Tác giả: Vân Phi Mặc
Editor: Ro nghỉ mấy ngày ôn thi cái nha
Ngô Diệu Huy ra tù trước Ngô Ngạn Tuấn hai tháng.
Thi Tiểu Thi đã dẫn cậu ta tới một khu dân nghèo, hoàn cảnh bẩn thỉu, không có nhà, cậu ta cũng không tỏ vẻ kiều quý công tử gì, chỉ vì khi ở trong nhà giam, cậu ta còn vất vả hơn thế này.
Từ sau khi Ngô Diệu Huy bị nhốt vào ngục, một người phụ nữ yếu đuối chẳng biết làm gì, chỉ biết dựa vào đàn ông chăm sóc như Thi Tiểu Thi không thể sinh tồn trong thành phố.
Một lần tình cờ, cô ta bị một người đàn ông say rượu xxoo, bị người đàn ông kia mang về nhà, cuối cùng ở cùng hắn.
Người đàn ông kia thích uống rượu, mỗi lần uống rượu xong, tính tình cực kỳ không tốt, thường xuyên hành hung cô ta, thậm chí có lần còn suýt bóp cổ cô ta đến chết.
Thi Tiểu Thi từng nghĩ đến việc chạy trốn, cuối cùng đều bị người đàn ông say rượu bắt về.
Mỗi lần chạy trốn đều sẽ bị đánh đau một trận, đánh đến mức cuối cùng cô ta không dám trốn nữa.
Thi Tiểu Thi vẫn luôn chờ đợi, chờ con trai mình ra, có thể đánh đuổi người đàn ông này.
Nhưng mà, cô ta nhầm rồi.
Ngô Diệu Huy ra tù, cả ngày đều nghi thần nghi quỷ, mỗi ngày đều lầm bầm lầu bầu, vừa nghe được tiếng động sẽ cuộn tròn lại.
Cậu ta đến không những không chống lưng được cho Thi Tiểu Thi mà còn cùng bị người đàn ông say rượu kia đánh.
Căn phòng nhỏ hẹp thường có thể nghe thấy tiếng hét thê thảm của phụ nữ vang ra, hàng xóm xung quanh đã sớm chết lặng, chẳng ai đi qua quản.
Mãi đến hai tháng sau, Ngô Ngạn Tuấn ra ngoài.
Thi Tiểu Thi không dám đi đón Ngô Ngạn Tuấn, ngược lại, Ngô Ngạn Tuấn tìm tới cô ta.
Thi Tiểu Thi nhìn Ngô Ngạn Tuấn lưng gù, chân què, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ngục giam rốt cuộc là một nơi thế nào?!
Con trai vào ngục, biến thành đứa thần kinh.
Chồng vào ngục, biến thành kẻ tàn phế.
Ngô Ngạn Tuấn cũng giật mình nhìn cô ta, người phụ nữ trước mắt mặt vàng như nến, mặc quần áo cũ nát, hoàn toàn khác biệt với hình tượng mảnh mai trong ấn tượng của hắn.
Bọn họ cầm bao nhiêu tài sản của hắn, sao lại biến thành cái dạng này?
"Sao cô lại biến thành như vậy?" Ngô Ngạn Tuấn hỏi, "Bất động sản và tiền tiết kiệm đâu?"
Thi Tiểu Thi ấp úng không nói nên lời.
"Tôi đang hỏi cô đấy?"
Hắn muốn lấy lại tài sản của mình, nhưng nhìn cô ta như vậy, tim của hắn dần chìm xuống.
Thi Tiểu Thi thấy hắn muốn bùng nổ, xoay người bỏ chạy.
Ngô Ngạn Tuấn lập tức đuổi theo, tuy què chân, nhưng với tốc độ luyện ra lúc ở trong ngục giam, hắn nhẹ nhàng bắt được Thi Tiểu Thi.
"Nói, cô mang tiền của tôi đi đâu hết rồi?" Ngô Ngạn Tuấn tức giận nhìn Thi Tiểu Thi chằm chằm.
Thi Tiểu Thi chưa từng thấy Ngô Ngạn Tuấn như vậy, "Em, em......"
"Các người đang làm gì?" Người đàn ông say rượu thấy hai người thân mật dính lại với nhau, tức giận nhìn chằm chằm cả hai.
Ngô Ngạn Tuấn lạnh lùng liếc người đàn ông kia một cái, "Liên quan gì đến mày."
Người đàn ông say rượu ném bình rượu trong tay xuống đất, "Mày bắt người phụ nữ của tao, mày còn bảo tao không liên quan?"
"Mày nói cái gì?" Sắc mặt Ngô Ngạn Tuấn càng thêm âm trầm.
Thi Tiểu Thi không khỏi rụt cổ lại, không dám đối diện Ngô Ngạn Tuấn.
"Cô theo gã?" Ngô Ngạn Tuấn âm lãnh nhìn chằm chằm cô ta.
"Mau bỏ phụ nữ của tao ra, nếu không tao không khách khí với mày đâu." Người đàn ông say rượu uy hiếp.
Ngô Ngạn Tuấn cười nhạo, "Mày không khách khí với tao? Mày chẳng qua chỉ là gian phu của nó, còn tao là chồng của nó đấy."
Người đàn ông say rượu sửng sốt, sau đó lại cười nói, "Chồng? Ha ha ha, nó có chồng, sao tao lại không biết? Nó theo tao hơn một năm rồi, ngày nào cũng làm ấm giường cho tao cả."
Ngô Ngạn Tuấn tuy hận cô ta vô tình, hận không thể giết cô ta, nhưng khi nghe cô ta ở bên người đàn ông khác, phản bội, phẫn nộ và hận cũ chồng chất lên nhau.
'Bốp'......
Một cái tát ném lên mặt Thi Tiểu Thi, khiến cô ta nghiêng người, ngã xuống đất.
"Đồ tiện nhân!"
Ngô Ngạn Tuấn tay đấm chân đá, Thi Tiểu Thi không ngừng thét chói tai.
Người đàn ông say rượu muốn ngăn cản, nhưng thấy đôi mắt đỏ đậm mang theo oán độc của Ngô Ngạn Tuấn, hắn bị dọa sợ, đứng im không dám cử động.
"Đừng đánh, đừng đánh! A! Ngạn Tuấn, em bị gã ép, em không tự nguyện! Không tin, anh xem những vết thương trên người em đi." Thi Tiểu Thi kêu liên tục, muốn Ngô Ngạn Tuấn dừng đánh mình.
Ngô Ngạn Tuấn lại như chẳng nghe được, vẫn đánh đấm tiếp, đánh đến mức Thi Tiểu Thi chỉ có thể ôm đầu khóc lóc xin tha.
"Hu hu, đừng đánh. Em thật sự không lừa anh."
"Sao em có thể thích người đàn ông như vậy được. Em bị gã ép buộc, hu hu, Ngạn Tuấn, đừng đánh."
......
Mười lăm phút sau, Ngô Ngạn Tuấn đánh mệt, cuối cùng cũng dừng lại. Thi Tiểu Thi bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nước mắt nước mũi chảy ròng, chật vật không nói lên lời.
Ngô Ngạn Tuấn kéo cô ta đến ngõ nhỏ hẻo lánh không người, vứt xuống đất.
"Nói đi, cô tiêu tài sản của tôi kiểu gì?" Ngô Ngạn Tuấn hung tợn giật tóc Thi Tiểu Thi, lực mạnh như muốn giật da đầu cô ta ra.
"Đau, đau, Ngạn Tuấn, em đau." Thi Tiểu Thi nhu nhược kêu.
Trước kia, cô ta chỉ cần kêu như vậy, Ngô Ngạn Tuấn sẽ đau lòng. Giờ hắn đã không còn yêu cô ta nữa, chỉ còn hận, cô ta yếu đuối không khiến hắn thương tiếc chút nào.
"Nói!" Ngô Ngạn Tuấn hung tợn hỏi.
"Được, em nói, em nói. Anh có thể buông tay ra trước không?" Thi Tiểu Thi vô cùng đáng thương nhìn hắn.
"Cô không có quyền mặc cả. Nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ lột gân rút da cô."
Thi Tiểu Thi bị ánh mắt hung ác của hắn dọa sợ run người, vội vâng dạ nói, "Em, em muốn kiếm tiền, tìm người đầu tư, không ngờ đối phương lại là kẻ lừa đảo, lừa toàn bộ tài sản của chúng ta rồi."
"Thật sao?" Ngô Ngạn Tuấn không tin.
"Thật. Em có thể thề với trời. Nếu anh không tin, anh có thể hỏi con. Con có thể làm chứng cho em." Thi Tiểu Thi sợ hắn không tin, vội vã nói.
"Giờ nó đang ở đâu?"
Hắn còn chưa thấy con trai ngoan của mình.
Thi Tiểu Thi vội dẫn Ngô Ngạn Tuấn đến nhà của người đàn ông say rượu, vừa lúc thấy người đàn ông kia đang đánh Ngô Diệu Huy. Người đàn ông say rượu thấy họ tới, dừng động tác lại.
Người đàn ông say rượu cầm con dao qua, kề lên cổ Ngô Diệu Huy, "Vợ con mày ở chỗ tao ăn không uống không lâu như thế, mày là chồng, là cha, có phải nên trả tiền không?"
"Mày chơi con đàn bà của tao, còn đánh con trai tao. Nếu mày không đưa tiền cho tao, hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho mày." Ngô Ngạn Tuấn lạnh lùng nói.
"Mày không sợ tao giết nó?" Người đàn ông say rượu tức giận nói.
"Mày giết đi, mày có can đảm thì giết nó đi." Ngô Ngạn Tuấn chẳng quan tâm.
Thi Tiểu Thi lại hô, "Đừng."
Đột nhiên, Ngô Ngạn Tuấn xông lên trước, người đàn ông say rượu theo bản năng chọc con dao về phía hắn, hai người lập tức đánh nhau. Thi Tiểu Thi thì lao đến bên con trai, xem xét vết thương cho con mình.
Đánh đánh, Thi Tiểu Thi cũng gia nhập, ba người đánh loạn thành một đoàn.
Đúng lúc này, con dao sắc bén đâm về phía tim người đàn ông say rượu, máu tươi bắn ra tung tóe. Thi Tiểu Thi nhìn tay mình cầm dao, cả người đần ra.
Ngô Ngạn Tuấn hơi sửng sốt, sau đó mau chóng khôi phục bình thường.
Hắn đi lên trước, dò thử, người đàn ông say rượu đã tắt thở.
"Gã, gã sao rồi?" Thi Tiểu Thi khẩn trương hỏi.
"Chết rồi." Ngô Ngạn Tuấn lãnh đạm nói.
Thi Tiểu Thi luống cuống, "Em giết người rồi, hu hu, em nên làm gì bây giờ?"
"Băm xác gã ra, ném vào rừng cây bên ngoài, sẽ có sói hoang phanh thây gã." Ngô Ngạn Tuấn bình tĩnh nói.
Từ sau ngày đó, ba người Ngô gia ở lại căn phòng cũ nát kia. Sau khi ra ngoài, Ngô Ngạn Tuấn đã không còn công việc, có tiền án, lại què chân, hắn không tìm được bất kỳ công việc nào ra hồn.
Mỗi ngày, hắn không uống rượu thì đánh hai mẹ con Thi Tiểu Thi, cả ngày sống mơ màng hồ đồ. Tiền trong nhà người đàn ông say rượu mau chóng bị tiêu hết, ba người không có nguồn thu, rơi vào quẫn cảnh.
Ngô Ngạn Tuấn hướng mục tiêu về phía Trần Thiết, ép Thi Tiểu Thi dùng thân thể đổi tiền tài, cung cấp phục vụ hắn ăn chơi.
Thi Tiểu Thi không dám cãi, bởi vì hắn còn cầm trong tay bằng chứng cô ta giết người đàn ông say rượu.
Đến khi Bắc Vũ Đường quay lại tinh cầu Thủy Lam, tuy cô không quan tâm mấy người Thi Tiểu Thi, nhưng nhất cử nhất động của họ đều có người báo lại cho cô. Người đã từng yêu nhau giờ trở mặt thành thù, tra tấn lẫn nhau.
Ngô Ngạn Tuấn ngồi ở cửa, một người đàn ông cầm quần áo đi từ trong phòng ra.
Hắn hô với người đàn ông kia, "Lần sau lại đến nhé."
Người đàn ông kia xua xua tay.
Một năm rưỡi này, Thi Tiểu Thi đã trở thành gái điếm rẻ nhất khu ổ chuột.
Ngô Ngạn Tuấn thấy lại có người tới, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đục thấy rõ người tới, đồng tử trợn to.
"Em, em......" Ngô Ngạn Tuấn khó tin nhìn cô.
Bắc Vũ Đường cười khẽ một tiếng, "Chậc chậc, không ngờ tôi mới rời đi mấy năm, anh đã quay về như trước."
Ngô Ngạn Tuấn lần này đã xác định người đứng trước mắt mình là Bắc Vũ Đường.
Cô vậy mà lại rời khỏi tinh cầu Hắc Ngục!
Ngô Ngạn Tuấn nhìn người phụ nữ trước mặt, dung mạo tinh xảo, khí độ phi phàm. Giây phút này hắn mới phát hiện, thật ra Bắc Vũ Đường đẹp hơn Thi Tiểu Thi rất nhiều, trên người còn có một hơi thở đặc biệt mê người.
Vì sao lúc trước hắn chưa từng phát hiện thật ra vợ mình cũng là một người phụ nữ đẹp đến mức khiến người ta không rời được mắt?
Ngô Ngạn Tuấn nhớ lại những ngày hai người bên nhau, nhớ tới sự dịu dàng lương thiện của cô, nhớ tới sự săn sóc quan tâm của cô, nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Nhưng vì sao mình lúc đó lại trước sau không thấy được mặt tốt của cô, lại còn bị Thi Tiểu Thi mê hoặc đến xoay vòng?
"Vũ Đường, em tới thăm anh sao?"
"Đúng vậy, tôi tới thăm anh." Bắc Vũ Đường cười nói.
Ngô Ngạn Tuấn nghe cô thừa nhận, trong lòng cực kỳ vui mừng, thậm chí còn có xúc động, bức thiết muốn trở lại bên cạnh cô, muốn đền bù những sai lầm mình đã từng phạm phải.
"Vũ Đường, trước kia anh có lỗi với em. Anh xin lỗi em. Hy vọng em có thể cho anh một cơ hội để anh đền bù lại cho em." Ngô Ngạn Tuấn bức thiết lại kích động nói.
Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Đền bù? Anh dùng cái gì để đền bù?"
Ánh mắt khinh miệt của cô đảo qua người hắn, trong mắt là sự khinh thường chẳng hề che giấu.
Ngô Ngạn Tuấn hổ thẹn, khuôn mặt căng đỏ bừng, "Anh, anh... Anh sẽ nỗ lực kiếm tiền, anh sẽ để em sống những ngày tốt đẹp."
"Anh trước kia từng chẳng được gì ra hồn, chẳng lẽ anh đã quên là anh thành công thế nào rồi à?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Anh, anh......" Ngô Ngạn Tuấn nhớ lúc trước mình là một kỹ sư sơ cấp, dựa vào cô mà dần bò lên, mới có được thành tựu như lúc trước.
Nếu không có cô, chỉ sợ hắn vẫn là kỹ sư cấp thấp sống khốn khổ và thất vọng kia.
"Sao, giờ nghèo túng lại nghĩ tới tôi? Anh cảm thấy tôi bị lừa một lần, còn sẽ bị anh lừa lần thứ hai sao?" Bắc Vũ Đường cười nhạo.
Ngô Ngạn Tuấn có chút mất mát, "Vậy hôm nay em tới......"
"Tới xem một nhà ba người các người sống hạnh phúc thế nào." Bắc Vũ Đường nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt, "Các người sống còn hạnh phúc hơn cả tôi tưởng tượng. Nhưng mà, anh yên tâm, cuộc sống hạnh phúc này của các người sẽ kết thúc sớm thôi."
"Em có ý gì?" Ngô Ngạn Tuấn hoảng hốt trong lòng, có dự cảm không tốt.
Bắc Vũ Đường không trả lời hắn, bởi vì xe cảnh sát đang không ngừng tiến về phía này.
Cảnh sát xuống xe, trực tiếp mang ba người Ngô Ngạn Tuấn, Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy đi.
"Vì sao các người lại bắt chúng tôi đi?" Thi Tiểu Thi giãy giụa.
"Các người bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết hại Tiền Phong, Thác Bổn (Người đàn ông say rượu), mặt khác, vợ chồng hai người bị nghi ngờ có liên quan đến việc lừa dối, chiếm đoạt tài sản, mời các người theo chúng tôi về đồn."
"Không, không cần. Chúng tôi không có." Thi Tiểu Thi thét chói tai, giãy giụa không ngừng.
Một cảnh sát hừ lạnh, "Chứng cứ vô cùng xác thực, còn muốn chống chế."
Trong quá trình bắt giữ, Ngô Ngạn Tuấn đều giữ im lặng, mãi đến khi đi tới trước mặt Bắc Vũ Đường, hắn đột nhiên dừng bước.
"Là cô, đúng không?" Đôi mắt vẩn đục của Ngô Ngạn Tuấn có một tia sáng.
Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười, không trả lời.
"Sao cô lại có những chứng cứ đó?"
Bắc Vũ Đường không phải kiểu người tốt bụng để người ta chết trong minh bạch.
Cô đi thẳng, Ngô Ngạn Tuấn lại giống như phát điên, muốn đuổi theo, hỏi cho rõ ràng.
"Có phải là cô làm không?! Chúng tôi biến thành thế này có phải đều do cô giở trò quỷ, đúng không?!" Ngô Ngạn Tuấn muốn hỏi rõ, nhưng Bắc Vũ Đường cố tình không cho hắn được như ý.
Ngô Ngạn Tuấn phát cuồng, khiến các cảnh sát phải dùng vũ lực đánh ngất hắn mang đi.
Tòa án tinh tế thẩm phán, thành lập tội danh giết hại Tiền Phong và Thác Bổn của hai đối tượng tình nghi Ngô Ngạn Tuấn và Thi Tiểu Thi. Ngô Diệu Huy bị phán tội bao che, xét thấy tinh thần Ngô Diệu Huy không bình thường, quyết định đưa cậu ta đến bệnh viện tâm thần. Ngô Ngạn Tuấn bị đày đến ngục giam Hắc Ngục, Thi Tiểu Thi thì bị giam giữ ở ngục giam dành cho nữ ở Tây thành.
Trước khi Thi Tiểu Thi bị lưu đày, Bắc Vũ Đường xuất hiện ở trại tạm giam.
Thi Tiểu Thi nhìn người ở ngoài song sắt, thấy cô cũng đang nhìn mình, cô ta nở nụ cười tự giễu.
"Tôi vẫn không đấu lại cô. Vì sao đã đưa cô đến ngục giam Hắc Ngục rồi mà cô vẫn còn bình an vô sự rời đi, đứng tại đây được?" Thi Tiểu Thi nhìn người phụ nữ trước mặt, "Tôi có cảm giác tôi chưa bao giờ nhìn thấu cô."
Bắc Vũ Đường cũng không định nói thêm gì với cô ta, trực tiếp cho người bắt cô ta uống thuốc cấm Popo.
Thi Tiểu Thi nhìn thấy thuốc này, lại nhìn tình huống này, không khỏi nhớ đến bốn năm trước, khi đó mình cũng đứng bên ngoài, nhìn người ta ép cô uống thuốc.
Giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt cô nhìn mình.
Thi Tiểu Thi nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, trong mắt đều là không cam lòng và phẫn nộ.
Bắc Vũ Đường đọc được một tin tức từ mắt cô ta.
Chờ xem!
Bắc Vũ Đường cong môi, chẳng lẽ cô ta đang nghĩ cô ra được nên cô ta cũng có thể ra được?
"Hưởng thụ cuộc sống tương lai của cô nhé." Bắc Vũ Đường để lại một câu như vậy rồi rời đi.
Thuốc vừa phát tác, Thi Tiểu Thi hoàn toàn ngất đi.
Trước khi ngất đi, cô ta tự nhủ, Bắc Vũ Đường có thể làm được, Thi Tiểu Thi mình cũng có thể làm được!
Nhưng mà, đến khi Thi Tiểu Thi và Ngô Ngạn Tuấn đến Hắc Ngục, hai người mới biết được sự khủng bố của nơi này, không có vũ lực, họ chỉ có thể hèn mọn vẫy đuôi lấy lòng.
Thi Tiểu Thi và Ngô Ngạn Tuấn gầy yếu, khuôn mặt thanh tú, vừa đến Hắc Ngục đã thành bánh trái thơm hương trong mắt các tù phạm lâu ngày không thấy phụ nữ.
Suốt ba tháng, Thi Tiểu Thi nghĩ đã không còn chuyện gì thảm hại hơn như vậy. Sau ba tháng, cô ta biến lại như ban đầu, từ giây phút đó, khoảng thời gian đen tối nhất đời cô ta mới bắt đầu.
......
-Tinh cầu Thủy Lam-
[Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có muốn rời khỏi thế giới vị diện không?]
Bắc Vũ Đường nhìn bên ngoài đình, có Tiểu Phong Dực và Tiểu Na Na, còn có cả Phong Uẩn luôn dính lấy Tiểu Phong Dực không rời.
Yên lặng rời đi như vậy cũng tốt.
Anh không nhớ quá khứ, sẽ không cần đau khổ thêm một lần.
Có Phong Uẩn ở đây, nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Na Na và Tiểu Phong Dực.
Bắc Vũ Đường dựa vào ghế sofa, mặt hướng về phía ngoài cửa sổ, từ từ nhắm hai mắt lại.
"Đi thôi."
Sau khi cô dứt lời, linh hồn bị rút ra.
Nháy mắt khi linh hồn cô bị rút ra, tim Tiểu Phong Dực đột nhiên siết chặt, như có kim đâm, khiến cậu đau đến không thể thở.
"Lão tổ, ngài làm sao vậy?" Phong Uẩn khẩn trương hỏi.
Ngay cả Tiểu Na Na vẫn luôn đối đầu với cậu cũng khẩn trương hỏi, "Anh, anh không sao chứ? Anh đừng dọa bọn em."
Mãi nửa ngày sau, Tiểu Phong Dực mới bình thường lại.
Cậu quay đầu nhìn vào trong nhà, xuyên qua cửa kính, cậu thấy Bắc Vũ Đường đang yên tĩnh ngủ, khuôn mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Không sao. Hai người mau làm việc đi. Đừng để chị chờ lâu." Tiểu Phong Dực thúc giục.
"Vâng, lão tổ."
Tiểu Na Na nhẹ nhàng hừ một tiếng, uốn éo mông, rầm rì tiếp tục gạt đá, đào hố.