Tác giả: Vân Phi Mặc

"Con, con......." Vẻ mặt Ngô Diệu Huy khiếp sợ lại vô tội nhìn cô.

"Cậu biết vì sao tôi biết không?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn cậu ta, "Tất cả đều do người mẹ tốt của cậu nghĩ là tôi đi Hắc Ngục sẽ không còn quay lại nữa nên nói với tôi đấy."

Lần này, vẻ khiếp sợ trên mặt Ngô Diệu Huy là thật, cậu ta tuyệt đối không ngờ mẹ mình lại nói hết sự thật cho cô.

"Bà lừa tôi!" Ngô Diệu Huy vừa kinh vừa giận.

Cậu ta biết dù mình có cãi lại thế nào cũng vô dụng.

Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Lừa? Không phải tôi đang học tập cậu, học tập gia đình cậu à? Cậu còn nhớ lúc trước tôi chuyển hết tài sản sang tài khoản của cậu, cậu đã đồng ý gì với tôi không? Cậu đã lừa tôi suốt hơn hai mươi năm. Giờ chẳng qua tôi chỉ đang bảo cậu trả lại một khoản nho nhỏ mà thôi, sao cậu đã không chịu đựng được rồi thế?"

Sắc mặt Ngô Diệu Huy trắng nhợt, cậu ta dường như chưa từng quen biết người này, người này khiến cậu ta cảm thấy thật xa lạ.

Ngô Diệu Huy nhìn đồ vật trên bàn, có quyết định, trực tiếp lao lên muốn đoạt về.

Cậu ta nhanh, Bắc Vũ Đường còn nhanh hơn cậu ta. Cô duỗi tay túm tay cậu ta, quăng vai, khiến cậu ta ngã ra đất.

Cô đạp chân lên người cậu ta, khống chế cậu ta lại, khiến cậu ta không thể phản kháng.

Tiểu Phong Dực vào cửa thì thấy được màn này, phản ứng đầu tiên là xông lên trước.

"Chị, có phải hắn động thủ với chị không?"

Tiểu Phong Dực vừa nói vừa nhìn Ngô Diệu Huy bằng ánh mắt lạnh toát.

Bắc Vũ Đường đánh ngất Ngô Diệu Huy, quăng cậu ta ra ngoài.

Cảnh sát tuần tra thấy Ngô Diệu Huy thì lập tức nhận ra cậu ta là tội phạm lẩn trốn, bắt cậu ta lại. Đến khi tỉnh lại, Ngô Diệu Huy phát hiện mình đã vào ngục giam.

Bởi vì ác ý trốn tiền thuê phòng, còn phá hỏng người máy quản gia, khoản tiền lên đến cả trăm nghìn.

Cậu ta không thể trả, chỉ có thể bị nhốt vào nhà giam.

Bắc Vũ Đường biết cậu ta bị phán tù một năm, mày hơi nhếch.

Một năm sau, vừa lúc có thể ra tù cùng Ngô Ngạn Tuấn, một nhà ba người đoàn tụ.

Không nói đến chuyện tương lai, Bắc gia hiện tại đã xảy ra chuyện lớn.

Nguyên nhân chính là Phong Uẩn.

Anh ta trốn trong phòng nghe được hai chữ Hắc Ngục, đôi mắt đột nhiên trợn to.

Cô ra từ nhà giam Hắc Ngục, vậy Tiểu Phong Dực thì sao?

Phong Uẩn lập tức nghĩ đến vấn đề này.

Chờ Ngô Diệu Huy đi, Phong Uẩn ra khỏi phòng, im hơi lặng tiếng đánh giá hai người từ trên xuống dưới.

"Các người từ Hắc Ngục ra?" Phong Uẩn nhìn hai người.

"Anh sợ?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.

Cô không phản bác, có nghĩa là hai người thật sự từ Hắc Ngục ra.

Ngục giam Hắc Ngục không thể nào bắt giữ phạm nhân nhỏ như vậy, đối phương còn tên là Phong Dực, còn giống lão tổ như đúc, điều này khiến anh ta không khỏi nghĩ đến một khả năng, đứa trẻ phấn điêu ngọc trác trước mặt này chính là lão tổ.

Lão tổ là trẻ con, giả thiết này khiến anh ta khá khó tiếp nhận.

"Có phải cậu ra từ căn phòng giam sâu nhất Hắc Ngục không?" Đôi mắt Phong Uẩn sáng ngời nhìn chằm chằm Tiểu Phong Dực.

Bắc Vũ Đường khẽ cau mày.

"Anh hỏi chuyện này làm gì?"

Phong Uẩn nhận ra bản thân không ổn, vội giải thích, "Chuyện này liên quan đến Phong gia chúng tôi, cụ thể thì tôi không thể nói rõ, nhưng tôi có thể bảo đảm, tôi tuyệt đối không có ác ý."

"Tôi có thể dùng danh dự cá nhân bảo đảm, tôi không hề có ác ý." Phong Uẩn trịnh trọng nói.

Anh ta lặp lại, "Chuyện này rất quan trọng với tôi."

"Tôi không hỏi bí mật của Phong gia các người, tôi chỉ hỏi một câu, tên Phong Dực này có phải có ý nghĩa đặc biệt với Phong gia các người không?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Từ phản ứng của anh ta khi lần đầu nhìn thấy Tiểu Phong Dực, sau đó là sự kinh ngạc khi nghe tên Phong Dực, cô không thể không nghi ngờ. Giờ anh ta lại khẩn trương hỏi Tiểu Phong Dực có phải đi từ cánh cửa sắt kia ra không, đối phương còn là họ Phong.

Một loạt hành động này đều có liên quan đến Tiểu Phong Dực.

Phong Uẩn do dự mãi, cuối cùng gật đầu, "Đúng vậy, rất quan trọng."

Tiểu Phong Dực nói, "Cháu không ra từ nhà giam cửa sắt gì đó. Chú còn hỏi vấn đề kỳ lạ gì, không cho chú ở đây nữa."

Phong Uẩn thấy cậu phản cảm, không cưỡng cầu, "Được rồi. Chú không hỏi."

Anh ta quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, "Còn phiền cô Bắc lấy đồ vật trong cơ thể tôi ra giúp."

"Ngày mai đi."

Hôm sau, Bắc Vũ Đường để Tiểu Na Na cách thật xa, Tiểu Phong Dực thì canh ở bên, một khi ép Trùng tộc ra, cần giết chết nó ngay khi nó vừa ra khỏi cơ thể.

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Phong Uẩn trịnh trọng gật đầu.

Bắc Vũ Đường từ từ đưa chân khí về phía trái tim và bộ não của anh ta, phong tỏa toàn bộ các khí quan quan trọng, để ấu trùng bỏ chạy theo con đường cô vạch sẵn, ép nó đến cánh tay trái, chân khí tới gần, có thể thấy rõ dưới da có vật sống đang nhanh chóng di chuyển.

Bắc Vũ Đường ép nó tới cánh tay xong, để tránh nó bỏ trốn, đẩy một lượng lớn chân khí vào chỗ cánh tay, ngăn chặn nó chạy trốn.

"Tiểu Phong Dực, cắt một lỗ hổng ở cánh tay, em trông chừng kỹ vết cắt."

Tiểu Phong Dực gật đầu.

Gân xanh trên trán Phong Uẩn nhô lên, mồ hôi mịn rỉ ra.

"Tôi bắt đầu rồi, chuẩn bị sẵn sàng.

Ánh mắt ba người nhìn chằm chằm chỗ hơi nhô lên.

Bắc Vũ Đường đẩy chân khí tới gần, con sâu trong cơ thể muốn phản công, cuối cùng vẫn lùi về sau. Ba người không ngờ nó không chạy từ miệng vết thương ra mà phá vỡ làn da ra ngoài.

Tốc độ của nó rất nhanh, lúc chạy ra lập tức nhào về phía Tiểu Phong Dực, muốn chui vào thân thể cậu.

Tiểu Phong Dực chẳng chút hoang mang nắm chặt con sâu rất nhỏ kia. Con sâu nhỏ đã có ý thức nhất định, cảm thấy được uy hiếp quá lớn, liều mạng giãy giụa, nhưng dù thế nào cũng không thoát được sự khống chế của cậu.

"Đây là Trùng tộc?" Tiểu Phong Dực tò mò đánh giá con sâu trong tay, "Một món đồ chơi nhỏ như vậy sẽ biến thành cái thứ ghê tởm người ta đấy à?"

Phong Uẩn thấy ấu trùng bị lấy ra, trái tim luôn thấp thỏm cuối cùng cũng quay về đúng chỗ.

Trùng tộc này đâu đâu cũng có, không biết chui vào thân thể anh ta lúc nào mà anh ta cũng không phát hiện.

"Mau diệt nó đi. Nếu nó trốn thoát, không biết sẽ tai họa ai."

Dân chúng ở vũ trụ tinh tế đều căm thù Trùng tộc đến tận xương tủy.

Phong Uẩn đột nhiên ý thức được một vấn đề, "Sao nó không tiến vào được cơ thể của cháu?"

"Tiểu Phong Dực nhanh tay, nó không có cơ hội." Bắc Vũ Đường giải thích.

Phong Uẩn khẽ đáp, sự nghi hoặc trong lòng càng sâu hơn.

"Xử lý nó đi."

Bắc Vũ Đường vừa mở miệng, Tiểu Phong Dực nhẹ nhàng bóp một cái, thân thể con sâu lập tức bị bóp nát như đậu hủ.

Ấu trùng tuy yếu ớt, nhưng thấy cậu nhẹ nhàng bóp nát ấu trùng như thế, Phong Uẩn không thể không một lần nữa đánh giá kỹ Phong Dực.

Người này càng nhìn càng giống lão tổ!

Khác biệt duy nhất là lão tổ không nhỏ như vậy.

"Chuyện lần này phải cám ơn cô, nếu không có cô, chỉ sợ tôi cũng sẽ bị Trùng tộc khống chế."

"Trùng tộc này may mới là ấu trùng, nếu nó trưởng thành thêm một thời gian nữa, tôi cũng không có cách nào với nó."

Bắc Vũ Đường đã từng thấy Trùng tộc trưởng thành, hỏa lực loại nhỏ cũng không giết được nó.

Buổi tối, Bắc Vũ Đường mở quang não, đăng nhập trang web tinh tế, bắt đầu sưu tầm tin tức về tinh cầu Hắc Ngục. Chuyện trên trang web tinh tế về tinh cầu Hắc Ngục phần lớn là nói về ngục giam Hắc Ngục cùng với các phạm nhân bị giam giữ ở đó.

Tinh cầu Hắc Ngục hẳn không đơn giản như vậy. Cô có cảm giác mơ hồ rằng, bí mật của tinh cầu Hắc Ngục có liên quan mật thiết đến Tiểu Phong Dực.

Bắc Vũ Đường rất kiên nhẫn kéo xuống, muốn tìm hiểu về tinh cầu Hắc Ngục 5000 năm trước, quả nhiên, cô tìm được không ít thông tin về sự hình thành của ngục giam Hắc Ngục.

Trong đó có một bài viết khiến Bắc Vũ Đường chú ý, nó ghi lại tỉ mỉ lịch sử phát triển của tinh cầu Hắc Ngục, kể từ khi hình thành đến khi hủy diệt.

Lịch sử không kỹ càng tỉ mỉ lắm, điểm duy nhất đáng chú ý là: Phong gia là từ tinh cầu Hắc Ngục ra.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường đến thư viện tinh tế, nơi này có lịch sử vạn vật, các chủng tộc lớn, lịch sử tinh cầu vũ trụ cùng các danh tác, y điển, cần gì cũng có.

Bắc Vũ Đường thông qua người máy, mau chóng tìm được lịch sử phát triển tự cổ chí kim về tinh cầu Hắc Ngục.

Cô rất kiên nhẫn lật từng trang, khi lật đến trang 50, động tác tay cô chậm dần, mãi đến khi dừng lại.

Đây, đây......

Bắc Vũ Đường không thể tin tưởng nhìn lịch sử miêu tả văn minh hiện đại. Tinh cầu Hắc Ngục, vậy mà lại từng có tên là Xích Mộc.

Cùng một tên, cùng một gia tộc, trên đời này có sự trùng hợp đến vậy sao?

"Minh, chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải nói là đã thay đổi một thế giới vị diện sao, vì sao nơi này vẫn còn Xích Mộc?"

[Ký chủ, 3000 thế giới không có nghĩa là 3000 hệ thống khác biệt. Có các vị diện thế giới chia làm viễn cổ, văn minh, hậu văn minh, còn có các nền văn minh cao cấp hơn. Mỗi khi một nền văn minh mới xuất hiện, sẽ hình thành một vị diện.]

"Ý cậu là, Xích Mộc diệt vong, do đó hình thành một vị diện hệ thống mới?"

[Đúng.]

Phong gia, tinh cầu Hắc Ngục......

Bắc Vũ Đường vội vàng rời khỏi thư viện tinh tế.

Vừa về đến nhà, cô lập tức đi tìm Phong Uẩn. Phong Uẩn có chút kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường đột nhiên lao vào phòng.

"Có chuyện gì sao?" Phong Uẩn hỏi.

Bắc Vũ Đường đóng cửa phòng lại, "Tôi hỏi anh một vấn đề, hy vọng anh trả lời sự thật cho tôi. Phong Dực là gì của Phong gia các người?"

Phong Uẩn rùng mình, "Cô hỏi chuyện này làm gì?"

"Nói cho tôi, anh ấy là gì của các người?" Bắc Vũ Đường hỏi lại, biểu cảm lạnh lẽo.

Phong Uẩn bị khí thế đột ngột thay đổi của cô dọa sợ, cảm giác áp bách vô hình ập đến.

Phong Uẩn không tự giác lùi ra sau, hơi rùng mình, "Đây là chuyện của Phong gia chúng tôi, thứ cho tôi không thể nói cho cô."

"Vậy tôi hỏi anh, anh chỉ cần trả lời phải hay không phải."

Phong Uẩn biết nếu mình không đồng ý thì mình chắc chắn không đi được.

"Được rồi."

"Phong Dực có phải tổ tiên của Phong gia các người không?" Trái tim của Bắc Vũ Đường hơi siết lại.

Phong Uẩn trầm ngâm một lát rồi gật đầu.

Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, hỏi tiếp, "Một năm trước anh mất tích, có phải đang trên đường tới tinh cầu Hắc Ngục không?"

Mày Phong Uẩn nhíu chặt, "Cô hỏi chuyện này làm gì?"

"Anh trả lời tôi, có phải hay không?"

Phong Uẩn thấy cô nghiêm túc, mày nhíu chặt, "Đúng vậy."

"Anh đi tinh cầu Hắc Ngục là vì người bị nhốt sau cửa sắt, đúng không?" Bắc Vũ Đường không chờ hắn mở miệng đã nói thẳng, "Tên anh ấy là Phong Dực, đúng không?"

Biểu cảm Phong Uẩn trở nên nghiêm túc, "Cô biết từ đâu?"

Bắc Vũ Đường nghe vậy, hỏi ra suy đoán trong lòng mình, "Người bị nhốt sau cửa sắt có phải chính là Tiểu Phong Dực không?"

Hai người đối diện, đều thấy được đáp án mình cần trong mắt nhau.

Cậu thật là lão tổ!

Phong Uẩn thầm kinh ngạc cảm thán.

Cậu thật sự là Phong Dực!

Đáy lòng Bắc Vũ Đường dậy lên sóng to gió lớn.

Cô hoàn toàn không dám tưởng tượng cậu là Phong Dực. Một người có thể tồn tại lâu như vậy sao.

Bắc Vũ Đường nhìn Phong Uẩn.

Muốn biết đáp án, chỉ có thể hỏi Phong Uẩn.

"Anh không cần che giấu, tôi chỉ muốn biết vì sao Phong Dực bất tử." Bắc Vũ Đường cảm thấy quá khó tin.

Thế giới vị diện trước cũng không phải giới tu chân.

Cho dù là giới tu chân, một người sao có thể sống được lâu như vậy?

Chẳng lẽ anh dùng pháp thuật cấm kỵ gì sao?

"Cái này tôi không thể nói."

Đây là bí mật của Phong gia, là giả chủ Phong gia, anh ta không thể nói.

"Anh không nói cũng không sao, Phong Dực sẽ không theo các người về Phong gia. Hẳn anh hiểu rõ, Phong Dực thân thiết với tôi hơn bất kỳ ai của Phong gia. Nếu tôi bảo cậu ấy dùng thân phận lão tổ Phong gia tới hỏi, tôi cũng có thể biết."

Phong Uẩn bị cô thuyết phục, vì điều cô đang nói là sự thật.

Nếu cô thật sự muốn biết, chỉ cần bảo Phong Dực tới đây, còn giấu được gì sao.

"Đây là bí mật lớn nhất của Phong gia tôi, hy vọng cô có thể giữ bí mật này mãi mãi."

Bắc Vũ Đường gật đầu, "Được. Tôi có thể thề với trời, sẽ không tiết lộ bí mật này ra ngoài."

Phong Uẩn lúc này mới nói, "Nhất định cô rất tò mò vì sao lão tổ lại sống đến giờ, đúng không? Thật ra, tôi cũn không rõ ràng lắm, chỉ biết rằng, một vạn năm trước, lão tổ ra lệnh cho các tiền bối đặt ngài ấy vào trong một quan tài, để mấy đại cao tăng vẽ phù chú phong ấn ngài ấy lại."

"Rất nhiều người muốn trường sinh bất lão, lão tổ lại ngược lại, ngài ấy muốn mình chết, tìm đủ mọi cách, nhưng trước sau đều không thể chết. Dù hành tình mẹ bị hủy diệt, ngài ấy vẫn còn sống."

"Nghe nói phong ấn lão tổ là vì để ngài ấy chết đi, nhưng sau khi phong ấn xong, các vị cao tăng lại nói, cách này không thể giúp lão tổ được như nguyện, sẽ có ngày ngài ấy tỉnh lại."

"Các tiền bối tổ tiên có nói rõ, khi lão tổ tỉnh lại, bầu trời nhất định sẽ xuất hiện dị tượng. Một năm trước, tôi biết tinh cầu Hắc Ngục xuất hiện dị tượng, tôi lập tức đoán là có thể lão tổ đã tỉnh lại."

"Tôi âm thầm đến tinh cầu Hắc Ngục, không ngờ lại lọt vào tập kích."

Phong Uẩn nói xong, chú ý thấy biểu cảm của cô không đúng lắm.

"Cô không sao chứ?"

Bắc Vũ Đường dường như không nghe được lời anh ta nói.

Trong đầu cô không ngừng lặp lại một câu kia.

Anh không ngừng tìm kiếm cách chết.

"Phong Dực." Bắc Vũ Đường lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt dần ướt át...

Tiểu Phong Dực đẩy cửa vào, lập tức chú ý đến vành mắt đỏ ửng của cô.

"Chị, có phải hắn bắt nạt chị không?" Tiểu Phong Dực lộ vẻ hung ác, bất thiện nhìn Phong Uẩn.

Phong Uẩn tỏ vẻ vô tội.

Bắc Vũ Đường ôm cậu vào lòng, siết chặt lại, nước mắt tràn mi, rơi vào cổ cậu.

Tiểu Phong Dực có chút luống cuống, "Chị, chị làm sao thế? Có phải hắn bắt nạt chị không, em đánh lại cho chị."

"Đừng cử động, để chị ôm như vậy một lát."

Bắc Vũ Đường ôm cậu, nước mắt cuồn cuộn rơi.

Lặng lẽ khóc còn khiến người ta lo lắng hơn khóc to.

"Chị." Tiểu Phong Dực nhỏ giọng hỏi.

Một hồi lâu sau, Bắc Vũ Đường mới bình thường lại, đôi mắt mỉm cười nhìn cậu, nhìn tỉ mỉ.

Cô cứ nghĩ đời này sẽ không còn được gặp lại anh, không ngờ còn có thể gặp lại.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai cậu, "Rất xin lỗi."

Tiếng xin lỗi này, cô cứ nghĩ cả đời này sẽ không có cơ hội nói với anh, "Rất xin lỗi."

Phong Dực duỗi tay lau sạch nước mắt nơi khóe mắt cô, "Chị đừng khóc."

Nói xong, cậu liếc Phong Uẩn, ánh mắt hung ác, khiến Phong Uẩn sợ run người.

Lão tổ, cháu không làm gì cả!

Tuy ngài nhỏ, nhưng không thể ấu trĩ như vậy!

Phong Uẩn không dám nói lão tổ, chỉ có thể lặng lẽ dùng ánh mắt biểu đạt sự vô tội của mình.

"Chị." Tiểu Phong Dực lo lắng gọi.

Biết cậu là anh, giờ lại nghe cậu gọi mình là chị, cô nín khóc mỉm cười.

"Phong Dực." Bắc Vũ Đường nhẹ gọi, "Gọi tên đi."

Tiểu Phong Dực nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ngoan ngoãn gọi, "Vũ Đường."

Bắc Vũ Đường cười khúc khích, "Thôi vẫn gọi chị đi."

Mang khuôn mặt ấu trĩ thế này mà gọi tên cô, cảm giác thật ba chấm. Tuy biết cậu là Phong Dực, nhưng vẫn cảm thấy có chút......

Tuy rằng xét về tuổi thì cậu cũng có thể xưng là lão quái vật rồi, nhưng nhìn diện mạo này, còn cả bộ dáng ngốc manh này, cô không thể liên tưởng đến Phong Dực luôn lạnh lùng banh mặt được.

Phong Uẩn biết Phong Dực là lão tổ rồi thì bắt đầu nhận thân.

Tiểu Phong Dực rất ghét bỏ, sống chết không chịu nhận mình là lão tổ Phong gia chó má gì đó.

Tên ngu ngốc này bịa ra một câu chuyện xưa, nghĩ là cậu tin chắc!

Phong Uẩn muốn Bắc Vũ Đường lên tiếng, giúp đỡ làm sáng tỏ.

Bắc Vũ Đường tỏ vẻ cậu như bây giờ càng tốt, nếu trở thành lão tổ Phong gia thì chắc chắn sẽ rất vất vả.

Phong Uẩn bất đắc dĩ, chỉ có thể mặt dày mặt dạn ở đây, chấp nhất hun đúc tình cảm với lão tổ nhà mình.

Tiểu Phong Dực trực tiếp làm lơ anh ta, Phong Uẩn lại bám riết không tha.

Hơn một năm trôi qua, Bắc Vũ Đường cũng không chú ý đến tình huống của ba người Ngô gia, mà dẫn Phong Dực và Tiểu Na Na du ngoạn khắp nơi. Họ đi qua ngân hàng, xem ngân hà đẹp nhất.

Họ đến vành đai đá của tinh tế, nơi đó là nơi nguy hiểm nhất vũ trụ tinh tế, có nơi còn có hố đen vũ trụ, không cẩn thận sẽ bị hố đen nuốt chửng.

Bọn họ đến tinh cầu nguyên thủy nhất, thể nghiệm thế giới sinh thái nguyên sinh nhất, mỗi ngày làm bạn với các loại động vật khổng lồ.

Bọn họ đến rất nhiều nơi, có nơi cảnh đẹp sáng lạn, có cấm địa nguy hiểm đầy hứa hẹn, có con sông kỳ lạ chảy xuyên qua núi.

Đến khi họ quay lại tinh cầu Thủy Lam, đã là một năm sáu tháng sau...

Ngô Ngạn Tuấn và Ngô Diệu Huy đã lần lượt ra tù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play