Edit: Thư Trương.
Mọi người cùng nhau trở về khu dạy học.
Nhan Niệm Niệm không lên lầu, trực tiếp đi phòng học ban năm ở tầng một.
Thành tích thi được dán ở trên tường đằng sau phòng học, có thành tích học sinh trong mỗi lớp, tổng thành tích, xếp hạng trong lớp, xếp hạng toàn khối.
Một đám người vây quanh phiếu điểm nhìn, thấy Cố Lẫm và Nhan Niệm Niệm tiến vào, "Nhanh chóng" đến lập tức như nước chảy rời khỏi vị trí.
"Oa, hạng nhất toàn khối đến!" Tuy rằng thành tích của Nhan Niệm Niệm không dán ở ban năm này, nhưng mọi người đều biết, hạng nhất toàn khối đã đổi người.
Nhan Niệm Niệm ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn phiếu điểm trên tường, cô là từ trên bắt đầu tìm xuống dưới, Cố Lẫm và Kim Nhai, Miêu Thú là từ dưới mà tìm lên, bởi vì bọn họ là ba tên cuối cùng của lớp, rất dễ tìm, kết quả hôm nay qua mười mấy thứ tự mới tìm được tên của mình.
"Ngọa tào!" Kim Nhai kêu lên, "Tớ xếp hạng qua được bảy tám mươi tên!"
Ba người vị trí thật sự gần, Cố Lẫm xếp hạng phía trước, ngay sau đó là Miêu Thú, Kim Nhai, xếp hạng trong lớp tầm hơn mười, xếp hạng vượt đến bảy tám mươi tên.
Cố Lẫm cũng có chút không thể tin được, anh còn không cảm thấy bản thân tiến bộ như thế.
Nhan Niệm Niệm đối với kết quả này coi như hài lòng, kỳ thật thành tích xếp chót rất dễ tiến bộ, hơi chịu khó học một chút, để tâm chọn đề một chút liền có khả năng xác suất trúng rất cao, đem nội dung liên quan đến đề viết ra, luôn có thể đạt được một ít điểm.
Chân chính tới hạng vừa rồi, ngược lại tiến bộ không rõ ràng, đoán chừng lần này Mạnh Hiểu Viên sẽ thất vọng.
Thầy Lưu chủ nhiệm lớp ban năm bưng cái chén trà chậm rãi ung dung tiến vào, cất giọng nói: "Các bạn học, trong khoảng thời gian này Cố Lẫm, Miêu Thú, Kim Nhai ba bạn học này học tập nghiêm túc, khắc khổ nỗ lực, cũng có được tiến bộ rõ ràng, hy vọng mọi người lấy ba bạn học này làm mục tiêu, bắt lấy mỗi phút mỗi giây thời gian, nỗ lực cho bản thân, tranh thủ thi đậu đại học mà trong lòng ngưỡng mộ."
Các bạn học đều vỗ tay.
Cố Lẫm mặt không biểu cảm, mặt Miêu Thú có chút đỏ, Kim Nhai gãi gãi đầu, được thầy giáo khen ngợi trước mặt mọi người với cậu ta mà nói thực sự quá mức hiếm thấy, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
Thầy Lưu vô cùng hài lòng, ba đứa xếp chót tại xếp hạng toàn khối bảy tám chục, lần này không kéo chân lớp. Mấu chốt chính là, Cố Lẫm đi học muốn nghe giảng, bạn học trong lớp không dám quấy rối, kỷ luật lớp học vô cùng tốt, các giáo viên nhiệm khoá đều đặt biệt thích dạy học cho bọn họ, thái độ so với trước kia kiên nhẫn hơn nhiều.
"Bạn học Nhan, cảm ơn em đã mang học sinh ban của thầy cùng nhau tiến bộ." Thầy Lưu cười tủm tỉm mà gửi lời cảm ơn đến Nhan Niệm Niệm, ông ta không muốn truy cứu Nhan Niệm Niệm vì sao làm như vậy, cho dù Nhan Niệm Niệm đồng thời cùng ba nam sinh yêu sớm ông ta cũng không quản, dù sao thành tích cũng tiến bộ, ông ta còn có cái gì để so sánh, nếu như yêu sớm có thể làm người ta đề cao thành tích, nam sinh nữ sinh toàn ban đều yêu sớm đi!
Cơ thể nhỏ của Nhan Niệm Niệm đứng nghiêm, quy củ mà nói: "Thầy Lưu quá khách khí rồi, em không có làm cái gì, đây chính là kết quả mà bọn họ cố gắng."
Thật là một đứa trẻ khiêm tốn! Thầy Lưu đối Nhan Niệm Niệm quả thật rất hài lòng, nuối tiếc duy nhất chính là tại sao một nữ sinh như vậy lại không chuyển tới lớp bọn họ, để Trương Trung Hoà tên chết tiệt kia chiếm được lợi ích!
Xem hết thành tích, Nhan Niệm Niệm chuẩn bị trở về tắm rửa, vừa định đi lên lại thấy Mạnh Hiểu Viên liền đi, Mạnh Hiểu Viên liền từ trên tầng xuống dưới.
"Niệm Niệm ——" Mạnh Hiểu Viên vui vẻ mà kéo cánh tay cô, hai mắt sáng lấp lánh, "Tớ xếp hạng vượt được ba mươi tên!"
Nói xong, ánh mắt cô ấy sáng rực mà nhìn Kim Nhai và Miêu Thú, chờ bọn họ nói thành tích.
Kim Nhai nhấc cằm lên, ngạo kiều mà nói: "Thành tích của tớ xếp hạng vượt được bảy mươi ba tên, anh Lẫm và Miêu Thú cũng không cách biệt lăm, ba người chúng tớ xếp hạng sát nhau."
"A?!" Mạnh Hiểu Viên trợn tròn mắt, không thể nào, thành tích học tập của cô ấy kém nhất tổ học tập nhỏ sao?!
Nhan Niệm Niệm đã sớm đã đoán được cô ấy sẽ có cái phản ứng này, vội vàng an ủi: "Cố gắng tiến thêm một bước là khó khăn nhất, thành tích của cậu vốn dĩ cũng không tồi, muốn đi thêm một bước nữa phải nỗ lực càng nhiều, không giống ba người bọn họ, lúc đầu chỉ là một tờ giấy trắng, hơi nắm được một chút kiến thức liền có thể tiến thêm nhiều lần."
"Ừm——" Mạnh Hiểu Viên nghĩ nghĩ, chuyện là như vậy, lập tức được vỗ yên.
......
Nhan Niệm Niệm và Cố Lẫm trở về biệt thự nhỏ, cô cẩn thận tắm rửa, ngửi mùi hương trên người, mới từ phòng ngủ ra, đi thư phòng tìm Cố Lẫm.
"Niệm Niệm," Cố Lẫm buông sách trong tay, "Chân nhức sao?"
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Nhức nha, đoán chừng nhức tầm vài ngày."
Cố Lẫm đứng lên, "Anh giúp em xoa xoa."
Xoa xoa? Xoa chỗ nào?
"Không không không không cần." Nhan Niệm Niệm trợn tròn mắt, hai tay loạn xạ mà vẫy.
Bàn tay Cố Lẫm duỗi ra, cầm cổ tay cô, trầm giọng nói: "Tại sao không cần? Sau khi xoa bóp thích hợp, có thể giảm bớt cảm giác đau nhức từ bắp cơ."
Anh đè hai vai Nhan Niệm Niệm lại, thoáng dùng sức đè xuống một chút, Nhan Niệm Niệm chạy xong 3000m vốn dĩ liền mệt đến không chịu được, bị anh nhấn một cái làm sao có thể chạy được, trực tiếp ngã ngồi ở ghế dựa.
Cố Lẫm thuận thế ngồi xổm trước mặt cô, quỳ một gối xuống đất, giữ chặt một chân của cô đưa lên đầu gối.
"Đừng đừng đừng ——" Nhan Niệm Niệm luống cuống, tư thế này của anh quá mức thành kính, tay anh cầm mắt cá chân cô lại quá mức ái muội, cô thật sự không cách nào nhận, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ đỏ lên, "Sao có thể để anh mát xa cho em chứ!"
Cố Lẫm ngước mắt, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đỏ của cô, "Em muốn ai mát xa cho em?"
"Này ——" Nhan Niệm Niệm nghẹn họng, lời nói của cô quả thật có nghĩa khác, nhưng ý của cô là không cần mát xa a!
Cố Lẫm thấy vốn từ cô nghèo, bàn tay thon dài hữu lực cầm lấy cẳng chân cô, cẳng chân tinh tế xinh đẹp, cô còn chưa có hoàn toàn thả lỏng, cơ bắp trên đùi có chút căng chặt.
"Tê ——" Nhan Niệm Niệm bất mãn mà kêu lên, " Anh trai! Rất đau nha!"
Tiểu nha đầu một sốt ruột liền kêu anh trai, trong mắt Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, lực đạo trên tay thả nhẹ một chút, cô so với anh yếu ớt, tất nhiên không thể dùng lực đạo xoa bóp của mình mà đối đãi cô.
Không thể không nói, lúc anh xoa bóp tuy rằng nhức mỏi, nhưng là sau khi anh ấn qua lại có loại cảm giác cơ bắp thoải mái dễ chịu.
Nhan Niệm Niệm ngồi trên ghế dựa, dựa lưng vào thành ghế, ngơ ngác mà nhìn Cố Lẫm.
Anh nửa quỳ ở trước mặt cô, như là kỵ sĩ thành kính đối mặt với công chúa của mình.
Anh cúi đầu, mái tóc màu đen còn mang theo hơi ẩm mới tắm còn chưa khô, làm lạnh nhạt ngày thường của anh có thêm vài phần ôn hoà.
Ngón tay anh phi thường đẹp, thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng, nếu là đánh đàn nói khẳng định là cảnh đẹp ý vui. Lúc này, ngón tay kia lại xoa ấn ở trên đùi cô, không nhanh không chậm, kiên nhẫn mười phần, như là một cái người thu thập đồ nhiều năm đang thưởng thức món đồ hắn cất giữ không xuất bản nữa.
Nhan Niệm Niệm thấy không rõ ánh mắt anh, chỉ có thể thấy cái mũi thẳng thắn cùng môi mỏng nhấp thành một cái đường thẳng tắp của anh, bộ dáng dường như nghiêm túc tập trung tinh thần mười phần.
Bỗng dưng, Cố Lẫm ngẩng đầu lên, mắt đen thẳng tắp mà hướng về phía cô nhìn tới.
Nhan Niệm Niệm hoảng sợ, có loại quẫn bách bị người ta nhìn thấu, cô theo bản năng mà co rụt lại phía sau, nâng đôi tay lên vội vàng mà bưng kín đôi mắt.
Bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Nhan Niệm Niệm đỏ mặt, cô lén lút mở khe hở ngón tay ra, từ khe hở trộm nhìn lại.
Cố Lẫm mắt đen mỉm cười, môi mỏng hơi cong, vẻ mặt rất là sung sướng.
Ngón tay anh thon dài chậm rãi mà vòng qua mắt cá chân cô, đem chân cô thả xuống, sau đó anh đổi chân quỳ xuống đất, lại đem một chân khác của cô kéo đến đầu gối anh, tiếp tục mát xa cho cô.
Nhan Niệm Niệm thấy anh lại cúi đầu, lúc này mới chậm rãi buông hai tay xuống.
Khnôg khí quá mức an tĩnh, khiến Nhan Niệm Niệm có chút khẩn trương.
Cô cảm thấy tiếng hít thở của mình quá nặng, tiếng tim đập quá lớn, ở trong hoàn cảnh kim rơi cũng có thể nghe thấy như vậy, rất có khả năng sẽ bị Cố Lẫm nghe được.
Cố tình cô càng là muốn đi khống chế hô hấp cùng tim đập, lại càng là không khống chế được.
Cô đành phải mở miệng nói chuyện, đánh vỡ sự yên lặng quỷ dị này.
"Cái kia, anh làm sao mà lại biết mát xa nha?" Âm thanh của cô có chút bất bình ổn, Nhan Niệm Niệm chậm rãi hít sâu vài cái, hy vọng Cố Lẫm không có chú ý tới.
Cố Lẫm tựa hồ cười một tiếng, "Trước kia từng học võ, cũng thường thường rèn luyện thể năng, cơ bắp đau nhức là chuyện thường, huấn luyện xong có người mát xa cho anh, sau này chậm rãi tự anh cũng học xong."
"A, anh còn từng học võ nha?" Nhan Niệm Niệm tò mò hỏi.
"Phải nha, bằng không em cho rằng vì sao anh có thể đánh hai tên trùm trường lớp 12?" Còn đem người ta đánh đến mức trực tiếp chuyển trường.
Đuôi lông mày anh nhẹ nhướng, trong thần sắc mang theo đắc ý nho nhỏ, một chút cũng không lấy việc đánh nhau làm hổ thẹn.
Nhan Niệm Niệm nở nụ cười, đôi mắt trong suốt thuần khiết cong thành hình trăng non, "Vậy vì sao anh muốn cùng hai tên lớp 12 kia đánh nhau? Bọn họ bắt nạt anh sao?"
"Thật ra cũng không phải bắt nạt anh, nhưng mà bắt nạt cây non." Cố Lẫm đem chuyện trải qua nói một lần, "Vốn dĩ anh cũng không tính toán lo chuyện bao đồng, nhưng lúc ấy cảm xúc của cây non không quá thích hợp, có loại tình thế muốn liều mạng giết người đỏ cả mắt, anh cũng không biết như thế nào, liền ra tay giúp cậu ta."
Tươi cười của Nhan Niệm Niệm thu liễm, thân thể cô nghiêng về phía trước, sờ sờ đầu Cố Lẫm, con ngươi màu hổ phách nghiêm túc mà nhìn anh, "Cố Lẫm, anh thật tốt."
Người khác đều nói anh lạnh nhạt kiêu ngạo, chính là cô biết, anh có một trái tim ôn nhu.
Ngón tay Cố Lẫm dừng lại một chút.
Anh làm sao lại có loại ảo giác bị trưởng bối cười tủm tỉm mà vuốt đầu, từ ái mà khích lệ "Thật là một đứa trẻ ngoan"?
Cố Lẫm mắt đen nhíu lại, trên tay hơi bỏ thêm chút lực đạo.
"Ai nha!" Nhan Niệm Niệm chịu đau, cái chân theo bản năng co rụt lại về, lại bởi vì bị Cố Lẫm nắm không động đậy được, cô lại đá về phía trước một cái, Cố Lẫm không phòng bị, bị cô đá một chân vào ngực.
Sức lực cô không lớn, nhưng Cố Lẫm quỳ một gối, trọng tâm không vững, bị cô đá đến thân thể mất đi cân bằng, nghiêng về phía sau, ngã ngồi ở trên tấm thảm thật dày.
Đôi tay anh chống ở tấm thảm lông xù xù phía sau, mắt đen sững sờ, tựa hồ ngây dại.
Nhan Niệm Niệm hoảng sợ, nhìn dáng vẻ của anh hẳn là không có bị thương, cô có chút muốn cười, lại có chút sợ hãi.
"Ha ha...... Khụ khụ...... Cái kia, anh...... Ha ha......"
Cố Lẫm môi mỏng cong lên, con ngươi đen sì cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô, "Muốn cười thì cười đi, chịu đựng làm gì?" Anh vừa mới thổi phồng học qua võ nhẹ nhàng đánh hai tên trùm trường, ngay sau đó đã bị một chân của tiểu nha đầu đã lên trên mặt đất, nếu là anh cũng sẽ cười ra tiếng.
"Không...... Ha ha...... Em không...... Khụ khụ...... Muốn cười." Nhan Niệm Niệm nỗ lực xụ mặt, nhưng đôi mắt cong thành hình trăng non kia lại bại lộ ý tưởng chân thật của cô.
Cố Lẫm duỗi tay cầm chân cô.
Chân của tiểu nha đầu trời sinh mềm mụp, ngón chân béo đô đô, một ngón một ngón như là ngọc thạch mềm mại, móng tay trong suốt phấn nộn, đặc biệt đáng yêu.
Cố Lẫm cười, đầu ngón tay ở gan bàn chân non mềm của cô nhẹ nhàng cào một cái.
"Nha ——" Nhan Niệm Niệm kinh hô một tiếng, thân mình uốn éo.
Biết cô sợ ngứa, Cố Lẫm lại cào xuống hai cái, "Cười đi."
"Ha ha ha ha ha ——" Thân thể của Nhan Niệm Niệm cũng sắp vặn thành bánh quai chèo, ở ghế trên cuộn tới co rụt lại, "Anh trai, tha mạng!"
Cô cười đến không thở nổi, cố tình chân bị bàn tay to của Cố Lẫm cầm lấy tránh thoát không được, từng ngón chân cũng xấu hổ đến cuộn tròn lên, tiếng la vừa vội lại mềm: "Anh trai!"
Cố Lẫm buông lỏng chân cô ra.
Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, lại thấy anh từ trên mặt đất đứng dậy, cúi người nhìn cô đang ngồi ở trên ghế, hai cánh tay chống ở hai tay vịn của ghế dựa cô đang ngồi.
Anh cúi đầu, mắt đen lẳng lặng mà nhìn cô.
Thân thể anh cao lớn bao phủ cô, toàn bộ cô bị vây ở giữa thân thể anh cùng ghế dựa.
"Niệm Niệm." Anh nhẹ giọng gọi tên cô, như là vô ý thức nỉ non.
Âm thanh anh trầm thấp lại u ám, Nhan Niệm Niệm không hiểu sao có chút mặt đỏ tim đập, ánh mắt mơ hồ, nhìn bàn học lại nhìn thảm lông, chính là không dám nhìn đôi mắt anh.
"Niệm Niệm." Hầu kết Cố Lẫm lăn lộn trên dưới, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, "Niệm Niệm, nhìn anh."
Đầu ngón tay thon dài không nhẹ không nặng mà nắm cằm cô, cưỡng ép cô chuyển qua đối diện với anh.
Nhan Niệm Niệm khẩn trương mà sắp không thể hô hấp, cô nhấp môi, nhìn mặt anh càng áp càng thấp, hoảng loạn nhắm mắt lại.
"Tiểu thiếu gia, ăn cơm nha." Dưới lầu truyền đến tiếng dì Tiết gọi.
Thân mình Nhan Niệm Niệm run lên, đôi tay đột nhiên đẩy Cố Lẫm ra, kinh hoảng thất thố mà từ ghế trên nhảy xuống, suýt nữa té ngã một cái, bị Cố Lẫm một phen kéo cánh tay lại.
"Hoảng cái gì?" Anh khẽ cười một tiếng.
Chân Nhan Niệm Niệm đạp lên trên thảm, cảm giác lông xù xù khiến cô nhớ tới vừa rồi anh ở gan bàn chân của mình cào hai cái kia, chân không hiểu sao có chút ngứa, ở tấm thảm trên mặt đất nhẹ nhàng cọ cọ.
"Ăn, ăn cơm!" Nhan Niệm Niệm vội vàng mà xỏ dép lê vào, xoay người chạy khỏi thư phòng.
Nhìn chằm chằm bóng dáng chạy trối chết của cô, ngón tay thon dài của Cố Lẫm để ở bên môi, trầm thấp mà nở nụ cười.
......
Thời điểm Cố Lẫm mát xa tuy rằng có chút đau, nhưng hiệu quả phi thường không tồi. Nhan Niệm Niệm vốn dĩ cho rằng chạy xong 3000 ngày hôm sau khẳng định chân sẽ đau đến lợi hại, chính là buổi sáng đứng lên thử, chỉ là hơi có chút cảm giác, cơ bản có thể xem nhẹ không có gì.
Mọi người hẹn mấy ngày lễ quốc khánh này không nghỉ ngơi, ban ngày liền ở biệt thự nhỏ cùng nhau học bổ túc, buổi tối có thể thả lỏng một chút.
Thời điểm Kim Nhai tới bỏ ra một túi đồ ăn vặt lớn, khoai lát, khô bò, cơm cháy gì đó.
Mạnh Hiểu Viên hoan hô một tiếng, "Răng vàng lớn, tốt như vậy?"
"Không phải tớ muốn mua." Kim Nhai buồn rầu mà gãi đầu, "Là ba tớ. Ba tớ thấy thành tích của tớ tiến bộ nhiều như vậy, cao hứng điên rồi, biết là người đứng nhất lớp học bổ túc cho tớ, một hai phải lại đây tới cửa cảm ơn, bị tớ liều mạng ngăn cản. Ông ấy lại muốn mời mọi người ăn cơm, tớ nói dạ dày em gái Nhan không tốt, đang dưỡng thân thể không thể đi ra bên ngoài ăn, khuyên can mãi, cuối cùng là mua chút đồ ăn vặt."
Các bạn học giống nhau không quá bằng lòng gặp cha mẹ, đều có chút câu nệ, Kim Nhai sợ lão ba nhà mình thật sự muốn mời bọn họ ăn cơm, đoán chừng mọi người cũng không quá thoải mái, không có nhẹ nhàng tự tại giống như mình.
Miêu Thú lạnh mặt, từ trong túi lấy tiền ra, "Ba tớ cũng muốn tới, bị tớ ngăn cản, ông ấy cho tớ một số tiền, nói là để tớ mời người đứng đầu lớp ăn cơm." Cậu ta nơi nào dám đơn độc mời Nhan Niệm Niệm ăn cơm, để anh Lẫm biết, không lột da cậu ta mới lạ.
Nhan Niệm Niệm cười đến không được, "Lần sau nói với cô chú là, không cần cảm ơn tớ, cảm ơn Cố Lẫm là được, cái này là công sức của anh ấy."
Kim Nhai gật gật đầu, "Tớ cùng ba tớ nói qua." Lão ba còn đặc biệt cho Cố Lẫm một số tiền, rốt cuộc ở trong nhà người ta học bổ túc, cơm chiều cũng ăn ở chỗ này, cơm dì Tiết làm chẳng những ăn ngon, tất cả đều có dinh dưỡng, chay mặn phối hợp, cá tôm, chi tiêu khẳng định cũng không thấp.
Nhưng mà, Cố Lẫm thu tiền anh, cũng thu tiền Miêu Thú tiền. Đều là anh em nhiều năm, vì tiền lôi lôi kéo kéo cũng kỳ lạ, cậu ta còn chưa tính.
Miêu Thú cau mày, "Tớ phải mời khách, chúng ta đi chỗ nào ăn?"
Cố Lẫm nhìn nhìn Nhan Niệm Niệm, "Niệm Niệm muốn ăn cái gì?"
Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, "Ăn lẩu đi."
Cố Lẫm: "Em không được ăn cay."
Nhan Niệm Niệm: "Nha."
Năm người học một buổi sáng, giữa trưa đến một cửa hàng lầu, là cái loại lẩu mỗi người một cái nồi nhỏ, Cố Lẫm để chút cà chua ở đáy nồi Nhan Niệm Niệm
.
Tuy rằng không có cay rát ăn ngon, nhưng là ê ẩm cũng đặc sắc, Nhan Niệm Niệm rất vừa lòng.
......
Kỳ nghỉ bảy ngày, năm người ban ngày học bổ túc, buổi tối về nhà tự học hoặc là thả lỏng, chính là không có bỏ quên một ngày, cha mẹ Kim Nhai cùng Miêu Thú miễn bàn cao hứng cỡ nào.
Cha Kim: "Con trai, con cứ nỗ lực cố gắng như thế này, cho dù cuối cùng con không thi đậu đại học, ba cũng không có gì tiếc nuối."
Mẹ Kim cho ông ấy một cái tát, cả giận nói: "Nói cái gì thế? Con trai tôi khẳng định có thể thi đậu đại học!"
Cha Kim cũng tự cho miệng mình một cái tát, "Phi phi phi, là tôi nói bừa, không linh không linh!"
Kim Nhai buồn cười lại có chút chua xót, thì ra cha mẹ vẫn luôn chờ đợi cậu ta thi đậu đại học.
Lại nói tiếp, nếu không phải Nhan Niệm Niệm chuyển trường tới đây, ba anh em bọn họ đoán chừng căn bản là không nhớ nổi còn có việc học tập này, về phần sau khi tốt nghiệp đến tột cùng muốn làm cái gì, cậu ta đần độn trước nay liền chưa từng suy xét qua.
Bảy ngày quốc khánh, Nhan Niệm Niệm lên kế hoạch cho cậu ta cùng Miêu Thú, Mạnh Hiểu Viên, hai ngày này liền nhằm vào tình huống của từng người bọn họ, lập ra kế hoạch học tập kỹ càng tỉ mỉ cho bọn họ.
Có Nhan Niệm Niệm chỉ điểm, thời điểm Kim Nhai học tập rõ ràng cảm giác càng thuận lợi, cậu ta cảm thấy hiện tại bản thân khẳng định có thể nghe hiểu nội dung thầy giáo giảng bài, cậu ta gấp không chờ nổi mà muốn thử một lần.
Đây vẫn là lần đầu tiên, Kim Nhai không có chứng tổng hợp lại kỳ nghỉ, thậm chí cậu ta còn có chút ngóng trông đi học.
Vừa lúc là thứ hai, có nghi thức kéo cờ.
Kéo cờ xong, theo thường lệ là điểm danh phê bình bạn học vi phạm kỷ luật, lúc sau lại khen ngợi bạn học biểu hiện tốt.
Khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là, tên Cố Lẫm xuất hiện, nhưng mà không phải bị phê bình, mà là được khen ngợi, nói anh yêu mến bạn học, thành lập tổ học tập nhỏ, cùng nhau tiến bộ.
Kì thi lần này, không chỉ có Cố Lẫm, bạn học trong tổ học tập nhỏ khác, đều tiến bộ rất lớn.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Cái gì? Trùm trường yêu mến đồng học? Trùm trường tổ chức tổ học tập nhỏ? Trùm trường học tập tiến bộ? Có lầm hay không?
Kim Nhai và Miêu Thú nửa ngày mới phản ứng được, đoán chừng đây là cha mẹ tới trường học cảm ơn qua, tuy rằng bọn họ nói không cần làm như vậy, hiển nhiên cha mẹ vui vẻ quá mức nên không nghe lọt tai.
Hai người trộm nhìn nhìn sắc mặt Cố Lẫm, thấy môi mỏng anh hơi cong, biết lão đại không có tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Kì thi lần này, hạng nhất toàn khối đổi người, Nhan Niệm Niệm trở nên vô cùng bận rộn.
Luôn có bạn học đến đây hỏi, suy nghĩ của cô ngắn gọn rõ ràng, thái độ lại mềm mại, mọi người có vấn đề gì đều thích đến đây hỏi cô.
Chứ đừng nói cô lớn lên đẹp, âm thanh dễ nghe, nói xong một câu, quả thực là trí nhớ, thị giác, thính lực đều được hưởng thụ.
Có đôi khi bạn học khác ban muốn đến phòng học lĩnh giáo, mỗi lần đều học sinh ban hai cưỡng chế rời đi, "Đi đi đi, Nhan Niệm Niệm lớp chúng tôi, cô ấy rất bận."
Một đám làm bộ dáng hộ vệ khiến Nhan Niệm Niệm cười đến không ngừng được.
Chỉ có Điền Vũ không vui, vô cùng không được vui!
Nhưng mà cô ta không dám nói cái gì nữa, bây giờ Nhan Niệm Niệm nghiễm nhiên thành người được sủng trong lớp, có ít người nhớ tới lời cô ta rải "Không biết tự lượng sức mình, muốn thừa dịp mọi người không biết mà lôi kéo lòng người", còn lạnh lùng chế giễu vài câu "Cũng không biết rốt cuộc là ai không biết tự lượng sức mình" "Vậy mà nói người ta được hạng nhất không biết tự lượng sức mình".
Điền Vũ một mực không trả lời, chỉ coi như không nghe thấy, dù sao cũng không có người biết đằng sau những lời này là cô ta nói ra.
Nhìn bộ dáng Nhan Niệm Niệm được hoan nghênh, cô ta sắp buồn bực đến hộc máu.
Dựa vào cái gì nha? Dựa vào cái gì cô chạy 3000m có thể được hạng nhất? Dựa vào cái gì cô thi có thể thi được hạng nhất?
Dựa vào cái gì Cố Lẫm phải bồi chạy toàn bộ quá trình? Dựa vào cái gì Mạc Thừa Hi cuối cùng muốn cùng cô chạy chứ?
Dựa vào cái gì nói trên đùi cô có sẹo, còn bị người ta nói thành "Sẹo tình nhân" với Cố Lẫm?!
Khẳng định là vẽ lên đi!
Thật ra Nhan Niệm Niệm biết đằng sau những lời nói kia là ai, lần này cô đạt hạng nhất, ngoại trừ đối Mạc Thừa Hi có chút áy náy ra, còn lưu ý một chút phản ứng của Điền Vũ.
Nhưng mà cái gì Điền Vũ cũng không làm, Nhan Niệm Niệm cũng tạm thời buông xuống.
Sau khi tan học, Nhan Niệm Niệm và Mạnh Hiểu Viên kéo cánh tay đi ra khỏi trường học.
"Nhan Niệm Niệm, đồ mà cậu muốn." Mạc Thừa Hi chạy chậm đuổi theo, đưa cho Nhan Niệm Niệm một cái phong thư.
Bên tai truyền đến một trận tiếng huýt sáo, có người bàn tán.
"Xin lỗi." Mạc Thừa Hi thấy vậy rất dễ hiểu lầm, tự mình mở phong thư, đem hai tấm vé vào cửa buổi hoà nhạc lấy ra, đưa cho Nhan Niệm Niệm, phong thư thuận tay nhét lại túi tiền. Vé vào cửa này là cậu ta kêu trợ lý sinh hoạt lấy đến, lúc ấy đã đặt ở phong thư, cậu ta trực tiếp đưa cho Nhan Niệm Niệm, không nghĩ tới sẽ bị người hiểu nhầm thành đưa thư tình.
"A, buổi hoà nhạc của Hạ Duy!" Nhan Niệm Niệm rất thích, vé vào cửa Mạc Thừa Hi cho cô vị trí vô cùng tốt, cô nhấp môi cười, đôi mắt sáng lên, "Vậy, tớ chuyển tiền cho cậu."
Mạc Thừa Hi lắc đầu, "Không cần tiền, mời tớ ăn cơm đi."
Nhan Niệm Niệm chần chờ một chút, Cố Lẫm còn ở ngoài cổng trường chờ.
Mạc Thừa Hi: "Không cần đi ra ngoài ăn, đi tới chỗ tổ học tập nhỏ của mọi người, tớ cũng muốn xem thử một chút."
Mạnh Hiểu Viên co rụt cổ lại, không thể nào? Chẳng lẽ giáo thảo đối với Nhan Niệm Niệm có cái ý tưởng gì? Cái này nếu cùng với Cố Lẫm hợp lại, không nỡ đánh?!
Thấy Nhan Niệm Niệm do dự, Mạc Thừa Hi lại cho thêm lợi ích: "Mời tớ đi ăn cơm với tổ học tập nhỏ, buổi biểu diễn tớ mang cậu đi hậu trường, trực tiếp gặp Hạ Duy."
"Thật, thật sao?!" Nhan Niệm Niệm mở to hai mắt.
Mạc Thừa Hi gật đầu, "Một lời đã định."
"Đi!" Nhan Niệm Niệm lập tức bị thu mua, vung tay lên, mang theo Mạc Thừa Hi liền đi tới xe của Cố Lẫm.
Cố Lẫm híp mắt nhìn chằm chằm Mạc Thừa Hi đang đi tới, "Làm gì?"
Giọng điệu anh không tốt, Mạc Thừa Hi cũng không so đo, "Nhan Niệm Niệm mời tôi đi ăn cơm cùng tổ học tập nhỏ của mọi người."
Nhan Niệm Niệm ngẩng khuôn mặt nhỏ, quơ quơ hai tấm vé vào cửa trong tay, "Cố Lẫm, Mạc Thừa Hi cho em hai vé vào cửa của buổi biểu diễn, hai ta cùng đi xem, được không?"
Cố Lẫm muốn đem hai vé vào cửa ném vào mặt Mạc Thừa Hi, chỉ là, cùng tiểu nha đầu đi xem buổi biểu diễn...... Thật sự quá mê người!
Tuy rằng anh cũng không biết Hạ Duy là ai.
"Trên xe không có chỗ cho cậu ngồi" Cố Lẫm lạnh lùng nói.
Mạc Thừa Hi cười nói: "Tài xế của tôi đưa tôi tới."
Cố Lẫm hừ một tiếng, lái xe chạy đi, Mạc Thừa Hi leo lên một chiếc xe khác bên đường, phân phó tài xế đuổi theo.