Tác giả: Vân Phi Mặc

Một mình Vương Mông tuyệt đối không phải đối thủ của họ.

Qua mấy chiêu, Vương Mông đã bị đánh đến hộc máu.

"Tao còn tưởng lợi hại cỡ nào, thì ra chỉ là một bao cỏ có tí cơ bắp."

"Lão tam, lời này sai rồi. Bao cỏ còn chịu được lâu hơn nó."

"Hừ, lại một phế vật."

"Tao thấy có khi chúng ta còn chưa nóng người thì nó đã ngoẻo rồi."
......

Sáu người vừa đánh vừa cười hi hi ha ha chế nhạo, trào phúng.

Vương Mông rất tức giận, nhưng không làm gì được.

Vết thương trên người hắn ngày càng nhiều, máu tươi nhuộm đỏ quần áo hắn.

Nếu tiếp tục như vậy, không đến mười lăm phút nữa, hắn sẽ đi gặp Diêm Vương.

Mười mấy người cùng đi không ai hỗ trợ, mắt lạnh nhìn.

Đám bạn tù trên hành lang, trong phòng giam thấy vở diễn này, thấy Vương Mông không ngừng nôn ra máu, một đám hưng phấn kêu la, hoan hô.

"Đánh chết nó, đánh chết nó!"

"Đúng, đánh mạnh vào!"

"Giết nó, giết nó!"
......

'Ầm', Vương Mông ngã xuống đất.

Người đàn ông dẫn đầu đạp lên người Vương Mông, nâng tay lên, chuẩn bị đấm một đám vỡ đầu hắn.

Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá nhỏ lên, im hơi lặng tiếng đánh về phía huyệt đạo trên tay của người nọ.

Người nọ chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, mất tri giác.

Người đàn ông dẫn đầu đứng bật dậy, ánh mắt hung ác quét qua họ, "Thằng nào ám toán tao, ra đây ngay!"

17 người đứng tại chỗ, không ai hé răng.

Người đàn ông dẫn đầu mặt mày âm trầm, "Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày đứng ra tao còn tha. Chờ đến khi tao tìm ra mày, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!"

"Tao đếm đến ba, sau khi đếm đến ba, mày muốn đứng ra thì cũng đã muộn."

Mười bảy người đều im lặng, họ không phải kẻ ngốc, ai mà đứng ra thì chỉ có một đường chết.

Người đàn ông dẫn đầu bắt đầu đếm, "Một."

Không có động tĩnh.

"Hai."

Vẫn không ai đáp lại.

"Ba."

Sau khi đếm đến ba, người đàn ông dẫn đầu thấy không ai đứng ra, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Giỏi, giỏi lắm!"

"Nếu không đứa nào nhận, vậy chúng mày đi chết hết đi!"

"Giết bọn nó cho tao!" Người đàn ông dẫn đầu ra lệnh.

Đúng lúc này, người đàn ông gầy yếu nhảy ra, "Tôi biết ai ra tay với anh."

Người đàn ông dẫn đầu hung ác nhìn hắn, "Là ai?"

Người đàn ông gầy yếu chỉ tay về phía Bắc Vũ Đường, "Là nó, tôi thấy nó ném ám khí về phía anh."

Người đàn ông dẫn đầu quét mắt nhìn về phía Bắc Vũ Đường, nặng nề nói, "Mày chết chắc rồi!"

Sáu người vây lấy cô, Bắc Vũ Đường vẫn bình tĩnh.

Sáu người đồng thời tấn công cô, Bắc Vũ Đường không chút hoang mang đáp trả.

Tất cả mọi người đều nghĩ cô sẽ bị đánh bại nhanh thôi, nhưng không ai ngờ, người ngã xuống không phải cô, mà là sáu người kia.

Sáu người này lục tục ngã xuống đất, miệng kêu thảm thiết, thống khổ, kỳ quái hơn là, họ cũng không đổ máu.

Dù là mấy người mới tới hay là đám bạn tù đang ở trong ngục xem diễn, ánh mắt họ nhìn Bắc Vũ Đường đã thay đổi.

Không ai ngờ rằng, nhìn người như yếu ớt nhất, lại là thâm tàng bất lộ.

Ở gian phòng trên tầng ba, mấy người đàn ông khí thế bất phàm hứng thú nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.

"Thằng nhãi này được đấy. Tao thích." Một người đàn ông cười nói.

"Đừng đùa chết chính mình đấy."

Người đàn ông trẻ nhếch mi, "Mày nghĩ tao là Báo Tam ngu xuẩn, bị nam sủng giết chết chắc?"

Người đàn ông da đen ngồi trong góc cười nói, "Báo Tam phế vật kia sao so được với Long Nhị gia chứ."

Bốn người ở đây là ngục bá của bốn khu lớn, mỗi người thống lĩnh một khu, không can thiệp đến chuyện của đối phương.

Lôi Kiệt luôn không nói gì ngồi dậy, nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường bên dưới, càng nhìn, đôi mắt càng híp lại, "Thằng nhãi này hơi tà môn."

"Đúng thế."

Những người đó không có vết thương, nhưng cả đám lại ngã trên đất kêu gào đau đớn, đủ thấy có vài phần năng lực.

Hồ Tứ không để bụng, "Hẳn là có thủ đoạn gì đó, cố ý làm như tà môn thôi."

"Người này tao muốn, bọn mày đừng có đoạt với tao." Long Nhị gia mở miệng.

Mỗi lần có người mới tiến vào, chỉ cần không chết sẽ phải chọn một trong bốn khu vực lớn, sau này sẽ được tính là người của khu vực đó, do ngục bá của khu đó quản.

"Tao cũng có hứng thú với nó." Lôi Kiệt thưởng thức miếng ngọc trong tay.

"Ha ha, không khéo, tao cũng rất hứng thú với thằng nhóc đó." Hắc Tam Tử cười tủm tỉm.

Chỉ có Hồ Tứ không tỏ thái độ, nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.

Lúc này, bảy người trong sân đã bị cô đánh gục cả, đám người trong ngục đều hoan hô kêu gào.

Người đàn ông nhỏ gầy trước đó bán đứng Bắc Vũ Đường thấy cảnh này thì hoảng sợ, sợ cô trả thù.

Hồ Tứ cuối cùng cũng lên tiếng, "Tao thấy không tệ, cũng khá muốn đấy."

Hắn rõ ràng là tới xem náo nhiệt.

"Nếu cả bốn chúng ta đều muốn, vậy để thằng nhóc đó tự quyết định đi." Hồ Tứ cười tủm tỉm.

Trên quảng trường, Bắc Vũ Đường đi đến bên người Vương Mông, ngồi xổm xuống. Vương Mông nhìn thằng nhóc nhỏ gầy trước mặt, cảm thấy hổ thẹn.

Trước đó còn thề son sắt bảo đảm là sẽ bảo vệ người ta, cuối cùng người bảo vệ lại là mình.

"Mày......"

"Đừng nói chuyện." Bắc Vũ Đường đặt tay lên mạch của hắn.

Vương Mông không dám nói tiếp nữa, chỉ tò mò không biết cô đang làm gì.

Nội thương nghiêm trọng, vừa rồi nếu bị đánh tiếp, Vương Mông sẽ giống kiếp trước, bị đánh đến chết, trở thành người chết sớm nhất trong số mười tám người họ.

"Thời gian tới đừng đánh nhau với người khác, nếu còn đánh nhau, mạng nhỏ của anh coi như để lại đây."

Vương Mông bấy giờ mới phản ứng lại, kinh ngạc nhìn cô, "Chú mày vừa khám bệnh cho anh?"

Hắn tò mò và kinh ngạc nhìn cô.

Ở tinh tế, đi khám bệnh chỉ cần dùng người máy rà quét toàn thân để tìm ra bệnh, sau đó sẽ tự động viết thuốc, chỉ có những bệnh đặc biệt hoặc cực kỳ nghiêm trọng thì mới mời bác sĩ.

Bác sĩ ở liên minh tinh tế cực kỳ, cực kỳ ít, người có thể trở thành bác sĩ đều phải trải qua các bài kiểm tra khắc nghiệt, chỉ có một số ít thành công vượt qua.

"Chú là bác sĩ?" Vương Mông còn chưa từng được bác sĩ khám, giá khám bệnh quá cao, cư dân bình thường ở tinh tế căn bản không thể chi trả nổi.

"Ừ." Bắc Vũ Đường đáp, xem như thừa nhận.

Đúng lúc này, một đám người lại tới, vây lấy Bắc Vũ Đường và Vương Mông.

Bắc Vũ Đường chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nhìn họ, "Các người cũng tới dạy tôi quy củ?"

"Thằng nhãi mày càn rỡ thật."

"Bọn anh không phải đám phế vật kia. Giờ cho mày cơ hội cuối, chỉ cần ngoan ngoãn chui qua háng bọn anh, chuyện này coi như xong."

Người đàn ông nói chuyện đã nhấc chân lên, chờ cô chịu thua.

Bắc Vũ Đường rõ ràng, nếu muốn sống ở đây, cô cần phải đánh, dùng vũ lực tuyệt đối khiến mọi người sợ hãi. Nếu không, ba tháng sau, kết cục của cô sẽ không tốt hơn nguyên chủ là bao.

Vì hiểu rõ tình cảnh của mình, cô cần tạo ấn tượng 'khó chọc' trước những người này.

Thời điểm này tuyệt đối không thể chịu thua, một khi chịu thua, lùi bước, người khác sẽ không sợ mày nữa.

Đánh, đánh tới khi họ sợ thì thôi.

Bắc Vũ Đường không nói gì, dùng hành động thực tế đáp lại họ.

Cô công kích vừa mãnh liệt, vừa đột ngột, khiến đối phương không kịp trở tay. Anh em của hắn nhìn thấy, chuẩn bị tiến lên vây công.

Bắc Vũ Đường nhìn 13-14 người bọn họ, nở nụ cười trào phúng, "Thì ra bọn mày lợi hại hơn chúng nó như thế. Đúng thật, lợi hại hơn chúng nó nhiều."

Ánh mắt khinh miệt của cô đảo qua 13-14 người, không cần nói cũng hiểu.

"Nhưng mà, không sao. Lên cả đi." Bắc Vũ Đường nhún vai.

Người đàn ông dẫn đầu giơ tay, ra lệnh cho những người khác, "Để tao dạy dỗ thằng nhãi cuồng vọng này.

Những người khác lùi ra sau, nhường ra một khoảng đất trống để hai người chiến đấu.

"Nhãi ranh, hôm nay tao muốn chặt đầu mày xuống làm bóng đá."

Người nọ đánh về cô như một con mãnh thú, tốc độ rất nhanh, tựa như một cơn gió. Bắc Vũ Đường đứng tại chỗ bất động, người ngoài nhìn, tưởng là cô còn chưa kịp phản ứng.

"Nó bị dọa ngu rồi à?"

"Đầu thằng nhãi này sắp bị đập vỡ rồi."

"Trước đó nó càn rỡ như thế, giờ nhìn cũng chỉ có vậy, lão đại vừa ra tay đã dọa nó choáng luôn rồi."

Đám đàn em đi theo hắn đến nói chuyện rôm rả, từng câu từng chữ đều mang theo trào phúng.

Đám bạn tù trong ngục xem náo nhiệt thấy Bắc Vũ Đường biểu hiện như vậy, một đám huýt sáo trào phúng.

Khi mọi người cho rằng Bắc Vũ Đường sẽ bị đánh bại, chỉ thấy người đàn ông kia lướt qua bên cạnh cô.

Người nọ ôm ngực, tựa như đã chịu đòn nghiêm trọng.

Rõ ràng hắn không cảm giác được thằng nhãi này cử động, vì sao thân thể mình lại như bị đánh trúng, dường như có tia điện xuyên qua trái tim, khiến cả người hắn tê mỏi.

Người này cổ quái!

Hắn thu lại sự khinh thường trong mắt, dần nghiêm túc lên.

Khi hắn còn chưa rõ chuyện này là sao, Bắc Vũ Đường đã tấn công.

'Ầm', hắn bay ngược ra ngoài, ngã mạnh trên đất, bụi đất dậy lên.

Tiếng kinh hô, tiếng hét, tiếng hò, đủ các loại âm thanh đan chéo nhau trên quảng trường.

"Lên đi, tiếp tục đánh đi!"

"Đánh chết thằng nhãi kia đi!"

"Dậy, tiếp tục đánh!"
......

Bắc Vũ Đường không cho hắn cơ hội dậy, đòn tấn công tiếp theo đã đến trước mặt hắn. Một chân đá trúng cằm hắn, vẽ ra một đường máu đỏ tươi trong không trung.

Đòn tấn công của Bắc Vũ Đường chia làm ba loại, Hàn Băng Chưởng, cách đấu và công kích huyệt đạo.

Cô vận dụng ba loại hình tấn công này của cô đã sớm biến mất ở liên minh tinh tế, trở thành công pháp cổ.

Mọi người còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì đã thấy người nọ bị cô đánh bò.

"Người mới này không tệ."

"Thằng nhãi kiêu ngạo như vậy, chắc chắn không sống được lâu."

Người sống được lâu nhất ở ngục giam không phải người lợi hại nhất, mà thường là loại xu nịnh vuốt mông ngựa.

"Thằng nhãi này kiêu ngạo như thế, tuyệt đối không sống được quá ba tháng."

"Ba tháng!!! Mày để mắt nó quá. Không quá ba ngày, thi thể của nó sẽ bị treo lên cột cờ."

"Tao thấy chưa chắc, chưa biết chừng thằng nhãi này còn sống lâu lắm. Nếu nó lọt vào mắt tứ vương, vậy còn có tiền đồ ấy chứ."

"Nó mà cũng lọt vào mắt tứ vương được á?!" Có người trào phúng.

Khi mọi người nghị luận sôi nổi, tình huống trong sân đã thay đổi liên tục. Mười mấy người bị đánh bò trên đất, giống bảy người trước, cả đám lăn lộn, trên người không có vết thương, lại đau đớn kêu gào.

Người khu ba và khu bốn đều bị đánh ngã, giờ đến lượt khu hai và khu một.

Cả đám đều sợ thiên hạ không loạn, ồn ào nhốn nháo.

Cuộc sống trong ngục giam quá nhàm chán, đánh nhau là một trong số các trò tiêu khiển của họ.

Mỗi khi có người mới tiến vào, đó là lúc ngục giam náo nhiệt nhất.

Trên người Bắc Vũ Đường đã xuất hiện những vết thương lớn lớn bé bé, vật lộn thời gian dài khiến cô tiêu tốn khá nhiều thể lực, nhẹ thở dốc, thần sắc nghiêm nghị.

Cô nhìn về phía ngục giam, ánh mắt lạnh lẽo, dường như đang khiêu khích mọi người.

"Ái chà!"

Cả Hắc Ngục đều sôi trào!

Tất cả mọi người đều kêu gào, đánh chết nó, đánh chết nó.

Bao nhiêu năm chưa từng thấy thằng nhãi nào cuồng vọng như vậy, tất cả mọi người đều sôi trào lên. Máu bạo ngược của họ đều sôi trào.

"Để bọn tao lĩnh giáo mày." Hai người vạm vỡ nhảy ra.

Đột nhiên, không khí ồn ào náo động càng nhiệt liệt hơn, vì bốn người đàn ông khí thế phi phàm đã bước ra từ trong đám người.

"Tứ vương tới! Không phải họ đang nghị sự sao, sao lại xuất hiện ở đâu?"

Ánh mắt của mọi người dời từ Bắc Vũ Đường lên người họ.

Bắc Vũ Đường đảo mắt qua hai gã vạm vỡ kia, chuyển về phía bốn người.

Đôi mắt cô hơi nheo lại, đáy mắt lạnh lẽo tối tăm.

Kiếp trước, họ không xuất hiện. Xem ra hành động của cô khiến họ chú ý.

Hổ Tứ tà tứ đánh giá cô, "Đánh bại họ, mày sống. Thất bại, mày chết."

"Được."

Bắc Vũ Đường nói xong, thân thể như mũi tên vừa bắn ra. Cùng lúc đó, hai viên đá rất nhỏ ở kẽ ngón tay bay về phía hai người kia.

Hai người kia đã sớm đề phòng, khi Bắc Vũ Đường tấn công, họ đồng thời tấn công, hai người phối hợp ăn ý, hai mặt giáp công, bay vây quanh cô.

Một người chuyên tấn công bên trên, một người chuyên tấn công bên dưới, hai người phối hợp ăn ý không một kẽ hở.

Hai người này là Song Hùng tiếng tăm lừng lẫy Hắc Ngục, sức chiến đấu đơn thì bình thường, nhưng một khi cả hai phối hợp tấn công thì người thường rất khó cản được.

Bắc Vũ Đường giao thủ với họ lập tức phát hiện sức chiến đấu của hai người này vượt xa người thường.

Thân hình cô linh hoạt nhưng vẫn dần xuất hiện thêm những vết thương, máu tươi chảy ròng, nhuộm đỏ quần áo cô.

Trong mắt mọi người, Bắc Vũ Đường từng bước lùi ra sau, không sức chống cự. Trái lại, Song Hùng càng đánh càng hăng.

"Đi chết đi!"

Theo tiếng quát to của Song Hùng, Vương Mông quan khán nơi xa không đành lòng nhắm mắt lại.

"A!"

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng toàn bộ quảng trường.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là người kêu thảm không phải Bắc Vũ Đường, mà là Song Hùng.

Này, này......

Mọi người trợn to đôi mắt, chỉ thấy Song Hùng thất khiếu đổ máu, đau đớn vạn phần ngã lăn lộn trên đất.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?!"

"Đã xảy ra chuyện gì, tao bỏ lỡ gì à? Này này này, mày có thấy không?" Có người hỏi thử người bên cạnh.

"Mày hỏi ông thì ông hỏi ai?!"

Đừng nói họ, ngay cả Tứ vương cũng không thấy rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Song Hùng ngã trên đất, cũng không chết.

Bắc Vũ Đường nhìn bốn người, "Có đao không?"

Long Nhị gia rút một cây đao, ném qua. Bắc Vũ Đường nhận được đao, đi về phía Song Hùng.

Song Hùng thấy cô tới gần, ánh mắt hoảng sợ, họ là kẻ ác không chuyện ác nào không làm, giết người không chớp mắt, nhưng cũng sợ cái chết. Bọn họ giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng thân thể như tê liệt, không dùng được sức.

Bắc Vũ Đường cầm đao, sắc mặt bình tĩnh nhìn hai người trước mặt, làm lơ sợ cầu xin trong mắt họ, thanh đao xẹt qua trước cổ hai người, máu tươi văng ra, quần áo vốn đỏ tươi càng thêm diễm lệ.

Hái cái đầu lăn cuồn cuộn, chết không nhắm mắt.

Ở nơi này, mày không chết, tao mất mạng.

Cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khi cô đến gần, người khác không tự giác nhường đường cho cô.

Hồ Tứ không nhìn hai thi thể trên đất, vỗ tay, "Không tệ, không tệ. Giờ cho mày một cơ hội, sau này đi theo anh đây."

Long Nhị gia cười nhạo, "Hồ Tứ, mày có quyền định đoạt ở đây từ lúc nào thế?"

"Hai vị đừng tức giận. Theo thỏa thuận lúc trước, để cậu ta chọn." Hắc Tam Tử ra giảng hòa.

Hắc Tam Tử là người mới lên vị trí ngục bá sau Báo Tam, trong ngục có lời đồn rằng cái chết của Báo Tam có liên quan tới hắn. Hắc Tam Tử nhìn như là người hiền lành nhất trong số cả bốn, nhưng Bắc Vũ Đường biết, người này giỏi ẩn nhẫn, là người nguy hiểm nhất trong số Tứ vương.

"Nhãi con, bốn chúng ta, mày chọn ai?" Hồ Tứ dò hỏi.

Bắc Vũ Đường nhìn bốn người trước mặt, bọn họ nhìn như hòa bình, nhưng thật ra ai ai cũng kiêng kị, thù hận đối phương, một khi có cơ hội đều sẽ tìm mọi cách giết chết kẻ khác, trở thành người đứng đầu Hắc Ngục này.

Nhưng mà, trước khi có thực lực tuyệt đối, họ sẽ không ra tay, đây là sự ăn ý của cả bốn người.

Giờ họ muốn mình chọn, dù chọn ai, nhất định cô cũng sẽ đắc tội với ba người còn lại.

Bắc Vũ Đường cân nhắc mãi, "Tôi và bốn người không thân. Một tháng sau, tôi sẽ đi theo người có thực lực mạnh nhất trong số bốn người. Chỉ có người có thực lực mạnh nhất mới có thể làm lão đại của tôi. Không biến bốn người thấy sao?"

Hồ Tứ hừ lạnh một tiếng, "Cho mày chọn, mày còn tưởng mày tài. Nếu mày không muốn chọn, vậy giờ ông đây tiễn mày về Tây Thiên."

Dứt lời, Hồ Tứ muốn tiến lên, lại bị Long Nhị gia cản lại.

"Tao thấy nó nói không sai, người ta muốn chọn mạnh nhất là đúng rồi còn gì."

Hắc Tam Tử cười khà khà, "Tao cũng thấy không tệ."

Lôi Kiệt trực tiếp vỗ bàn quyết định, "Vậy thì quyết như thế đi, một tháng sau chọn."

Ba người họ đều đã đồng ý, Hồ Tứ cũng chỉ có thể đồng ý theo, chỉ là ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường không tốt lắm.

Bọn họ đi rồi, Bắc Vũ Đường đi về phía từng dãy phòng ở tựa như lâu đài lớn kia.

Cả ngục giam hắc Ngục xây hình hồ lô, chia thành bốn khu vực, mỗi khu đều có một ngục bá.

Lão đại khu thứ nhất là Lôi Kiệt.

Lão đại khu thứ hai là Long Nhị gia.

Lão đại khu thứ ba là Hắc Tam gia.

Lão đại khu thứ tư là Hồ Tứ.
****

Roro: Ro said "Không có bạo chương tuần này đâu, hihi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play