ lại liền khả nghi, ngày thường Cố Dao cùng tiểu nha đầu lại không thân cận, làm sao sẽ đặc biệt muốn cô đưa giấy qua đó? Còn cố tình là văn phòng, toàn bộ tầng giữa trưa đều là không có người.

May mắn tiểu nha đầu nhạy bén, mang theo máy cảnh báo không nói, còn đặc biệt muốn anh bồi qua đó, lúc ấy anh liền chờ ở cửa hành lang WC, cho nên mới vọt vào đó nhanh như thế.

Nắm tay Cố Lẫm lại nắm lên.

Anh cảm thấy bản thân vừa rồi xuống tay vẫn là quá nhẹ, tiện nghi cho đồ vương bát đản Đỗ Cai kia.

Còn có Cố Dao......

Cố Lẫm môi mỏng nhấp thành một cái đường thẳng tắp, mắt đen híp lại.

Đỗ Cai cùng Cố Dao đều là ở lớp ba, chủ nhiệm lớp ba vốn dĩ cũng tới, hiệu trưởng kêu ông ta gọi Cố Dao tới.

Nếu chỉ là Cố Lẫm cùng Đỗ Cai đánh nhau, vậy không có gì, học sinh đánh nhau rất thường thấy, chỉ là lần này xuống tay có chút nặng.

Nhưng nếu là có người ý đồ ở WC nữ cưỡng ép nữ sinh, thậm chí còn có nữ sinh khác vì ghen tị mà cũng hợp mưu, vậy tính chất đã có thể không giống nhau.

Hiệu trưởng đẩy đẩy mắt kính, trực giác sự việc hôm nay khả năng sẽ không dễ dàng xong việc.

......

Cố Dao qua một hồi lâu mới tới đây, vẻ mặt cô ta nhẹ nhàng, một bộ dáng cái gì cũng không biết, "Thưa thầy, xin hỏi tìm em có việc sao? Thật xin lỗi, vừa rồi em đi bên ngoài ăn cơm, nhận được điện thoại của thầy giáo mới vội vàng chạy về đây."

"Em giữa trưa sau khi tan học gọi điện thoại cho bạn học Nhan Niệm Niệm, muốn bạn ấy đi đến WC nữ ở văn phòng tầng ba sao?" Hiệu trưởng hỏi.

"Không có nha." Vẻ mặt Cố Dao kinh ngạc, "A, đúng rồi, em gọi điện thoại cho Nhan Niệm Niệm."

Dù sao xem nhật ký trò chuyện là có thể tra được, Cố Dao cũng không tính toán nói dối ở chỗ này, cô ta nhìn hiệu trưởng, lại nhìn xem Nhan Niệm Niệm, "Em gọi điện thoại cho Nhan Niệm Niệm, chính là hỏi bạn ấy một vấn đề nhỏ, nhưng là, em cũng không có kêu cậu ấy đi đến văn phòng tầng ba."

Cô ta vô tội mà nhìn nhìn trái phải, nhìn thấy trên mu bàn tay của Cố Lẫm dính máu, cô ta hoảng sợ.

Không thể nào? Đỗ Cai thất thủ? Còn bị Cố Lẫm phát hiện?

Trong lòng Cố Dao chợt lạnh, cũng không dám đi nhìn ánh mắt của Cố Lẫm.

"Cô nói dối." Cố Lẫm lạnh lùng mà mở miệng, "Niệm Niệm gọi điện thoại cho tôi, nói là cô ở WC tầng ba, kêu cô ấy đi đưa giấy cho cô. Niệm Niệm không dám một mình qua đó, muốn tôi cùng đi."

Cố Dao cười, "Tớ không biết Nhan Niệm Niệm vì sao muốn nói với cậu như vậy, có lẽ, cô ấy chính là muốn làm cái gì đều muốn cậu bồi."

Nhan Niệm Niệm nhấp môi, cô đã sớm đoán được Cố Dao sẽ không dễ dàng thừa nhận, thậm chí, cho dù Cố Dao thừa nhận, cũng có thể sẽ không phải chịu cái trừng phạt xứng đáng gì. Nhưng mà, cô chính là không muốn để Cố Dao sạch sẽ mà đứng ngoài cuộc xem náo nhiệt, ít nhất, cũng muốn đem chuyện Cố Dao đã làm nói ra.

"Cố Dao, vậy vừa rồi cô rốt cuộc có đi WC nữ ở văn phòng tầng ba hay không?" Nhan Niệm Niệm hỏi.

Cố Dao lắc đầu, "Không có nha, tớ tan học liền cùng mấy người bạn cùng nhau ra cổng trường đi ăn cơm, đúng rồi, chỗ cổng chính có theo dõi, khẳng định có thể chứng thực lời nói của tớ. Nhan Niệm Niệm, tớ căn bản là không có đi nơi đó, lại sao có thể kêu cậu qua đó đi tặng đồ cho tớ chứ?"

Cố Dao nghi hoặc mà nhìn Nhan Niệm Niệm, bộ dáng vẻ mặt vô tội, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cậu một hai phải nói như vậy?"

Chủ nhiệm lớp ba nói: "Bạn học Nhan Niệm Niệm ở nơi đó gặp Đỗ Cai, giống như...... Nổi lên xung đột, Cố Lẫm đem Đỗ Cai đả thương."

"A ——" Cố Dao che miệng kêu một tiếng, đôi mắt mở cực lớn, "Này, này thật đúng là thật sự đáng sợ!"

"Là rất đáng sợ." Nhan Niệm Niệm nói.

Ánh mắt Cố Lẫm tối sầm lại, anh vẫn là dọa đến cô.

Nhan Niệm Niệm từ trong túi lấy di động ra, "Cố Dao, người như cô thật sự rất là đáng sợ. Tôi không biết rốt cuộc là cô tồn tại cái tâm tư gì, nếu cô tin tưởng có thể tra theo dõi, vậy hiển nhiên là cô tan học trực tiếp ra cổng trường mà không có đi văn phòng."

"Như vậy, vì sao cô lại muốn gạt tôi qua đó chứ?"

Nhan Niệm Niệm nói chuyện, đem điện thoại click mở, một đoạn ghi âm rõ ràng truyền ——

"Niệm Niệm, giang hồ cứu gấp a!"

"Chị ở phòng làm việc của thầy giáo tầng ba trong WC, trong WC vậy mà không có giấy! Niệm Niệm, giúp đỡ a!"

"Chị tìm thầy giáo có việc, sau khi nói chuyện xong chị thuận tiện muốn đi WC, ai có thể nghĩ đến chuyện sẽ ra như vậy!"

"Bọn họ đều đi ra ngoài ăn cơm không chờ chị, hiện tại chị không tìm thấy người! Niệm Niệm, em liền giúp đỡ một chút đi, dù sao em tới đây chỉ có vài phút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play